diep-tu-nam-phong-1-thichtruyenvn.jpg

Diệp Từ, Nam Phong

Tác giả: Minh Tâm

Chuyên mục: Ngôn Tình Việt Nam

Chương: 9 | Full

Thể loại:

Nguồn: Sưu tầm

Đọc Truyện

diep-tu-nam-phong

Nguồn ảnh: Pinterest

- Anh bác sĩ ơi, em bị đau chân...

- Anh bác sĩ à, tay em cũng đau...

Anh bác sĩ và cũng là anh bác sĩ.

Diệp Từ ngồi trên giường bệnh m/àu trắng thuần, đung đưa chân mà nũng nịu với bác sĩ ở đó.

Một bác sĩ vừa tử tể, ấm áp, còn điển trai thì quả thực may mắn khi được anh chăm sóc!

Nam Phong thở dài thườn thượt, cô nhóc này thật rắc rồi, chưa gì hết đã đau này đau kia, ốm yếu đến phát sợ mà.

- Từ, em bị bệnh tâm lý mà, đâu phải là đau ốm về cơ thể đâu.

- Ứ chịu, anh bác sĩ xoa xoa đi.

Một cô nhóc, nhỏ hơn anh tận 10 tuổi, dù cứ như đã trưởng thành, nhưng lại thoáng ra là tính nết trẻ con bồng bột.

Phong khụy gối xuống, đôi tay trắng, thon dài sạch sẽ bóp chân cho cô, một cách dễ chịu nhất, thuận tiện, anh cũng muốn bảo cô điều này.

Anh ngẩng đầu lên, chăm chăm về khuôn mặt tươi tắn của Diệp Từ, cô bé này có thật là bị trầm cảm không vậy?

Sao lại hồn nhiên như thế?

- Từ à, gọi tôi là chú, tôi lớn tuổi hơn em.

- Là anh bác sĩ!

- Là chú!

Cuộc đôi co về cách xưng hô lại bắt đầu sau 1 ngày yên bình, Diệp Từ có tính bướng bỉnh nên lần nào anh cũng chịu thua cô.

Nhưng lúc nào, cuộc tranh cãi lại cứ diễn ra không ngừng.

Đến nỗi, những cô y ta bắt đầu xôn xao về căn phòng bệnh này, một bác sĩ và bệnh nhân rất "hòa thuận"

- Anh bác sĩ dám nạt em...

- Tôi không có mà!

Nam Phong hậm hực tức giận, lần nào anh cũng thua cô, chỉ vì vở kịch nước mắt của cô diễn quá sâu, khiến anh muốn ngộp.

Diệp Từ thích thắng cuộc, mỗi lần như thế, cô lại thay đổi thành vẻ tươi tắn với anh, luôn chủ động bắt chuyện hay là trêu anh đến tức.

Cô, thích anh sao?

Sao có thể thế được, gần như giống hơn là quan hệ chú cháu, có thể trở thành người yêu sao?

Cô là bệnh nhân, còn anh là bác sĩ...

____________

- Phong, em bị đau ngực...

- Thế muốn tôi xoa ngực cho em à?

- Đồ biến thái!

Diệp Từ đỏ ửng mặt, cô không nghĩ rằng chính miệng anh nói điều ghê tởm đó ra, cô chỉ đùa thôi, còn anh đáp trả lố quá rồi.

Anh chẳng cảm xúc gì, chỉ làm công việc thường ngày, giám sát kề cô không rời, thế này thì khiến thật buồn tẻ.

Mỗi ngày chỉ làm đúng một công việc, anh sẽ nghĩ thế nào nhỉ?

- Anh bác sĩ...

- Bệnh nhân phòng 1314. Mời cô theo tôi khám, đã đến định kì.

Một giọng nói cắt ngang lời mật ngọt của Diệp Từ, là bác sĩ của cô, Phong khá bất ngờ, chỉ nhanh chóng tiến tới cạnh giường nơi cô.

Anh lấy tay, nhẹ nhàng dìu cô đứng lên.

- Đi nhé, tôi đợi em. 

Đọc Truyện

Thử đọc