Chỉ là một câu hỏi nhỏ nhưng nó là một sự giải đáp lớn cho chính tình yêu của bạn!
Có một lần, trong những phút giải lao lãng đãng, tôi có vô tình lạc vào một forum của các anh chàng ưa sôi nổi bàn tán về công nghệ. Và trong mục chuyện phiếm, có một câu hỏi được đưa ra:
“Khi đi trên đường, xe đột nhiên bị hỏng, người yêu đi cách sau xe bạn bao xa?”
Thật tình rất dễ để trả lời cho câu hỏi đó, cứ tùy vào thái độ của người yêu mà trả lời, rằng cô ấy đi xa một quãng đủ để mọi người xung quanh không nhận ra hai người có quen biết nhau, rằng cô ấy đi không quá xa nhưng thay vì cùng bạn đẩy xe lại ra sức nghịch ngợm và dồn sự chú ý của mình vào “dế” yêu của cô ấy,…
Các chàng, các anh bắt đầu bàn tán, chuyện nhỏ nhặt ấy đáng lẽ có thể đưa ra câu trả lời sớm và nhanh gọn. Tuy nhiên có đôi phần ngượng ngùng, bởi cô gái ấy đã cách chiếc xe hỏng và anh chàng người yêu mình một quãng quá xa…
Tác giả của câu hỏi cũng là một chàng trai, là một người có cặp mắt nhìn tinh tế và dành nhiều thời gian quan sát từ phía những cặp đôi có chung số phận hỏng xe khi đang đi trên đường. Kết quả không mấy khả quan khi có mười đôi thì tám đôi chung số phận với những câu trả lời bên trên, chỉ có số ít các cô gái đủ can đảm đi cùng với người yêu, đủ can đảm khoác tay anh ấy như thể hai người đơn thuần đang đi dạo chứ chẳng có bất cứ vấn đề gì xảy ra, và hiếm hoi hơn nữa khi cô ấy dùng khăn thấm mồ hôi trên trán người yêu mình. Sự thật thì nếu xuất hiện những cô gái như thế, trong mắt các chàng trai, giống hệt như một phép màu nhiệm vậy.
Và câu hỏi cũng đặt ra những băn khoăn trăn trở. Nếu chỉ là một biến cố nhỏ trên đường thôi đã khiến cô gái của bạn tìm cách đi xa bạn hơn, vậy thì những biến cố lớn hơn trên đường đời, có ai dám chắc chắn rằng cô ấy sẽ không chủ động rời xa bạn mãi mãi? Những chàng trai lại bắt đầu suy nghĩ, liệu người mình đã tìm thấy có thực sự là người mình cần tìm và có thực sự sẽ cùng mình đi hết quãng đường phía trước hay không?
Còn những cô gái, những cô gái chọn cho mình một giải pháp an toàn, có thể vì xấu hổ, vì ngại ngùng, vì không quen nên mới đi xa xa hơn một chút. Nhưng con gái vốn tinh tế mà, sao không nhận ra sự hụt hẫng nơi anh chàng người yêu khi phải dắt xe một mình nhỉ? Con gái có thể vô tư nhưng tuyệt đối không thể vô tâm, vô tình, với người mà mình yêu thương, phải vậy không?
Nếu cô nào đó lên tiếng lý giải, đừng cố để biện minh hành động của mình, lúc bấy giờ, hãy đủ chân thành và cảm thấy ăn năn, vì chàng trai của bạn đã may mắn không tìm cách bỏ rơi bạn ngay cả khi chiếc xe bị hỏng, ngay cả khi bạn đi cách xa anh ấy, ngay cả khi anh ấy có hụt hẫng ít nhiều…
Trong xã hội mà chúng ta đang sống, mọi người vẫn đòi hỏi sự công bằng và lên tiếng đấu tranh cũng như làm tất thảy mọi việc để tồn tại cái gọi là công bằng. Nhưng nghiễm nhiên chúng ta đều biết, sự công bằng chỉ ở thuyết tương đối, đâu đó người ta có kêu gọi nhưng những sự việc vẫn tồn tại âm thầm bên trong sự bất công bằng. Chuyện giữa phái yếu và phái mạnh cũng vậy. Đơn giản như chuyện xe hỏng, người con gái mặc định rằng chàng trai của mình là người cầm lái, là chủ nhân của chiếc xe, là người mạnh mẽ nên sẽ có thể một mình xử lý chuyện cỏn con ấy thôi.
Vậy là cái sự “công bằng” được đá đi xa tít, những chàng trai vẫn gồng mình dắt xe, các cô gái mặc dù không mất nhiều công sức song vẫn thấy… nên đi xa xa chiếc xe hỏng ra một chút!