Gió , ta và anh

Tác giả:

Tên truyện : gió , ta và anh

Tên tác giả : Skypeaceful_capricorn

Rating : G

Thể loại : Tình cảm


Sáng sớm trong lành , Nhiên mở cửa phòng cho không khí ùa qua khe cửa , gió lượn vòng làm chiếc chuông gió của Nhiên kêu leng keng … leng keng… leng keng…
Đó là chiếc chuông gió của Phong , đã gần hai năm khi hai người chia tay nhau , mọi đồ vật về Phong đã bị cô cho vào một hộp cac-tông lớn , để dưới nhà kho , vậy mà cô lại không nỡ để chiếc chuông gió bằng đất sét anh tự làm tặng cô xuống nơi bụi bặm đầy mạng nhện ấy , bởi cô rất yêu tiếng kêu của nó , cho dù người làm ra nó là một người đã phản bội cô .
Nhiên là một phóng viên , cô đi suốt , hiếm khi ở nhà tận hưởng khí trời thế này , hôm nay cô không phải đi đâu , sếp cho cô thư giãn một ngày trước khi giao nhiệm vụ mới : sang Anh thường trú để thu thập thong tin về đất nước và con người – làm một kì dài hạn trên mặt báo . Cô sẽ xa nhà hai tháng , đủ để nhện chăng đầy phòng và bụi bặm , bởi , Nhiên ở một mình .
Tự thưởng cho mình một cốc cà phê nóng và nằm ườn trên ghế coi ti vi , Nhiên vẫn còn thấy mệt bởi chuyến đi lên Ngũ Hành Sơn hôm qua để viết một bài báo về nơi tươi đẹp này , chân cô như muốn gãy ra , bù lại , tất cả những gì cô được trải nghiệm thật tuyệt vời , về thiên nhiên , về con người , về những người bạn cùng hành trình , đó là những trải nghiệm không phải ai cũng có được , Nhiên tự thấy mình may mắn khi công việc của cô luôn gắn liền với những chuyến đi như thế .
Đột nhiên , cô muốn ra ngoài đi dạo . Thật uổng phí khi ngày nghỉ lại trùm mặt ở nhà coi ti vi , cô muốn mua một vài thứ thiết yếu cho chuyến đi xa lần này . Không còn quá háo hức như hồi mới đi làm , nhưng không ngăn nổi cô cảm thấy hồi hộp . Nhiên cười , khoác tấm áo mỏng rồi bước đi .
Phố nhộn nhịp và sầm uất , nhìn những đôi tay trong tay , Nhiên không khỏi chạnh lòng , có lúc cô cũng được nắm một bàn tay thật ấm như thế , đôi mắt cũng từng chứa một niềm hạnh phúc vô bờ bến như thế . Bên Phong , cô thấy thật bình an , dù những chuyến đi dài thế nào , cô luôn cười đầy hăng hái và nhiệt huyết , bởi cô biết luôn có người đợi cô trở về . Và Nhiên đã ngu ngốc tin như thế .
Sau một chuyến đi dài hai tuần lên Sa Pa , Nhiên phát hiện Phong đang hẹn hò với một cô gái khác . Anh không thanh minh , anh không nói gì cả , anh vẫn nhẹ nhàng và chu đáo với cô . Nhiên thật sự sốc , gặp anh lần cuối , Phong chỉ nói :
Xin lỗi em . Anh thấy mệt mỏi khi phải đợi chờ em ngày ngày tháng tháng vì công việc của em như thế . Anh cũng không có quyền kêu em thôi việc vì anh , anh không xứng , chỉ là anh thấy thật trống trải , anh đã không đủ can đảm đi cùng em đến cuối đường , hãy tìm một người tốt hơn anh ..
Phong bước đi , anh còn không quay đầu nhìn cô một lần . Ly cà phê nguội ngắt trên bàn , cô thẩn thờ nhìn theo bóng anh .
Thời gian qua thật nhanh , mới đó đã hai năm , nghe bảo anh chuyển vào Nam sinh sống cùng cô bạn gái mới , Nhiên không buồn , chỉ hụt hẫng . Cô biết , đợi chờ một người mãi đi như thế không phải là điều dễ dàng , cô biết mình làm khổ anh , nên chỉ im lặng để anh ra đi , đi mãi …
Bước chân Nhiên thoáng đứng lại trước quán cà phê ngày nào cô và anh chia tay , lưỡng lự một chút , cô đẩy cửa bước vào . Không nên mang một nỗi buồn quá lâu như thế , dù sao cô cũng quên anh rồi , nên bắt đầu lại , đúng không ?
Nhiên chọn bàn gần cửa sổ , giống ngày xưa . giò lan treo nơi đây không còn nữa , thay vào là những bông hồng tỉ muội nhỏ xinh đỏ thắm . Tay cô ôm ly cà phê mới được đưa ra , mắt lơ đãng nhìn ra bên ngoài thì có tiếng gọi :
An Nhiên ?
Là Nam , đồng nghiệp với cô .
Bất ngờ nhỉ , tôi không nghĩ sẽ gặp anh ở đây .
Quán này là quán ruột của tôi mà – Anh cười hiền nhìn cô. – Tôi ngồi đây được chứ , nếu cô không phiền ?
Phiền gì đâu , dù sao tôi cũng đi một mình , có bạn nói chuyện sẽ vui hơn , đúng không?
Nam là một người đẹp trai , chín chắn , ga lăng , mẫu người mà bao cô nàng trong tòa soạn mong muốn được gắn bó . Nhiên không hiểu tại sao một người nhiều cô gái theo đuổi như anh lại còn độc thân đến giờ , cũng đã 28 rồi . Mới nghĩ đến đây , cô cười cười . Không phải cười anh , cô đang cười chính mình , thì Nhiên cũng đã 25 rồi đấy thôi , cũng đã cơm đã cháo gì đâu mà nói người ta.
Ơ này ,Nhiên , tự dung ngồi cười một mình thế ? Có gì vui à , kể tôi nghe với nào .
Không , không có gì đâu anh .
Cô lại giấu tôi rồi , bạn bè mà thế đấy .
Không có gì thật mà , tôi đang nghĩ một người như anh sao mãi độc thân như thế , rồi tự nhìn lại mình , tôi cũng không khác gì , cự cười giễu minh thôi .
Cô mà độc thân giống tôi á , không tin đâu đấy nhé .
Ở tòa soạn , cô là người kín tiếng , chỉ một số đứa thân thân từ hồi cấp ba đến giờ là cô trải lòng mình , còn lại, không ai biết cô ra sao , nên việc anh không biết cô chia tay hai năm rồi cũng đúng thôi .
Tôi chia tay hai năm rồi cơ – Nhiên cười , thoáng một chút buồn nơi đáy mắt , thoáng thôi , vậy mà anh nhận ra.
Có vẻ Nhiên còn buồn nhiều nhỉ , Nhiên ít nói quá , nên mọi người cũng không ai biết cả .
Tôi ổn mà, hai năm chứ có ít ỏi gì đâu anh , ai yêu mấy người làm phóng viên cực lắm , toàn đợi với chờ , người ta chỉ khổ về mình thôi.
Nam trầm tư không đáp , mãi sau anh mới lên tiếng .
Ừ , nghề báo mà , đi nhiều , nên cũng hy sinh nhiều , nhưng cô đừng bi quan thế chứ , đâu đó có người đợi cô , chắc chắn , có khi ở gần cô cũng không biết đấy .
Nhiên cười :
Không biết khi nào tôi tìm thấy anh ấy … Nói thật , lắm lúc tôi muốn trên bước đường của mình có ai đi chung lắm chứ , đi một mình , tôi cũng thấy cô đơn . Mà cuối cùng lại sợ , sợ mình không giữ được người , sợ người bỏ đi , đau . Có lẽ tôi yếu đuối quá , đúng không anh ?
Cô thật ngốc ! Ngốc thật đấy , nếu yêu thương là thật lòng , thì khoảng cách không là gì cả , tin tôi đi .
Cuộc trò chuyện chìm vào dư âm , được một lúc , Nam nắm tay cô đi ra khỏi quán , cô bất ngờ , không biết anh định làm gì .
Tôi có một nơi hay lắm , đến cho khây khỏa đầu óc , mai cô lại bay rồi ..
Nam không buông tay cô ra , nắm chặt như sợ mất . Bàn tay anh mềm và ấm , thoáng nghĩ , giá như anh mãi nắm tay cô như thế thì tốt biết mấy , nhỉ?
Hoàng hôn , anh đưa cô đến tòa nhà cao tầng nơi anh sống , tầng 12 , ngắm hoàng hôn . Trời chuyển màu đẹp đến lạ lùng . Cô ngây người ra nhìn bầu trời , miệng chỉ biết thốt lên :
Đẹp quá !
Giá như ngày nào tôi cũng được cùng em ngắm hoàng hôn thế này Nhiên nhỉ ?
Nhiên quay đầu lại nhìn anh , mắt mở to .
Tôi nói thật từ đáy lòng mình đấy , tôi luôn mong không chỉ là giá như , mà là sự thật , có được không Nhiên ?
Anh …
Tôi mến em từ lâu rồi , nên dừng hỏi tại sao tôi cô đơn mãi đến giờ . Cũng không biết tự lúc nào , tôi có thói quen ngắm em sáng sang chiều chiều , đủ để đêm về hình ảnh em choán hết tâm can tôi .Vậy mà tôi chưa từng có cam đảm bắt chuyện với em , tôi sợ em chối từ . Em biết đấy , tôi cũng sợ bị từ chối . Vì em quá bí ẩn , haha , với tôi , em thật bí ẩn , không biết em đang làm gì , đang muốn gì , đang nghĩ gì nữa , vậy mà tôi không thể ngăn lòng tôi nhớ em …
Cô ngây người nhìn anh . Nam đang tỏ tình với cô sao ? Chả nhẽ suốt thời gian qua , trong mắt mọi người , cô là một người bí ẩn đến thế sao ?
Nhiên ngẫm lại mình , cô ít nói , ít đi chơi , chỉ đi viết và đi viết , cô luôn chọn những công việc đi xa , đi dài ngày , việc mà nhiều người ngại ngần vì gia đình . Thật tâm , cô muốn đi để khỏa lấp những ngày ở nhà dài và buồn miên man . Thật tâm , cô đi để muốn quên Phong . Thật tâm , dù chối bỏ thế nào thì lòng cô vẫn níu lại hình bóng anh như một thói quen . Thật tâm , cô không nỡ quên đi , không muốn nhìn tình cảm của mình mờ đi , không muốn ai làm thương tổn cô nữa , nên lấy dáng hình anh làm bức vách che chắn lối vào tim cô . Cô tự trách mình , cô ích kỉ , cô ích kỉ ….
Anh , tôi … tôi
Nam lấy ngón tay che ngang môi Nhiên , ra hiệu cho cô đừng nói , chỉ để anh trải hết lòng ra trong một chiều gió và nắng , và cô .
Tôi thật ngốc phải không em ? Tôi tự thấy vậy . đáng ra , tôi phải nói từ lâu rồi mới phải , để em biết em không cô đơn , để em không phải lủi thủi đi và về như thế ..
Không , anh đừng nói thế , anh đã giúp Nhiên rất nhiều mà .
Nghĩ lại thời gian làm ở tòa soạn , ai là người giúp cô sửa lại bài khi hạn deadline đã kề cận ? Ai là người mua café cho cô khi biết tối cô thức đêm , ai là người chở cô về khuya , là người lấy dùm tài liệu , là người cận kề mà cô mặc định như một người bạn tốt , như là vì anh là người luôn nhiệt tình với người khác như thế . Có phải là thế mà không phải là thế , có phải là thế mà không phải thế....
Có một đóa hoa đang nở trong trái tim băng của Nhiên , nhìn về phía xa xa , mặt trời đã tắt lịm , chỉ còn lại lơ thơ vài vệt nắng mỏi mệt buông sau một ngày dài , Nam lặng mình dựa người vào lan can , gió thổi tóc anh bay bay .
- Nhiên , em nói gì đi chứ ?
- Tôi , tôi không biết phải nói gì , tôi , tôi , chỉ là , chỉ là , anh làm tôi cảm động , tôi không biết nói gì nữa , anh có thể cho tôi thời gian ?
Một nụ cười vẽ ra trên khóe môi Nam :
- Tôi sẽ chờ đến hết cuộc đời này .
Chợt , cô thấy mình đang nói :
- Mai anh có thể bay với tôi không ? Mai chúng ta có thể đi Anh , nếu anh muốn ?
Cô cười , Nam cũng cười , gió thốc mênh mang .

Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen.Vn