kim-bai-da-thu-thichtruyenvn.jpg

Kim Bài Đả Thủ

Tác giả: Phao Phao Tuyết Nhi

Chuyên mục: Truyện Ngôn Tình

Chương: 128 | Full

Thể loại:

Nguồn: Sưu tầm

Đọc Truyện

kim-bai-da-thu

Truyện Đam Mỹ viết về Phòng Vũ và Dương Lỗi, hai người đều là những tay đấm xuất sắc nhất của hai đại ca xã hội đen. Từ lần đầu gặp Dương Lỗi đã bị Phòng Vũ cho ăn mấy quả gạch, từ đó liền muốn trả thù anh, gây hấn với anh. Sau đó tiếp xúc nhiều thì lại coi anh như anh em tốt, còn yêu anh và tìm cách bẻ anh.

Ban đầu mình cứ nghĩ Phòng Vũ sẽ là người hờ hững hơn trong cuộc tình này vì Dương Lỗi yêu trước và “chơi” để bẻ anh. Truyện rất ít những câu mùi mẫn tình cảm, có lẽ vì nó là truyện hắc bang và mang hơi hướng hoài cổ, hiện thực hóa. Dương Lỗi cũng vài lần nói “Tôi thích anh”, “Tôi mẹ nó phát điên vì anh rồi”, “Tôi không thể quên được anh”… Nhưng Phòng Vũ thì chưa bao giờ nói những lời như thế. Có thể anh ấy nghĩ tình yêu là một lời hứa hẹn vô cùng lớn lao và anh lo sợ tình cảm này đã bị hiểu sai theo hướng đó. Hoặc cũng có thể anh nghĩ tình cảm giữa hai người đàn ông không cần phải dùng chữ “yêu” trừu tượng vô hình mà anh hoàn toàn thể hiện bằng những thứ hữu hình hơn “Tôi muốn gặp em, bảo hộ em dưới mái hiên của mình…”

Mình vốn sủng thụ, nhưng đọc truyện này thực sự rất thích anh công, càng về sau càng thích, nhất là sau đoạn 7 năm. Anh ấy đã yêu là yêu hết mình, hy sinh tất cả vì tình yêu, chấp nhận mọi sự đau đớn. Thực ra Dương Lỗi cũng vậy, nhưng hắn luôn mang một nỗi lo sợ và không tin tưởng vào tình yêu của Phòng Vũ nên mới dẫn đến sự chia lìa 7 năm như vậy. Đời người được mấy lần 7 năm, đã một lần như thế, họ nhất định sẽ càng trân quý đoạn tình duyên này…

Mình ấn tượng nhất trong truyện là hình xăm của Phòng Vũ. Mái hiên của anh, giờ đã có thể bảo bọc người đàn ông mà anh yêu nhất…

Chưa bao giờ mình thấy âm nhạc có tác dụng tuyệt vời đến thế. Nó giúp mình khắc ghi sâu sắc từng chi tiết của truyện.Khi nghe tiếng ghi-ta bài “Tuổi thơ”, hình ảnh hiện lên trong đầu mình là trên sân trường TH Thực Nghiệm, Phòng Vũ ngồi bên đây vừa hút thuốc vừa dạy cho Dương Lỗi ngồi bên kia từng nốt nhạc. Rồi giai điệu của “Mỗi ngày yêu em nhiều hơn” vang lên, mình lại thấy như Phòng Vũ đang ôm ghi-ta hát trên Loạn Thế, ánh mắt dịu dàng nhìn Dương Lỗi dưới sân khấu. Rồi bài hát buồn “Anh đã quen dùng kỷ niệm sưởi ấm trái tim mình” lại gợi mình đến hình ảnh Dương Lỗi ngồi trong căn phòng kia ân hận và Phòng Vũ ngồi sau song sắt tối om nhưng nhớ đến Dương Lỗi lại mỉm cười ngốc nghếch… Rồi còn “Tình ca 1990”, “Hoàng hôn say rồi”, “Ánh mắt em bán đứng em”, “Lửa tình hoa”… toàn những bài xưa cũ.

Các “tiểu tam” trong truyện đều đáng quý: Hoa Miêu, Phương Mai, Lâm San San, Anh Tử.. Họ yêu, dám yêu và cũng dám chấp nhận lời từ chối.

Mình rất thích thể loại “Ta không thích nam nhân, chỉ thích hắn, tình cờ hắn là nam.” Đó chính là định mệnh. Cuộc đời mỗi người đều có một ai đó là định mệnh như thế!

Hình ảnh Giang Hải những năm 90 hiện lên thật chân thật. Xã hội đen, với những cảnh đánh nhau chém giết máu me. Nhưng ở đó có tình thân, tình nghĩa, tình anh em sâu nặng. “Anh em là gì? Là bao nhiêu năm sau, chỉ cần anh nói, mạng của tôi, cho anh!”

Đây thực sự là một câu chuyện tuyệt vời

Đọc Truyện

Thử đọc