Trả thù

Tác giả:

Mụ vợ gục xuống, tức tưởi. Cả thân hình phốt phát, béo ị nung núc rung lên theo nhịp nấc. Chiếc bàn con rung lên theo. Chiếc ghế nhựa có vẻ là thứ chịu đựng nhiều nhất - cũng nhấp nhổm theo cái nhịp đớn đau của mụ. Minh bình thản đứng nhìn. Không rung động. Không cảm giác.
Gã chồng cúi gằm mặt xuống đất - cái hành động muôn thuở của những kẻ tội đồ. Di di chân mạnh xuống mặt xi-măng loan lỗ, tưởng chừng, không làm vậy, hắn sẽ không bám trụ được, sẽ bốc hơi và bay mất. Không nói được lời nào. Không còn xun xoe nịnh nọt hay dối trá. Minh vẫn bình thản đứng nhìn. Không xúc cảm.
Nhìn chán chê, Minh đứng dậy một cách từ tốn, chậm rãi, điềm tĩnh - những thứ Minh những tưởng đã vĩnh viễn rời khỏi mình trước đó chỉ một đêm - cười nhạt: “Thôi, tôi về, anh chị cứ từ từ giải quyết!”. Mụ vợ bật dậy theo, lao đến, chụp mạnh tay vào bờ vai thuôn gầy của Minh. Minh lại cười nhạt: “Chị muốn gì? Giải quyết bằng tay chân à?”. Mụ vợ rống lên như bị chọc tiết: “Tao giết mày, con hồ ly tinh”. Minh không phản ứng gì ngoài tiếp tục nụ cười lạt của mình. Trơ mắt nhìn mụ, đợi chờ… Gã chồng lao đến, gỡ tay mụ vợ khỏi vai Minh: “Thôi! Về! Về nhà nói chuyện!”. Mụ vợ gào thét trong nước mắt: “Nói gì? Hả? Còn gì để nói nữa? Đâu là nhà? Đó còn là nhà của anh sao?”. Gã chồng lặng im. Minh khe khẽ cau mày, thách thức: “Muốn gì thì nhanh lên, tôi còn phải về!”. Mụ vợ nghiến răng ken két, giựt mạnh tay khỏi tay gã chồng, xấn xổ đến Minh: “Đồ mặt dầy. Đi giựt chồng người ta mà còn trơ tráo!”. Minh cười lớn: “Ăn nói cho cẩn thận. Tôi mà muốn giành giựt, chị chẳng có cơ hội mà nhìn thấy cái vẻ hèn nhác đó đâu!”. Vừa nói Minh vừa ngất mặt về phía gã chồng vẫn cúi gằm mặt gần đó… Nói rồi, Minh quay bước đi thẳng. Bỏ lại phía sau gã chồng hèn hạ lặng im và mụ vợ thình thịch giậm chân xuống đất: “Trời ơi là trời!”…
Mẹ đưa Minh ly chanh đá mát rượi, thở dài đánh sượt: “Nó có đáng để con phải đau khổ vậy?”. Minh lắc: “Con đau khổ gì đâu, mẹ!”. “Còn chối nữa! Con soi gương, nhìn lại con đi, người không ra người, ma chẳng ra ma” - mẹ lại thở dài, quay ra. Minh vục mặt vào gối, nén tiếng khóc.
*****
Tiếng Việt là thứ ngôn ngữ phức tạp, rất phức tạp! Yêu - ghét là hai từ Minh liệt vào danh sách những “tính từ biểu cảm”. Thế rồi, đã có người xuất hiện - một người mà vốn kiến thức ngôn ngữ không bằng một phần trăm của Minh - chứng minh cho Minh biết “yêu” là động từ và “ghét” cũng là động từ. Ngặt cái nỗi, những gì hắn chứng minh, Minh buộc phải thừa nhận là đúng!
Khi hắn đổ lên người Minh, hì hục thở gấp cái hơi thở thèm khát của hắn dọc cả cơ thể Minh, hắn đã bảo: “Cho anh… yêu em nhé!”. Minh gật! Không phải chỉ là Minh đồng tình với lời đề nghị của hắn. Minh gật, vì Minh phải thừa nhận, ở đây, “yêu” rõ ràng là động từ.
Khi Minh cáu giận, khóc lóc, hắn chỉ ngồi lặng im. Đến cái nắm tay hắn cũng chẳng buồn nghĩ đến. Minh lại khóc, hỏi hắn: “Tại sao?”. Hắn thờ ơ: “Sao em hay thích dằn vặt mình? Anh ghét em như vậy! Và, đã ghét thì không thèm ***ng tới nữa!”. Minh ơ hờ nghĩ: “Hóa ra, ghét vẫn chỉ là tính từ, chỉ là, cái tính từ ấy quyết định một động từ liên đới. Thế, có thể hiểu rằng, ghét là một động từ thụ động…”.
Minh yêu hắn - vô tư, mù quáng - mà ngay cả tự bản thân Minh cũng không hiểu vì sao mình lại yêu. Hắn quá bình thường - nếu không muốn gọi là tầm thường - so với Minh. Nhưng, Minh yêu và cứ yêu, không cần lý giải, bởi, nếu lý giải được, thì đó không còn là tình yêu.
Hắn yêu Minh - có lẽ thế - cũng có những thứ mù quáng vô cùng. Ví như, giữa đêm, hắn mặc kệ tiếng khóc của con, lao ra đường, chạy đến tìm Minh, chỉ để nói: “Anh yêu em!” rồi về! Yêu Minh, hắn trẻ con và ỷ lại. Nhưng, Minh thích thế! Có lẽ, bởi Minh quen với chuyện người khác dựa dẫm vào mình.
Minh ghen, ghen kinh khủng. Người duy nhất Minh không ghen - vì Minh không có quyền ghen - đó là vợ hắn. Minh hay tự nhủ với mình: “Không nên ghen với người thua mình, bởi, vậy là tự hạ thấp mình!”. Đó là thứ khiến Minh nhẹ nhõm hơn mỗi khi đêm về, nghĩ đến hắn đang giang tay vỗ về giấc ngủ cho vợ hắn, bởi, mụ chả có gì bằng Minh - sắc đẹp, trí tuệ, vị trí… Rồi chính Minh lại tự làm mình mệt mỏi khi ghen tuông với những cô gái quanh hắn - vẫn chẳng ai bằng Minh. Hắn đa tình, “máu me” và tởm lợm. Đó là lý do hắn luôn dán mắt mình vào *** mấy con tiếp viên rẻ tiền - ngay cả trước mặt Minh. Đó là lý do hắn luôn bỡn cợt với những cô gái khác quanh hắn bất kỳ khi nào hắn có cơ hội - cũng ngay cả trước mặt Minh… Cái lý thuyết về ghen người hơn mình của Minh thành mục ruỗng, vô nghĩa! Minh hạ mình đi ghen với mấy Con đ*** rẽ tiền!
Hắn cũng ghen, ghen kinh khủng. Hắn ghen với tất cả đàn ông quanh Minh. Nhưng, hắn không bao giờ nói rằng hắn ghen, hay những từ đại loại như vậy. Mỗi khi ghen, hắn hay bảo: “Bên em, anh thấy mình nhỏ bé quá! Thôi thì em cứ cho họ cơ hội, có lẽ, họ sẽ làm em hạnh phúc hơn anh!”. Mỗi lần hắn nói vậy, lòng Minh lại chông chênh. Minh thấy sợ! Sợ mất hắn! Sợ chạm đến tự ái của hắn… Và, thế là, Minh thu mình lại, không quan hệ, không tiếp xúc với bất kỳ người đàn ông nào có chút “dấu hiệu” khiến hắn có thể ghen! Minh cứ tưởng, như vậy sẽ làm hắn yên tâm, sẽ làm hắn hiểu lòng Minh hơn để yêu Minh hơn!... Tất cả cũng chỉ là “tưởng”!
*****
Vợ hắn nói như gào vào điện thoại: “Không biết nhục hay sao đi giựt chồng người ta?
”. Minh cười khẩy, bình thản trả lời: “
Tội nghiệp, ghen với người hơn mình, thấy bất lực lắm, nhỉ?
”. Minh thấy thương mụ. Dù gì cùng là đàn bà, Minh hiểu cảm giác của mụ. Nhưng, Minh ghét ai xúc phạm Minh, cho dù, Minh đang là người có lỗi. Thêm nữa, Minh khinh cái hành động của hắn khi cho vợ hắn số điện thoại của Minh - một kiểu để chứng minh hắn vô tội - để vợ hắn có cơ hội sỉ vả Minh.
Đàn bà, khi ghen, đâu nhất thiết phải gào thét, phải dọa nạt “đối thủ” của mình. Với Minh, bây giờ, chỉ còn là cuộc đấu trí, đấu sức, đọ sự tinh ranh, khôn khéo giữa Minh và mụ vợ của hắn. Bất chấp, bất cần… hay phó mặc, buông xuôi, tất cả đều là những động - tính từ mang nhiều hơi hám của sự bất lực, yếu kém! Minh không yếu kém, nên, Minh phải thể hiện khác!
Sau cuộc điện thoại với vợ hắn, Minh ân cần hơn, nhỏ nhẹ hơn, ngọt ngào hơn. Minh chiều chuộng hắn đến mức, đã có lúc, hắn tưởng mình là ông hoàng. Minh đã cấy cho mình cái suy nghĩ, rồi, hắn sẽ phải biết, cái Minh thật sự hơn những người đàn bà khác là gì. Hắn chẳng biết! Chẳng bao giờ hắn biết! Bởi, đàn ông - và đặc biệt là hắn - luôn nghĩ rằng, thứ họ nhận được là điều nghiễm nhiên họ phải được, chả có gì là “hy sinh” của người khác cả!
Sau khoảng thời gian chiều chuộng hắn, Minh phát hiện ra, mỗi ngày, Minh một yêu hắn nhiều hơn… và, Minh ghét mình vì điều đó! Hắn không đáng! Nhưng, giá mà tình yêu cũng là thứ có thể kiểm soát được như mọi thứ khác trong đời Minh. Tình yêu, nó là gì, Minh không biết nữa! Minh chỉ biết, những gì Minh hoạch định - Minh luôn lập kế hoạch cho mọi thứ trong đời Minh mà - đều không thể thực hiện trước hắn. Không lời giải thích nào, ngoài ba chữ: Minh yêu hắn!
Mẹ nhắc khéo Minh nhiều lần về mộ mối quan hệ không vững chãi. Minh chối bay biến. Không phải Minh sợ đối diện với những gì mình đang cần đối diện. Minh không thừa nhận với mẹ, chỉ vì, tiếng đời tai ác, mẹ sẽ đau khi biết rõ hoàn cảnh cuộc tình Minh, bởi, mẹ cứ đau đớn và lo sợ bởi cái câu: “Con gái sống nhờ đức cha!
”.
*****
“Nếu anh biết em phản bội anh, nếu để anh ghen thật sự… thì…
” - hắn bỏ lửng câu nói. Mình tròn mắt nhìn hắn. Hắn có quyền có hai người đàn bà trong đời, còn Minh thì không! Vô lý! Bất công!
Hắn giãn hẳn ra khỏi Minh từ sau lần vợ hắn gọi điện thoại “dằn mặt” Minh. Minh cố chạy theo, hắn cố tránh né! Hai đường thẳng song song thì làm sao gặp được nhau chứ? Đâu là vô cực, hả Minh? Hai điểm cùng di chuyển với cùng vận tốc trên con đường một chiều, sao Minh cứ tin rằng, sẽ có lúc điểm sau đuổi kịp điểm trước? Khờ quá, Minh ạ!
Mãi, đến khi Minh biết mình hoàn toàn bất lực. Khi Minh khẳng định mình chỉ còn là cái bóng mờ nhạt trong đời hắn, Minh nghĩ đến chuyện “trả thù”. Kế hoạch hoàn hảo xoay quanh ba từ “Ng*ai t*nh”, “ghen” và “trả thù” được Minh lập ra chi tiết. Hắn Ng*ai t*nh. Vợ hắn ghen. Minh trả thù… Tay ba trong cuộc tình éo le - như bao cuộc tình vụng trộm khác - khắc khoải chờ đợi cái kết tốt cho Minh - cái kết không thể có bao giờ!
Minh lục lọi trí nhớ của mình, rõ mồn một, về tất cả những gì hắn đã thì thào vào tai Minh những ngày xưa còn mặn nồng, khi Minh gối đầu trên tay hắn, thiêm thiếp ngủ. Minh nhớ! Nhớ rõ! Rất rõ! Về đứa con ngoài ý muốn vợ hắn ràng buột hắn. Về những cuộc ái ân chóng vánh, nhạt nhẽo không có đến một nụ hôn giữa hắn và vợ hắn. Về những cơn say cố tránh né vợ của hắn. Về những thứ liên quan đến hoàn cảnh mà hắn phải vin vào để gán hai từ “trách nhiệm” cho mình… Và, Minh bình thản, trơ tráo đến tìm vợ hắn.
Kết quả là cơn khóc tức tưởi của vợ hắn! Kết quả là sự phẫn giận vợ hắn muốn trút lên Minh nhưng không thành! Kết quả là cái cụp mắt hèn hạ của hắn!... Minh không sợ! Đau thể xác, nhanh qua. Tâm hồn Minh đau thế này, thêm chút cơn đau thể xác, có đáng gì? Minh kiêu hãnh đối diện với mụ vợ của hắn - người đàn bà thua Minh về tất cả mọi mặt - bởi, Minh tin chắc rằng, mình hơn hẳn “đối phương” và trên hết là Minh yêu hắn hơn mụ.
Minh ra về. Bình thản đón nhận cảm giác đau đớn. Bình thản đón nhận những giọt nước mắt của chính mình… Nhưng, làm sao Minh có thể bình thản trước tiếng thở dài của mẹ?
*****
Sau cuộc trả thù ấy, vợ hắn không bỏ hắn - hẳn nhiên rồi - điều này thì Minh biết trước, biết rất rõ. Và, Minh cũng không cho hắn bỏ Minh. Ràng buột một người đàn ông không khó! Nếu hai từ “ràng buột” đó chỉ giữ ở mức độ thể xác họ phải ngày ngày dẫn tới gặp nhau, nhạt nhẽo trong từng câu nói với nhau. Điều đó không quan trọng! Điều quan trọng hơn là Minh không để cho hắn toại nguyện với suy nghĩ thoát ra khỏi Minh.
Kế hoạch tiếp theo lại được Minh tỉ mẫn lập ra. Cũng là kế hoạch xoay quanh đến “Ng*ai t*nh”, “ghen” và “trả thù”. Lần này, người Ng*ai t*nh sẽ là Minh, người trả thù vẫn sẽ là Minh, và hắn phải là người ghen. Ghen nhưng không thể thể hiện!
Hàng đêm, Minh vỗ giấc ngủ của mình bằng cái khát khao tởm lợm, nhục nhã của một con đàn bà thiếu đói T*nh d*c. Và, cái gì đến sẽ phải đến! Minh Ng*ai t*nh! Minh tự do, hoang dại bằng tất cả bản năng của mình, chìm đắm trong nỗi hoang lạc tìm thấy ở người đàn ông mới. Gã đàn ông mới này thỏa mãn cho Minh tất cả những gì Minh hằn trông chờ ở gã. Từ cái nắm tay, đến cái ôm, cái hôn và cả những bản năng thể xác… Minh thấy toại nguyện! Không phải chỉ bởi *** được thỏa thê. Minh toại nguyện bởi Minh đã Ng*ai t*nh…
Minh tìm đến hắn, háo hức kể cho hắn nghe cơn trụy lạc đêm qua của mình. Hắn nghe. Bình thản. Không cảm xúc. Câu chuyện của Minh kết ở chỗ: “Khi tỉnh dậy, em nhận ra, dáng người đó là anh, nhưng… người đàn ông vừa *** cùng em, không có khuôn mặt!
”…
Nguyễn Thị Sa Kha