co-dai-kho-kiem-com-1-thichtruyenvn.jpg

Cổ Đại Khó Kiếm Cơm

Tác giả: Thập Tam Sinh

Chuyên mục: Truyện Ngôn Tình

Chương: 111 | Full

Thể loại:

Nguồn: Sưu tầm

Đọc Truyện

co-dai-kho-kiem-com

Tác giả: Thập Tam Sinh
Thể loại: Cổ đại, xuyên không, điền văn, HE.
Tình trạng: Hoàn edit.
Review bởi: TitMit


-----
???? 

Tỉnh dậy, không gạo không đất, không nhà ở lại không có tiền, chỉ có người chồng vừa mù vừa điếc vừa câm. Cuộc sống cổ đại không phải dễ, muốn kiếm được miếng ăn phải ra sức làm việc, lại nguy hiểm sợ hãi. Thẩm Hi thở dài, cổ đại thật không dễ sống!

Lảm nhảm giới thiệu: Truyện hay, thế thôi ^^

----
Bạn đang tìm kiếm cuốn lẩu thập cẩm cổ đại, xuyên không, điền văn, giang hồ thì rất nên nhảy cuốn này. Truyện kể về Thẩm Hi sau khi ly dị chồng đầu ấp tay kề với nhau từ sinh viên đến ngoài 30 vì cô vô sinh sau lần phá thai không an toàn ở đại học. Những tưởng 2 người sẽ ở bên nhau đến cuối đời với cuộc sống không lo cơm áo gạo tiền nhưng sau này chồng cô vì muốn có con mà đã ngoại tình, từ đó đến khi cô xuyên không cô sống 1 mình gặm nhấm nỗi đau của bản thân. Khi đến cổ đại cô ngỡ ngàng thấy mình tỉnh lại trong căn nhà rách nát, bên 1 người mù, câm, điếc đang bốc gạo sống ăn qua bữa thế nên bản năng sống của cô trỗi dậy.

Vì nuôi sống ông chồng cô tự nhận mà cô từ một người không có mục tiêu, không niềm vui sống mà muốn sống, muốn sinh con đẻ cái, muốn làm lại cuộc đời đã học tập mọi thứ ở cuộc sống cổ đại , từ nhóm lửa, đun bếp, nấu cháo tới dệt vải, làm tương, làm đậu phụ…. Cùng với sự nhanh nhạy của người có máu kinh doanh mà cô hòa nhập nơi đây lúc nào không hay. Tại đây cô phải vất vả kiếm sống nhưng cô hạnh phúc với những gì mình có: người chồng yên lặng nhưng luôn an ủi cô lúc khó khăn, yếu đuổi, những người hàng xóm có đủ đầy dạng tính cách từ nhiệt tình, đơn giản đến tâm cơ nhưng họ đều là những người dân chân chất, quanh năm bán mặt cho đất bán lưng cho trời mới đủ miếng ăn mà thôi, những người khách hàng ảnh hưởng tới cuộc sống của bạn lúc nào bạn chẳng hay. Cuộc sống ở trấn nhỏ ấy hiện ra một cách êm đềm mà ấm ấp vô cùng. Những tưởng mọi thứ cứ thể trôi cho đến một ngày cô giật mình hiểu được chiến tranh đã đến với nơi đây.

Chồng cô không thấy đâu sau khi có một nhóm người ập vào trấn chỉ để lại vệt máu khô. Cô đau khổ không muốn sống nhưng đúng lúc đó cô biết mình đã có thai đứa con cô mong đợi cả 2 kiếp. Vì con cô phải sống vượt qua chiến tranh dịch bệnh. Cô ngàn dặm xa xôi đến vùng đất khác, nhờ nhân duyên, nhờ may mắn mà cô đã sống và tiếp tục đến vùng đất mới, mở ra những mối quan hệ mới và khám phá về cuộc sống trước đây.

Cô hiểu về cuộc sống nơi đây, về người chồng mù, câm, điếc của mình không phải là người tàn tật như cô tưởng mà anh là một trong 4 Võ Thần còn sống của nước cô xuyên không đến Trung Nhạc và 4 nước xung quanh Đông, Tây, Nam, Bắc Nhạc. 4 Võ Thần ấy vừa là đối thủ vừa là bạn bè. Họ có mối quan hệ khó định dạng nhưng có vai trò vô cùng quan trọng với đất nước của mình. Từ ngày khám phá ra thân phận thật sự của chồng mình cô đã bước vào cuộc sống khác nhiều mới lạ và hạnh phúc trọn vẹn.

Chồng cô Hoắc Trung Khê không rõ sinh ra tại đâu nhưng từ khi biết đã theo sư phụ sống nơi rừng thiêng nước độc, ít nói nhưng trọng tình cảm. Là Võ Thần ít “thần kinh” nhất trong số 4 Võ Thần còn sống, trước khi gặp Thẩm Hi là người một lòng ham mê võ học và chuyên tâm hoàn thành sứ mệnh của bản thân. Chính anh cũng không từng nghĩ mình không cần cô vợ hờ hay nói, anh ở lại với cô chỉ để chữa thương nhưng anh lại không ngờ mình tìm thấy một nửa của mình. Khi lạc mất vợ ở trấn nhỏ anh đã tìm kiếm cô suốt mấy năm để rồi cuối cùng họ gặp nhau tay bắt mặt mừng và những tháng ngày trọn vẹn lại bắt đầu. Khi đọc Cổ đại khó kiếm cơm bạn sẽ thấy nam chính ít đất diễn hơn hắn Thẩm Hi nhưng Võ thần của chúng ta chính là người dẫn đường, là móc nối của Thẩm Hi với cả thế giới mới mẻ để cả 2 hiểu mình và hiểu nhau hơn.

Nếu bạn thích điền văn thì 2/3 cuốn truyện này là cuốn điền văn xuất sắc. Miêu tả rất tốt cuộc sống yên bình của người dân, những suy nghĩ rất đời thường, nhưng lại ấm áp và hiện thực. Bạn sẽ thấy thật vui với những khung cảnh bạn quen thuộc như cảnh nhà nhà đón Tết, cảnh mùa xuân về trăm hoa đua nở, cây cối đâm chồi nảy lộc … nhưng cũng thật xót xa với những phân đoạn về cái chết về sự chia ly, về nạn đói, nỗi khổ của dân nghèo, về chiến tranh, về tình người…. “Mạng người yếu ớt, con người mấy hôm trước trông thấy còn vui vẻ cười nói, đi lại hôm nay đã biến thành một xác chết lạnh băng, không có người chôn cất khóc than, chỉ dư lại một cái xác dần mục ruỗng… vì cái gì, vì cái gì họ phải chết như vậy”.

Các nhân vật phụ trong truyện đặc sắc nhất chính là 3 vị Võ Thần Bản Ngã Sơ Tâm, Phong Triền Nguyệt, Quy Hải Mặc không bình thường chút nào. Mỗi người một vẻ cứ gặp nhau là đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán nhưng sự tồn tại của người này lại là niềm an ủi là sự thấu hiểu lẫn nhau của những thiên tài mà không phải ai cũng hiểu.

Phải dành lời khen cho cốt truyện của cuốn này.

Tác giả có sự đầu tư khi cốt truyện rất tốt, các nhân vật không bị tô vẽ nhiều nhưng rất rõ nét. Điểm trừ là vì đoạn cuối viết nhiều về sự tranh đấu giữa các quốc gia, của giang hồ mà khá nhiều nhân vật được đưa lên sàn nên mạch truyện hơi loãng không còn là thuần điền văn nữa.

Đặc biệt thích tình cảm của 2 nhân vật chính dành cho nhau. Nhẹ nhàng, êm ái nhưng thấm đẫm từng câu từng chữ.
Bạn edit truyện cũng đáng được khen vì lối diễn đạt linh hoạt mà thuần việt.

PS: Truyện có nhiều phiên ngoại. Trong đó có 1 phiên ngoại về truyện nhưng dưới con mắt của nam chính Hoắc Trung Khê đáng yêu lắm được edit ở nhà Thế Ngoại Đào Nguyên với tên Kiếm cơm vất vả, chính vì phiên ngoại này mà mình mới đọc cuốn Cổ đại khó kiếm cơm.

Một đoạn ở phiên ngoại đó khá ấn tượng:

“Thôn trấn không có, nhà bọn họ không có, sân của bọn họ không có, cô gái kia, cũng không có….

Trong mắt Hoắc Trung Khê đột nhiên rơi hai hàng huyết lệ.

Cô gái ôn như kia, cô gái nghịch ngợm kia, cô gái thiện lương kia, cô gái yếu ớt kia, cô gái thương hắn…
Cái gì cũng không còn, trừ bỏ đau đớn kịch liệt và phẫn nộ tận trời.

Nàng đã chết, được, vậy làm cho, cái quốc gia tạo nên tất cả thống khổ này, chôn cùng nàng đi!!

Dưới sự giận dữ, hắn bay nhanh vạn lý, đi tới hoàng cung Bắc Nhạc, san thành bình địa toàn bộ hoàng cung, ngày nào đó, hoàng cung Bắc Nhạc, khắp nơi ngập máu.

Mang đầu của hoàng đế Bắc Nhạc vứt ra trước hai quân, Hoắc Trung Khê vẫn không dừng được bi thống trong lòng.
Bây giờ làm tất cả còn có tác dụng gì?

Nàng đã chết, sẽ không bao giờ cười hì hì chui vào lòng hắn, sẽ không bao giờ cười xấu xa đùa giỡn hắn, sẽ không bao giờ mạnh miệng mềm lòng làm nũng với hắn…

Nàng chết, tựa hồ mang tất cả đi.

Tâm của hắn, giống như một cái động lớn, vô cùng trống rỗng.”

Đọc Truyện

Thử đọc