vo-a-hay-den-day-tra-dap-anh-di-1-thichtruyenvn.jpg

Vợ À! Hãy Đến Đây Chà Đạp Anh Đi!!!

Tác giả: meokarry2109

Chuyên mục: Ngôn Tình Việt Nam

Chương: 45 | Đang ra

Thể loại:

Nguồn: Sưu tầm

Đọc Truyện

vo-a-hay-den-day-tra-dap-anh-di

Cre ảnh: Toàn Trí Độc Giả

Truyện cùng tác giả:


"Nhưng em bị thương ở ngoài chứ, có phải bị thương bên trong đâu mà không thể làm tình được".

“Dù sao bây giờ là em không thể, câm miệng ngủ.”

Diệp Hạo Nhiên kéo chăn qua đắp kín cho cô không muốn dây dưa cái vấn đề mẫn cảm ở đây.

“Dạ.”

Ninh Ninh ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn, không làm bậy nữa, qua một lúc lâu, dường như nghe thấy tiếng hit thở đều đều của hắn, cô mới ngẩng đầu lên khẽ hỏi.

"Anh ngủ rồi hả?"

"Ừm" Diệp Hạo Nhiên nhẹ hừ mũi một tiếng, vòng tay siết chặt cô hơn.

"Anh không muốn hỏi em tại sao lại đến chỗ du thuyền kia sao?"

"...."

"Hai ngày nay, em biết anh không hỏi, nhưng em biết anh vẫn để ở trong lòng"

"...."

"Em biết anh chưa ngủ, vậy để em nói cho anh biết một bí mật nhé!".

Vẫn không nghe được tiếng trả lời của người đàn ông, Ninh Ninh khẽ xoay người, quay lưng về phía hắn, khóe miệng có chút chua xót.

"Thật ra, em không phải là con ruột của bố mẹ hiện tại, bố mẹ ruột của em đã mất từ lâu rồi...Vào năm em lên 5 tuổi, gia đình em bị một trận hỏa hoạn, năm đó, trận hỏa hoạn kia đã cướp đi sinh mạng bố mẹ của em"

Ninh Ninh nói đến đây, không ngừng hít hít lỗ mũi đỏ bừng, cố gắng nói tiếp: "Hôm đó, trường em tổ chức một buổi dã ngoại, đến tối em mới về, lúc em về thì chỉ thấy một đống hoang tàn đổ nát, ngay cả thi thể bố mẹ cũng không thấy đâu...Thế giới của em lúc đó dường như sụp đổ, em gào khóc gọi tên họ, chạy đi tìm họ, nhưng đáp lại em chỉ là sự im lặng tàn nhẫn và sự bất lực đau đớn đến thấu xương".

Đôi môi cô run rẩy, nước mắt đã thấm ướt một bên gối, cô cắn cắn môi, cố gắng để không cho mình bật khóc thành tiếng: "Sau đó, em được người ta nhận vào cô nhi viện, bố mẹ nuôi em biết chuyện mới đến nhận nuôi em".

"Buổi đấu giá trên du thuyền có một bộ trang sức được bán đấu giá có tên là "Phong Hoa Tuyết Nguyệt" mà trên thế giới này cũng chỉ có một bộ duy nhất, lúc em vừa mới nhìn đã biết ngay đó là bộ trang sức của mẹ em, bộ này chính là lúc còn sống bố em đã tự tay thiết kế cho bà, đã qua nhiều năm như vậy em không biết tại sao nó lại xuất hiện ở chỗ đó....".

Bất chợt, eo cô bị một vòng tay ấm áp ôm lấy, Diệp Hạo Nhiên kéo cô về lòng mình, hắn xoay người cô, để cô đối diện với hắn, đau lòng nói: "Đồ ngốc, đừng nói nữa!" mặc cho nước mắt trên người cô rơi xuống, hắn nâng cằm cô lên, hôn nhẹ vào từng giọt nước mắt nóng hổi trên mặt cô: "Ngoan, nín đi! Anh không có trách em".

"Em...em chỉ là muốn lấy lại bộ trang sức kia, vì nó là đồ vật duy nhất còn lại của bố mẹ em còn ở trên đời này".

Ninh Ninh khóc nức nở trong lòng hắn, vòng tay ôm chặt lấy thắt lưng Diệp Hạo Nhiên, hít thở từng ngụm khó khăn.

"Ngoan, đừng khóc, anh sẽ giúp em lấy lại nó, được không?" Diệp Hạo Nhiên ôm chặt lấy cô, ngón cái của hắn đặt ở trên mặt cô dịu dàng xoa nhẹ: "Tất cả những chuyện này hãy cứ để anh lo, em chỉ cần vui vẻ sớm sinh cho anh một đứa cục cưng là được rồi, những sóng gió ngoài kia anh sẽ giúp em giải quyết! Đừng lo, đã có anh ở đây, thay em chống đỡ tất cả".

Ninh Ninh giống như con mèo nhỏ khẽ sụt sùi sụt sịt vùi đầu vào trong lồng ngực hắn, đột nhiên cô ngẩng đầu lên, nước mắt nước mũi tèm lem, miệng run run hỏi: "Anh...Anh nói lời phải giữ lấy lời đó nhé, sau này nếu anh dám bỏ rơi em, em tuyệt đối sẽ không tha cho anh".

Người đàn ông cười khẽ, cúi đầu xuống hôn nhẹ lên chóp mũi đỏ ửng của cô cười cười đầy cưng chiều: "Ừm, Phu nhân nói gì cũng đúng, lời của phu nhân, anh nào dám làm trái!!".

"....."
----------
Nửa đêm, Ninh Ninh khóc đến mệt mỏi nên đã ngủ thiếp đi.

Trong bóng tối, ánh trăng màu vàng nhạt xuyên qua cửa sổ, khẽ chiếu lên gương mặt đẹp tựa như điêu khắc của người đàn ông.

Cả thân hình hắn chìm vào trong bóng tối, khẽ châm một điếu thuốc, sóng mũi hắn cao thẳng, hai mắt thâm sâu được giấu sau lọn tóc, dáng vẻ có chút phiền muộn.

Kẻ bỏ thuốc Ninh Ninh và mấy tên bắt cóc cô ở trên du thuyền cuối cùng cũng đã tìm thấy, nhưng có một điều hắn không ngờ rằng kẻ chủ mưu ở đằng sau quả thực lại là Hạ Dục Nhi.

3 năm không gặp, không ngờ, cô ta lại thay đổi lớn đến vậy, ngay cả hắn cũng không nhận ra người em gái từ nhỏ luôn được hắn yêu thương hết mực lại biến thành như vậy.

Diệp Hạo Nhiên đứng ở trước cửa sổ sát đất, một nửa khuôn mặt được chiếu sáng dưới ánh trăng bàng bạc, một nửa mặt khác, nhìn nghiêng cảm giác âm u vô cùng, lông mày hắn khẽ nhíu lại, Hạ Dục Nhi vừa mới về nước chưa được bao lâu mà đã to gan lớn mật hãm hại người phụ nữ của hắn, còn gián tiếp hại chết đứa con chưa thành hình người của hắn và Ninh Ninh.

Trong mắt của hắn rất nhanh đã hiện lên một tia sát khí. Diệp Hạo Nhiên bấm một dãy số điện thoại, rất nhanh bên kia đã trả lời.

"Ông chủ"

"Mọi việc xử lý như nào rồi!"

"Đã xong rồi ạ! Còn bên cô Hạ..."

"Dẫn cô ta đến gặp tôi, tự tôi xử lý"

"Vâng".

Diệp Hạo Nhiên cúp điện thoại, hắn xoay người cầm lấy áo khoác trên ghế, trước khi đi, hắn tiến đến đầu giường hôn nhẹ lên trán cô thì thầm.

"Vợ yêu! Ngủ ngon...Chờ anh, anh đi đòi lại công bằng cho em và con của chúng ta".

Đợi sau khi cánh cửa khép lại, người trên giường mới từ từ mở mắt ra, Ninh Ninh không nhanh không chậm bước chân xuống giường, cầm lấy điện thoại di động trên bàn liền đi theo sau.
---------
Khách sạn Thiên Tân.

Hạ Dục Nhi bước vào thang máy, trong lòng cô ta vừa vui mừng lại vừa hồi hộp có chút lo lắng, không biết Diệp Hạo Nhiên đột nhiên gọi cô ta đến đây làm gì? Đã được hai ngày nay cô ta không được yên giấc, chỉ sợ hắn điều tra ra chuyện lần trước cô ta bỏ thuốc vào trong rượu của Ninh Ninh.

Mà đợt trước người bị bỏ thuốc không chỉ có mình Mộc Ninh Ninh mà còn có Lâm Nhã Hân nữa...Cô ta chính là muốn một mũi tên trúng hai đích, làm cho hai người phụ nữ kia biết điều mà rời xa Diệp Hạo Nhiên.

Hạ Dục Nhi nhìn gương mặt xinh đẹp được trang điểm tỉ mỉ của mình phản chiếu trong thang máy, trên người cô ta chỉ mặc đơn giản một chiếc váy ngắn màu đen bó sát, từng đường cong quyến rũ hiện ra rõ ràng, mặc dù trong lòng có chút run sợ, nhưng cô ta vẫn luôn tự tin vào nhan sắc quyến rũ của mình, 3 năm nay ở nước ngoài không có người đàn ông nào là chống cự nổi nhan sắc của cô ta, vì vậy lần này cô ta cũng muốn đánh cược một lần.

Đinh!!!

Thang máy trong phút chốc đã đến tầng tám.

Hạ Dục Nhi nương theo số phòng mình biết liền đi đến gõ gõ cửa.

"Vào đi" một giọng nói trầm thấp từ bên trong vọng ra.

Hạ Dục Nhi đẩy cửa bước vào, chỉ thấy người đàn ông đang ngồi quay lưng về phía cô ta, ánh sáng từ trên chiếc đèn chùm pha lê trong phòng hắc xuống một bên gương mặt lạnh lùng tinh xảo của người đàn ông, đẹp đến không sao tả xiết, cô ta nhìn mà có chút thất thần.

"Đến rồi" Diệp Hạo Nhiên xoay người lại, ánh mắt lãnh đạm nhìn người phụ nữ đang thất thần trước mắt ra hiệu "ngồi đi".

"Anh Hạo Nhiên, anh gọi em đến đây có việc gì?" Hạ Dục Nhi ngồi xuống chiếc ghế salong bên cạnh, có chút rụt rè hỏi.

"Nhớ em nên không gọi được sao?" Diệp Hạo Nhiên nhếch môi, lưng hắn dựa vào ghế salong, một chân vắt chéo ngang đùi, dáng vẻ cao cao tại thượng nhìn cô gái trước mặt: "Dục Nhi, chẳng lẽ 3 năm nay ở nước ngoài em đều không nhớ anh một chút nào sao?"

"Nhiên ca, em nhớ, em nhớ anh" Hạ Dục Nhi hai mắt tràn đầy vui vẻ, liền không nhịn được tiến tới gần ngồi lên đùi hắn, dáng vẻ thập phần câu dẫn: "Nhiên ca, em biết 3 năm nay anh vẫn quan tâm lo lắng cho em mà", vừa nói cô ta vừa ở trên đùi hắn không ngừng cựu quậy, đôi gò bông đảo như dán chặt vào lồng ngực hắn.

"Nhiên ca...vậy tối nay, anh gọi em đến đây là..." Hạ Dục Nhi ánh mắt long lanh nhìn hắn, vòng tay ôm lấy cổ hắn muốn tiến tới gần hôn lên môi hắn.

Đôi mắt Diệp Hạo Nhiên lướt qua một tia chán ghét, rất nhanh sau đó đã biến mất, hắn đẩy cô ta ra, hỏi "muốn uống rượu không?"

"A...một chút" Hạ Dục Nhi nhẹ gật đầu.

Diệp Hạo Nhiên đứng dậy, đi đến quầy bar mini bên cạnh lấy ra một chai Conti Laffey 2000, sau đó rót vào ly đưa cho cô ta: "Thử một chút xem ngon không?"

"Vâng"

"Sao nào? rượu Conti Laffey 2000 này mùi vị không tệ chứ?"

"Đúng là không tệ, mùi vị rất thơm"

"Còn gì nữa không?"

"Còn..." Hạ Dục Nhi đang muốn mở miệng liền ý thức được có cái gì đó không đúng, thân thể cô ta liền có chút đứng không vững, cả người bắt đầu nóng ran, sau đó mền nhũn không chút sức lực: "Hạo Nhiên, anh...anh bỏ thuốc vào trong đây".

"Đúng rồi, thì sao?" Người đàn ông bình thản nhếch môi cười khẽ, hắn đi một vòng quanh ghế salong, ở phía sau lưng cô ta đặt hai tay chống lên thành ghế, hắn từ từ khom lưng, cúi đầu, ghé sát gần tai cô ta, môi mỏng khẽ nhếch: "Thế nào? Tôi chỉ là dùng lại một chút thủ đoạn nho nhỏ của cô thôi mà...Sao nào? Mùi rượu Conti Laffey 2000 này cô không cảm thấy quen sao? không phải lần trước cô cũng cho Ninh Ninh ngửi loại mùi rượu này sao? Nhanh vậy mà đã quên rồi à! Tôi thật không biết cô là đang giả vờ ngây thơ hay ngu xuẩn nữa?".

"Anh..." cô ta nhìn hắn, ánh mắt khó tin.

"Tôi nghe nói, đây là loại thuốc kích dục mới nhất vừa được sản xuất ra, chỉ cần ngửi mùi thôi cũng khiến dược tính xâm nhập kích thích hưng phấn đến phát điên, không biết uống vào, cảm giác sẽ như thế nào nhỉ? Liệu cô có chịu nổi không?"

"Diệp Hạo Nhiên, anh..."

Diệp Hạo Nhiên nhép mép, ngay lập tức hắn thu lại nụ cười, vươn tay bóp chặt lấy cằn cô ta, gằn giọng: " Hạ Dục Nhi, cô có còn nhớ tôi đã từng nói với cô, nếu ai dám làm tổn thương Ninh Ninh tôi nhất định sẽ khiến cho kẻ đó thịt nát xương tan, kết cục chính là sống không bằng chết".

Hạ Dục Nhi cả người run rẩy, ánh mắt khiếp sợ nhìn vẻ lãnh khốc của người đàn ông trước mặt, cô ta không ngờ một khi hắn tức giận lên, sẽ đáng sợ như vậy.

"Nhưng mà...Cô không chỉ làm hại Ninh Ninh mà còn gián tiếp hại chết con tôi, Hạ Dục Nhi cô cho dù có 10 cái mạng cũng không đền nổi đâu".

Diệp Hạo Nhiên hất mạnh cằm cô ta ra, Hạ Dục Nhi thân thể không chút sức lực liền trực tiếp lảo đảo ngã sõng soài dưới đất, lưng đâm mạnh vào ghế. Ánh mắt người đàn ông lạnh lẽo từ trên cao nhìn xuống tựa như băng sương chỉ hận không thể đâm cô ta ngàn mảnh.

"Người đâu, vào đi"

Hắn vừa dứt lời, Không biết ở trong phòng từ đâu đi ra 5, 6 tên đàn ông lực lưỡng tiến đến gần chỗ Hạ Dục Nhi kéo cô ta lên.

"Các...Các người muốn làm gì?" cô ta cả kinh, hoảng sợ giãy giụa, nhưng làm thế nào cũng không trốn thoát được.

Diệp Hạo Nhiên ngay cả nhìn cũng không thèm liếc mắt nhìn cô ta lấy một cái, giọng hắn lãnh đạm, lạnh lẽo đến tàn nhẫn: "Chơi chết cô ta, sau đó hủy dung cô ta rồi ném đi càng xa càng tốt".

"Không...Tôi sai rồi, Diệp Hạo Nhiên, xin anh buông tha cho tôi". Hạ Dục Nhi nghe vậy, trong lòng một trận kinh hoảng, cô ta khóc lóc, liền bò đến túm lấy hai chân hắn không ngừng cầu xin.

Diệp Hạo Nhiên không chút thương tiếc đá cô ta ra, hắn không chút lưu tình, lạnh lùng xoay người đi ra ngoài, mặc kệ tiếng thét gào của cô ta ở sau lưng.

Trong phòng nhanh chóng truyền ra mấy tiếng thở dốc nặng nề của đám đàn ông và tiếng la hét hoảng sợ cùng với tiếng đập cửa dồn dập của Hạ Dục Nhi.

"Diệp Hạo Nhiên, anh không thể đối xử với tôi như vậy...A"

Tiếng gào khóc ngay lập tức bị tiếng va chạm da thịt lấn áp, cuối cùng chỉ còn lại tiếng rên rỉ phóng đãng.
-----------
Bên ngoài.

Khuất sau một bức tường, đợi bóng dáng người đàn ông đi qua, Ninh Ninh mới từ từ bước ra. Tay chân cô bủn rủn, suýt chút nữa ngã ra trước cửa.

Cô vừa đi, vừa bụm chặt miệng lại che đi từng tiếng nấc nghẹn ngào.

Hóa ra...Cô và hắn đã từng thực sự tồn tại một đứa con.

Hóa ra...Đứa bé trong giấc mơ kia thực sự là con của họ.

Hóa ra...Chuyện cô mất đi đứa bé, cũng là sự thật.

Ninh Ninh không chịu nổi liền khóc rống lên, hóa ra cảm giác mất đi chính đứa con của mình nó lại đau đớn đến vậy, đau đớn đến giày xéo tâm can...
---------
Bệnh viện.

Lúc Diệp Hạo Nhiên về đến bệnh viện cũng đã là sáng sớm, bước chân trầm ổn của người đàn ông khẽ tiến sát gần đến phòng bệnh.

Trên tay hắn đang cầm theo một hộp cháo \\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\'trứng vịt bắc thảo\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\' mà cô yêu thích. Sáng nay trời bỗng đổ mưa to, hắn vì chạy đi khắp nơi chỉ để tìm kiếm mua được loại cháo này cho cô mà trên người bây giờ đều dính nước mưa, nhưng Chỉ cần nghĩ tới gương mặt rạng ngời của Ninh Ninh cô khi được ăn món ăn yêu thích thì trong lòng hắn không khỏi rộn rạo, trên môi ngập tràn nụ cười hạnh phúc.

"Bà xã, dậy chưa, anh về rồi đây, xem anh..." Vừa đẩy cửa phòng bệnh, những lời vui vẻ trên môi Diệp Hạo Nhiên còn chưa nói xong, hộp cháo trên tay liền rơi bịch xuống đất.

Phòng bệnh trống không, chăn rơi xuống đất, cửa sổ mở toang, nước mưa bên ngoài bắn hết vào phòng,...

"Ninh Ninh" Trong lòng Diệp Hạo Nhiên đột nhiên dâng lên một cảm giác cực kỳ sợ hãi.

Đọc Truyện

Thử đọc