Cô sinh viên đổi

Tác giả:

Chồng tôi là giảng viên của một trường Đại học ở Hà Nội. Anh còn trẻ lại rất đào hoa nên bên cạnh anh vẫn không ít cô sinh viên theo đuổi. Tôi từng chứng kiến cảnh những cô sinh viên ăn mặc điệu đà, son phấn lòe loẹt đến nhà riêng của chúng tôi để nhờ "thầy" hướng dẫn làm báo cáo khoa học, khóa luận, luận văn...
Chồng tôi cũng giống như biết bao người đàn ông khác, mặc dù đã có vợ con nhưng đôi lúc, anh ấy cũng không thể thoát khỏi sự ám ảnh của những "bóng hồng" vây quanh mình. Tôi đã chứng kiến những ánh mắt tình tứ của một cô gái đến nhờ anh làm báo cáo khoa học. Cô bé ấy sau khi nhờ thầy giúp đỡ đã nán lại chuyện trò với gia đình chúng tôi. Cảm nhận đầu tiên của tôi về cô gái ấy là khá thông minh, nhanh nhẹn và rất sắc sảo. Đôi mắt, ánh nhìn của cô ấy như dò xét tôi qua từng câu chuyện xã giao, không đầu không cuối.

Tôi rất ngạc nhiên vì mật độ đến nhà Thầy của cô gái ấy ngày càng nhiều. Mỗi lần đến, cô ấy lại mặc một bộ cánh mới và đi đứng trông cũng tự nhiên hơn, chứ không bối rối, ngượng ngùng như lúc đầu nữa. Những lần trò hỏi bài Thầy, tôi thường bế con lên gác xem phim để chồng tôi có không gian riêng giảng giải, hướng dẫn cho sinh viên của mình. Có những lúc tôi rất khó chịu vì cô sinh viên ấy khi thì mặc chiếc váy mỏng tang, khi thì váy ngắn cũn cỡn và lúc khi mặc chiếc áo hở hơn hai phần ba bầu иgự¢ đến nhà Thầy giáo. Tôi không có tư cách gì để nhắc nhở cô gái ấy nhưng tôi tỏ vẻ khó chịu và nói với chồng nên góp ý với cô gái ấy nên ăn mặc chỉn chu hơn khi đến nhà mình.
Một hôm, tôi đang chơi với con trai trên gác. Thằng bé bảo khát nước nên tôi vội vàng xuống nhà lấy nước cho con. Đi qua phòng làm việc của anh, tôi lén nhìn qua khe cửa, thấy cô gái đang ngồi bỗng nhiên cúi gập người xuống, chống hai tay lên bàn và nhìn chồng tôi chăm chú, trong khi đó, chiếc áo cổ rộng dường như không thể che khuất nổi bầu иgự¢ căng tròn đang lấp ló bên trong chiếc áo con màu đỏ quyến rũ ấy. Tôi Ⱡồ₦g lộn bước vào, cô gái ấy vội vàng ngồi thẳng dậy, còn chồng tôi thì đỏ mặt tía tai khi biết tôi đã chứng kiến cảnh tượng gai mắt ấy từ nãy đến giờ.
Từ độ ấy, cô gái không còn đến nhà chúng tôi nữa, nhưng ngược lại, giờ làm việc của chồng tôi lại thường bắt đầu sớm hơn và kết thúc muộn hơn thường ngày. Cứ 6 giờ sáng, tôi đã thấy anh ra khỏi nhà và cho đến 8,9 giờ tối, anh mới mệt mỏi lê về phòng. Tôi có dò hỏi thì anh bảo: "Em không biết thời gian này sinh viên đang thi cuối kì à? Anh phải đến sớm để kiểm tra danh sách sinh viên, đánh số báo danh, coi thi rồi tối về phải tranh thủ chấm bài nữa chứ?". Nghe chồng bảo vậy, tôi lại hì hục pha nước cam cho anh, quan tâm, chăm sóc anh chu đáo hơn.... nhưng trong thâm tâm, tôi vẫn nghi ngờ sự chung thủy của chồng mình và nhận thấy một số thay đổi khang khác trong con người anh...
Cho đến một ngày, tôi không đưa con đi nhà trẻ mà lại chở con về nhà ông bà nội chơi. Đang chuẩn bị rẽ vào một con ngõ khác thì bất giác, tôi nhìn thấy chiếc xe của chồng đang dựng ở quán phở bên đường. Vì tò mò nên tôi đưa con vào một quán ăn ở bên đường để tiện theo dõi. Một lúc sau, tôi nhìn thấy chồng tôi đi cùng cô gái thường ăn mặc hở hang đến nhà riêng gặp Thầy đi ra rất tình tứ. Cô ấy leo lên xe và ôm chặt lấy anh, gục đầu lên vai anh như những đôi tình nhân mới yêu nhau vậy!
Giận dữ, thất vọng, tổn thương vì bị chồng phản bội, tôi định phi xe lên để bắt quả tang chồng mình lúc ấy và cũng là để cho cô gái kia một bài học. Nhưng rồi, tôi đã không làm điều ấy mà phóng xe thật nhanh để vượt qua xe anh ấy. Và tôi biết, chỉ cần nhìn thấy tôi dửng dưng chở con đi trước mặt thì ông chồng quý hóa của tôi cũng hiểu được điều gì đã, đang và sẽ xảy ra...
Tối hôm ấy, anh về sớm. Tôi không nói năng với chồng bất cứ một câu gì. Có lẽ, dù không nhìn vào mặt tôi nhưng anh ấy cũng biết được tôi đã khóc lóc, đau khổ và thất vọng như thế nào? Anh lặng lẽ ngồi đối diện, mặt cúi gằm xuống, lí nhí: "Hân à! Anh xin lỗi... Anh đã phụ tấm lòng và sự tin yêu của em... Anh hứa!..."
Anh chưa kịp nói hết câu thì chuông cửa kêu inh ỏi. Tôi lẳng lặng ra mở cửa... Nhưng, tôi ngạc nhiên đến ngỡ ngàng.... Cô gái ấy vẫn còn mặt mũi để đến đây sao? Tôi như điên lên, giận dữ, hét to: "Cô biến đi! Đồ đĩ điếm! Mới tí tuổi đã làm đĩ khắp thiên hạ rồi là sao? Cô định giở trò gì nữa đây?"... Nhưng, kì lạ thay! Cô ta không những không xấu hổ mà mặt còn trơ ra: "Tôi muốn bà mở cửa cho tôi vào. Tôi muốn ba mặt một lời, nói chuyện rõ ràng, sòng phẳng với nhau luôn"...
Cô biến đi! - Tôi hét lên trong sự giận giữ. Đóng sầm cửa lại, tôi lao vào phòng riêng của vợ chồng khóc nức nở. Nhìn đứa con thơ ú ớ gọi mẹ, tôi chỉ biết ôm con vào lòng, khóc thương cho chính bản thân mình, cho đứa con mới được hơn hai tuổi...
Cô gái ấy là người không có một chút lòng tự trọng, sĩ diện hay một tí liêm sỉ nào. Ngày hôm sau, cô gái ấy lại đứng trước cổng nhà, đợi tôi đi làm về để "vào nói chuyện". Tôi chưa kịp đẩy cô ấy ra thì cô ta đã tắt máy, lao thẳng vào nhà vợ chồng tôi ngồi chễm chệ như thách thức. Một lúc sau, chồng tôi về.
-Anh Tân! Anh nói gì đi chứ? Anh có nhớ những lời anh đã hứa với em không?
- Tốt nhất là cô biến ra khỏi nhà tôi đi!- Chồng tôi giận giữ quát.
- Cái gì? Biến ra khỏi nhà này á? Biết đâu, sau này nó lại của vợ chồng mình? Anh phải giải quyết nhanh chóng đi, em không đợi được lâu hơn nữa đâu!
-Giải quyết cái con khỉ gì? Cô về đi! Để cho gia đình tôi yên, được không?
-Không được thì đã sao nào? Anh bảo "Sẽ bỏ vợ để lấy em" cơ mà! Sao anh nhanh quên vậy? Thế bào thai trong bụng em, anh định làm sao với nó đây? Nó là máu mủ ruột rà với con anh đấy... Từng câu, từng chữ của cô ta như những nhát dao sắc lẹm cứa vào tim tôi...
Vậy là, tôi đã hiểu... hiểu hết rồi Tân à! - Tôi hét lên trong sự đau đớn đến tột đỉnh.
-Anh chọn đi! Một là tôi, hai là can a xít 3 lít tạt thẳng vào gia đình anh? Ở đời, không ai cho không ai cái gì cả đâu! Anh đã làm thì anh phải có trách nhiệm với bản thân mình chứ?...
***
Tôi tỉnh dậy trong trạng thái đang phải truyền nước. Dù thể xác có đau đớn như thế nào thì cũng không thể diễn tả hết nỗi đau tâm hồn đang giằng xé, đay nghiến và đày đọa tôi như lúc này!
Dù anh ấy cố gắng vá víu, cố gắng yêu thương, quan tâm và toàn vẹn lo cho gia đình thì tôi cũng khó có thể tha thứ cho những lỗi lầm của anh ấy được...!
Có sống hết cuộc đời này thì nỗi đau ấy cũng không thể lành nguyên trong tâm hồn tôi! Dù anh ấy cố gắng vá víu, cố gắng yêu thương, quan tâm và toàn vẹn lo cho gia đình thì tôi cũng khó có thể tha thứ cho những lỗi lầm của anh ấy được...! Tôi đau... đau lắm, anh biết không anh?