Nó, em gái và tin nhắn

Tác giả:

Ngày đó, khi vừa đậu đại học, nó nài nỉ ba mẹ mua cho nó một cái điện thoại.
Vậy là ngày nhập học vào ngôi trường mới trên thành phố lớn, với biết bao lo toan từ nơi ăn, chốn ở, ba mẹ nó cũng cố sức chạy vạy ở quê để gửi tiền lên cho nó mua điện thoại mà theo nó là để tiện việc liên lạc.
Năm thứ hai đại học, nhìn thấy bạn bè xung quanh toàn là điện thoại màn hình cảm ứng, nghe nhạc, chụp hình, xem phim…không như cái điện thoại rẻ tiền xấu xí của nó, chỉ mỗi chức năng nghe gọi, nhắn tin.
Nó gọi điện về nhà xin ba mẹ mua điện thoại mới với lý do phải học nghe Anh văn.
Đầu dây bên kia, mẹ nó im lặng hồi lâu không nói gì…
Hai hôm sau, mẹ gửi tiền lên cho nó…kèm theo một mảnh giấy “Cho con gái yên tâm học tập, cái gì ba mẹ cũng sẽ cố lo…”.
Nó không chú ý.
Tối đó, nó nhờ mấy đứa bạn tư vấn và mua chiếc điện thoại mới đắt tiền mà bạn nó nói là sành điệu nhất hiện giờ.
Hè năm đó, nó mang về cho em gái chiếc điện thoại cũ.
Em gái nó mừng lắm, say sưa nghe nó hướng dẫn cách dùng, em còn may một cái túi màu hồng thật xinh bằng vải vụn cho cái điện thoại cũ mà hằng ngày nó vẫn vứt hết góc này đến góc khác trong phòng không thương tiếc.
Từ ngày có điện thoại, em gái nó cứ nhắn tin, gọi điện cho nó suốt. Trong danh bạ điện thoại của em nó cũng chỉ có số của nó mà thôi.
Cả mấy tháng không về nhà mà chuyện gì ở nhà em nó cũng kể cho nó tường tận, em còn kể chuyện học, nhiều khi chỉ là lời chúc ngủ ngon, rồi hỏi nó đi học có mệt không, có gì vui không…
Lúc mới đầu, nó cũng nhắn lại, nhưng sau đó, những dòng tin nhắn của nó cho em gái càng ngày càng cộc lốc, nhiều khi, đọc xong tin nhắn nó cũng chả thèm nhắn lại chữ nào…
Nó say sưa với việc nhắn tin với bạn bè, về những chuyện không đâu mà có khi đến tận khuya, mặc dù ngày nào bọn nó cũng gặp nhau và tám đủ chuyện ở trường.
Nó nhắn tin để xin lỗi nhóm bạn của nó vì buổi tối quên hẹn đi xem phim.
Nó nâng niu từng tin nhắn của cậu bạn học chung lớp Anh văn, nó lo lắng khi cậu ấy nhắn tin duy nhất một chữ “Mệt”.
Nó không tiếc tin nhắn khi an ủi cô bạn chỉ vì mẹ cô ấy không cho tiền mua quần áo mới…
Hộp thư đi của nó cứ một đầy thêm, nhưng tin nhắn của nó cho em gái thì càng thưa thớt dần…
Còn hộp thư đến thì vẫn đều đặn hằng ngày nhận được tin nhắn của em nó.
Hè tới, nó chỉ về quê gần một tuần rồi xin ba mẹ trở lại thành phố đi làm thêm.
Một buổi sáng chủ nhật, nó đang ngồi ăn sáng cùng đám bạn thì thấy số em gái nó gọi, nó nhìn số rồi tắt máy vì đang bận bàn luận sôi nổi, nó định về nhà sẽ gọi lại…
Về đến nhà trọ, nó nằm lăn ra ngủ vì đêm qua thức khuya…
Đến trưa, nó giật mình thức dậy khi nghe tiếng gió đập vào cửa sổ, cơn mưa đổ ập xuống giữa trưa hè nóng bức không báo trước, nó nghĩ thầm “Mưa lớn thế này, chắc là bão”.
Ngồi một lúc, nó sực nhớ chiếc điện thoại, bật lại máy nó thấy tin nhắn em gái nó từ lúc 9 giờ sáng…
“Chi oi, em len tham chi, em muon chi bat ngo, chi co vui khong?”, “Em dang o ben xe, chi ra don em nhe…”,
“Chi oi, chi ban hoc a, em goi cho chi hoai khong duoc”,
“Chi dau roi, chi oi, mua to qua”.
“Chi, em khong biet duong di”
“Chi…”…“Chi oi”
Bao nhiêu tin nhắn của em gái nó đập vào mắt, không kịp đọc hết, nó dắt chiếc xe đạp ra khỏi nhà mà không đem theo cả áo mưa.
Ra đến bến xe, nó rảo mắt tìm quanh, tim nó thắt lại khi thấy em gái nó đang ngồi co ro cạnh gốc cây, trên tay là chiếc điện thoại, vừa đói, vừa mệt, vừa sợ, chắc em không còn đủ sức để nhắn tin nữa rồi…
-Chị ơi, em đây này!
-Sao chị không mặc áo mưa thế, ướt hết rồi kìa, lỡ bệnh thì sao, mà sao chị lại khóc thế, em không sao mà!
Mặt em tái đi vì lạnh rồi kìa..chị..chị xin lỗi!
-Em mừng quá, em sợ chị không tìm được em thôi…
Đường mưa, hai chị em vẫn ríu rít trên con đường về nhà trọ của nó, át cả tiếng mưa. Nó thấy ấm hơn khi em gái nó ngồi sau…
-Chị ơi, có lạnh không?
-Không em à!
-Vậy thì chị đưa một tay cho em nắm!
Nó tự hứa với lòng “Em gái của chị, từ giờ, chị sẽ nắm tay em chặt hơn!”.

Cuộc sống xô bồ đôi khi làm chúng ta thờ ơ với nhiều thứ, đừng để đến lúc nhận ra thì đã là quá muộn bạn nhé.
[Sưu tầm]