Người đàn ông đi qua cuộc đời em

Tác giả:

Một đêm nữa lại trôi qua, cảm giác nặng nề lại xuất hiện trong tâm trí em. Nhớ ngày đầu nhìn thấy anh, em thấy gương mặt đó sao mà quen tới vậy, dáng hình tròn tròn của anh làm em xao xuyến ngay từ cái nhìn đầu tiên, em chủ động tới xin vào nhóm anh. Nhưng lúc đó em không nghĩ rằng rồi sau này con người đó sẽ làm tổn thương mình.


Những ngày quen biết anh, được ở bên anh, được hẹn hò cùng anh, đã mang tới cho em thật nhiều niềm vui và hạnh phúc, mặc dù hạnh phúc đó thật ngắn ngủi. Em nhớ những ngày chúng mình mới nói chuyện, thật vui vì sự hài hước của anh, những ngày bán hoa có lẽ là những khoảnh khắc em không bao giờ quên trong cuộc đời. Em yêu anh qua những câu chuyện anh kể về cuộc đời mình, em xúc động vì điều đó. Ngày nào em cũng tới sớm hơn mọi người có lẽ bởi em muốn nhanh chóng được nhìn thấy dáng hình của một người mới quen. Anh có còn nhớ khi đó, chúng ta ngồi bên nhau em đã nói gì không, em đã tuyên bố với anh rằng, anh yên tâm, em sẽ không bao giờ yêu anh. Nhưng dường như con tim em lại phản bội ý chí của em ngay sau đó. Em yêu anh!
Em yêu anh, một người đàn ông đủ mạnh mẽ để che chở cho em, đủ hài hước để khiến em cười, đủ từng trải để làm em tin tưởng, đủ hiểu biết để chỉ bảo cho em và quan trọng hơn cả là em nghĩ rằng, mình đủ sức để làm trái tim anh lỗi nhịp!
Từ giảng đường A, tới giảng đường C và Nguyễn Đăng nữa, tất cả, tất cả đều khiến em nhớ về hình ảnh của anh. Không biết anh có còn nhớ tới gốc cây mình đã ngồi ở C không, hôm đó là ngày anh báo cáo thử đó anh ạ. Rồi những ngày em đi học tối ở giảng đường A, em chạy ra khỏi lớp rất nhanh vì em biết ai đó đang ngồi đợi em rất lâu. Nhìn đâu trong sân trường em cũng nhìn thấy những ký ức về anh…
Mọi chuyện sẽ tốt đẹp như vậy nếu như không có một ngày anh nói với em những điều đó, anh nói rằng em không xinh, em có những hành động thái quá, và chúng ta không hợp nhau, càng ngày anh càng nhận ra như vậy. Những câu nói của anh làm em thật sự rất bất ngờ nếu không muốn nói rằng em thật sự sốc. Ngày hôm đó, trên đường về, em đã không thể cười, không thể nói, thậm chí em nghĩ mình không thể nhấc chân đi được nữa. Về tới nhà em đã khóc, khóc như một đưa trẻ bị ngã và nó đang rất đau đớn vì tổn thương.
Em cứ tưởng rằng, có thể anh chưa thực sự yêu em nhiều vì thời gian chúng ta yêu nhau chưa đủ lâu, nhưng em nghĩ anh đến với em là vì anh thực sự muốn được yêu em, và rằng em nghĩ có lẽ mình đặc biệt hơn những người con gái khác đã đi ngang qua cuộc đời anh. Nhưng giờ thì em hiểu là mình đã nhầm rồi anh ạ. Em cũng như bao người con gái khác mà thôi, anh tốt với em cũng như tốt với họ, tình cảm anh dành cho em cũng giống vậy thôi.
Em viết bức thư này, không có ý muốn níu kéo cuộc tình này, cũng không có ý muốn trách cứ gì anh. Em chỉ muốn tâm sự, muốn được nói ra suy nghĩ của mình, để cho lòng được thanh thản. Anh ạ, chúng ta không có duyên trong tình yêu, nhưng vẫn có duyên là bạn bè đúng không anh. Anh biết không, trong chuyện tình cảm cần sự rõ ràng và dứt khoát anh ạ, nếu anh không tỏ ra là mình quan tâm tới người ta, không cho người ta một chút hy vọng nào, thì có lẽ sẽ không có một cô gái nào biết phía trước là hố sâu mà vẫn nhắm mắt bước chân vào.
Trước đây yêu anh, thực sự em chưa từng ghen với quá khứ, ghen với tình yêu mà anh dành cho chị Vân. Có thể anh không tin, nhưng có lẽ em còn cảm mến anh hơn, vì anh là người nặng tình, nặng nghĩa như vậy. Anh nói rằng, không ai tắm hai lần trên một dòng sông, nhưng nước sông thì lặng lẽ thay đổi từng ngày còn con người thì có khi phải mất vài tháng, vài năm, thậm chí cả đời mà vẫn không thể thay đổi, vẫn thương nhớ về một thời đã qua. Em nói vậy bởi em nghĩ rằng, chị Vân có lẽ vẫn yêu anh, vây nên nếu anh còn tình cảm, hai người hãy cho nhau thêm một cơ hội để bắt đầu lại từ đầu anh nhé!
Anh à, khi đã chấp nhận yêu ai đó, anh hãy yêu họ bằng cả trái tim của mình, như vậy anh mới được hạnh phúc. Em, một cô bé rất vui vẻ và có phần không được bình thường trong mắt anh, đúng không ạ? Em đã bị người trước làm tổn thương rất nặng nề, giờ thêm một lần nữa, em đã trách sao số mình không may mắn tới vậy, Những ngày qua nếu không có Bình và Yến bên cạnh có lẽ em đã không đủ sức để ngồi đây, bình tĩnh và đối mặt với chính bản thân mình như thế này. Giờ đây, sau những trượt ngã, dù rất đau, dù máu có đang chảy rất nhiều, thì em vẫn cứ đi, cứ bước tiếp, máu chảy rồi máu sẽ đông lại, và vết thương sẽ lành thôi, em vẫn tin ở đâu đó, gần em thôi, có một người ngốc nghếch hơn em đang đợi chờ em vì vậy anh đừng quá lý trí, đừng đánh mất cơ hội của mình khi có ai đó đã chạm được vào trái tim anh.
mcsilver.nguyen91@gmail.com