ong-xa-la-bac-si-dai-nhan-1-thichtruyenvn.jpg

Ông Xã Là Bác Sĩ Đại Nhân

Tác giả: Tôn Diệp Nhiên

Chuyên mục: Ngôn Tình Việt Nam

Chương: 16 | Đang ra

Thể loại:

Nguồn: Sưu tầm

Đọc Truyện

ong-xa-la-bac-si-dai-nhan

Nguồn ảnh: Pinterest

Truyện cùng tác giả:


Nguyệt Mị thẩn thờ ngước mắt nhìn từng hàng cây bên ngoài cửa sổ đã ngả màu vàng nhạt, ánh nắng chiều tà chiếu rọi xuống từng tán lá cây nhỏ, xuyên qua tầng tầng lớp lớp lá cây. Lá dù đã úa màu, nhưng cành cây vẫn còn trụ vững, sừng sững vươn cao. Không hề có biểu hiện của sự suy xụp, ruỗng mục của gỗ cây.

Cô nhìn nó, hai mắt đanh lại, lòng lại thêm nặng. Ước rằng bản thân cũng như những cái cây đó, bên ngoài tàn tạ nhưng bên trong lại vững chắc bám trụ xuống đất. Nhưng bản thân lại không thể, chỉ có thể lay lắc sống giữa đồi núi chập trùng.

Nguyệt Mị quay đầu, cô nằm dài xuống, tựa đầu lên gối, tay bó bột động đậy khiến hai mày cô nhíu lại. Cảm giác bứt rứt khó tả, hiện tại tay cũng bắt đầu có cảm giác đau đau rồi.

Đồng hồ tích tắc tích tắc theo từng giây từng phút. Hẳn là Tư Cấn đã tan ca.

Tư Cấn tan ca vào lúc năm giờ ba mươi phút, theo thói quen anh sẽ ghé tiệm gần nhà mua cà phê và capichino về cho cả hai. Sau đó cô cùng anh sẽ ăn tối với nhau, và cùng nhau đọc sách, rồi đi ngủ... Vậy mà giờ đây tất cả đều trở thành quá khứ rồi.

Bạch Nguyệt Mị cùng Tư Cấn đã chia tay ngay từ khi cô gặp tai nạn rồi. Nước mắt cô một lần nữa lại trực trào, cô cố gắng hít thở đều đặn để bản thân không phải khó thở khi nghĩ đến nữa.

Mọi chuyện kết thúc sớm rồi, Nguyệt Mị nên quên đi thì hơn.

Cạch.

Tiếng cửa phòng kêu lên tiếng "cạch", Nguyệt Mị vẫn giữ nguyên tư thế nằm dài, đầu nghiêng về một phía để lưng đối diện với hướng cửa. Cô nhớ lại lời nói của Tư Cấn lúc sáng. Anh nói sẽ mang cháo nấm đông cô hầm thịt bò mà cô thích đem đến... Anh có đem đến thật ư?

Nhưng chất giọng khi gọi tên Nguyệt Mị khiến cô vỡ mộng lầm tưởng rằng người đến là Tư Cấn.

"Mị...."

Lòng Nguyệt Mị run rẩy từng hồi, cô nhận ra đây là giọng của người đàn ông sáng nay đã xuống tay với Tư Cấn, người đàn ông đinh ninh rằng cô là vợ của hắn, là Lôi Viễn Thạc!

Không dám đối mặt, Nguyệt Mị im lặng, vờ như bản thân mình đang ngủ và không đáp lại tiếng gọi của hắn.

Cô nhắm chặt hai mắt, bên tai nghe âm thanh của đế giày nện xuống sàn cộp cộp, lòng lai thêm bất an.

"Về nhà thôi, vợ à."

Lôi Viễn Thạc đưa tay chạm vào mái tóc đen dài của Nguyệt Mị, chất giọng ôn tồn dịu dàng này một trời một vực với ban sáng, chất giọng đanh thép.

Hai chữ "vợ à" cũng khiến cho cô cảm thấy run sợ, tay siết chặt lấy góc chăn, thầm mong Tư Cấn mau đến giải thoát cho mình.

Lôi Viễn Thạc rút ống truyền dịch từ tay cô ra, kim được rút theo đó là những giọt máu màu nâu đỏ sậm. Hắn cẩn thận dùng băng gạc và băng keo y tế dán lại cho cô, còn sợ cô đau mà hành động vô cùng nhẹ nhàng, đến mức động một chút liền khiến cô tan vỡ.

Hắn đỡ người Nguyệt Mị dậy, để cô dựa vào thành giường, bắt đầu giúp cô chuẩn bị áo khoác, Nguyệt Mị lúc này mới chịu mở mắt, cô nhìn Lôi Viễn Thạc, một sự sợ hãi trong lòng dâng cao.

"Tôi không về với anh. Anh là ai? Tôi không hề quen biết anh."

Nguyệt Mị nhìn tới nhìn lui, rốt cuộc cũng chẳng biết được người đàn ông này là ai, có quan hệ như thế nào với cô không. Nhưng trong trí nhớ của cô, hình bóng người đàn ông này mờ nhạt vô cùng.

Lôi Viễn Thạc cầm lấy tấm áo khoác da khoác lên vai cô, hành động dịu dàng ân cần chăm sóc, vẫn không để cô hỏi lại lần hai thì hắn đã đáp:

"Tôi là ông xã của em... ngày trước em luôn miệng gọi tôi như thế."

Lôi Viễn Thạc mỉm cười, nụ cười này chất chứa rất nhiều nỗi buồn, tuy là có nhiều niềm đau nhưng hắn không dễ dàng phô bày ra để người khác ngắm nghía.

Nguyệt Mị nghe qua có chút không tin tưởng, cô phủi nhận:

"Nói dối! Tôi chưa lấy chồng."

"Tôi đã từng hứa là sẽ không bao giờ nói dối với em."

"Anh có điều gì chắc chắn tôi là vợ anh?"

"Vợ tôi, tôi hiểu. Từng tấc da tấc thịt, vị trí nốt ruồi son hay là sẹo trên người em, tôi đều biết."

Cạch.

Tiếng cửa một lần nữa lại vang lên, Lôi Viễn Thạc cùng Bạch Nguyệt Mị đồng thời ngước mắt lên nhìn, không hẹn mà đến... Là Tư Cấn!

Nụ cười trên môi Tư Cấn cứng nhắc, nhìn hành động thân mật của Lôi Viễn Thạc anh nhịn không được, tay siết chặt túi cháo nóng trong tay, bước chân lại gần hơn.

"Cô ấy không phải là vợ của anh, tại sao anh luôn làm phiền cô ấy vậy bác sĩ Lôi?"

Đọc Truyện

Thử đọc