I Love You To The Moon And Back

I Love You To The Moon And Back

Tác giả: Cát Thanh Sam

Chuyên mục: Ngôn Tình Việt Nam

Chương: 9 | Full

Thể loại:

Đọc Truyện

Bạn trai tôi là trai hư, như mọi người vẫn nói, là bad boy.

Anh ấy hơn tôi hai tuổi, tôi quen anh ấy từ lúc chúng tôi còn là học sinh cấp ba.

Khi ấy, anh ấy là đại ca của trường, còn tôi là bạn gái nhỏ luôn được anh ấy bao bọc chở che.

Khi ấy, nhiều người nói rằng tôi tốt số, vớ được bạn trai tốt như thế. Tôi cũng từng nghĩ mình tốt số thật. Tại vì anh rất tốt, đối với tôi rất dịu dàng, không có nửa điểm chơi đùa, bên ngoài cũng chẳng có trăng hoa gì.

Nhưng khi ấy là của quá khứ, còn bây giờ lại là của hiện tại. Mà người ta vẫn thường nói, thực tại thường nhuốm đầy đau thương à bản thân chỉ muốn tránh né. Trưởng thành là vậy đó, rất mệt, phải gồng gánh nhiều thứ, đôi lúc chỉ muốn lẩn trốn đi cho xong.

Năm nay tôi sắp hai mươi tám rồi, còn anh ấy cũng sắp bước vào ngưỡng tam tuần. Nhưng mà...chúng tôi quen nhau cũng được mười hai năm, lâu đến như thế, anh ấy vẫn không nhắc đến chuyện kết hôn. Trong những cơn hoảng loạn, tôi từng nghĩ chuyện tình của tôi và anh chỉ là tạm bợ.

Nhưng nực cười thật, tạm bợ gì mà kéo dài tận mười hai năm cơ chứ?

Anh suốt ngày cũng đồng bọn đi đánh nhau, tôi vốn dĩ biết chuyện này như cơm bữa, nhưng vẫn không khỏi lo thay anh ấy. Lần nào cũng thế, anh ấy đi như thế, chỉ có mỗi tôi là như đang ngồi trên đống lửa.

"Thằng đó chẳng tốt đẹp gì, sao con cứ mãi bám lấy nó? Lan, con nghe lời ba, về nhà lấy thằng Trung con bác Lý đi, thằng Trung tốt hơn nó nhiều!"

"Bố à, bố đừng như thế nữa! Con không về!"

Cuộc đối thoại giữa ba tôi và tôi sau khi không gặp nhau nửa năm trời, lại là những lời đau lòng đến thế.

Tôi vốn dĩ sinh ra trong một gia đình khá giả, bố mẹ yêu thương tôi, tôi biết. Tôi biết bố mẹ sợ tôi cùng anh ấy sẽ không có kết cục hạnh phúc. Suy cho cùng, chỉ vì bố mẹ quá quan tâm đến tôi. Nhưng kì thực, tôi lại không thể thuận theo ý bố mẹ. Đôi lúc những sự quan tâm thái quá của phụ huynh lại khiến con cái của họ cảm thấy tổn thương. Hai thế hệ, cách biệt này cũng quá lớn rồi.

"Tại... tại... sao?"

"Con yêu anh ấy."

Bố tôi tức giận chỉ tay vào mặt tôi hét lớn, ánh mắt hằn học dường như chẳng thể tin nỗi những thứ mình vừa nghe được.

"Thằng Khoa đó nó có tốt đẹp gì? Nó không phải là một thằng đàn ông tốt, con.."

"Đủ rồi! Con xin bố, đừng như thế nữa!"

Tôi đã phải gồng hết sức mình mới có thể nén nước mắt vào trong. Nếu như là lần đầu, tôi đã chẳng thể nhịn được rồi, nhưng khi đã bị chỉ trích quá nhiều mà vẫn cố gắng bám víu mối quan hệ này, tôi vốn cũng đã tập được cho mình sự chịu đựng. Là tôi bất hiểu, là tôi cãi bố cãi mẹ. Nhưng chung quy, trái tim và lí trí không cùng chung một tuyến đường. Tình yêu à, khó nói lắm.

Tôi về đến nhà lại thấy anh đang say ngà, lòng lại càng thêm buồn.

Bố mẹ tôi nói đúng, tôi cũng không còn trẻ nữa rồi. Có lẽ...không thể đợi được lâu nữa. Nhưng mà, tôi lại không dứt ra được. Mười hai năm, nói kết thúc liền có thể kết thúc dễ dàng như vậy được sao?

Anh nằm trên ghế sofa, tôi chỉ lặng lẽ lấy một chiếc chăn đắp cho anh. Anh ngủ rất ngon, nhưng lòng tôi lại nặng trĩu.

Nước mắt tôi rơi, tôi nghẹn ngào.

"Đã bao giờ...anh nghĩ đến tương lai của hai chúng ta chưa?"

Lời nói khẽ khàn vang lên trong không gian im lặng đáng sợ, không có lấy một lời hồi đáp, mà tôi, cũng chẳng thể cầu được lời hồi đáp đó. Như thể, lúc đó tôi đang cầu cứu sự nhẫn nại cuối cùng của mình.

"Em có thai rồi."

Tôi đưa que thử thai ra trước mặt anh, hai vạch đỏ chót. Tôi chỉ mới biết sáng nay, vì thấy cơ thể nôn nao khó chịu nên tôi đã mua que thử thai, bây giờ thì biết rồi. Cũng không ngờ là đến nhanh như vậy.

Anh lặng người, sững sờ.

Biểu cảm của anh... không nằm ngoài dự đoán của tôi.

Quả nhiên, anh thật sự vẫn chưa muốn gánh vác trách nhiệm. Có lẽ anh còn cuộc đời của riêng mình, và trong cuộc đời đó, trong tương lai của anh, có lẽ là không có hình bóng của tôi.

Trái tim một lần nữa lại như dao găm cứa vào, đau đến thấu tâm can.

"Nếu như anh không muốn, em sẽ phá..."

"Đừng..."

Anh định nói gì đó, nhưng tôi nghe không rõ. Trong đầu tôi rối như bòng bong, thì ra, anh thật sự không muốn cùng tôi tiến thêm bước nữa.

Chua chát thật!

Trước đây tôi vẫn cứ nghĩ, anh ấy dẫu không muốn cùng tôi kết hôn sinh con đẻ cái, nhưng ít ra vẫn thật lòng với tôi. Nhưng cuối cùng, tôi lại cảm thấy mình thật tệ hại.

Ừ thì tôi hôm nay đã được tận mắt thấy rồi.

Nhìn thấy anh bước đi cùng một cô gái, ôm nhau rồi lại nói chuyện vui vẻ với nhau, người tôi như bị trút toàn bộ sức lực. Nhịp thở trở nên khó khăn, đôi mắt cố gắng mở to lại thấy cay cay, ươn ướt.

Thì ra là như vậy....trước đây là do tôi mù quáng, là do tôi nhìn không ra anh đã thay lòng đổi dạ. Bây giờ tôi mới biết, không muốn kết hôn không phải là vì quan điểm sống, mà chính vì người ta đã không đặt mình trong lòng.

Tôi chạy đến trước mặt bọn họ, Khoa định nói một điều gì đó, tôi liền không kiềm chế được cảm xúc mà thẳng tay tát anh một cái.

Nước mắt lưng tròng, sống mũi cay xè. Tôi không muốn họ thấy được sự đau khổ của tôi, vì cuối cùng, tôi là người bại trận mà. Người bại trận trong cuộc tình này vốn chẳng có một tư cách gì còn sót lại để mà kêu than cả.

Tôi lao đi thật nhanh, băng qua những con đường đông người qua. Tôi không biết anh có đuổi theo tôi không, tôi cứ chạy mãi, chạy mãi, chạy cho đến khi bản thân đã cạn kiệt sức lực. Lúc tôi dừng bước, trước mặt lại là nhà của bố mẹ tôi.

Bố mẹ tôi đang ở ngoài vườn, nhìn thấy tôi liền tức tốc chạy ra.

"Lan... con sao thế này?"

"Nào nào để bố đưa con đến bệnh viện!"

Tôi òa khóc, nước mắt tuôn ra như suối. Chỉ khi đối mặt với bố mẹ, tôi mới có thể bỏ đi sợi dây xích cuốn chặt cảm xúc tôi bấy lâu.

"Mẹ ơi...con về đây ở được không?"

Tôi mất rồi, mất tất cả rồi!

Đọc Truyện

Thử đọc