Làm người ở lại có bao giờ vui

Tác giả:

Làm người ở lại có bao giờ vui?khi vừa tiễn thêm một người ra đi dù muốn khóc nước mắt cũng chỉ ươn ướt nên khóe mi.
Mọi cuộc tiễn đưa có ai phân định rạch ròi ai là người buồn hơn khi kẻ đi người ở lại?Ai cũng muốn mình là người buồn nhất khi tình cảm kia dành cho đối phương quá nhiều để biết rằng mình thấy buồn,thấy nhoi nhói trong lòng một khoảng trống không biết ai có thể lấp đầy.
Nhỏ lại xa nó sau bao ngày khăng khít.Thân nhau từ thưở còn ban sơ mới vào lớp một,ở cạnh nhau chừng ấy năm trời cho tới lúc hai đứa bước qua ngưỡng nửa cuộc đời giờ phải xa nhau mỗi đứa mỗi nơi.Nhỏ về phương trời xa lắc chỉ còn nó ở lại Việt Nam một mình.

Một mình vì có lẻ hắn cũng ra đi sau nhỏ vài tháng nữa vì thủ tục cũng đã làm xong.Nhỏ thân vì nhỏ cùng là bạn gái với nó.Còn hắn,hắn là tri kỉ của mình nó thôi.
3 đứa thân nhau vì cùng một tuổi_3 con gà.1anh gà trống luôn bị 2 ả gà dễ thương bắt nạt nhưng hắn lại thân với nó hơn và dành tình cảm riêng tư cho ả gà bạn thân của nó.Thời gian đó nó cũng buồn và giận hắn lắm vì nó thấy sự mất mát dần trong tình cảm hắn dành cho nó,có lẻ nó ích ký không muốn hắn san sẻ tình cảm hắn dành cho nó qua hết bên ả gà kia nhưng rồi nó chợt hiểu ra mọi thứ để rồi nó thấy vui và yên lòng hơn trong mối quan hệ mới của 3 con gà,hihi.
Nhưng rồi cuộc đời đâu chỉ có như người ta nghĩ hoặc mơ ước.Nhỏ yêu một người khác cả một khung trời và ngôn ngữ lại không chung một văn hóa để rồi giờ này bên trời Tây xa lắc nhỏ vẫn đang tất bật với cuộc sống mới của mình còn 2 đứa bạn của nhỏ vẫn chưa tin rằng nhỏ lại đi xa như thế.
Nỗi buồn chưa kịp nguôi ngoai hắn lại đem tin như sét đánh.Nói về hắn thì giấy mực nào mới hết được những yêu thương hắn dành cho ả gà yêu quí nhất của hắn chứ.
Có lẻ nếu không khoanh vùng tình bạn khắng khít bấy lâu chắc hắn là người đàn ông duy nhất trên đời yêu thương,lo lắng,trân trọng và chịu đựng nó nhất.Có làm cách nào,có giận đến đâu,có cố cắt lìa hắn ra khỏi cuộc đời nó hắn cũng tiến lại gần.Cả hai gia đình đều quý tình cảm của nó và hắn.Mẹ nó ngày xưa quyết bắt hắn về làm rễ cho bằng được còn nó thì không chỉ thích trêu đùa hắn vài câu rồi cứ lần lượt yêu hết anh này đến anh khác.Có lần hắn lên giọng giống ông già 80t(nó thích gán tên đó cho hắn),hắn bảo nó đừng có tin đàn ông tuyệt đối như thế hãy giữ niềm tìn ít thôi và giữ cho mình chút niềm tin để không chịu sự tổn thương nào nữa.Nhưng nó vốn tính bướng bỉnh nào có chịu nghe hắn một lần.Cứ mặc nhiên làm theo ý mình và để hắn chứng kiến bao nhiêu giọt nước mắt rơi đầm vai hắn.
Nó bình yên bên hắn như người đàn ông của cuộc đời mình nhất là những lúc ngồi sau xe hắn đi đến ngôi nhà riêng của Mẹ,nhìn hắn chăm lo cho ngôi nhà ấy nó thấy ấm lòng vì nghĩ chắc rằng Mẹ sẽ rất vui và yên tâm khi có hắn vẫn song hành trong cuộc đời.Vậy mà giờ hắn cũng báo tin chia xa nó.
Nó lại phải tập nâng niu từng thời gian có được như lúc sắp chia xa nhỏ gà kia vậy.Dù rằng nhỏ luôn gọi về mỗi tuần và quan tâm,hỏi han nó nhưng nó vẫn thấy một khoảng trắng không thể lấp đầy giống ngày chia xa người ấy.
Còn nhớ nó luôn đôi co với anh sau những lần đón đến và tiễn anh về...Cái điệp khúc chia ly ấy lúc nào nó cũng muốn mình là người bước đi.Cái bước đi dứt khoát mạnh mẽ.Anh bảo nó cứng cỏi hơn anh nghĩ nhưng anh biết trái tim nó yếu mềm trước sự chia xa.

Anh bảo anh yêu nó rất nhiều,yêu cả những ưu và khuyết điểm của nó nhưng anh ghét tính chủ động của nó những lần nói chia tay.Dù đã từng dùng những biện pháp mạnh ngay cả khi còn bên nhau ấm nồng anh từng dọa rằng nếu nó còn nói chia tay nữa anh sẽ không bao giờ quay lại tìm và lần này cũng thế.Nó tiễn anh đi một ngày ráo hoảnh không lời nói,không hứa hẹn đợi chờ rồi quay xe trở về thật nhanh như mọi lần....Làm người ở lại có bao giờ vui?Vết thương những lúc trái gió trở trời vẫn hằn lên rát buốt,Nó nhớ anh!nhớ đến mức nhiều lần nước mắt rơi trong đêm không kể siết vậy mà trước anh hiếm lắm nó mới khóc một lần.

Nó bây giờ cô đơn hơn mức nó hạn định mà nó cho phép dù ngày ngày nói cười,ngày ngày trêu ghẹo người khác.Hết hả hê trên Yume lại cười ngả nghiêng bên FB với nhóm từ thiện 3 năm trước của mình....dần nguôi ngoai những nỗi buồn của người ở lại sau sự chia xa vùi lấp bằng khoảng thời gian ngày nhưng trở về đêm lại là mình như con ốc thu mình trong chiếc vỏ vững chắc.
Sẽ xa thôi những mùa đông đầy nước mắt,sẽ xa thôi trong cái cảnh phải xa người mình thương yêu...ngay cả nhỏ cả hắn và cả anh một nửa của nó không biết có tìm lại được trong cuộc đời nhưng nó muốn tin rằng ngày mai...chỉ ngày mai thôi sẽ chẳng có cuộc chia tay nào nữa cả,cũng chẳng còn cái định nghĩa hay câu trả lời nào cho câu hỏi:"Làm người ở lại có bao giờ vui?"

Thử đọc