Anh có đến cuối con đường chờ đợi?

Tác giả:

- Đêm đã quá khuya, đường phố không một bóng người. Em đã đợi anh gần hết một buổi tối ở nơi ngày xưa mình từng hò hẹn. Cơ hội cuối cùng em đợi anh để thấy rằng anh vẫn còn là của em như lời anh từng thề thốt.
Em nghĩ rằng là anh không tới
Có nghĩa là em không ở trong anh
Nhưng em có một quyền thiêng liêng nhất
Trách anh hoài, em thấy bớt cô đơn
Nên em sẽ trách anh hoài, anh nhé!
Ngày ấy khi mới bước chân vào giảng đường đại học, em cũng đâu dám nghĩ gì về tình yêu. Hay đúng hơn, với em, tình yêu là một thứ gì phù phiếm lắm.
Gặp và yêu anh cũng rất tình cờ. Em luôn nghĩ mình thật may mắn biết bao. Có lúc em thơ thẩn rằng: "Ôi, tình yêu thật lạ kỳ! Nó đã đến với em khi em không ngờ nhất và nó cũng thật lạ lùng như tình yêu anh dành cho em. Một thế giới tinh khôi và tràn ngập hạnh phúc mở ra, dù em vẫn vậy và anh cũng vậy; dù cuộc sống còn bộn bề bao nỗi lo toan. Nhưng cả em và anh cùng hướng về một tương lai tươi sáng, về gam màu hồng đôi lứa và giúp đỡ nhau vượt qua gian khó cuộc đời".
Nếu khoảng cách là 2.000 km, trên bãi biển Vũng Tàu, em chẳng nói làm chi. Bây giờ em đang ở rất gần anh, ngay trên con đường quen thuộc mà ngày ngày anh vẫn phải thong thả đi làm. Chắc anh phải nhớ nơi ấy, một thời mình bên nhau, ngắm biển và sao, nhìn sâu vào mắt nhau để gửi nỗi niềm thương nhớ.
Ấy thế mà… anh đã xa. Những lần gọi điện chỉ ậm ừ, qua loa với lý do muôn thuở: "Anh đang bận", "anh đang ở ngoài, rất đông người", "có gì không em?". Nếu có gì mới gọi được cho anh, thì hoá ra anh chỉ là kẻ xa lạ. Hay nói đúng hơn là một người bạn rất bình thường. Vậy mà "anh đã, vẫn, và sẽ mãi yêu em?". Nếu anh yêu em, thì như thế là sao? Là không muốn nói chuyện với nhau, là gượng ép lòng mình? Em đã nói rồi, con tim có lý lẽ riêng của nó mà lý trí không thể nào quản lý nổi.
Em buồn từ rất lâu, ngay khi biết cuộc tình mình còn nhiều trắc trở. Nhưng vẫn chưa thể quên được bóng hình anh. Lần vào Sài Gòn này là lần khủng k*** nhất về mặt tâm lý nơi em. Nước mắt ráo hoảnh, cố khơi gợi chút kỉ niệm về góc biển cũ, về quán cà phê yên tĩnh mình từng bên nhau. Không phải em mong níu kéo mà chỉ muốn nơi ấy giúp anh nhìn lại con người mình và để thấy rằng, cho dù có xảy ra điều gì chăng nữa, chúng mình vẫn còn một góc nhỏ dành riêng cho nhau… Nhưng rồi, anh không đến, cũng không nhắn hay động viên một lời là "hãy cẩn thận, gió biển đêm lạnh đó PC!", trong khi em gửi anh không biết bao nhiêu tin liên tiếp, em nhớ anh!
Về Hà Nội một chiều thu. Đôi khi bản nhạc ước mơ tuổi đôi mươi lại dội về, dịu êm như những cơn mưa chiều Sài Gòn và gay gắt như miền nắng quê em. Có khi nào anh chợt quay về tìm em ở phía cuối con đường chờ đợi ấy không anh?
* Thu Huyền