Tại sao lại lãng quên ?

Tác giả:

Mưa,lại là mưa tại sao không là nắng lại là mưa,em ghét mưa ghét nhiều lắm anh ak?? em yêu anh trong một ngày mưa bất chợt,khung cảnh ngày đó sao mà quen đến lạ kì,em cầm chiếc ô đứng đợi xe buýt lúc đó anh cũng đứng đó,như là định mệnh anh và em chạm nhau ngay trước cửa,anh cười xòa và bước lên phía trước lúc đó em cứ ngỡ anh là một người chả biết ga lăng gì cả em thoáng giận nhưng chợt bàn tay anh đưa ra đề nghị em nắm tay anh rồi bước lên em thoáng sững sờ rồi nắm lây bàn tay anh,anh ấm áp pha chút dịu dàng,em nhìn anh rồi cúi đầu cảm ơn,anh cười rồi bước xuống trạm X,em nhìn bóng anh khuất mà lòng nặng trĩu,em nghi chắc là mình say mưa rồi,người ta nói say nắng có thể là bạn gặp rồi yêu yêu như cách mà tình yêu sét đánh,nhưng với anh chỉ là một cơn mưa bất chợt….


Hôm đó em tan trường trong tay cầm chồng sách vừa mượn ở thư viện ra bãi giữ xe xém chút là em đã làm rơi nhưng may mắn anh đã đến đỡ lấy tay sách giúp em,em cười vu vơ rồi quay lên định cám ơn anh,chợt nhìn anh,ngỡ ngàng,bối rối,ngạc nhiên,..anh cũng vậy,thế là em và anh đã gặp nhau hai lần và hai lần đó đều là anh giúp em,em được biết anh cùng trường nhưng anh học ngành quản trị kinh doanh còn em học luật,qua anh em được biết nhiều điều và kể tứ khi đó em và anh thường xuyên gặp nhau và nói đôi ba câu,thật ra là em nhiều chứ anh nào nói nhiều,em hay nói,anh ít nói nhưng không vì vậy mà cuộc nói chuyện giữa anh và em thôi kết thúc,….em nghĩ đó không phải là một cơn say nắng nữa mà là tình yêu sét đánh mất rồi!
Rồi một ngày,anh tỏ tình với em trong bầu không khí lãng mạng,em đồng ý với anh,lúc anh tỏ tình với em em vui biết nhường nào..nhưng câu chuyện đâu phải lúc nào cũng theo ý ta,giống như trang truyện có khi mình nghĩ quá đơn giản,nhưng khi bắt đầu có thể sẽ đi theo chiều ngược với ý ta giống như em và anh chặn đường yêu nhau lúc nào cũng không gặp sống gió điều đó làm em lo anh thường an ủi em bằng những câu bâng quơ , nhưng trong lòng em lúc nào cũng không nguôi,đúng em sợ,sợ sẽ mất anh mãi mãi,anh luôn nhớ ngày kỉ niệm 8/3,sinh nhật em,…điều đó làm em rất vui đặc biệt là ngày valentime năm đó đã làm cho em khắc mãi trong tim,có lúc em tự hỏi ‘’liệu tình cảm này bao giờ kết thúc và lúc đó em và anh sẽ đối mặt nó như thế nào?’’ rồi em tự trả lời’’chắc chắn em sẽ khóc thật nhiều’’ cười một mình rồi cũng tự đau khổ khóc một mình,chả lẽ em lại cho rằng tình cảm đôi ta sẽ không vượt qua sóng gió sao?Không đâu tình cảm anh và em sẽ mãi không phai mờ đâu,tùy thuộc vào cuộc đời thôi,ta sẽ mãi không trả lời được là mình biết hay không biết chuyện gì trong tương lai ,chuyện gì đến rồi sẽ đến!
Qua những tháng ngày yêu nhau,em cảm thấy chúng ta ngày càng xa cách một tuần anh không nhắn tin hay hỏi thăm,em cũng đâu đòi hỏi gì,chỉ là em cảm thấy nhớ anh khi không có những dòng tin nhắn quan tâm em,em nghĩ chắc anh bận gì đó thôi rồi em cho qua đến khi ngày thứ tư anh nhắn tin cho em bảo ra ngoài biển lúc anh và em cùng nhau ăn mừng sinh nhật em,em nhận được khoát vội áo ra ngoài,đi đến biển,em nhìn thấy anh cầm bó bông trên tay là chiếc nhẫn,anh đang cầu hôn em,em ngỡ ngàng trước cảnh đó,rồi vui mừng đồng ý,em và anh đã yêu nhau 2 năm còn gì,lúc em sắp ra trường và anh cũng vậy, em rất hay nhút nhát trong mọi vệc còn anh thì luôn chững chạc,em không hỏi anh đã đi làm hay có việc làm gì chưa cũng không hỏi anh có bạn bè gì thân thuộc hay không,em chả hiểu em có phải là bạn gái anh không trong khi anh biết mọi điều gì về em còn em thì không?em không đòi hỏi anh điều gì,anh giàu hay nghèo em không quan tâm nhưng em chỉ muốn biết nhiều hơn của từ quản trị kinh doanh?em không biết gì về anh tại sao em lại đồng ý khi anh cầu hôn em,em cho rằng em đã quá xúc động và quá vội vàng nhưng trên tay đã đeo chiếc nhẫn,em không từ chối vì sợ anh giận rồi bỏ em mãi mãi mặc dù trong lòng em luôn lo sợ?
Một năm…
Hai năm….
Ba năm..
Anh và em sống chung căn nhà rất hạnh phúc,em được biết nhà anh giàu,ba anh mất sớm và anh phải quản lí một công ty lớn,sau khi kết hôn anh và em dọn ra ở riêng mặc dù mẹ anh khuyên hãy ở với mẹ,anh không chịu …tháng ngày bên anh em luôn hạnh phúc nhưng khi hạnh phúc lại thấy trong tim đau lắm!Anh bắt đầu tham gia hội hộp và đi công tác có khi anh về lúc 1h hay 2h sáng rồi vào phòng làm việc,em luôn thức chờ anh,pha caphe cho anh mỗi buổi khuya,anh ít nói chuyện hơn,đôi khi hỏi đôi ba câu rồi thôi,em cũng không buồn anh còn nhiều việc trong khi em lại ở không,ở nhà làm bà nội trợ,có lúc em xin anh cho em đi làm anh quát la em nói là anh không đủ nuôi em sao mà đòi đi làm,em chạy ùa vào phòng khóc khi anh la em,anh không thèm an ủi cũng như quan tâm em nhiều như trước,em buồn,than hình ngày càng gầy guộc,anh cũng ích về nhà,có khi em nằm trên bàn trong tay ôm ly ca phê chờ anh về rồi ngủ quên,em thức dậy với cơ thể mỏi lì,tình hình cứ như vậy cho đến khi mẹ em gọi điện có chuyện,nhà em không giống nhà anh rất nghèo,ba em mất sớm mẹ gồng gánh nuôi em học rồi lúc em ra trường chưa thể báo hiếu thì em lấy chồng mặc dù đám cưới này nhà trai lo hết,em biết mẹ em bệnh nặng nên gọi điện thoại xin anh,nhưng hồi chuông kéo dài vô vọng,anh không bắt máy,em không thể để mẹ chờ lâu lập tức đón xe về quê chở mẹ lên khám bệnh,và em được biết mẹ bị bệnh khó chữa,em rất đau lòng rồi gục ngã..đúng trong niềm đau có niềm vui em đã có thai được 2 tháng,em vui mừng khôn siết điện cho anh thì chuông điện thoại kéo dài đằng đẵng có phải anh quá lạnh lùng đã lãng quên người vợ này hay không?em đưa mẹ về nhà,hai mẹ con nói chuyện rất lâu rồi mẹ mệt em chả suy nghĩ them,dìu mẹ vào phòng ngủ của mình,đợi mẹ ngủ em mới ra ngoài,…anh về lúc 1h sáng toàn thân toàn mùi rượu,em dìu anh vào nhà,em đặt anh xuống sàn đã dược lót chiếu anh tỏa ý không hài lòng em đành kể cho anh nghe mọi chuyện trừ chuyện em mang thai…anh nhìn em rồi quát lớn,anh mắng em tại sao lại tự ý quyết định khi không hỏi ý anh,anh còn nói đây là nhà anh cứ không là nhà em,em không trả lời quay mặt đi để nước mắt lăn dài trên má,anh không nhìn em cũng không lau nước mắt giúp em,anh nằm xuống có thể anh hiểu đã làm tổn thương em..em thôi khóc nằm kế bên anh,anh quay lưng hướng khác em chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên bụng rồi ôm anh,anh không quay lại…..
Những ngày sau đó em lo cơm cho mẹ rồi ngồi đợi anh ở nhà,có lúc bụng đói meo,đành ăn tạm gì đó rồi đợi anh dùng bữa,nhưng từ khi mẹ em đến,sau đêm đó anh cũng chả buồn về nhà,em hỏi dùng điện thoại hỏi anh thì anh nói về nhà làm gì phải ngủ trên chiếc chiếc đau lưng đó ak,em buồn vì em có hơn gì anh khi mà em mang thai,lưng em mỏi nhừ vì mỗi lần ngủ,bác sĩ nói người mang thai sẽ có nhiều triệu chứng mà đau lưng cũng là một trong số đó ,em đợi mỏi mòn,em tự mình đăng kí học tiết học dành cho bà mẹ,trong lúc những người phụ nữ kia đi cùng chồng thì cô đi một mình,lặng lẽ,có những lúc người ta hỏi em chồng đâu mà đi một mình em cười trừ rồi lảng tránh,..em nhìn tờ lịch trên tường bốn ngày rồi anh không về nhà,em lo cho anh gọi điện thoại thì chuông không đáp,em đến công ty anh,bước vô ai cũng nhìn cô xa lạ em hỏi giám đốc đâu,thì mấy chị nhân viên chỉ,bởi vì họ tưởng em là đối tác quan trọng mà anh nói khi sáng nên mới cho em vào chứ thật ra em làm gì có vinh hạnh được anh dẫn theo đến công ty đâu mà mọi người biết,em lên phòng theo sự chỉ dẫn cô nhân viên,em bước đi mà tim đau,khi đến gần phòng ,thấy cửa không khóa em hé mở định tạo bất ngờ thì em chết trân khi thấy cảnh anh đang ôm một cô gái khác,hai người quấn lấy nhau,em nhìn thấy,đau đau lắm,em đang mang trong người dòng máu con anh tại sao anh lại như thế ?? Liệu anh đã quên lời hứa năm nào,anh từng nói?Dừng lại đi ,em van anh,nhưng anh thấy em,nhìn em rồi tiếp tục,anh chán em đến thế sao anh,anh quên người vợ này rồi sao???Em khóc rồi chạy vụt ra với sự ngỡ ngàng đám nhân viên,anh không đuổi theo,chẳng còn hình bóng anh nữa rồi,đau đau quá,trái tim sao lại đau thế này?Em về nhà trong trạng tái suy sụp,không một cú điện thoại,không đuổi theo,em thật ra chả là gì của anh,em không xinh như cô gái kia,không có tiền như cô gái kia cũng không biết trang điểm đòi hỏi như cô gái kia em không xứng đáng với anh,có phải em đã bay quá cao rồi té xuống quá đau,anh là một giám đốc tiền bạc vô số kể còn em là một luật sư rỗi việc với cái bằng đại học,em làm sao xứng,anh thừa sức cưới một người tốt em?Em có phải đã sai lầm khi quyết định yêu anh và cưới anh?đúng,em đã sai và em sẽ trả lại tự do cho anh,em thu dọn hành lí em và mẹ sẽ ra đi trả lai tự do cho anh,xong xuôi em kí tên vào tờ ly hôn đặt lên bàn cùng với bức thư và thẻ ATM,em không cần tiền của anh,em có dành dụm thời đi học một số tiền dù không đủ nhưng cũng giúp được phần nào hai mẹ con,em bước đi đóng cửa cẩn thận,em sẽ chẳng bao giờ về đây nữa rồi kỉ niệm ngày nào cũng nên kết thúc để lại sự yên bình cho nó….
Anh đang ở công ty chợt tim nhói lên,anh không buồn quan tâm,rồi ngĩ chuyện hồi sáng,anh thấy em khóc,nghĩ em nhút nhát trong mọi việc cứ nghĩ em về nhà thôi,nhưng hình ảnh bé nhỏ luôn in trong mắt anh với hàng mi dài thấm đẫm nước mắt,anh có lỗi nhưng anh vì lòng tự tôn của mình nên không đuổi theo,anh thấy có lỗi nên quyết định về nhà,ngang qua tiệm bánh kem anh mua về cho vợ với bó bông hoa dành dành vì em thích loài hoa đó tuy không đẹp nhưng nó có ý nghĩa là sự dành dụm tình cảm từng chút một anh nghĩ sẽ vui,anh bước vào nhà sao lại thấy trống vắng thế này,em không ra đón anh như mọi khi,không nói nhiều như mọi khi,im lặng không ai xách cặp phụ anh ,anh gọi tên em trong vô thức chỉ trả lời anh bằng giọng im lặng,để đồ trên bàn anh vào phòng ngủ,anh nghĩ em đang lo cho mẹ,anh mở cửa,trống trải,ga giường phẳng lì,gối mới,chăn mới, hình như là mới thay,đặc biệt là trên giường độc thân một cái gối,anh ra sân thượng,quần áo được phơi gọn gàng , có những cái áo như mới giặt không lâu và tuyệt nhiên không có áo của em,anh thấy lạ mở tủ quần áo,lác đác vài bộ đồ của anh kế bên là chiếc gối độc một mình,nó nhìn anh lạnh lẽo,nó đã quá cô đơn khi chờ anh,không có đồ của em,anh lạng chạng sắp ngã,anh đi khắp nhà gọi vợ ơi!anh về rồi này,em đừng trốn nữa,nhưng không ai trả lời,anh dừng lại bên chiếc bàn làm việc,ly cà phê còn ấm ấm chứng tỏ có ai đó pha sẵn cho anh,anh mỉm cười xót xa rồi định uống nhưng chợt thấy tờ giấy đặt ngay ngắn bên chiếc bàn kèm theo là một bức thư….anh cầm bức thư lên xem:
‘’Anh à,là em My đây,anh còn nhớ hôm nay là ngày gì không 25/6 ngày chúng ta kết hôn đó anh!Em không biết anh có về căn nhà này nữa không nên em dự tính có lẽ đúng ngày này anh sẽ về,không biết em đoán có đúng không nữa anh à,năm nay có lẽ anh phải ăn một mình rồi,em có thể sẽ không cùng anh đi tiếp chặn đường đời rồi,năm ngoái,em chờ anh mãi,em đã làm rất nhiều đồ ăn đợi anh về nhưng anh chẳng mấy bận tâm cho lắm,anh về trễ quá thức ăn bắt đầu nguội,em định hâm lại thì anh về,em định kêu anh xuống ăn và mừng cùng em thì anh chạy qua mặt em như cơn gió rồi lao vào công việc của mình,em không làm phiền anh chỉ lặng lẽ ăn một mình khi mà thức ăn dần lạnh,giống như anh đang thờ ơ với em,em nuốt mãi không trôi,rồi tự tay đổ nó xuống sọt rác,có phải em ngốc hay em lười nhát đây anh,nhưng em không buồn tẹo nào,năm nay anh có thể ăn cùng cô gái khác rồi,một người có thể giúp anh trong sự nghiệp ,xứng đáng hơn em,anh à,em biết mình đã cản trở anh nhiều,em không đòi hỏi gì anh cả,nhưng em muốn nói cho anh biết em đã có thai đã gần 2 tháng mấy rồi,anh còn nhớ lúc em đưa mẹ về em định kể cho anh nghe nhưng anh quát em,em rất sợ anh à,nhưng không sao con chúng ta rất khỏe,nó sẽ sống tốt mặc dù không có ba,em nói với anh như vậy không phải vì muốn kể lể mà là em muốn anh tốt hơn thôi,xa em chắc anh hạnh phúc , có phải anh đang mỉm cười không,em biết mà!anh à,em có thay to toàn bộ đồ trong nhà,anh có muốn dùng gối thêm thì lấy trong tủ á,em để nó trong đó,công việc nhà anh đừng nhúng tay có thể thuê một cô giúp việc nhé anh!NHớ ăn uống đầy đủ vào,em không muốn anh ôm đâu!Mặc dù em xa anh nhưng em luôn chúc anh hạnh phúc bên người anh thương!Xém chút em quên,em kí tên vào đơn rồi đó,anh kí là được rồi,thôi em không làm phiền anh,tạm biệt anh!Chúc anh mãi hạnh phúc’’
Anh đọc xong nước mắt chực trào nơi khóe mi,anh đã quá thờ ơ với người vợ này,để rồi quay lưng lại chẳng thấy em đâu,anh khóc ,tại sao anh lại không quan tâm với em nhiều hơn thế,tiền bạc nhiều thì sao,bên ngoài có nhiều phụ nữ đẹp hơn em thì sao?không có em anh phải làm sao đây,hãy nói cho anh biết làm đay,nhìn căn nhà trống trải lại nhớ em,anh về khuya,em lặng lẽ chạy ra đón,anh thức làm việc em cũng thức cùng anh trên tay cầm ly cà phê cho anh,những bữa cơm nguội dần vì anh về trể,anh cũng chả đoái hoài đến giờ đây chỉ muốn ăn bữa cơm em nấu sao mà khó quá,anh nhớ lúc la em,em khóc gần như suốt đêm rồi nhẹ nhàng ôm anh nhưng anh lạnh lùng chẳng buồn nắm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn ấy để rồi sau này không còn những cái ôm như vậy,em khóc rất lặng lẽ như không muốn ai thấy khóc xong em nằm kế bên anh đấm đấm vào phía sau,lúc đó anh nghĩ em giả tạo như muốn khinh bỉ em nhưng giờ anh biết em thà để mình và con mệt mỏi để người mẹ già ngủ trong phòng,em lặng lẽ như thế thường em nói rất nhiều nhưng sao lần này em lại không nói cố chịu một mình như thế rõ ràng anh có thể giúp em xoa bóp nhưng anh lại không làm,để rồi giờ hối hận,có quá muộn màng,anh nhớ em,nhớ rất nhiều…
Tác giả: Heo