Gã đàn ông tồi trong khách sạn

Tác giả:

Đèn đỏ! Anh dừng lại. Cái bóng dáng quen thuộc ấy làm anh chột dạ. Vẫn cái cảm xúc nhói đau ngày nào một lần nữa lại chạy dọc tim anh. Nhưng lần này, có thêm điều gì đó xót xa khi nhìn thấy bờ vai em hao gầy hơn. Anh tự hỏi mình rằng, nếu ngày đó anh đủ lòng bao dung và tha thứ cho em thì hôm nay, liệu chúng mình có phải chào nhau bằng cụm từ: Người yêu cũ!

Anh lớn lên với một ảo tưởng rằng mình là người đàn ông đĩnh đạc và hiểu biết. Nhưng đúng như người ta nói, “vàng phải thử lửa”, trong khó khăn mới biết lòng người. Anh đã không thể nhận ra chính mình khi anh yêu em. Lúc đó, anh chỉ còn là một gã đàn ông ích kỉ, một gã đàn ông tầm thường. Anh giống như kẻ cầm nắm cát trong lòng bàn tay và cố nắm cho thật chặt. Anh không chịu hiểu rằng, càng làm như thế, cát sẽ tràn qua kẽ tay mà rơi mất. Thứ còn lại chẳng đáng là bao nữa rồi.
Chắc hẳn không phải nói quá nhiều về tình yêu mãnh liệt anh dành cho em. Một tình yêu sâu đậm tới mức nó làm anh mù quáng. Anh mất đi cái gọi là lòng bao dung, sự độ lượng cũng chính bởi tình yêu đó.
Anh còn nhớ như in cái ngày anh nói lời yêu, em đã cúi mặt xuống im lặng. Sự im lặng của em khiến anh không hiểu được rằng em đang nghĩ suy điều gì. Và rồi em gật đầu đồng ý, em nép vào vai anh nhưng từ khóe mắt của em lại lăn dài một dòng lệ. Anh cứ ngỡ rằng em hạnh phúc, anh không hay biết rằng em đó là lúc em khổ tâm.

Mình đã cho nhau một thứ tình không toan tính, không vụ lợi. Anh và em yêu nhau bằng thứ tình yêu nguyên thủy nhất. Đã có lúc anh cảm thấy như muốn vợ òa vì niềm hạnh phúc có em trong đời. Sự dịu dàng, chín chắn của em càng làm anh mơ mộng hơn về một người vợ hiền trong tương lai. Vậy mà cuối cùng anh đã tự tay mình vất đi tất cả vào đúng cái ngày thiêng liêng: Ngày em trao cho anh sự trinh tiết!
Anh đòi hỏi quá nhiều lần nhưng lần nào em cũng im lặng. Anh hờn dỗi trách em không tin tưởng. Anh còn làm găng lên để em cảm thấy anh bị xúc phạm như thế nào khi yêu anh mà em không dám trao điều quý giá nhất. Và rồi em lặng lẽ gật đầu. Cái gật đầu rất giống ngày em nhận lời yêu, có gì đó gợn lên. Nhưng anh không còn đủ suy nghĩ để trăn trở xem đó là điều gì. Anh mê mải hạnh phúc!
Chúng mình bên nhau…
Em không còn con gái…
Đó là lần đầu tiên anh cảm nhận thế là sự đau đớn trong tình yêu. Mọi cảm giác yêu thương bao ngày dường như chuyển dấu thái cực về tận cùng nỗi đau. Anh có cảm giác mình giống một gã khờ, bị vẻ ngoài của em lừa dối. Điều duy nhất anh nghĩ được lúc ấy rằng em là người đàn bà hư hỏng. Em không xứng đáng với tình yêu vô bờ bến mà anh dành cho em.
Anh nhìn tấm ga trải giường trong khách sạn…Màu trắng! Anh thấy hận em! Cái ánh mắt đầy thù hằn đó nhìn thẳng vào em như một kẻ thù. Em lặng lẽ mặc lại lên người chiếc váy trắng, vai váy còn lệch đi. Đôi bàn tay em run run, đôi mắt em ầng ậc nước…Em rời khỏi đó…Còn mình anh ở lại với cái niềm tin bất diệt: Em là người không xứng đáng!
Anh lao vào những cuộc tình chớp nhoáng như thể trả thù để em biết rằng: “Không có cô, tôi có cả tá những người đàn bà khác”. Không một cuộc điện thoại, không một dòng tin nhắn, sự lạnh lùng đó của em càng làm tôi sôi máu lên vì tức giận. Có cảm giác em như một người đàn bà trơ trẽn. Em có thể lên giường với bất cứ ai và sau đó mất tích. Lẽ nào tôi cũng là một trong số đó…

Gần 3 năm trôi qua kể từ cái ngày em trao cho tôi điều ấy, tôi mới biết được quá khứ của em. Em cũng đã từng yêu, từng tin và từng hi vọng, để rồi chính sự ngây thơ, non nớt đó của em đã khiến em bị hắn lừa. Câu chuyện giống như hàng ngàn, thậm chí hàng vạn bi kịch mà những cô gái khác gặp phải. Và kể từ sau tình yêu đó, em đã chờ đợi một người đàn ông đủl lòng bao dung…Nhưng tiếc là tôi đã không phải người đàn ông đó…Tôi đã không cho em một lần được giải thích, chỉ dành cho em một cái nhìn kết tội.
Cho tới giờ tôi vẫn chưa lấy vợ. Không hẳn là tôi chờ đợi điều gì từ cuộc tình này, chỉ là nó chưa nguôi ngoai trong lòng tôi.Em cũng vẫn cô đơn một mình, có lẽ em vẫn đang tiếp tục tìm một người đàn ông như em mong muốn…Có đôi lần anh muốn tới để nói với em một lời xin lỗi. Nhưng không để làm gì cả, lời xin lỗi đó quá muộn màng…
Chiếc đèn đỏ chuyển giây, em đi mất. Một thoáng về em trong vài chục giây ngắn ngủi. Anh không tìm gặp em không phải vì anh sợ, không phải vì anh đớn hèn, anh chỉ muốn để em quên đi một người không xứng đáng. Anh tin, sẽ có một người yêu anh hơn em. Cứ mãi để anh là gã đàn ông tồi trong khách sạn đêm đó, đừng nhớ về anh của những ngày đang yêu.
Linh Linh