Hiệp ước buông tay !

Tác giả:

00h7\':
Chẳng biết cái thói quen lọ mọ đêm hôm hình thành trong nó từ bao giờ chỉ biết là đêm nào cũng vậy cứ phải sang ngày nó mới ngủ. Nhâm nhi lon coca và bản nhạc I know quen thuộc, ngẫm cuộc đời sống mũi lại cay cay. Bản nhạc não nề, da diết đau đớn mà nó nghe như để *** bản thân mình...
"Em biết rằng em yêu anh
Em biết đau đớn xiết bao
Em xin lỗi nhưng không có ngăn cho anh ngự trị trong con tim nhỏ bé của em..."
5 năm rồi, nó nhếch miệng. Đã bao lần nó tự nhủ với lòng mình : " Nếu không thể quên... Thì hãy cứ nhớ. Nếu không thể bỏ... Thì hãy cứ giữ lại. Nếu dứt khoát một lần quá khó... Thì hãy cứ yêu tiếp. Hãy cứ nhớ, cứ giữ và cứ yêu cho đến khi nào quên đi và hết yêu đi..." nhưng tất cả những gì nó có thể làm là lẳng lặng nhìn, lẳng lặng quan tâm và lặng yêu như thế đấy, cứ thế đấy và rồi đến giờ đây nó vẫn như thế đấy. Người ta nói thế giới này nhỏ bé lắm, bước một bước là gặp đc một người mà sao nó thấy thế giới này rộng lớn quá, nó chỉ quay lưng bước một nửa bước chân và rồi chẳng bao giờ gặp lại nữa rồi.


5 năm, cuộc sống 5 năm của nó chỉ là cứ đi về những con đường tìm về quá khứ, tất cả những gì nó có được chỉ duy nhất 1 bức ảnh, những sấp giấy nhàu in lên dòng chữ nó xen lẫn những dòng chữ khác và 1 tấm thiệp xót lại sau những bó hoa hồng đã héo khô lâu lắm rồi. Trái tim nó cũng heo hon theo những cánh hoa tàn ấy, cả thể xác này lần tinh thần này cũng héo tàn như những cánh hoa ấy. Không biết nó còn phải nhớ, phải giữ, phải yêu đến bao giờ mới đủ cho một chữ quên. Quên để cuộc đời nó sang trang, để trái tim nó đón nhận những gì đáng được nhận. Suốt 5 năm nó không ngừng cho mình cơ hội, không ngừng kiếm tìm thứ gọi là cảm giác yêu là hạnh phúc khi yêu. Nó từng yêu những gã trai giàu tiền có smartphone, có xe ga có tất cả mọi thứ. Nó cũng từng sống buông thả chung chăn chung giường... Và tất cả những cảm giác nó nhận được càng rõ ràng hơn là nó ko có cái cảm giác của tình yêu. Tất cả bước vào cuộc sống của nó rồi lại bước ra đi và nó chỉ nhìn thấy duy nhất một người, kẻ phụ bạc nhưng nó lại yêu đến ghê gớm. Thật điên rồ!
"Tình yêu thật đáng thương, đôi ta đang nhìn về hai nơi khác biệt
Tình yêu thật đau đớn, dần dần khắc sâu và hóa thành vết sẹo..."
Buông tay thôi ! Buông những thứ chẳng còn là của mình. Buông tay thôi ! Buông tất cả thôi vốn nó chẳng có gì để nắm giữ. Định mệnh ư ! Định mệnh là cái gì???
Sao lại đem hạnh phúc rời khỏi nó, và có biết rằng mùa thu trong nó tàn úa lắm chỉ nhuốm vàng những xác là rơi rơi...
Thu đã chẳng còn đẹp như cái thời mực tím nó yêu, yêu đến tha thiết cái mùa thu. Sao giờ thu về đối với nó cứ đau đáu một điều gì đó đến chẳng thể nào bình yên được..

Thử đọc