Viết cho em..Cho anh..và cho cô ấy.

Tác giả:

20761220_images1472429_blogviet3



Cô bé à...!!!


Những gì chị viết ở dưới đây chị không mong một ngày em sẽ đọc được nó. Đơn giản vì chị biết đối với em chị mãi là cái bóng quá lớn em nghĩ em không thể vượt qua được. Nhưng em à! chúng ta cũng là con gái chị hiểu em cần gì và muốn gì từ chị.

Ngày ấy chị rất ghét em, một kẻ thứ 3 xen vào giữa chị và anh ấy. Chị hận người yêu mình, hận luôn cả em, nhưng cuối cùng người tổn thương chẳng ai khác cũng chính là chị. Chúng ta cứ mãi ganh đua nhau thế này có đáng không em?


Em muốn thắng chị? Ừ thì em làm được điều đó rồi. Nhưng thắng chị em làm gì, tại sao hai con Nhím nó cố tình đánh nhau để rồi cả hai cùng tổn thương hả em?Quá khứ chị không muốn nhắc lại, không có nghĩa là chị đã quên em ạ. Chị có thể tha thứ cho hai người nhưng chị không thể quên.


Chị cám ơn em cho chị hiểu được rằng không phải cứ cho tất cả sẽ nhận lại tất cả. Nếu ngày ấy anh thật sự yêu chị thì em chỉ là hạt cát mà thôi...Nhưng tiếc rằng tình yêu ấy không đủ để vượt qua được cám dỗ của thế giới bên ngoài.


Chị sẽ mãi nhớ đến em, cố bé tặng chị 3 cấu nói mà cả đời chị sẽ mang theo nó. Em có nhớ không? chắc em sẽ chẳng nhớ đâu. Khi chị nói ra em sẽ nghĩ chị là kẻ nhỏ mọn, có một điều em không biết rằng con người chị có tật rất xấu đó là: " những gì chị đã không muốn nhớ thì ngàn đời chị không nhớ, nhưng cái gì chị đã nhớ thì mãi mãi không quên".


Ba câu nói chị khắc cốt nghi tâm.

Câu thứ nhất " Chị xem lại chị sống làm sao mà người yêu chị cũng bỏ chị"


Câu thứ hai " chị xem bây giờ người ta sống thử là bao nhiêu %"
Câu thứ ba " Chị có điên thì đi bệnh viện đi"

Ngày ấy khi nghe ba câu này, chị rất ghét em, tuổi thì ít mà ngông cuồng, không xem người khác ra gì. Có khi chị khinh em, chị nghĩ em không bằng chị, chẳng thể hơn được chị. Cái suy nghĩ quá trẻ con em nhỉ? Nếu em không hơn chị sao người yêu chị bỏ chị mà đi.


Ngày hôm nay khi nhìn lại chị phải nói cảm ơn em đã tặng chị 3 câu nói đấy, để chị làm cái gương để soi mình vào, hoàn thiện mình hơn. Chị đã từng nghĩ anh ấy sẽ chẳng thể yêu ai hơn yêu chị,thương ai bằng chị. Ngày xưa đi học nhà thơ Xuân Quỳnh tùng viết " Trang nhật ký xé trăm lần viết lại, Tình yêu nào chẳng tha thiết như nhau". Anh có thể rất thương chị, nhưng người anh ấy yêu bây giờ không phải là chị. Đau lòng lắm khi nhìn vào mắt anh chị nhận ra điều đó.


Vì thế, em hãy yên tâm sống nhé! Chị chẳng thể ςướק hạnh phúc của em đâu. Chị rời xa thành phố này, rời xa anh, rời xa kỷ niệm, đến lúc phải cất quá khứ rồi. Xin lỗi chị không thể nói hai chữ chúc em hạnh phúc. Nhưng chị mong em sẽ ghép tiếp những bức hình còn thiếu trong trái tim anh để nó thành một bức tranh hoàn chỉnh. Tạm biệt em cô bé chưa gặp một lần nhưng đủ làm chị nhớ.


Cho em một ngày yêu lại anh nhé!


Em chẳng biết sao mình lại nói câu ấy, em không có ý níu kéo mọt người đã bước chân ra đi. Nếu anh thật sự yêu em, chúng ta đã không có kết cục này. "LỖI" tại ai? Câu nói đó không còn quan trọng, quan trọng là quá khứ mãi chỉ là quá khứ. Anh thương em, em hiểu điều đó. Chỉ đáng ghét em hiểu luôn rằng anh không còn yêu em. Ai cũng vậy, khi đến với người đến sau người ta luôn thấy thương người đến trước, đơn giản vì cảm giác tội lỗi.

Rất lâu rồi em không khóc, nhưng sao em lại khóc trước mặt anh chỉ vì cái cử chỉ nhỏ như thế. Anh luôn ân cần với em bất cứ lúc nào, biết là thương lắm nhưng chúng ta quá giống nhau nên giống nam châm cùng cực đẩy ra không thương tiếc. Hãy coi như có duyên mà không phận, đến trả hết nợ kiếp trước rồi rời xa nhau.


Cám ơn anh, đã đống ý với cái ý tưởng điên rồ của em.


Cám ơn anh đã từng yêu thương em, cho em hiểu được thế nào là hạnh phúc.
Cám ơn anh đã bỏ em đi để em hiểu thế nào là nước mắt.
Cảm ơn..cảm ơn..và cảm ơn
Mai xa rồi, rất nhiều điều muốn nói nhưng rồi lại thôi, hãy giữ tất cả trong lòng. Như anh nói nếu thật sự có duyên một ngày nào đó sẽ gặp lại. Giờ thì tạm biệt anh nhé!

Trở về sau bốn 4 năm ta còn lại gì? Trong mắt mọi người ta là người thành công nhưng chính tâm ta biết ta đã thất bại, thất bại thảm hại. Ra đi tay trắng và trở về tay không, kiến thức ta học được trong trường, và kiến thức ngoài đời ta học được ngang bằng với nỗi đau của ta. Ta có được sự tích lũy để bước ra trường đời không bị tổn thương. Nhưng lệu ta còn có thể tổn thương hơn được nữa?


4 năm đất Sài Gòn đủ cái để mà nhớ, vui có, buồn có, hạnh phúc khổ đau cũng nơi này. Một buổi tối lòng vòng các ngõ ngách từng đi qua, nhìn lại con đường Nguyễn Huệ nhớ noen năm nào ta còn vui vẻ, xí xớn đi chơi. Nhìn lại bến phà Thủ Thiêm một thời ta đóng cọc ở đấy ngắm những con thuyền đầy màu sắc. Đi ngang con đường Đinh Tiên Hoàng nhớ lắm những ngày mới bước xuống ôn thi đại học, còng lưng đạp xe dưới trời nắng. Công viên Lê Văn Tám không hề thay đổi, ta thấy thấp thoáng người con trai cõng người con gái hứa rằng sẽ cõng cô đến cuối cuộc đời.


Trên con đường về nhà quen thuộc, gió thổi tóc ta tung bay trong gió.


Nhớ cái êm ả đêm Sài Gòn,
Nhớ những cơn mưa bất chợt.
Nhớ cái nhà trọ nơi có tiếng cười 5 chị em.
Nhớ cái đường ray mỗi tối ta ngồi.
Nhớ...
.
.
.
Nhớ..
.
.
.
Và nhớ..

Tạm biệt anh, tạm biệt cô bé, tạm biệt cả những người bạn cùng đồng hành. Chúng ta tạm thời xa nhau, một ngày nào đó tớ sẽ trở lại nơi này..

Thử đọc