Lục Tiên Sinh Đêm Nay Không Ăn Thịt - Chương 74

Tác giả: Bạc Hà

Ngoại Truyện: Nỗi lòng của Tô Song Tô Song × Lục Cẩn
Tôi có cái tên rất kêu, là Tô Song.
Tôi không có bố mẹ. Từ khi tôi có ý thức, tôi đã ở trong cô nhi viện rồi. Viện trưởng là một người tốt. Bà tuy lớn tuổi nhưng sự khoan dung và sự chở che của bà khiến cho tất cả những đứa trẻ không nơi nương tựa như tôi cảm thấy ấm áp trong tim.
Khi lên 3 tuổi, tôi phát hiện ra bản thân có khứu giác rất nhạy bén. Nhất là những hương thơm mà những người chăm sóc hay dùng. Có người rất nồng, có mùi lại rất thoang thoảng thơm dịu. Từ nhỏ đến giờ, tôi đã tiếp xúc với vô số mùi hương đến nhau. Chuyện này, chỉ có mình tôi biết, tôi không tiết lộ với bất kì ai vì tôi luôn có suy nghĩ họ sẽ coi tôi là đồ lập dị.
Năm tôi 10 tuổi, lần đầu tiên tôi gặp một người đàn ông đẹp như vậy. Họ gọi anh là Lục Tam Gia. Mỗi lần ra vườn ra chơi với bạn, tôi đều không nhịn được quay sang ngắm nhìn anh từ phía xa. Cái cách ôn nhu, lịch thiệp của anh khi nói chuyện với viện trưởng. Thật sự khiến cho tôi như bị thu hút.
Và rồi, điều bất ngờ đã xảy ra với tôi. Viện trưởng nói tôi đã được nhận nuôi. Người đó không ai khác chính là anh đẹp trai mà tôi lúc nào cũng nhìn trộm.
Tôi vẫn nhớ cái ngày đó, Lục Cẩn đứng dưới ánh nắng mặt trời, đưa tay xoa nhẹ đầu tôi. Anh ấy rất cao, khi đứng với anh ấy, tôi cảm giác như anh ấy trở thành lá chắn bao bọc cả người tôi vậy.
- Sau này đi theo tôi, em có muốn đi cùng không?
- Có.
- Tôi cần tài năng của em giúp cho tôi. Em sẵn sàng chứ?
- Dạ.
Mọi người thường nói rằng ai cũng thích một đứa bé ngoan. Chính vì vậy, trước mặt Lục Cẩn, tôi luôn tỏ ra vâng lời, cố gắng làm theo những gì anh nói. Lục Cẩn dẫn tôi về biệt thự rộng lớn, cho tôi đồ ăn ngon, cho tôi chỗ ở tốt, một căn phòng lung linh mà tôi từng ao ước. Tất cả hiện ra trước mắt khiến tôi tưởng chừng như đây là một giấc mơ.
Tôi được đi học, được hoà nhập vào cuộc sống như bao người khác. Chỉ có điều, mỗi ngày tôi phải dành ra 4 tiếng học điều chế hương. Ban đầu tôi không hiểu vì sao Lục Cẩn lại cho tôi học cái này, mãi sau này tôi mới biết, anh cần mùi hương tôi điều chế để bình ổn cảm xúc khiến cho giấc ngủ ngon hơn.
Lần đầu tiên tôi điều chế ra một mùi hương khiến anh thấy thoải mái. Cũng là đầu anh hài lòng, tán thưởng cho tôi thêm một nụ cười. Có thể nói, tôi mê mẩn nụ cười của anh mất rồi… Tôi bị trầm ngâm vào đó, đến tối đi ngủ cũng thấy hạnh phúc.
Tôi đi theo Lục Cẩn bao nhiêu năm, chưa từng thấy anh tiếp xúc với một người phụ nữ nào, ngoại trừ tôi. Điều này khiến tôi sinh ra ý niệm, có lẽ bản thân xuất hiện bên cạnh anh chính là một trường hợp đặc biệt ngoại lệ? Mỗi ngày ngắm anh làm việc, cùng anh ăn sáng, cùng anh đi đến tất cả các nước. Lục Cẩn đối với tôi như là cả thế giới thu nhỏ trong kí ức nhỏ nhoi của tôi vậy.
Tôi cứ tưởng rằng mối quan hệ của chúng tôi cứ kéo dài thế này mãi. Nhưng, khi trở về nước… cô ấy xuất hiện.
Thì ra, bao năm anh không chạm vào phụ nữ vì anh mê mẩn mùi hương trên người Lam Phi. Nhưng cô ấy đâu có yêu anh? Người cô ấy yêu là Lục Tử Hàn cơ mà?
Cho dù tôi có cố gắng bao lâu, có tạo ra mùi hương giống như thế nào cũng không thể thay thế được vị trí của Lam Phi trong mắt Lục Cẩn.
Nhìn Lục Cẩn giam giữ Lam Phi, muốn cô ấy bên cạnh mà lòng tôi lại cảm thấy nhói đau. Thật là… người yêu thật lòng thì không để ý, cứ phải ép buộc cô ấy thì có ích gì? Nhiều lúc, tôi thừa nhận bản thân rất ghen tỵ với Lam Phi. Tôi ghen tỵ vì bản thân xinh đẹp không thua kém gì cô ấy, vì sao mà Lục Cẩn không cho tôi cơ hội?
Cái đêm đó, tôi đã ích kỷ sắp xếp cho cô ấy chạy trốn. Tôi chỉ muốn được ở bên cạnh Lục Cẩn, chỉ muốn được anh để ý như trước kia.
Tôi thay thế vị trí của Lam Phi quyến rũ anh ấy. Khi ở trên giường, từng tấc da tấc thịt chúng tôi chạm vào nhau, tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Có điều, tôi nhận ra rằng bản thân chỉ là đang tự lừa dối mình mà thôi. Mỗi câu anh gọi tên của cô ấy lại khiến cho lòng tôi như rỉ máu. Ở bên cạnh anh ấy nhiều năm như vậy, không bằng một người xa cách không yêu.
Vì đã đoán được sau khi Lục Cẩn biết tôi lừa dối anh ấy, anh ấy sẽ nổi giận. Đến khi tận mắt chứng kiến anh ấy P0'p cổ tôi, trái tim tôi đau đến nỗi muốn nổ tung ra.
Thì ra, anh ấy chưa từng dịu dàng.
Thì ra, anh ấy chưa từng cười ấm áp.
Tất cả, là do tôi tưởng tượng ra, gắn cho anh ấy cái mác như vậy.
Anh ấy tức giận vì tôi thả Lam Phi đi. Tức giận vì lừa dối lên giường với anh ấy. Lục Cẩn mà tôi từng biết đã khác rồi. Anh ấy nhốt tôi vào ngục tối, xung quanh 4 bức tường lạnh lẽo khiến tôi rất sợ hãi.
Nếu cho tôi quay lại, tôi cũng không hối hận vì những gì mình làm. Lam Phi hứa sẽ quay lại cứu tôi, nhưng… tôi quyết định sẽ không đi theo cô ấy. Cái ngày Lục Cẩn đưa tôi rời khỏi cô nhi viện, cho tôi mọi thứ thì tôi đã trao sinh mệnh cho anh ấy rồi.
Một mối tình đơn phương rất nhiều năm, tôi còn chờ được. Huống chi là chờ thêm.
Tôi ngồi trong ngục tối không biết qua bao lâu, đến khi cánh cửa được mở ra. Một đám cảnh sát ập vào giải cứu cho tôi. Sau khi dò hỏi, tôi mới biết Lục Cẩn đã bị bắt rồi. Đám cảnh sát này cứ nghĩ tôi là nạn nhân nên đã đưa tôi đến bệnh viện. Quả thật, đến tôi khi thấy bộ dạng này cũng rất hốt hoảng. Lâu ngày bị nhốt, cơ thể tôi gầy đến nỗi da còn bọc xương. Khi đến bệnh viện thì dường như kiệt sức chỉ còn có thể nằm yên trên giường bệnh.
Trước đây trong ngục tối, mỗi ngày đều có người mang đồ ăn xuống cho tôi. Chỉ là 3 ngày cuối cùng trước khi cảnh sát đến tôi chưa được ăn uống gì. Đói đến nỗi hoa hết cả mắt. Suýt nữa thì hoang tưởng làm hại bản thân.
- Cô Tô, cô đã có thai được 4 tuần rồi. Cơ thể cô hiện tại rất yếu, nếu không chú ý bồi bổ sẽ ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng.
- Bác sĩ… tôi có thai?
- Đúng vậy. Cô nên chú trọng sức khoẻ, ăn uống đầy đủ và uống thuốc đều đặn. Lát nữa tôi sẽ bảo ý tá mang thuốc kê đến. Cô hãy nghỉ ngơi đi.
Đến khi bác sĩ đi ra ngoài, tôi mới dám đặt tay lên bụng mình. Hiện tại tôi không biết nên vui hay nên buồn nữa đây. Giá như, tôi và Lục Cẩn được bên nhau thì đứa bé này chính là tâm can may mắn của tôi rồi.
Dù sao cũng là một sinh mệnh, tôi không nỡ bỏ đứa bé.
Ngày tôi xuất viện, tôi đã đến ngân hàng rút tiền. Tài khoản hàng tháng của tôi được Lục Cẩn chuyển vào rất nhiều tiền định kỳ. Chỉ là, tôi không thiếu thứ gì nên không động đến. Số tiền trong ngày giờ nhiều đến nỗi có thể cho tôi và con sống đến hết đời.
Lúc đầu tôi còn do dự không biết làm sao. Nhưng tôi đang mang thai cốt nhục của Lục Cẩn. Vậy nên, tiêu tiền anh cho cũng chỉ vì đứa bé mà thôi.
Tôi đến trung tâm thành phố mua một căn nhà, dùng tiền mở một cửa hàng nước hoa nhỏ. Một bà mẹ đơn thân ban đầu còn rất bỡ ngỡ. Tôi sợ động thai nên làm cái gì cũng phải cẩn thận hơn trước. Cái bụng tôi mỗi ngày một to mà việc kinh doanh cửa hàng ngày càng đông khách. Chính vì vậy tôi mới thuê một nhân viên bán hàng để trợ giúp mình.
Một mình tôi trang trải làm việc, sắm sửa đồ trẻ sơ sinh tất bật. Cái gì không hiểu thì lên mạng tìm kiếm. Tôi còn tham gia lớp các mẹ bầu. Chỉ là, ai cũng được chồng đưa đón tận nơi, còn tôi một mình lái xe lủi thủi đến lớp.
Đến ngày dự sinh, cho dù tôi đã có sẵn tâm lí tốt nhưng cái cảm giác đau đớn mà tôi chịu thật khủng khϊếp. Cơn đau cắt ruột nào rồi cũng sẽ qua. Đến khi tôi được nắm lấy bàn tay nhỏ xíu của con thì mọi đau đớn không hiểu sao biến mất hết.
- Cô Tô, chúc mừng cô, là một bé trai khoẻ mạnh.
- Bé được 3,7kg.
Cuộc sống của tôi mờ nhạt, thậm chí dần chìm vào bóng tối. Đến khi có thêm tiểu bảo bối xuất hiện, tôi dường như lấy lại được năng lượng sống.
Con trai tôi tên là Tô Khuynh.
Năm Tô Khuynh lên 2 tuổi, cửa hàng tôi đã kí được một hợp đồng với công ty lớn. Cho dù mỗi ngày tất bật bận việc, tôi cũng đem thằng bé kề sát cạnh mình. Trên đường này, thằng bé là máu mủ duy nhất của tôi nên tôi đặc biệt quan tâm tới thằng bé, bù đắp cả tình yêu không thể có của ba nó.
Mỗi lần nhìn Tô Khuynh, là tôi lại nhớ tới Lục Cẩn. Thằng bé… rất giống anh. Tôi không thể phủ nhận một điều càng lớn, những đường nét của Tô Khuynh giống Lục Cẩn như đúc. Điều này luôn nhắc nhở tôi rằng, tôi và Lục Cẩn đã có một đứa con.
- Mẹ, vì sao Tiểu Khuynh không có ba?
- Tiểu Khuynh của mẹ ngoan như thế nào làm sao mà không có ba được. Chỉ là, ba con bận quá thôi, rồi có ngày con sẽ gặp lại ba.
Tôi biết nói dối trẻ con là không nên. Nhưng, tôi không thể nói cho con biết được rằng ba nó sẽ không chấp nhận 2 mẹ con mình. Người Lục Cẩn yêu luôn là Lam Phi chứ không phải là cô.
Hôm ấy là một ngày đẹp trời, tôi dẫn Tô Khuynh đi biển chơi như đã hứa. Hai mẹ con tôi thuê một khách sạn gần biển. Có lẽ hôm nay là cuối tuần nên đặc biệt đông người. Tô Khuynh trông rất vui vẻ chạy lại chơi mấy đứa bé cùng trang lứa.
Vài phút sau, vốn dĩ Tô Khuynh đang chơi gần đó nhưng thằng bé lại biến mất trước tầm mắt của tôi. Tôi sợ quá nên đành chạy vội đi tìm nó.
Giữa dòng người đông đúc, tôi vừa lo lắng vừa sợ hãi chạy đi tìm con. Từ trước đến nay tôi bao bọc con như thế, nếu nó xảy ra chuyện gì chắc tôi không sống được nữa mất.
Trong lòng không khỏi thấp thỏm đến nỗi tôi bật khóc. Đi mãi đến lúc phía sau vang lên một tiếng trẻ con, tôi dừng chân quay người lại.
- Mẹ…
Tôi đã từng nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại Lục Cẩn nữa. Nhưng tại sao… tại sao anh lại xuất hiện như thế?
Trước mặt tôi, Lục Cẩn đang bế Tô Khuynh trên tay. Gương mặt quen thuộc đó khiến tôi vừa sợ hãi lại vừa suy sụp. Nhớ lại cái vẻ tức giận khi ấy, nhớ lại cảnh anh cho người tống tôi vào ngục tối.
Tôi đã rất mất niềm tin vào mối tình này rồi.
Tôi tiến nhanh đến, giành lại Tô Khuynh rồi ôm lấy thằng bé vào lòng.
- Mẹ, sao lại khóc?
- Tiểu Khuynh lần sau không được chạy lung tung, mẹ lo cho Tiểu Khuynh lắm.
- Mẹ, chú này bảo chú ấy là ba của con kìa?
- Không phải!
Tôi không dám nhìn vào mắt của Lục Cẩn. Chỉ biết vội vàng bế Tô Khuynh rời đi. Ngờ đâu, Lục Cẩn lại nhanh chóng tiến tới nắm lấy tay tôi kéo lại, nhân tiện nhấc Tô Khuynh vào lòng mà tôi chưa kịp phản ứng.
- Anh làm gì vậy? Mau trả con cho tôi…
- Làm gì sao? Em định mang con của tôi trốn đi đâu?
- Thằng bé không phải là con anh. Mau trả nó lại cho tôi!
- Vậy ai sẽ chứng minh lời em nói khi ngoại hình của thằng bé giống tôi hơn là giống em?
Câu nói này khiến tôi ứa họng không phản bá được. Lục Cẩn bỗng nở nụ cười rồi ôm Tô Khuynh đi. Tôi sợ quá, vội vàng chạy theo hắn muốn giành lại con.
- Thả con tôi ra. Anh đừng có mà quá đáng!
Tôi không hiểu vì sao mọi người xung quanh chỉ nhìn tôi trong hoàn cảnh chật vật như vậy mà không giúp đỡ. Mãi về sau, tôi mới hiểu rằng bọn tưởng ba chúng tôi là một gia đình và tôi là người đang giận dỗi.
Lại thêm cái thằng con trai kia nữa. Ôm cổ của Lục Cẩn giống như thân thiết lắm vậy. Thường ngày thằng bé rất ngoan ngoãn nghe lời tôi. Vậy mà… bây giờ lại tiếp tay cho kẻ khác.
Tôi chạy theo Lục Cẩn về đến khách sạn. Lúc này, anh mới dừng bước. Đưa Tô Khuynh cho một người đàn ông dẫn đi rồi kéo tay tôi đi đến một góc khuất.
- Anh định làm gì con tôi, anh…
- Tô Song, nghe đây. Hiện tại em đã có con với tôi, em nên ngoan ngoãn chút. Đừng khiến tôi mất kiên nhẫn nữa.
- Sao anh lại như thế? Kể từ cái đêm đó anh cho người nhốt tôi vào ngục tối, anh có biết cảm nhận của tôi ra sao không? Tôi ở bên anh bao nhiêu năm, nhưng anh chưa một lần để ý đến tôi. Tôi biết anh yêu Lam Phi, tôi cũng đã buông bỏ rồi. Bây giờ hai mẹ con tôi đang rất hạnh phúc sống với nhau. Anh còn xuất hiện làm cái gì nữa? Anh khiến tôi tổn thương còn chưa đủ sao? Anh nói anh là ba của Tô Khuynh, vậy anh nói xem, lúc tôi đau đẻ, anh ở đâu? Lúc tôi chăm con đến đổ bệnh, anh ở đâu? Anh đừng có lấy cái danh nghĩa ba của thằng bé trước mặt tôi. Anh… không xứng…
Nói một tràng dài, tôi thở dốc, hai dòng nước mắt cứ thế tuôn ra. Lục Cẩn là người đàn ông mà tôi yêu nhất cũng là người mà tôi hận nhất.
Thật không ngờ Lục Cẩn nghe xong thì chợt ôm lấy tôi vào lòng. Đây là lần đầu tiên tôi được anh chủ động ôm. Cảm xúc lẫn lộn khiến tâm trạng tôi càng kịch động hơn bao giờ hết.
- Ai nói tôi không biết mấy năm qua em đã trải qua những gì? Mọi thứ về em và Tô Khuynh, tôi đều biết hết. Chỉ là khi đó tôi bị giam giữ không thể ra ngoài được, chỉ có thể theo dõi hai mẹ con em qua những tấm ảnh thôi. Điều tôi hối tiếc nhất… chính là đã nhận nhầm người yêu một cách mù quáng. Mấy năm qua, tôi đã tịnh tâm suy nghĩ lại. Tôi quả thật cần hương thơm trên người của Lam Phi, nhưng tôi hiểu lầm đó là tình yêu. Tôi đã điên cuồng muốn cô ấy bên cạnh. Tuy nhiên, đến khi chạm mặt cô ấy đứng bên cạnh Lục Tử Hàn trước khi bị đưa đi, tôi mới nhận ra bản thân đã sai cỡ nào. Mỗi ngày tôi quen có em bên cạnh, giờ xa em… tôi cũng không hiểu cảm giác đó là gì nữa.
- Anh…
Tôi không thể nào tin được những lời này lại từ miệng của Lục Cẩn thốt ra. Có thật là anh không? Hay tôi đang mơ thôi?
- Tô Song, từ xưa đến nay Lục Cẩn tôi chưa từng là người tốt. Tôi không những đã phụ em, còn không thể làm trách nghiệm với tư cách của một người ba. Tuy nhiên, có điều hôm nay tôi nhất định phải nói. Tôi… đã yêu em rồi…
Một cơn gió thoảng qua đưa lời nói đó vào tai tôi một cách rõ ràng nhất.
Tim tôi lại như sắp rung động lần nữa. Tôi biết rằng anh đã làm tổn thương tôi, biết rằng anh không phải người tốt… Vậy mà vẫn cố đâm đầu vào… Có lẽ, tôi cũng không phải là chính mình nữa.
**********
Đêm tối yên ắng, cửa sổ bật mở khiến tôi choàng tỉnh giấc. Ở khoé mắt của tôi vẫn còn đọng lại những giọt nước mắt.
Tôi nhìn sang bên cạnh, thấy Tô Khuynh đang yên giấc ngủ thì trong lòng chùn xuống.
Là mơ sao?
Giấc mơ này sao lại đẹp như vậy… chỉ tiếc rằng, giấc mơ không phải là sự thật.
Ngay khi tôi định xuống giường đóng cửa sổ lại, bỗng một bàn tay từ phía sau vươn ra ôm lấy cả người tôi. Mùi hương nam tính quen thuộc này, khiến tôi như ý thức được một cách chân thật.
- Sao lại tỉnh rồi?
- Lục Cẩn… là anh thật sao? Có phải… em đang mơ không?
Lục Cẩn từ từ xoay người tôi lại, tiện tay đóng cánh cửa sổ phía sau lưng tôi. Anh cúi xuống, chạm nhẹ chóp mũi và mũi tôi, nói.
- Là thật.
Tôi bật khóc, Lục Cẩn vội vàng xoa nhẹ đầu tôi.
Người đàn ông tôi đợi chờ bao nhiêu năm qua, người khiến tôi ngày ngóng đêm mong cuối cùng cũng trở về. Không phải là mơ… Không
phải ảo giác nữa…
- Lục Cẩn, em cũng yêu anh. Yêu rất lâu rồi!
Em chỉ mong cùng anh trải qua cuộc sống yên bình.
Có anh, có em và cả con trai của chúng ta nữa.
Em yêu anh.
Rất yêu.
Hết,
Đọc thêm nhiều truyện hay TẠI ĐÂY
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc