van-con-vuong-van-1-thichtruyenvn.jpg

Vẫn Còn Vương Vấn

Tác giả: Phong Tử Tam Tam

Chuyên mục: Truyện Ngôn Tình

Chương: 63 | Full

Nguồn: Sưu tầm

Đọc Truyện

van-con-vuong-van

Truyện ngôn tình thanh xuân vườn trường Vẫn Còn Vương Vấn nó nội dung nói đến Lâm Cẩn Nam một tay chống cằm, một cái tay khác cầm cái ly yên lặng uống nước, đôi mắt lại không hề chớp nhìn tôi chằm chằm. Bắt đầu từ lúc tôi bước vào cửa, chọn món ăn, cho đến bây giờ cậu ấy vẫn cứ yên lặng nhìn tôi chăm chú như vậy. Tôi bị cậu ta nhìn đến ngượng ngùng, đưa ngón trỏ ra lặng lẽ lau khóe môi, "Sao vậy, có gì dính trên mặt tớ sao?"

Tôi nhịn không được len lén che mặt thẹn thùng ở trong lòng, đáng ghét, người ta là con gái, sẽ xấu hổ mà… Mặc dù tôi biết rõ tôi bây giờ đối với cậu ấy mà nói nhất định là tăng thêm sức hấp dẫn vô hạn, không phải người ta đều nói người tình trong mắt là Tây Thi sao. Nhìn ánh mắt thâm tình lại chuyên chú như vậy của cậu ấy là biết cậu ấy thích tôi nhiều thế nào…

Khóe mắt của Lâm Cẩn Nam thoáng giật giật, nhưng chỉ ngậm ống hút lắc đầu không lên tiếng.

Bây giờ cậu ấy dù sao cũng là đối tượng tôi thích, ở trước mặt cậu ấy vẫn cần thiết phải giữ lại chút rụt rè đó. Tôi nghĩ nghĩ, rồi vội vàng ngồi ngay ngắn, cắn từng miếng nhỏ Hamburg, còn kết hợp cầm khăn giấy thỉnh thoảng lau khóe môi. Tiểu thư khuê các gì đó, trên ti vi diễn nhiều rồi, tôi xem một chút vẫn có thể không cần thầy dạy cũng biết.

Lông mày của Lâm Cẩn Nam hình như nhíu lại càng sâu, vẻ mặt rối rắm nhìn tôi, bộ dáng muốn nói lại thôi.

Trong lòng tôi không khỏi hơi hồi hộp, có cần khó phục vụ như vậy hay không? Cậu ấy không phải chỉ thích thục nữ sao, tôi đoan trang hơn thì cậu ấy lại không vui. Cho nên yêu đương cái gì, đáng ghét nhất, lòng dạ đàn ông như kim dưới đáy biển a, còn khó đoán hơn cả lòng dạ phụ nữ. Bà đây không phục vụ, cái gì mà đoan trang hiền thục đều đi gặp Jesus đi.

Tôi bực mình nhét khoai tây chiên vào miệng, miệng phồng ra, nuốt đến cổ họng thì nuốt không trôi.

Lâm Cẩn Nam vội vàng đưa ly coca ở bên cạnh cho tôi, lông mày nhíu chặt không hề giãn ra, sắc mặt hình như cũng càng lúc càng khó coi.

Tôi bị nghẹn, trong nháy mắt liền hiểu ra, mới vừa rồi chọn món ăn xong tôi ngay cả hỏi cũng không hỏi cậu ấy một tiếng, đặt toàn bộ trước mặt mình, chỉ lấy ly nước chanh cho cậu ấy. Cậu ấy chắc hẳn là đói bụng, lại không tiện mở miệng, chỉ có thể rầu rĩ như vậy nhìn tôi ăn. . . . . . Ai biết thần kinh của tôi lại tương đối thô, bị nhìn chằm chằm nửa buổi mới ý thức được vấn đề này. Nghĩ như vậy, tôi cảm thấy chính mình thật có lỗi với cậu ấy.

Đọc Truyện

Thử đọc