Chúng ta đã bán rẻ cảm xúc đi đâu rồi?

Tác giả:

Sống thật với cảm xúc, nghĩa là sống thật với chính mình. Vạn sự có thay đổi, kể cả khi cuộc sống có bị chi phối bởi nhiều nguyên nhân hoặc những tác động khác nhau.
Khi ngày ngày vẫn phải ngụy trang bằng lớp lớp mặt nạ, khi muốn cười cũng phải luyện tập từng cách thức cứng ngắc, muốn khóc cũng phải chọn lúc chẳng có ai. Tại sao bạn cứ luôn phải bán rẻ cảm xúc của mình, sống thật thà với bản chất của mình là một việc khó khăn đến thế ư?


Cuộc sống thường là những tháng ngày nứt vỡ bởi những mối quan hệ nhạt nhòa, khi cảm xúc chai lỳ bởi thói quen sống giả dối.
Nhìn lại vẫn là chỉ có người với người mới có thể đối xử với nhau như thế, không cần quan tâm đến cảm xúc thật. Sợ hãi, nghi kỵ, bất an và cả sự lạnh nhạt đã dần hình thành cách che dấu và ngụy tạo. Bỗng một ngày chợt nhận thấy, cả một quá trình tưởng như chỉ là đóng kịch, bỗng chốc không phân biệt nổi đâu là con người thật của mình.
Đôi khi mọi sự lừa dối, đều phải nhận lấy cái giá thích đáng, sống trong một cái vỏ biến hóa quá nhiều, khi cảm xúc thật bay biến, ngơ ngác nhận ra mình chẳng còn là mình nữa.
Bạn vẫn cười vì ai? Khóc vì ai? Tức giận, phẫn nộ hoặc căm ghét, đố kị, vì ai?
Nếu nói cảm xúc bộc lộ bản chất và cũng là chỗ để giải tỏa tâm trạng, ngay cả chút kết nối duy nhất của tâm hồn cũng bị gạt đi mất, vậy thì cuộc sống còn có ý nghĩa gì?
Chẳng thà bạn ngày ngày cứ nói cười tùy theo cảm xúc, nếu vui mừng thì tỏ ra vui mừng, nếu hạnh phúc thì tỏ ra hạnh phúc. Muốn khóc thì bật khóc thật to cho nỗi buồn trôi đi hết, có căm ghét ai cũng không cần phải cười cợt giả lả, có yêu thích ai thì có thể biểu hiện tình yêu.
Sống thật với cảm xúc, nghĩa là sống thật với chính mình. Vạn sự có thay đổi, kể cả khi cuộc sống có bởi chi phối bởi nhiều nguyên nhân hoặc những tác động khác nhau. Thế nhưng, có thể hy sinh một vài thứ, chứ tuyệt đối đừng bán rẻ cảm xúc của chính mình.
Bạn à, dù là bất cứ lý do gì đi nữa, cũng hãy sống đúng với những gì mình đang cảm thấy. Dù nó là bất cứ trạng thái nào, chứ đừng biến nó trở thành những cái khác, chỉ cốt được vừa mắt người khác. Bởi vì sớm muộn gì, nếu cứ tiếp tục như thế, sẽ có một ngày bạn cạn kiệt cảm xúc và trở thành một người khác, nhanh thôi!
Tại sao luôn phải biến mình thành kẻ khác để ngụy trang mà tí ti biểu hiện ra ngoài cũng cần sửa chữa để thay đổi, để khi không thích vẫn cứ phải vui cười nói là thích, để bỗng nhiên một buổi sáng nào đó tỉnh dậy, thấy mọi thứ xung quanh chẳng đem lại cho bạn bất cứ cảm nhận hay tâm trạng gì.
Nụ cười, nước mắt, sự biến đổi trong cảm xúc chính là những biểu hiện làm nên con người bạn, tuyệt nhiên không phải là vật trang trí.
Hãy trân trọng cảm xúc của chính mình, đừng để một ngày khi nó biến mất, bạn sẽ chỉ là một cỗ máy chỉ biết vận hành theo một lịch trình được sắp sẵn.
Đừng để một ngày nào đó phải giật mình tự hỏi: Rốt cuộc đã bán rẻ cảm xúc đi đâu?