Đoạt Thê

Đoạt Thê

Tác giả: Giang Tử Quy

Chuyên mục: Truyện Ngôn Tình

Chương: 80 | Full

Đọc Truyện

Editor – Tử Dương

Đổng Từ tiện tay cầm đôi vòng tay màu máu đào lên, chúng được hợp thành từ hai màu tím xanh, rõ ràng rực rỡ đến thế, nhưng khi lên tay lại vô cùng ưu nhã.

Cũng bởi vì quá long lanh nên bộ vòng phỉ thúy này chắc chắn có giá không hề rẻ.

Đổng Từ chỉ đeo một lát, chờ buổi tiệc xong xuôi cô lại trả về cho nhà họ Cố.

Cô biết trong giới nhà giàu có rất nhiều nguyên tắc, nhưng dù sao hôn nhân đối với cô mà nói chẳng khác gì ngày ngày làm hòa thượng gõ mõ tụng kinh.

Đổng Từ lười biếng đi thay quần áo, trợ lý lúc nãy mới gọi tới bảo tối nay có tiệc, vừa nhấc đầu lên nhìn vào gương thì thấy chồng cô —— Cố Diễm Sinh.

Cố Diễm Sinh lớn hơn Đổng Từ năm tuổi, làm Bác sĩ, văn nhã tuấn lãng, tính tình ôn hòa, hai người sống chung cũng không tệ, mỗi lần gặp mặt đều chào hỏi nhau.

\'\'Tối nay vẫn còn tiệc sao? Nhìn em có vẻ không được khỏe, nên nghỉ ngơi nhiều hơn."

Giọng điệu Cố Diễm Sinh quan tâm, người phụ nữ trong gương ngước mi lên, dịu dàng bảo: "Ừm, do tối qua thức đêm, trông tệ lắm hả?"

Đương nhiên là không.

Đổng Từ đang tuổi xuân sắc, trời sinh khỏe mạnh, tổng thể nhan sắc vô cùng xinh đẹp, cộng thêm vóc người có khung xương nhỏ nên càng đẹp hơn, đúng kiểu gương mặt màn ảnh. Mỹ mạo như vậy, cho dù mặc cái gì, mang cái gì, hay đến cả nơi khắc nghiệt như giới giải trí cũng không mấy ảnh hưởng đến cô.

Cho dù tâm trạng không tốt, ánh mắt hoa đào thiếu sức sống, giọng nói mệt mỏi, cũng khiến cô có một phong thái rất riêng.

\'\'Nhà họ Cố hình như rất thân thiết với nhà họ Lý thì phải?"

\'\'Sao?" Cố Diễm Sinh hoàn hồn, dịch mắt khỏi bờ vai nõn nà của cô, lịch sự nhìn sang hướng khác.

Đổng Từ cúi đầu, bâng quơ nói: "Vì tiệc mừng thọ của ông cụ Lý mà Cố phu nhân còn lôi anh em hai người theo..."

Cố Diễm Sinh cười nhạt: "Vì đứa cháu ngoại mới về nước của ông ấy cũng sẽ tới buổi tiệc này."

Đổng Từ không hiểu: "Cháu ngoại của ông cụ Lý quan trọng đến thế sao?"

Cố Diễm Sinh kín đáo nói:" Mẹ anh muốn giới thiệu Phỉ Phỉ với nhà bên kia, tuổi trẻ nên có nhiều bạn bè."

Thì ra là còn dụng ý khác.

Ngoài mặt thì bảo mừng thọ, nhưng thật chất là đang chào hàng con gái mình.

Nhà họ Cố vốn đã giàu có ở Hương Giang, Cố phu nhân cũng từng là tiểu thư nổi tiếng thời đó, mắt cao hơn đầu, người bình thường căn bản không lọt nổi mắt xanh của bà ta. Có thể khiến bà ta vồn vã đến thế, e là rồng trong biển người, luận gia thế, luận tài năng, luận tướng mạo, chắc chắn không thể thiếu được.

Đổng Từ bắt đầu cảm thấy tò mò, rốt cuộc là nhân vật lớn cỡ nào mới khiến Cố phu nhân niềm nở đến vậy.

Có lẽ nên làm quen.

Đang nói, Cố Phương Phỉ đột ngột sấn tới, cô ta mở cửa phòng, tranh cãi với Cố phu nhân.

\'\'Con nói rồi, con muốn có cái Hung Châm Bội đó(**) đó."

\'Tại sao phải là Hung Châm?"

Cố Diễm Sinh nhìn về phía Cố Phương Phỉ, đứa em gái này nhỏ hơn anh ta tám tuổi, mới vừa tốt nghiệp đại học, hai anh em bề ngoài giống nhau, nhưng tính nết lại khác hoàn toàn. Dù sao cũng là thiên kim tiểu thư, hơn nữa còn là đứa con gái duy nhất của Cố phu nhân, nên con bé này được cưng chiều tới mức vô pháp vô thiên, lại thêm cái tính tùy hứng không nói lý lẽ.

Cố Phương Phỉ nghe anh hai nói xong liền không vui: "Sao nào, chẳng lẽ Hung Châm của chị dâu em cũng không được phép xài?"

Đổng Từ không mấy quan tâm đến chuyện cỏn con này, mở hộp trang sức ra cho cô ta chọn, nhưng không ngờ thứ mà cô ta muốn lại là miếng Hung Châm ngôi sao xanh đó.

Ngôi sao xanh có màu sắc trong như sắc trời Ấn Độ Dương, đá quý đính trên chóp lúc nào cũng sáng ngời, vốn là hàng cực phẩm.

Đổng Từ rất ít khi dùng tới, không phải vì nó không có giá trị, mà vì nó là món trang sức mẹ cô thích nhất lúc còn sống.

Lúc trước Đổng Từ từng từ chối, nhưng không ngờ Cố Diễm Sinh vừa đến, Cố Phương Phỉ lại nằng nặc đòi miếng Hung Châm này. Theo như kế hoạch, nếu làm trò trước mặt Cố phu nhân và Cố Diễm Sinh thì Đổng Từ sẽ không thể từ chối.

Đáng tiếc, cô ta đã tính sai.

Người như Đổng Từ, nhìn thì có về mềm yếu, không để bụng chuyện gì, nhưng thực ra lại là tuýp người ngoài mềm trong cứng, không dễ chèn ép chút nào.

Cô vẫn tươi cười, khép hộp trang sức lại: "Chị đã nói rồi, đây là di vật của mẹ chị. Không phải là đồ có thể tùy tiện mượn."

Cố Phương Phỉ trước giờ có bị ai làm cho bẽ mặt như thế đâu: "Chị... sao chị không nghĩ tất cả những thứ trên người chị đều là của nhà họ Cố?"

Đổng Từ nói: \'\'Nói gì đến nhà họ Cố, nếu đổi lại em là người nhà họ Đổng, mẹ chị dưới suối vàng có biết thì miếng Hung Châm đó đừng nói là mượn, cho con dâu mình luôn cũng chẳng sao."

Sắc mặt Cố phu nhân thay đổi, Cố Phương Phỉ không thốt nên lời: "Ai thèm coi trọng cái nhà sa cơ thất thế của chị chứ!"

Đổng Từ vờ như không nghe: "Thế lúc nãy ai là người nhìn trúng đồ của một người sa cơ lỡ vận?"

Cố Phương Phỉ bị nghẹn đến cắn răng, Cố Diễm Sinh đang định xin lỗi Đổng Từ, cô ta liền khó chịu: "Sao lần nào cũng anh bênh vực người ngoài thế?"

\'\'Được rồi, nhà này chẳng lẽ thiếu thốn đến mức không có nỗi một miếng Hung Châm sao?"

Cố phu nhân kéo hai anh em ra, không nhẹ không nặng giảng hoà: "Nếu con thích trang sức có màu xanh, mẹ cũng có, cứ việc tới lấy, làm mất cũng không sao. Chuyện không có bao nhiêu, hà cớ gì phải khiến người trong nhà không vui."

Đọc Truyện

Thử đọc