Chỉ một lần tha thứ

Tác giả:

Em coi chuyện ngày hôm qua là quá khứ, em chỉ tính từ hôm nay mà thôi. Nếu anh còn muốn sống chung với mẹ con em thì ngay từ hôm nay, anh phải dứt khoát chia tay cô gái đó và hãy sống chân thật, chung thủy… Nếu anh thấy ở bên cô gái đó hạnh phúc hơn thì anh cũng phải dứt khoát với mẹ con em, đừng để người con gái kia phải dở dang lỡ làng
Trời xám xịt. Những đám mây đen đang ùn ùn kéo tới. Mẫn phóng xe như cuồng để còn kịp đón bé Nga. Vậy mà cái đèn đỏ cứ như trêu ngươi…
Mẫn bỗng giật mình, cô sửng sốt khi một đôi trai gái lướt qua trước mặt, mà người đàn ông chính là Phong – chồng cô. Không thể nhầm được – chiếc áo màu xanh rêu sáng nay Mẫn vừa là phẳng cho anh, chiếc quần kaki xám Mẫn mua cho anh, đôi mắt biết nói đang ngoái lại cô gái trẻ phía sau nhìn âu yếm. Mẫn nghẹt thở. Cô mất hết cảm giác, không để ý những tiếng hú còi inh ỏi lẫn với vài lời tục tĩu phía sau đang hối thúc.
Mẫn cũng chẳng còn để ý cơn mưa đang sầm sập tới… Những giọt nước đầu tiên lộp bộp rơi xuống vai áo Mẫn, làm nhòe cặp kính của cô. Nhiều người dựng xe để mặc áo mưa, còn Mẫn vẫn cứ lao đi trong làn mưa xối xả.
Đầu cô trống rỗng. Lúc này, Mẫn không ý thức được mình đang đi đâu, làm gì. Cô cứ thế mà đi như người mộng du. Chỉ đến lúc gặp bé Nga, nghe con tíu tít kể chuyện ở lớp, lòng Mẫn mới lặng lại, xót xa, đau đớn.
Trời mưa mỗi lúc một lớn. Mẫn ngồi im lặng, đôi mắt nhìn vào khoảng trời xa xăm đem sẫm, thỉnh thoảng có những tia chớp loằng ngoằng đằng xa. Đầu Mẫn như muốn vỡ ra bởi trăm nghìn câu hỏi. Hình ảnh Phong nhìn cô gái ấy âu yếm không thể chối cãi, họ là tình nhân. Mẫn sẽ phải xử sự sao đây? Cô có đủ nghị lực để cho Phong một cơ hội hay không?
Trái tim Mẫn đau như bị vò xé bởi niềm tin và lòng tự trọng của cô bị Phong chà đạp đến tàn nhẫn. Anh lừa dối cô từ khi nào? Lời dịu dàng âu yếm của anh đối với cô có thật lòng hay giả dối?… Mẫn cảm thấy ghê sợ…
Cuộc sống vợ chồng những ngày qua lướt nhanh trong óc Mẫn, như bộ phim quay chậm mà Mẫn không hề tìm ra khiếm khuyết trong cách xử sự của Phong. Điều ấy càng làm cô hãi hùng. Lẽ nào sự lừa dối của anh đã điêu luyện đến mức người nhạy cảm như cô cũng không hề nhận biết?
***
Hơn 10 giờ thì Phong về. Anh nhẹ nhàng mở cửa. Thấy mâm cơm trên bàn có hai cái bát, Phong hốt hoảng:
-Trời ơi! Anh xin lỗi em. Trời mưa to quá, anh không ngờ về muộn thế này. Mà sao em không ăn trước đi, đói lại đau dạ dày thì khốn…
Phong đến bên vợ, hôn khẽ vào má vợ rồi vào buồng tắm thay quần áo. Mẫn rùng mình, lấy tay chùi bên má mà chồng vừa hôn, mắt cô như nẩy lửa. Không biết điều gì đã kiềm chế cô, nhưng lúc ấy, Mẫn muốn gào lên, xông vào cấu xé Phong cho hả dạ. Cảm giác khinh bỉ, ghê tởm làm cô ngứa ngáy khó chịu vô cùng. Vậy mà Mẫn vẫn ngồi lặng lẽ.
Phong tắm xong, người thơm nức. Anh ngồi vào mâm, mỉm cười ngắm nghía các món ăn, hít hít rồi tấm tắc: “Thơm quá, ngon quá”. Thức ăn nguội tanh còn gì nữa mà thơm với ngon, Mẫn quay ngoắt đi để Phong không nhìn thấy đôi mắt đang giận dữ. Cô nhẹ nhàng bảo: “Để em hâm lại cho nóng”.
Phong giữ chặt bàn tay Mẫn, anh kéo cô lại, nhìn âu yếm: “Thôi em ạ, thế này cũng ngon rồi. Em ngồi xuống ăn đi kẻo đói. Anh cũng đang đói ngấu rồi đây…”. Mẫn bấm bụng, rủa thầm: “Mải hú hí cho lắm vào”, nhưng cô mỉm cười bảo: “Em cũng đói quá rồi, thôi chúng ta ăn đi”.
Họ ăn như chẳng có chuyện gì xảy ra. Đêm ấy Mẫn bảo: “Hôm nay trời mưa, em sợ con giật mình, em sang ngủ với con. Anh ngủ một mình vậy nhé…”.
Sáng hôm sau, Phong sửng sốt nhìn vợ. Anh không thể tin vào mắt mình khi thấy Mẫn hốc hác phờ phạc. Chỉ một đêm mà vợ anh như một bà già, héo hon tiều tụy. Đôi mắt đờ đẫn, quầng mắt thâm đen, giọng nói thều thào.
Phong cuống cuồng hỏi, nhưng Mẫn điềm tĩnh nói: “Em không sao cả. Nhưng hôm nay anh đưa bé Nga đi học hộ em. Chiều anh về sớm, em có việc cần đến anh”.
Phong đưa con đi học nhưng lòng anh không yên, gọi đến cơ quan thì mọi người bảo Mẫn xin nghỉ ốm, gọi về nhà không ai nhấc máy. Lòng Phong nóng như lửa thiêu, anh phóng như điên về nhà, chẳng may thế nào quệt vào chiếc xe chở sắt làm rách áo, rách quần, chân tay xây xước, máu chảy tóe loe, nhưng anh mặc kệ…
Mở khóa, anh lao vào nhà thì thấy Mẫn đang ngồi im lìm bên cửa sổ, anh vào mà không biết. Trút một hơi thở nhẹ, anh nằm vật ra giường, hổn hển:
– Trời ơi, em làm anh lo quá. Sao anh gọi điện về mà em không nhấc máy?
Mẫn giật mình quay lại. Phong thoáng bắt gặp trong đôi mắt Mẫn những tia giận dữ đến thù hận mà anh chưa từng thấy. Nhưng những tia giận dữ đó biến mất rất nhanh. Mẫn hốt hoảng khi thấy người Phong tả tơi, máu loang lổ. Phong bảo:
– Em biết không, suýt nữa anh ૮ɦếƭ vì lo cho em đấy.
– Còn em thì đang ૮ɦếƭ vì anh đây. Phong ngỡ ngàng. Mẫn từ tốn:
– Hôm qua em đã nhìn thấy anh và cô gái ấy. Em coi chuyện ngày hôm qua là quá khứ, em chỉ tính từ hôm nay mà thôi. Nếu anh còn muốn sống chung với mẹ con em thì ngay từ hôm nay, anh phải dứt khoát chia tay cô gái đó và hãy sống chân thật, chung thủy… Nếu anh thấy ở bên cô gái đó hạnh phúc hơn thì anh cũng phải dứt khoát với mẹ con em, đừng để người con gái kia phải dở dang lỡ làng. Thất đức lắm!
Tai Phong như ù đi. Giọng nói tuy nhẹ nhàng nhưng đầy nghiêm khắc và dứt khoát của Mẫn làm anh thấy sợ, nỗi sợ hãi đánh mất một cái gì đó thật quý giá và thiêng liêng làm trái tim anh như bị ai Ϧóþ nghẹt, đau nhói.
Thiên hạ nói chẳng sai: “Anh hùng khó qua nổi ải mỹ nhân”. Cô gái ấy yêu anh từ lâu. Anh đã nhiều lần phải kìm lòng, vậy mà mưa dầm thấm sâu, những lời nhắn tin ngọt ngào như mật cứ ghim vào tâm trí anh để lòng anh xao xuyến.
Hôm qua là lần đầu tiên anh và cô ta hẹn nhau… Anh không ngờ Mẫn nhìn thấy, cũng không ngờ Mẫn bình tĩnh đến vậy và càng không ngờ anh làm đau lòng cô như thế… Có mơ anh cũng sợ giấc mơ không có Mẫn ở bên.
Anh biết, Mẫn là người vị tha, nhân hậu, cô sẽ tha thứ cho anh, nhưng cô cũng là người dứt khoát. Chỉ nói một lần và cũng chỉ tha thứ một lần!
——————
Lê Trần