ngoan-dung-chay-1-thichtruyenvn.jpg

Ngoan, Đừng Chạy

Tác giả: Dạ Tử Sân

Chuyên mục: Truyện Ngôn Tình

Chương: 100 | Full

Nguồn: Sưu tầm

Đọc Truyện

ngoan-dung-chay

Editor: Chanh
Bìa: Mộc Mốc Meo


Mục Sở là cô gái chuẩn “con nhà người ta” ở tất cả các phương diện.

Tiểu thư nhà giàu, xinh đẹp hoàn mỹ.

Gia đình hạnh phúc, cha mẹ yêu thương.

Học sinh gương mẫu, thành tích tuyệt đối.

Tinh cách ổn trọng, mọi người yêu mến.

Có những thứ là bẩm sinh, là may mắn; lại có những thứ thật sự đã thay đổi rất nhiều.

Gần như chỉ có Cố Tích – cô bạn thân nhất của Mục Sở, còn nhớ đến hai năm cấp hai nổi loạn của cô. Đang từ một học sinh chăm ngoan, dịu dàng hiểu chuyện, Mục Sở như biến thành người khác, bỏ học, quậy phá, ăn chơi đua đòi, thái độ thù địch, đẩy tất cả mọi người ra xa. Rồi qua gần hai năm đó, Mục Sở lại bỗng dưng trở về với dáng vẻ ngoan ngoãn lúc ban đầu.

Nguyên nhân là gì, đến Cố Tích cũng chẳng biết. Mục Sở chưa bao giờ hé răng.

Gia đình hai cô gái vốn coi nhau như người nhà, Cố Tích và Mục Sở thân thiết như chị em, ngay đến anh trai của Cố Tích là Cố Tần cũng được coi là anh trai của Mục Sở. Một ông anh trai, hai cô em gái, lớn lên bên nhau, yêu thương chăm sóc nhau như ruột thịt.

Thật sự không khó đoán phải không, ở tuổi mới lớn chập chững, Mục Sở bắt đầu thích Cố Tần.

Cố Tần hơn ‘hai cô em gái’ bốn tuổi. Anh là thiên chi kiêu tử, công tử nhà giàu đẹp trai, học hành còn hơn cả xuất sắc, tính cách ổn trọng chu đáo, trong trường cấp ba không biết có bao nhiêu hoa đào vây quanh. Mà cô gái nào trong số đó cũng xinh đẹp, trưởng thành, tiến được gần đến anh hơn Mục Sở.

Chưa kể, xưa nay anh luôn coi cô như em gái, thậm chí đối xử với cô còn tốt hơn cả với Cố Tích. Chính miệng anh đã thừa nhận điều này, Mục Sở nghe rõ.

Vậy nên cô có tình ý với “anh trai” có phải là tội lỗi không? Có phải là một điều đáng buồn nôn như cô “bạn gái” lúc đó của Cố Tần nói với cô không? Một ngày bỗng dưng Cố Tần cố tình xa lánh cô, chắc là đã nhận ra và chán ghét cô đến cùng cực nhỉ?

Ghen tuông và tội lỗi, bất lực và tổn thương, Mục Sở chỉ có thể quay lưng với tất cả, bỏ chạy khỏi Cố Tần, rồi dần dần gạt bỏ anh khỏi trái tim mình. Cho đến ngày cô trở lại là Mục Sở ngoan ngoãn hiểu chuyện của ngày xưa, thì tình cảm với Cố Tần cũng trở thành một vết sẹo đã lành. Vết sẹo sẽ mang theo cả một đời, nhưng mà Mục Sở không bao giờ muốn chạm đến nữa.

Có điều, cô không biết rằng ở phía bên kia của trò chơi đuổi bắt, có một người cũng phải đấu tranh với tình cảm “tội lỗi” của chính mình. Một cô gái nhỏ, lại chẳng khác gì em gái của anh, Cố Tần anh có phải là cầm thú? Rồi khi cô bỗng dưng nổi loạn, đẩy anh ra xa, lần đầu tiên anh nhận ra rằng cuộc sống của mình không hề bằng phẳng và đủ đầy như những gì anh vẫn tin là thế.

Sinh nhật năm 18 tuổi, lần đầu tiên Mục Sở không có lời chúc mừng nào đến anh.

Đêm trước ngày anh ra nước ngoài học đại học, cửa sổ phòng Mục Sở im lìm cả đêm mặc anh đứng dưới đợi chờ.

Vướng mắc của cô là gì, Cố Tần không biết, anh cũng đã trăn trở và bất lực rất lâu khi nhìn cô gái nhỏ của anh buồn khổ đến thế mà chẳng thể đến gần. Nhưng rồi cũng không sao cả. Anh biết anh đi là để quay về, để trưởng thành, để trở thành người đàn ông có thể xứng đôi với cô, có thể chở che chăm sóc cô cả đời, như lời hứa thời thơ bé ngay từ khi Mục Sở mới ra đời và cậu bé Cố Tần khẽ đặt lên mặt cô một nụ hôn ngang bằng lời hẹn ước.

Giờ đây, hiện tại, anh đã trở về. Trong khi Cố Tần biết mình sẽ làm gì, Mục Sở lại vẫn luôn dặn lòng rằng cô không còn thích anh nữa. Nhưng liệu có thể được không, khi đến số phận cũng đưa đẩy cô phải đến sống ở nhà anh, tiếp xúc với anh hằng ngày và nhớ đến anh hằng đêm? Liệu có thể được không, khi mỡ đã treo đến miệng mèo và ý định của chú mèo lớn Cố Tần nhất định là để cô bé ngoan đừng chạy khỏi anh nữa :D

---

“Ngoan, đừng chạy” là bộ truyện tiếp nối hệ liệt Ngoan của Dạ Tử Tân, vẫn với nội dung nhẹ nhàng điểm thêm một nút thắt sâu lắng, không khí truyện vui vẻ nhưng không hề nhạt nhòa, vì tình yêu và nỗi buồn được đan xen hòa hợp rất cân bằng.

Mục Sở và Cố Tần cùng mang trong lòng một niềm day dứt giống nhau, một sự hối tiếc không hề khác, nhưng tần sóng ban đầu của hai người khá lệch pha, nên chuyện tình giữa họ như một trò chơi đuổi bắt chưa đến hồi kết. Đến khi nào Mục Sở sẽ đừng chạy nữa, đến lúc nào Cố Tần mới bắt được bé ngoan của anh? Mọi người hãy cùng đọc truyện để tìm ra câu trả lời nhé.

Đọc Truyện

Thử đọc