phat-ro-thichtruyenvn.jpg

Phát Rồ

Tác giả: Thả An

Chuyên mục: Truyện Ngôn Tình

Chương: 21 | Full

Nguồn: Sưu tầm

Đọc Truyện

phat-ro

Đây là câu chuyện giữa Hướng Phù Sinh – tiểu thư được quan tâm nhất Hong Kong bởi khối gia tài mà cô sẽ được thừa kế, và Lâm Sóc – một người từ Mỹ trở về để thực hiện kế hoạch trả thù của mình. Để thực hiện được kế hoạch của mình, Lâm Sóc đã tiếp cận Hướng Phù Sinh để khiến cô phải yêu mình, làm mất những hậu phương vững chắc của cô khi Hướng Hằng – cha cô bị đánh bại, chỉ có như vậy thì Lâm Sóc mới hoàn toàn có được tất cả những gì mà Hướng Hằng đã tạo ra, trả được mối thù do ông gây ra với gia đình anh. Nhưng có một điều Lâm Sóc không lường trước được là anh lại dần yêu Phù Sinh, và cô đã là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời ảm đạm của anh. 6 năm trôi qua kể từ lần đầu tiên họ gặp nhau, Hướng Phù Sinh trở về chỉ nhằm một mục đích giống Lâm Sóc trước đây, là bắt anh phải trả giá cho những gì anh đã gây ra với gia đình cô. Thù hận của họ cứ nối tiếp như vậy, nhưng tình yêu giữa họ vẫn không thể dứt được, nên đã có những lúc họ mềm lòng, biết rằng đó là hạnh phúc nhưng cũng biết đó là họa sát thân nhưng lại không thể nào buông tay ra được.

Hướng Phù Sinh là một cô tiểu thư được sinh ra trong nhung lụa, được sự nuông chiều của cha mẹ nhưng không làm gì vượt giới hạn. Đối với cô, yêu và ghét rất rõ ràng. Một cô bé từ khi lớn lên chỉ biết đến một người đàn ông duy nhất là Hạ Thiệu Phong, anh đã từng là ước vọng thuở nhỏ của cô, cô chỉ mong sao sau này được là cô dâu của anh. Nhưng khi những giới hạn anh đặt ra cho thói trăng hoa của anh đã vượt ngưỡng thì cô đã buông tay và chẳng mảy may nghĩ sẽ quay lại dù anh đã thay đổi vì cô. Có thể tình cảm của Phù Sinh dành cho Thiệu Phong không phải là tình yêu thực sự, có thể chỉ là sự quen thuộc thôi, nhưng thói quen ấy đã kéo dài suốt 16 năm, vậy mà cô nói bỏ là bỏ được. Một người tính cách rõ ràng như vậy nhưng sao bị xoáy vào với Lâm Sóc lại không thể dứt khoát được.

Từ những lần gặp gỡ mà cô ngỡ là tình cờ, họ đã đến được gần bên nhau, và cô đã thực sự trao đi tình yêu đầu đời của mình cho Lâm Sóc. Tin tưởng, yêu thương, dựa dẫm, vậy mà tất cả đã sụp đổ khi anh đã đẩy cha cô đến bước đường cùng, hủy hoại danh dự của cô không chớp mắt. Hận chứ, vậy mà cô lại do dự trong kế hoạch của chính mình. Hơn ai hết, trong con người lạnh lùng của Lâm Sóc, Phù Sinh hiểu anh, và cũng hiểu rằng cô chính là điểm yếu chí mạng của anh, chỉ bởi anh yêu cô. Buộc cô ở bên cạnh anh, nhưng chính cô cũng đã tự thỏa ước với chính bản thân mình về tình yêu của họ. Phù Sinh hiểu bản thân mình vẫn còn lưu luyến tình cảm nơi anh, dù là trong lúc tuyệt vọng nhất thì cô vẫn nhớ đến anh, dù anh gây tổn thương đến cô nhiều như vậy nhưng khi cô nhắm mắt để trôi bản thân mình khi quyết định tự tử thì hình ảnh cuối cùng hiện lên trong đầu cô cũng vẫn là Lâm Sóc của ngày yêu thương.

Để thực hiện kế hoạch của mình, Phù Sinh ở lại bên anh, họ tự thỏa thuận ngầm với nhau về cuộc sống bình lặng như vậy, nó như là những ngày nắng đẹp trước một cơn bão lớn vậy. Có dằn vặt, có đấu tranh với chính bản thân, rồi lại tự mình âm thầm chấp nhận. Phù Sinh đã xúc động như thế nào khi nhận được chiếc nhẫn cầu hôn từ tay Lâm Sóc, đã suy nghĩ tình yêu của họ như thế nào khi biết tin anh đang nguy kịch. Tất cả chỉ dẫn đến một câu trả lời rằng tình cảm cô dành cho anh chưa bao giờ nguội lạnh cả, anh vẫn ở trong cô như một phần không thể thiếu. Nhưng mối hận của cô vẫn còn. Cô từng bước, từng bước thực hiện nó và đã thành công. Cô làm anh mất danh dự như khi anh đã làm với cô, và cô đã đánh cược đám cưới của chính mình để anh phải bẽ bàng. Cô nói rằng anh muốn trả nợ nhưng cô không cho anh trả, để anh phải nợ cô suốt đời, nhưng rồi cô đã thực hiện được từng bước trong kế hoạch ấy, lấy lại được những gì đáng ra là của cô, đẩy anh vào vòng lao lý vì những gì anh đã gây ra với gia đình cô.

Lâm Sóc có tuổi thơ không bình thường, được nuôi dạy để trưởng thành cũng không bình thường. Thù hận là một phần, trách nhiệm với những người đi theo anh là một phần, và vì anh không thể buông xuống những điều ấy so với tình yêu của chính mình nên anh đành phải hy sinh cô để đạt được mục đích. Sai sót duy nhất trong cuộc đời anh là đã yêu Hướng Phù Sinh, nhưng cũng là người duy nhất khiến anh cảm thấy hạnh phúc. Anh để lạc mất cô 3 năm, không một tin tức nhưng anh vẫn mải miết tìm kiếm, vẫn biết rằng đó là một cô gái thông minh, là hiểm họa đối với anh nhưng anh không thể nào không có cô được. Có đề phòng thì cũng không thể đề phòng mãi được, nhất là khi người đó lại là người bên gối, là người biết rõ anh không thể sống thiếu cô.

Anh biết tất cả những đau thương anh gây ra cho cô không thể nào khiến cô có thể tha thứ cho anh được, nhưng anh lại không thể nào buông cho cô được tự do, bởi anh biết rằng nếu anh buông tay thì cô sẽ mãi mãi không bao giờ quay trở về bên anh. Có ích kỷ, có độc chiếm nhưng cuối cùng vẫn chỉ là anh muốn giữ cho riêng mình một chút ấm áp trong thế giới lạnh lẽo ấy. Cô có thể cư xử tùy ý, có thể vượt qua giới hạn của anh nhiều lần, nhưng cô hiểu anh, và anh cũng hiểu rằng anh yêu cô rất nhiều.

Anh cầu hôn cô bằng tất cả nhưng chân thành nhất của mình nhưng rồi cô chẳng buồn đáp lại, đó chỉ như là một màn kịch đối với cô mà thôi. Anh đánh mất chính mình, làm theo đúng lời cô nhưng khi không thấy cô ở bên thì mọi nỗ lực của anh về hạnh phúc ấy đã mất không còn một chút. Cô xuất hiện đã cho anh thêm sức mạnh, anh tin rằng cô còn yêu anh, bất chấp những gì cô thể hiện, bất chấp ở đám cưới ấy cô đã không có mặt.

Họ tự thỏa hiệp cho nhau 1 ngày sống trong mơ, sống trong tình yêu của nhau, được sống trọn vẹn với chính bản thân mình nhưng rồi giấc mơ nào cũng phải tỉnh lại. Những hận thù vẫn còn đó nhưng anh không muốn tiếp tục nữa, anh muốn được ở bên cô, và chỉ như vậy mà thôi, không còn điều gì khác nữa. Anh có thể dùng kế “kim thiền thoát xác” để rũ bỏ một Lâm Sóc tội lỗi chỉ để muốn là một người trong sạch trước pháp luật, nhưng đối với cô thì như vậy là chưa đủ. Anh có thể không ngờ đến đối thủ sau cùng của mình là anh, nhưng anh đã mệt mỏi rồi, anh chỉ muốn có cô mà thôi. Một bữa tối chỉ hai người, một buổi tối ôm nhau ngủ để rồi xa cách bảy năm ròng rã. Anh quyết định không trốn chạy nữa, anh muốn trả cho cô món nợ ấy. Sau thời gian ấy, anh biết cô có thể không chờ đợi anh, nhưng anh đã có thể đứng trước cô với một Lâm Sóc khác, ít nhất thì cô biết rằng đó là người đàn ông yêu cô hơn tất thảy.

Bảy năm, thời gian đủ để những vết thương được liền sẹo, đủ để những hận thù được khép lại, đủ để những người còn sống bước tiếp trên con đường tìm kiếm hạnh phúc của mình, đủ để cho Lâm Sóc và Hướng Phù Sinh có thể bỏ qua được tất cả để sống trọn vẹn bên nhau.

Đọc Truyện

Thử đọc