benh-chiem-huu-thichtruyenvn.jpg

Bệnh Chiếm Hữu

Tác giả: Tùng Lan

Chuyên mục: Truyện Ngôn Tình

Chương: 118 | Full

Nguồn: Sưu tầm

Đọc Truyện

benh-chiem-huu

Mở đầu truyện là cảnh Thời Ôn được trọng sinh. Vì muốn thay đổi kết cục bi thảm của gia đình mình, cô đã xin ba mẹ cho chuyển đến trường mà chị gái Thời Noãn đang theo học, trở thành bạn cùng lớp với Trần Trì. Cảm giác khi gặp lại kẻ đã gián tiếp hại chết gia đình mình sau một kiếp là như thế nào? Là trong vô thức, nước mắt sẽ tự động rơi, muốn căm hận nhưng bản tính không cho phép trả thù. Thời Ôn chỉ nghĩ kiếp trước Trần Trì yêu Thời Noãn, nhưng cô lại không hề biết, cả hai đời, người duy nhất Trần Trì yêu chỉ có mình cô.

Trần Trì là chàng trai âm u lạnh lẽo, lúc nào trên người cũng đầy vết thương, có đôi mắt luôn trống rỗng vô hồn. Trong mắt người khác, cậu giống như sách vở, mặc cho bọn họ vây đánh, giẫm đạp. Chỉ có Thời Ôn sẽ ôn nhu giúp cậu băng bó vết thương, sẽ quan tâm cậu có uống thuốc hay không, sẽ vội vàng đi mua cơm cho cậu. Cho dù Thời Ôn làm vậy là vì không muốn Thời Noãn tiếp xúc với Trần Trì, nhưng cô cũng thật lòng muốn giúp đỡ, bảo vệ cậu. Bởi vì thế gian này khắc nghiệt lắm, người đưa than ngày tuyết rơi thì ít, còn người dệt hoa lên gấm thì nhiều.

Thời Ôn từng hỏi Trần Trì, có phải ai giúp cậu, cậu cũng sẽ thích người đó không. Trần Trì đã nói: “Tô Nhiễm giúp tôi xử lý vết thương 3 năm, nhưng tôi chỉ thích mình cậu”. Đúng vậy, nếu đã thích một người thì cần gì lí do. Trần Trì và Thời Ôn yêu nhau, tình yêu thời cấp ba của họ rất ngọt ngào và rất đẹp. Nhưng dù đẹp đến mấy thì cũng không thể chiến thắng hoàn cảnh. Thế giới này quá lớn, còn cả hai thì quá nhỏ bé. Để có thể bảo vệ cô, để bản thân không bị người khác khống chế, để trở nên lớn mạnh, Trần Trì quyết định đi du học. Và một lần đi là bảy năm.

Đời người có được mấy lần bảy năm?

Trần Trì đôi khi chỉ muốn vứt bỏ tất cả mà chạy về bên cô. Nhưng câu nói “Chúng ta nhất định phải sống tốt” của Thời Ôn đã đánh cậu về hiện thực. Mỗi khi trời nổi cơn giông, cậu sẽ nhớ đến cô vì mình mà băng bó miệng vết thương, nhớ cô dùng thanh âm ôn nhu dỗ dành mình, nhớ lúm đồng tiền như hoa nhỏ khi cô cười, rồi sau đó sẽ lại lo lắng cô ngủ không ngon. Nỗi nhớ cứ liên tục dày vò cậu, khiến cậu phải nhờ đến sự giúp đỡ của bác sĩ tâm lý. Nhưng Thời Ôn cũng không hề tốt hơn, bao nhiêu đêm xa cách là bấy nhiêu lần cô khóc đến tê tâm liệt phế. Bảy năm là quãng thời gian quá dài, đủ để bỏ lỡ rất nhiều thứ. Trần Trì từ thiếu niên trầm mặc chỉ thích cúi đầu, trở thành một người đàn ông thành thạo. Còn Thời Ôn cũng trưởng thành, trở thành kiểu người mà mình mong muốn. May mắn, hạt giống tình yêu giữa hai người vẫn chưa từng thay đổi.

Trong truyện có một nhân vật khiến mình phải thay đổi cách nhìn. Đó là Thời Noãn. Lúc đọc văn án sẽ tưởng cô ấy là nữ phụ xấu tính, nhưng không hề đâu nha mọi người. Thời Noãn là miệng dao găm, tâm đậu hũ. Cô ấy thương em gái lắm lắm.

Còn nhân vật mà chắc mọi người sẽ rất ghét là mẹ của Trần Trì. Nhưng nếu không có bà, thì với sự độc chiếm của nam chính, có lẽ cả hai sẽ không thể bên nhau dài lâu. Tình yêu không phải là sự chiếm hữu, không phải là nỗi sợ hãi, mà là sự thấu hiểu, đồng cảm giữa hai người yêu nhau.

Truyện có nốt cao cũng có nốt trầm, có tiểu tam, có hiểu lầm, nhưng giải quyết nhanh. Chủ yếu vẫn là truyện ngôn tình sủng.

Đọc Truyện

Thử đọc