Nỗi đau em... là vết thương khó lành

Tác giả:

Anh à, ta xa nhau rồi có phải không? Có phải thời gian đã trôi qua rất chậm, có phải quá khứ - nỗi đau em... mãi là những vết thương khó lành.

Mới đây thôi, ta đã trở thành hai kẻ xa lạ. Có phải sự vô tâm của anh đã giúp em xóa đi nhanh chóng, niềm tin hy vọng vào cuộc sống có người đàn ông bên cạnh lúc này? Có phải khi xa anh, em mới thấy được ý nghĩa thiêng liêng của hai chữ "gia đình", mới hiểu thực ra chưa bao giờ em có được niềm vui của một ngày làm vợ trọn vẹn, mới thực sự hiểu rằng, một ngày nên nghĩa huống chi..

Anh hỏi em có sai không? Có chứ, em cũng bình thường như bao phụ nữ khác.
Anh nói em có xin lỗi không? Có chứ, nếu như em có thể biết rõ từ đâu...
Nhưng mà khi anh quay lưng, anh ra đi trả về em quá khứ của tuổi dại khờ, nông nổi mà lẽ ra chính anh là người yêu cầu em rũ bỏ..
Nhưng…
Thật lòng, những ý nghĩ dại khờ, những hành động mù quáng vì em sợ xa anh, cứ sợ mất anh... nếu anh im lặng, anh nhiệt tình, anh chăm sóc.. em sẽ yêu anh biết mấy. Nhưng anh à, những hành động và lời nói sau cùng của anh... để cuối cùng em ra đi không nuối tiếc. Em không còn yêu anh nữa... đêm Dà Lạt, em hy vọng anh sẽ về. 3 giờ sáng em không dám ngủ vì đường xa, vì tài xế lạ, vì xóc... nước mắt em cứ rơi... Em thăm lại tất cả kỉ niệm xưa, những nơi mình từng đến và nhớ anh vô cùng…
Nhưng hôm nay, em đã tỉnh mộng, em đã quên tất cả... anh không còn trong tim em nữa, không như thù, không như bạn, không như quen… để em không còn thấy anh, không lặp lại ở bất kỳ người đàn ông nào khác, không còn lặp lại trên con đường...
Em có phải là vợ tốt không? Anh biết mà!
Em có phải là con dâu thảo không? Mẹ sẽ hiểu hơn ai hết.
Nhưng em đơn độc, nhưng em lặng lẽ, không người thân, bạn bè, không có thời gian riêng cho mình... Em lệ thuộc cảm xúc vào anh, anh vui, em vui, anh buồn, em chịu đựng và rồi cáu gắt những lý do vu vơ mà bình thường có lẽ anh sẽ tự hỏi: "Đã bao lâu rồi, không còn thấy em than vãn? Đã bao lâu rồi khi em điện thoại cho anh chỉ để nói có lẽ... do con đùa giỡn. Có bao nhiêu lần em nhắn tin, anh điện thoại gấp...” để rồi rơi vào quên lãng… Em nhớ ra hình như em chưa cần anh và hình như em cũng không cần tồn tại... Đã bao lâu rồi anh còn ngẫm lại em khóc bởi tại sao? Và đã bao lâu rồi ta thôi gọi tên nhau nữa?
Nhưng… em mệt mỏi, em đuối lòng, nhìn em khóc... anh có đau không? Khi thấy em chơ vơ còn lại một mình giữa dòng đời, lạc lõng... run rẩy… Chắc hẳn rằng em mong mỏi những ngày xưa? Không anh à… em buông tay chỉ bởi những thứ em cần, không chỉ cho riêng em mà em còn dành nhiều hơn cho con, cho những người bên cạnh.
Mặc dù, niềm tin của em đã mất, mặc dù, em đang tuyệt vọng… không níu kéo, không chỗ dừng chân... Em có thể hành khất trong chính cuộc đời mình, gỡ đi vài cái chuẩn mực làm em kiêu hãnh... Em đã giữ con tim mình thật chặt, nhưng em không thể nhìn con khóc khi đói lòng? Em có thể mang trái tim mình đổi lấy những bữa ăn ngon, cuộc chơi hay đặt vận mệnh tương lại vào tay người khác nhưng em không đánh đổi tình yêu anh trao gửi, dù chỉ là rất nhỏ, qua những thước phim quay chậm của cuộc đời, những tác phẩm, lời thơ, câu chữ… mặc dù niềm tin vào anh, vào người đối diện hoàn toàn sụp đổ…
Wetcat