Hiện tại thôi anh nhé

Tác giả:

Sinh ra và lớn lên trong một gia đình không hạnh phúc, nên tôi tự tạo cho mình một vỏ bọc lạnh lùng, kiêu kỳ bàng quan với mọi thứ xung quanh, bình thản và tàn nhẫn với những người thích mình vì tôi không đủ tự tin để có thể mang lại hạnh phúc cho một ai đó. Dù trải qua tuổi thơ bất hạnh nhưng trong thâm tâm tôi luôn biết ơn cha mẹ vì họ đã sinh ra tôi trong hình hài hoàn thiện, xinh đẹp và học thức vì thế tôi chọn cách sống yên phận không tham vọng hay oán trách.


Tôi đã sống như vậy suốt 27 năm qua dù đôi lúc thấy cuộc sống thật vô vị và tẻ nhạt nhưng những ký ức tuổi thơ luôn ám ảnh và không cho phép tôi đòi hỏi quá nhiều về cuộc sống này. Đây cũng chính là lý do mà có nằm mơ tôi cũng không bao giờ nghĩ rằng có ngày mình lại tả tơi vì nhớ một người như thế này. Cứ tưởng sẽ quên nhanh thôi, anh người tôi chỉ gặp đúng một lần với vài tin nhắn không đầu không cuối và một cái kết không có hậu vậy mà 5 tháng trôi qua hình ảnh anh vẫn luôn xuất hiện đều đặn trong tâm trí tôi. Mỗi ngày tôi luôn tự hỏi anh đang làm gì, anh có khỏe không, công việc của anh tốt chứ? Nhưng lại không đủ can đảm để nhắn tin cho anh, vì tôi biết dù có nhắn chắc gì anh đã nhớ tôi là ai và chắc gì anh sẽ trả lời.
Đã hơn một lần tôi dẹp bỏ cái tự ái cao ngút trời của mình để nói cho anh biết rằng tôi thích anh nhưng rồi nhận được một sự im lặng đáng sợ, đúng là thật thảm hại. Lần đầu tiên trong đời tôi nói thích một người, 27 tuổi cái tuổi bạn bè ở quê đã có chồng con đuề huề thì tôi mới có cảm giác thích một ai đó nhưng ông trời cũng thật biết cách trêu ngươi tôi, nếu không cho tôi được hạnh phúc thì sao không để tôi là tôi của trước kia đầy kiêu hãnh chứ không phải đáng thương thế này.
Thôi vậy, cứ coi như không có duyên với nhau thì dù có giành giựt cách mấy cũng không thể có được nhau đúng không anh. Hãy tin rằng ở đâu đó trên thế gian này vẫn có một người đang nhớ anh và mong mọi điều tốt đẹp sẽ đến với anh. Nhưng chỉ hiện tại thôi anh nhé, vì tương lai tôi tin sẽ có người làm cho tôi yêu và tôi sẽ dành tất cả nỗi nhớ cũng như tình yêu này cho người đó. Dù sao cũng cảm ơn anh vì đã giúp tôi nhận ra rằng mình không hề vô cảm và cuộc sống này dù có tồi tệ thế nào thì vẫn cần có tình yêu.
Bình an nhé!
Nguyễn Thảo