thoi-gian-dep-nhat-la-khi-yeu-em-1-thichtruyenvn.jpg

Thời Gian Đẹp Nhất Là Khi Yêu Em

Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn

Chuyên mục: Truyện Ngôn Tình

Chương: 21 | Full

Thể loại:

Nguồn: Sưu tầm

Đọc Truyện

thoi-gian-dep-nhat-la-khi-yeu-em

Thời Gian Đẹp Nhất Là Khi Yêu Em là một truyện ngôn tình hay của tác giả Phỉ Ngã Tư Tồn có nội dung vô cùng hấp dẫn, Thịnh Phương Đình nghĩ thầm người phụ nữ này thật là hồ đồ, hơn năm ngàn là hơn một tháng tiền lương của cô ấy, không trách được ngày đó cặp mắt của cô ấy sưng thành như vậy, nhất định là bị mất tiền nên mới cuống cuồng mà khóc như vậy.

Đàm Tĩnh ôm một đống đồ từ phòng hành chính trở lại, Gigi ngồi cạnh cô nói cho cô biết “Giám đốc Thịnh tìm cậu kìa, mau đi đi.”

“Được, cám ơn.” Đàm Tĩnh đã thành thói quen trong lúc nói luôn nói cảm ơn với đồng nghiệp, ở chỗ này tất cả mọi người đều khách khí như vậy, cho dù là đao quang kiếm ảnh, cũng là cười nói cảm ơn trong mọi hoàn cảnh.

Cô mới từ phòng hành chính lĩnh một đống đồ dùng làm việc trở lại, vừa vặn đem phần văn kiện của Thịnh Phương Đình cầm vào cho hắn. Thịnh Phương Đình đang xem bưu kiện, cô sẽ đem ký tên rồi dán bằng các loại keo trong suốt gì đó, mỗi một dạng đặt ở trên bàn hắn, Thịnh Phương Đình có điểm sạch sẽ, đồ trên bàn vĩnh viễn ngay ngắn rõ ràng. Đàm Tĩnh có tính thận trọng, đã sớm chú ý tới cho nên mỗi lần cầm văn kiện cho hắn, cô đều vô ý thức bày gọn gang theo.

Thịnh Phương Đình xem bưu kiện xong thì nhìn thấy bút đã cắm vào ống đựng bút của mình, kẹp giấy đã bỏ vào trong hộp, băng dán cũng đã đổi một hộp mới, mà cuộn băng dán trong suốt cũng đoan đoan chính chính bày ở vị trí vốn có của nó. Ngón tay của Đàm Tĩnh rất dài, trên lòng ngón tay có vết chai, thời điểm làm việc rất lưu loát, tựa hồ cô đã có thói quen sửa sang lại bàn làm việc như vậy. Hắn cảm giác mình lại có điểm thất thần, cho nên ho khan một tiếng rồi nói, “Vừa rồi cục công an gọi điện thoại đến…”

Đàm Tĩnh cả kinh, bản năng phản ứng là Tôn Chí Quân lại gây nên cái họa gì rồi… Phần công việc này cô nhận được cũng không phải dễ dàng gì, cô thực không muốn để cho cấp trên của mình lưu lại ấn tượng xấu gì cả. Thịnh Phương Đình thấy cô chấn kinh giống như con thỏ đang sợ hãi, trong nháy mắt hai gò má liền đỏ lên, cúi đầu xuống, lông mi càng không ngừng rung động, bộ dạng giống như là muốn khóc vậy.

Thịnh Phương Đình có điểm giật mình, vì vậy hỏi, “Bọn họ gọi cô tới đó xem ví tiền của cô có phải hay không thôi. Cô làm mất tiền sao?”

Đàm Tĩnh thế mới biết thì ra không phải là Tôn Chí Quân gây chuyện, cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm nhưng lập tức lại câu nệ, “Đúng vậy, tôi bị mất tiền… Ở trên xe bus công cộng.”

“Vậy thì cô đi xem một chút đi, người ở cục công an gọi điện thoại nói cũng không rõ ràng thế nào cả. Cô đi một chuyến đến đó xem đã có chuyện gì xảy ra.”

Đọc Truyện

Thử đọc