dung-nhuc-nhich-toi-muon-hon-em-thichtruyenvn.jpg

Đừng Nhúc Nhích, Tôi Muốn Hôn Em

Tác giả: Khương Chi Ngư

Chuyên mục: Truyện Ngôn Tình

Chương: 56 | Full

Nguồn: Sưu tầm

Đọc Truyện

dung-nhuc-nhich-toi-muon-hon-em

Đây là một câu chuyện ngọt ngào về một nữ thần múa ba lê và thiếu niên khoa học kỹ thuật nhút nhát, dễ đỏ mặt. Cả câu chuyện giống như miếng bánh ngọt trong mùa hè, thơm thơm, mềm mềm lại ngọt ngào không ngấy, có thể dễ dàng chiếm lấy bất kỳ con tim của thiếu nữ nào.

Nữ chính mạnh mẽ, lý trí, hiểu chuyện, nam chính dịu dàng hay ngại ngùng. Các nhân vật phụ dễ thương, trừ mấy người họ hàng của nữ chính. Bối cảnh tươi mới, mang màu sắc thanh xuân, sủng, ngọt, phù hợp với mọi người. Nên nếu bạn muốn ăn cẩu lương, nếu bạn cảm thấy cuộc đời cần rắc thêm chút đường, thì mời bạn nhảy hố nhé.

Trước kia hàng xóm đều nói, phần mộ tổ tiên Tịch gia hương khói vượng, mới sinh ra một nữ nhi như Tịch Hoan, nhảy ba lê thành danh, đoạt vô số giải thưởng, còn được đoàn múa ba lê Lạc Thành coi trọng. Thế nhưng, chuyện tốt vô số, chuyện buồn lại càng không thiếu. Ba Tịch mất sớm, để lại hai mẹ con Tịch Hoan, mẹ góa con côi, sống chung với bà nội tuổi cao sức yếu, thường xuyên bị gia đình cô ruột chèn ép.

Tịch Hoan cảm thấy phiền, càng không muốn chiều lòng bọn họ diễn trò giả dối. Thế nhưng vì nể mặt bà nội cùng mẹ, cô vẫn phải giữ cho những “người thân thích” này chút mặt mũi.

Sinh nhật lần thứ 79 của bà nội, vẫn như thường lệ, là một tuồng hài kịch, tan rã trong không vui. Tịch Hoan cũng không muốn ở lại quá lâu để phải chịu đựng đám cô chú thân thích ồn ào.

Vì thế, cô theo sự sắp xếp của đoàn múa, tới vùng núi thực tập. Đường đi buồn chán, nhóm các cô gái bày trò giải sầu, Tịch Hoan liên tục bị thua, còn không hiểu trời xui đất khiến thế nào lại nói: “Em yêu anh” với một thiếu niên xa lạ.

Dù sao cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, cứ ngỡ xấu hổ chút rồi qua, nào ngờ chàng thiếu niên “bị” Tịch Hoan tỏ tình lại cùng thực tập chung với Tịch Hoan ở trường học trong núi. Có lẽ, Thẩm Khinh Lãng đối với Tịch Hoan vừa gặp đã yêu. Thế nên, lúc phát hiện ra cô cũng tới nơi này thực tập, anh đã cố gắng hết sức, dùng mọi cách để “theo đuổi” cô.

Thẩm Khinh Lãng là một chàng trai ngây thơ, cách thức biểu đạt tình cảm cũng ngốc nghếch, không bằng những chàng trai xếp hàng dài theo đuổi Tịch Hoan trong trường. Thế nhưng, Tịch Hoan lại cảm thấy, chỉ có tình cảm của Thẩm Khinh Lãng là tinh khiết nhất.

Có lẽ, bởi vì đóa hoa thiếu niên trộm hái tặng cô khi ấy, có lẽ bởi vì ánh mắt trong suốt chứa đầy sao trời của anh, cũng có thể là bởi vì gương mặt đỏ ứng đáng yêu mỗi lần anh cùng cô nói chuyện. Thế nên, một người muốn theo đuổi, một người dung túng cho người kia theo đuổi, ngọt ngào hạnh phúc.

Cuộc sống của Tịch Hoan có rất nhiều nỗi buồn, cũng nhiều trắc trở. Làm nghệ sĩ ba lê không dễ, còn phải theo đuổi đam mê trong sự “ngột ngạt” mà người thân đem lại càng khó khăn hơn. Thế nhưng, ở quãng thời gian đó, có một chàng trai luôn lặng lẽ ở phía sau, nắm lấy tay cô, bảo vệ cô.

Cuộc đời Tịch Hoan có hai ngôi sao may mắn, một là được trở thành nghệ sĩ múa ba lê, hai là gặp được Thẩm Khinh Lãng.

Điều tốt đẹp nhất trong cuộc đời này, không phải là tinh quang chói lọi, cũng không phải là việc trở thành ngôi sao sáng nhất trên bầu trời đêm. Điều tuyệt nhất, là ở những năm tháng không ngừng cố gắng ấy, gặp được anh.

***

Tịch Hoan là một nữ thần trong đoàn múa ba lê Lạc Thành, gương mặt đẹp, dáng người yểu điệu, lại là một vũ công hiếm có. Điều đáng tiếc duy nhất trong cuộc đời cô, có lẽ là không nhận được sự ủng hộ nhiều từ họ hàng thân thích, còn bị những người này năm lần bảy lượt ngáng chân.

Tịch Hoan không phải một đóa hoa mỏng manh, dễ dàng chịu sự ức hiếp của người khác. Nhưng nghĩ đến bà nội tuổi cao, cùng người mẹ yếu đuối của mình, cô cũng không muốn cùng những kẻ “họ hàng” kia làm căng.

Thế nhưng, sức chịu đựng của một người luôn có giới hạn, cô nhịn họ, không có nghĩa là cho phép họ giẫm lên ranh giới của mình. Bởi vì, khi mọi thứ vượt quá giới hạn của nó, sẽ là lúc Tịch Hoan mặc áo giáp, chiến đấu đến cùng vì bản thân và những người quan trọng với cô.

Tịch Hoan là một cô gái lý trí, không phải cô không có người theo đuổi, thế nhưng cô biết, trong những người đó, chẳng có ai đối với cô toàn tâm toàn ý. Nhưng, Thẩm Khinh Lãng đối với cô thì khác. Anh thoạt nhìn ngốc nghếch, lại dễ đỏ mặt, nhưng cũng chỉ có anh, dùng cách thức của mình, khiến cho cô cảm nhận được tình cảm trọn vẹn.

Vì thế, tiểu tỷ tỷ Tịch Hoan bụng đầy tâm cơ, dung túng cho Thẩm Khinh Lãng theo đuổi mình, còn khiến cho anh nghĩ rằng bản thân theo đuổi thành công. Có lẽ, Tịch Hoan cũng giống như Thẩm Khinh Lãng, chỉ muốn giữ gương mặt đỏ bừng ngại ngùng của anh cho riêng mình.

Thẩm Khinh Lãng một lần tình cờ ở trong núi gặp phải Tịch Hoan, còn nhận được câu tỏ tình của cô. Tuy vậy, anh lại không rung động bởi câu nói ấy, mà thứ thu hút anh chính là hương bánh ngọt trên người cô. Thẩm Khinh Lãng đối với Tịch Hoan là rung động ngay từ cái nhìn đầu tiên, vì thế anh dùng cách thức của mình, trực tiếp cho cô thấy anh thích cô.

Trong cuộc đời mình, Thẩm Khinh Lãng ngoài việc nghiên cứu chế tạo phi cơ, thì cũng chỉ có nuông chiều Tịch Hoan. Anh là một chàng trai ngốc nghếch, lúc trước ngoài khoa học thì không biết gì, kiệm lời lại tĩnh lặng. Nhưng từ sau khi gặp được Tịch Hoan, Thẩm Khinh Lãng liền biến thành một “chú cún” tiêu chuẩn, suốt ngày chỉ biết vây quanh Tịch Hoan, dỗ cô vui vẻ, còn muốn cô cưng nựng, chiều chuộng mình.

Thế giới của anh vốn tĩnh lặng nhưng giờ đây nơi đó đã mang theo hương bánh ngọt, còn có ánh đèn sân khấu cùng một bóng hình đang nhảy múa. Anh muốn dùng khả năng của mình, che chở cho cô, muốn ở phía sau sân khấu, được xoa chân cho cô, rồi đỏ mặt nói: “Đừng nhúc nhích, anh muốn hôn em.”

Đọc Truyện

Thử đọc