Em chưa bao giờ hết yêu anh...

Tác giả:

Hình như em không thấy buồn, em không khóc như mấy lần trước, chỉ thấy trong lòng hụt hẫng, một cảm giác trống trải không diễn đạt thành lời. Anh nói và em chỉ im lặng, không phản ứng, dường như lúc đó trong em chỉ có một nỗi buồn... câm lặng không nói được thành lời.
Người ta vẫn nói rằng "Con trai ít khi khóc nhưng khi họ khóc là lúc họ đau khổ nhất. Con gái thường hay khóc nhưng khi họ không còn không khóc nữa là lúc họ đã đau khổ quá nhiều". Em nghĩ câu nói đó đúng với em. Yêu anh em đã trải qua muôn vàn cảm xúc nhưng có lẽ cảm xúc đau khổ là em nhận lấy một cách đầy đủ nhất.
Chia tay anh từ hôm 13/9/2010...kể từ hôm đó em đã biết thế nào là đau khổ trong tình yêu. Chia tay anh tưởng chừng như không bao giờ liên lạc với anh nữa, tưởng rằng em sẽ quên anh. Và em cũng đã đi làm với hy vọng công việc sẽ cuốn em đi, để buồn đau trong em giảm đi theo ngày tháng. Nhưng chỉ cần một lần anh nhắn tin, anh gọi điện là bao nhiêu cảm xúc trong em lại vỡ òa....em khóc, không biết đã bao lần em khóc vì anh...Vậy thì một lần nữa anh bảo anh không về có thể làm em buồn đau hơn nữa không ? Em đã đau khổ quá nhiều rồi mà anh!

Lời hứa suy cho cùng cũng chỉ là một lời nói dối để người trong cuộc tin vào nó một cách ngu ngốc. Em vẫn tin, vẫn đợi ngày anh về, vậy mà cái cuối cùng em nhận được từ anh là gì, chỉ là một lời hứa suông để rồi cuối cùng anh rút lại nó một cách như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy sao ? em ghét bản thân em sao lại sống quá tình cảm, quá yếu đuối như vậy, khi yêu, em hoàn toàn để con tim dẫn lối mà không hề có lý trí can thiệp.
Nhiều khi em cười xót xa cho sự lựa chọn của mình. Anh bảo yêu anh em sẽ khổ, sẽ thiệt thòi đủ thứ vì anh là Lính mà. Nhưng sao em không thấy khổ, em chấp nhận tất cả mà, em không thấy khổ sao anh lại sợ khổ thay em? Em không buồn, không tủi thân khi ngày lễ tết bạn bè tay trong tay hò hẹn người yêu, còn lại mình em ở lại phòng với cuốn giáo trình dầy cộp và những bản tình ca buồn. Nhưng chỉ cần nghe giọng nó anh qua điện thoại thì mọi buồn phiền trong em đều tan biến, chỉ cần nghe giọng nói ấm áp của anh thôi là quá đủ với em rồi.
Em hạnh phúc mà anh, hạnh phúc với tình yêu mà em chọn. Vậy mà cuối cùng anh lại bỏ mặc em trên con đường dà hun hút chỉ vì một lý do "yêu anh em sẽ khổ". Trời ơi ! Sao em ghét những lý do lãng xẹt đó vậy, lý do đó tưởng chừng như cao thượng nhưng lại che đậy sự hèn nhát trong đó. Anh nói chia tay em rồi anh không sao quên được, không thể yêu thêm một ai, chia tay rồi vẫn nhớ vì em là mối tình đầu của anh...Vậy cớ sao khi em muốn quay lại, muốn yêu anh như ngày xưa anh lại im lặng không nói với em một lời nào. Tại sao chứ ? Anh trả lời em đi?
Còn em kể từ khi chia tay anh đến giờ em cũng đã thử mở lòng với một, hai người gì đó nhưng em không yêu được, em không hề có cảm giác. Vì anh cũng là tình đầu của em, anh biết không. Đến bây giờ em mới ngộ ra một điều rằng trong cuộc đời mỗi con người ai cũng sẽ có một mối tình đầu khắc cốt ghi tâm mà người ta không dễ gì quên được. Em cũng thế, không biết đến bao giờ em mới quên được anh để đến với một người con trai khác.Phải chăng tình đầu là tình đẹp nên mới dở dang hả anh. giá như bây giờ anh đã yêu người con gái khác thì mọi chuyện sẽ khác... đằng này anh vẫn chưa yêu ai, phải chăng vì thế mà em lại càng không quên được anh, để rồi em lại nuôi mộng ước, để rồi đêm về nhắm mắt lại là em lại nghĩ đến anh, em lần giở điện thoại nhắn tin cho anh nhưng em không dám gửi....

Chia tay anh từ hồi em còn là cô bé sinh viên năm hai và giờ em đã ra trường, khoảng thời gian đó không quá dài nhưng cũng không phải là ngắn nhưng sao em không yêu thêm được ai nữa. Tại sao chứ? Em muốn chúng ta quay lại với nhau, lại yêu nhau như ngày xưa, tại sao lại không thể hả anh? Anh vẫn yêu em cơ mà, sao anh lại làm khổ em, làm khổ anh và làm khổ tình yêu chúng mình thế này???
Hôm anh nói tháng 7 này anh sẽ về chúng ta sẽ gặp nhau sau mấy năm trời xa cách, anh có biết khi nghe tin đó em đã vui như thế nào không, đã hạnh phúc như thế nào không ? em đã mơ tưởng ra bao nhiêu cảnh tượng thật đẹp đẽ, ngọt ngào nhưng cuối cùng anh đã phá vỡ tất cả. Anh đừng mãi im lặng như vậy, em ghét sự im lặng, anh nói đi một lời thôi cũng được, một lời giải thích thôi cũng được chỉ cần đủ để an ủi em thôi. Vậy mà anh cũng không làm được ? Đã mấy lần em cầm điện thoại lên định gọi hay nhắn tin cho anh nhưng em lại thả xuống, bởi em biết anh sẽ chẳng trả lời em đâu. Anh luôn im lặng, im lặng với chính anh. Em ghét cảm giác đó anh biết không ?
Anh sẽ không về thăm em nữa, thế mà có một con bé vẫn ngốc nghếch hát thầm "Tháng tám mùa thu....Lá rơi vàng chưa nhỉ....từ độ người đi thương nhớ âm thầm"...Anh sẽ không về nữa đúng không Anh ? Anh hãy trả lời em đi ???? Hãy trả lời em đi "Muỗi"...Em chưa bao giờ hết yêu anh mà, anh biết điều đó đúng không? Nếu được yêu thêm một lần nữa em vẫn muốn người đó là anh...Anh biết không?
Muỗi !