Anh Có Thích Nước Mỹ Không?

Anh Có Thích Nước Mỹ Không?

Tác giả: Tân Di Ổ

Chuyên mục: Truyện Ngôn Tình

Chương: 90 | Full

Nguồn: Sưu tầm

Đọc Truyện

anh-co-thich-nuoc-my-khong

Dịch giả: Trần Quỳnh Hương

Tôi thích văn phong của Tần Di Ổ. Tuổi trẻ trong truyện của cô rất đẹp, đôi khi nhẹ nhàng thuần túy, đôi khi lại nhiệt tình đầy lòng quả cảm, có cái gì đó rất gần gũi, rất thân thương. Cũng như "hóa ra anh vẫn ở đây", Phù Thế Phù Thành trong "anh có thích nước Mỹ không?" các nhân vật như Trịnh Vy, Nguyễn Nguyễn, Trần Hiếu Chính cùng trải qua những thời khắc tuổi trẻ như vậy. Một Trịnh Vy vô tư đến "vô tâm vô tình" như chính bản thân cô nhận xét, nhưng cô ngay từ nhỏ lại đã hỏi cha mẹ rằng tại sao không ly dị khi không còn thương yêu nhau.

Cô là Tiểu Phi Long với tình cảm chân thật, khóc òa lên khi mối tình đầu Lâm Tĩnh lặng lẽ không lời từ biệt sang đất Mỹ, là cô gái "Bạch Tuyết" ganh tị với "mụ Hoàng hậu mẹ kế" Nguyễn Nguyễn xinh đẹp nhưng lại ôm lấy mà khóc nức nở, mà kết thành đôi bạn thân. Tiểu Phi Long ngang ngược, bướng bỉnh, cố chấp với trái tim dũng cảm của mình, sẵn sàng đấu tranh giành lấy người mình yêu. Trần Hiếu Chính, con người lạnh lùng được ví như Dương quá mà cô "không thèm yêu", con người khiến cô lao đao tìm mọi cách chinh phục, "sẵn sàng đánh cược, chấp nhận chịu thua". Rối khi cô đạt được tình yêu của mình, đắm chìm trong ánh trăng hạnh phúc, thì một lần nữa, nước Mỹ lại ςướק đi người cô yêu. Hình ảnh Trịnh Vy đứng trên đỉnh núi, nhìn cây hòe già một thời cô mong ước về ước hẹn tình nhân, hét lên đòi nước Mỹ trả lại người yêu cho mình là lúc một Trịnh Vy khác xuất hiện...

Tôi thích nhân vật của Tần Di Ổ ở điểm này, họ trưởng thành thật sự, trải qua những ngọt ngào, đắng cay, chua chát vẫn khao khát được ôm ấp, yêu thương nhưng lại dứt khoát với chọn lựa của mình, chọn lựa với cả lý trí và tâm hồn.

"Bất giác Trịnh Vi cảm thấy vô cùng thanh thản, cô tha thứ cho người đàn ông đã từng phụ bạc cô đó, cũng tha thứ cho tình yêu vô cớ của mình thuở nào. Cô đã từng vun tưới những năm tháng thanh xuân đẹp nhất của đời mình lên người đàn ông đó, dành trọn nụ cười và nước mắt, để tình yêu đâm chồi nảy lộc, cho dù cuối cùng không đơm hoa kết trái, nhưng điều này có gì quan trọng, kể cả không có Trần Hiếu Chính, tuổi xuân của Trịnh Vi cũng sẽ không bất hủ đời đời. Giống như cố hương là nơi con người ôn lại thuở hàn vi, tuổi xuân là quãng thời gian để con người nhớ nhung, hoài niệm, khi bạn ôm nó vào lòng nó sẽ chẳng đáng một xu, chỉ khi bạn dốc hết nó, quay đầu nhìn lại, tất cả mới có ý nghĩa- những người đã từng yêu và làm tổn thương chúng ta, đều có ý nghĩa đối với sự tồn tại tuổi xuân chúng ta."

Cô tưởng rằng đó là ánh trăng rực rỡ nhất trong cuộc đời cô, nhưng trăng tròn sáng quá, cuối cùng sẽ lạnh giá.

Đọc Truyện

Thử đọc