phan-gai-di-1-thichtruyenvn.jpg

Phận Gái Đĩ

Tác giả: Nguyễn Thu Hương

Chuyên mục: Ngôn Tình Việt Nam

Chương: 54 | Full

Thể loại:

Nguồn: Sưu tầm

Đọc Truyện

phan-gai-di

Nguồn ảnh: Pinterest

” Này con kia, tối nay mày có đi làm không?” Giọng nói chanh chua từ trong phòng phát ra.

Ly đang ngồi giặt giũ quần áo, cô ngước đôi mắt đen láy lên nhìn người con gái mặc áo hai dây đang đứng tựa vào cửa phòng.

” Không, tối nay nghỉ.”

” Tao thấy thằng Trọc nói tối nay có khách sộp, mày không đi là mất khách đấy.”

” Tao nói là nghỉ. Mày tiếc thì đi đi. Nguyên tắc của tao, một ngày tiếp không quá 3 khách.”

Ly kiên định nói, Kiều rít một hơi thuốc, làn khói trắng phả ra từ bờ môi xinh đẹp: ” Tuỳ mày.”

Cô khẽ lườm Kiều một cái, sau đó lại tiếp tục đi phơi quần áo. Kiều vẫn đứng tựa ở cửa phòng, ánh mắt chăm chú nhìn cô:

” Lát tao lên quán kiếm khách. Mày ở nhà không cần chờ cửa tao đâu.”

” Ừ.”

Cô khẽ ” Ừ” một tiếng rồi đi thẳng vào trong phòng, bỏ sách vở ra học. Kiều nhìn cô lắc đầu rồi xoay người đi ra ngoài. Sau khi Kiều ra ngoài, cô mới gấp sách lại, mười ngón tay trắng ngần đan vào nhau nhìn ra bên ngoài.

Cô là Ly, sở hữu một chiều cao lí tưởng, gương mặt xinh đẹp không tì vết, bạn bè cô thường gọi cô là Ly hoa khôi. Cái biệt danh đó theo cô từ năm nhất Đại học cho đến tận bây giờ.

Năm đó, trường cô tổ chức cuộc thi hoa khôi sinh viên, cả lớp đều bầu cử cô tham gia, đơn giản chỉ vì cô xinh. Cô nhận lời tham gia cũng chỉ để cho vui, cho lớp có người tham gia. Thế nhưng cô và mọi người đều không ngờ rằng, cô lại đạt được danh hiệu ” Hoa khôi” cao quý ấy.

Lúc ấy, khi MC gọi tên cô, cô đã vui mừng như thế, ngay lập tức gọi điện về nhà khoe với bố mẹ. Gia đình cô lúc ấy giàu lắm, ba cô là chủ một doanh nghiệp lớn, mẹ cô thì ở nhà nội trợ. Cuộc đời cô có lẽ sẽ chỉ toàn màu hồng, nếu như không có ngày đó….

Hôm ấy, trời mưa tầm tã, mưa suốt mấy tiếng đồng hồ, đường lớn, đường nhỏ cũng đều ngập úng. Cô đang ngồi học bài thì tiếng điện thoại réo rắt vang lên bên tai.

Ly lười nhác nhìn màn hình điện thoại, người gọi là mẹ cô. Cô vừa bấm nghe máy, là những tiếng thút thít từ mẹ cô vang lên bên tai, làm cho cô không ngừng lo lắng:

” Mẹ, sao mẹ khóc vậy? Ở nhà có chuyện gì à?”

Đáp lại cô vẫn là tiếng khóc cùng tiếng nấc cục dài của mẹ cô. Sau nhiều lần gặng hỏi, cuối cùng mẹ cô cũng nức nở lên tiếng:

” Ly à, bố con bán công ty rồi. Ngân hàng đang siết nợ nhà mình, họ lấy cả nhà luôn rồi con ơi.”

Tai cô như ù đi, hai hàng nước mắt chảy dài hai bên má. Mẹ cô nói ba cô bán công ty, ba cô làm sao có thể bán công ty được, công ty đang phát triển như vậy, sao lại bán đi.

” Không, mẹ nói dối. Con không tin.”

Biết cô không thể chấp nhận được một cú sốc lớn như vậy, mẹ cô nuốt nước mắt vào trong, khó nhọc nói:

” Bố con cặp bồ với một con đàn bà, nó dụ bố con bán công ty, cắm nhà, cắm xe cho ngân hàng, rồi rủ nhau trốn ra nước ngoài rồi.”

Khoé miệng cô giật giật, khó khăn nói: ” Mẹ nói gì, ba con đi nước ngoài?”

” Bố con bỏ mẹ con mình cùng người đàn bà đó trốn ra nước ngoài rồi. Mẹ ngu quá, bây giờ mới biết thì muộn rồi.”

Tiếng mẹ cô khóc nghẹn qua điện thoại, cô đau lắm, người bố mà cô hết mực yêu thương, hết mực tôn kính hoá ra là một người chẳng ra gì.

Ly tắt điện thoại, cô ngồi bệt xuống dưới đất khóc nức nở, cô khóc đến nỗi giọng nói cũng lạc hẳn đi. Cô đau lắm, cô đau đến mức chỉ muốn ૮ɦếƭ đi. Tại sao bố cô lại có thể làm vậy với mẹ con cô. Rốt cuộc mẹ con cô đã làm sai điều gì???? Mẹ cô xưa nay luôn làm tròn bổn phận một người vợ, người mẹ, sống chưa một lần quá phận. Còn cô, chăm chỉ học hành, ngoan ngoãn vâng lời bố mẹ. Vậy thì tại sao lại đối xử với mẹ con cô như vậy?????

Sáng sớm ngày hôm sau, cô bắt xe trở về nhà. Đôi chân vừa bước đến cửa thì khựng lại, dưới nền sân, mẹ cô vừa khóc vừa nhặt từng chiếc áo, từng cái quần. Thằng Hưng em cô thì ôm rịt lấy mẹ, ánh mắt sợ hãi nhìn xung quanh.

Bàn tay cô nắm chặt, đầu móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay đến bật máu. Cô vội vàng chạy lại, không nói không rằng, lặng lẽ nhặt quần áo cùng mẹ cô.

” Con về lúc nào.?”

” Con vừa về. Chúng ta đi thôi.”

Cô cầm tay mẹ cô đi ra khỏi căn nhà đó, căn nhà đã từng là niềm hạnh phúc, niềm kiêu hãnh của cô.

Thế nhưng, bây giờ chỉ còn là những sự chán ghét.!!!!

Ba mẹ con cô ngồi dưới ghế đá gần công viên. Thằng Hưng tựa đầu vào người cô, vòng tay ôm lấy cô thút thít khóc. Nó năm nay lên lớp 6, mới bắt đầu đi vào tuổi mới lớn, vậy mà lại phải chứng kiến cảnh như thế này. Nghĩ đi nghĩ lại, ít ra cô vẫn hơn em mình, bởi vì tuổi thơ của cô đã hạnh phúc hơn nó, vui vẻ hơn nó.!!!!

” Mẹ định thế nào?”

” Mẹ và em định thuê tạm một chỗ ở. Rồi mẹ cũng kiếm việc làm thêm. Sau khi siết nhà, siết xe trừ nợ, thì số nợ vẫn còn là hơn 2 tỉ. Mẹ phải đi làm để trả nợ và cho thằng Hưng đi học.”

Cô im lặng không nói gì, ánh mắt đen láy nhìn vào khoảng không trước mặt, rất lâu sau mới mở lời: ” Để con giúp mẹ tìm thuê nhà.”

” Ừ. Con phải tập trung học, không được bỏ học. Nếu con bỏ học mẹ sẽ ૮ɦếƭ cho con xem.”

Khoé miệng cô nhếch lên nở nụ cười chua chát, cô gật gật đầu nói: ” Con sẽ không bỏ học.”

Sau khi thu xếp ổn thoả chỗ ở cho mẹ và thằng Hưng, cô liền bắt xe trở về thành phố. Suốt thời gian ấy, không đêm nào là cô không khóc, từ một tiểu thư con nhà giàu, giờ trở thành con nợ.

Thậm chí đến bữa ăn cô cũng phải chi li từng chút một. Cô bắt đầu đi kiếm việc làm thêm, để có tiền đóng học.

Cuộc sống cứ thế êm đềm trôi qua, cho đến một ngày mẹ cô gọi điện lên:

” Ly ơi, thằng Hưng đánh con nhà người ta vỡ đầu đang cấp cứu trong bệnh viện rồi con ơi.”

Nghe mẹ cô nói, chiếc đĩa trên tay cô rơi xuống đất vỡ ” Choang” thành từng mảnh nhỏ. Giọng cô lắp bắp:

” Mẹ…mẹ nói cái gì?”

” Con mau về nhà xem đi. Mẹ không biết phải sống sao nữa. Thà để mẹ ૮ɦếƭ đi cho rồi.”

” Mẹ bình tĩnh, con sẽ về ngay bây giờ.”

Cô tắt máy, vội vàng thu dọn mảnh vỡ rồi chạy lại xin phép quản lý nhà hàng cho về sớm một buổi. Từ ngày nhà cô xảy ra chuyện, cô đã xin làm trong một nhà hàng này, tuy lương không cao, nhưng được cái môi trường lịch sự.

Tại bệnh viện Trung Ương tỉnh,

” Mẹ, sao rồi mẹ? Sao lại như thế này?”

” Thằng Hưng nó đánh con nhà người ta vỡ đầu. Giờ đang cấp cứu trong kia, mấy tiếng rồi mà bác sĩ vẫn chưa có ra.”

Mẹ cô vừa khóc vừa nói, gia đình nhà kia nhìn thấy mẹ con cô thì lao vào tát mẹ cô một cái.

” Đồ đàn bà ngu dốt, không biết dạy con, mới ba tuổi ranh đã bày đặt giang hồ.”

Mẹ cô vừa khóc vừa chắp tay xin: ” Tôi xin anh chị, cháu nó còn trẻ người non dại. Xin anh tha cho cháu.”

” Con tôi mà có mệnh hệ gì, tôi cho nó đi trại cải tạo. Gia đình không dạy được nó thì cho pháp luật dạy nó.”

Đọc Truyện

Thử đọc