chong-la-dai-boss-lanh-lung-1-thichtruyenvn.jpg

Chồng Là Đại Boss Lạnh Lùng

Tác giả: Tường Vy

Chuyên mục: Ngôn Tình Việt Nam

Chương: 40 | Full

Thể loại:

Nguồn: Sưu tầm

Đọc Truyện

chong-la-dai-boss-lanh-lung

Nguồn ảnh: Pinterest

//

Năm đó nếu không phải người mẹ cô yêu quý mất đi thì chắc giờ cô cũng không ra nông nổi này.

Nhớ năm đó, cha cô ra ngoài пɡᴏạɪ тɪ̀пһ. Mẹ cô vì uất ức mà tự tử. Cô tưởng rằng mình là cô bé hạnh phúc nhất nhưng bây giờ thì cô luôn cho rằng mình là người bất hạnh nhất.

Cha cô đưa người phụ nữ ấy và đứa con gái bà ta về.

"Tiểu Hoa đây là chị con, Hàn Tịch" Ông đẩy cô bé ra trước mặt cô.

Cô hận người phụ nữ này, hận cái người chị này. Cô không cần chị, cũng không cần mẹ mới.

Thứ cô mong ước bây giờ chỉ là mọi thứ quay về như cũ.

Cô bé đứng trước mặt cô nở nụ cười tươi rói, nhưng ánh mắt đầy đố kị.

Cô đưa mắt về cha cô, đôi mắt cô tựa như bầu trời sao, nhưng lại vô hồn như những đám mây.

Người phụ nữ bên cạch ông đưa tay sờ má cô.

"Từ giờ mẹ sẽ là mẹ của con" nụ cười giả tạo ở trên gương mặt bà ta.

"Bà không phải mẹ tôi!!" cô hét toán lên.

Cha cô thấy vậy liền đưa lườm cô một cái.

"Câm mồm!! Mày chỉ có một mẹ, đây là người mẹ duy nhất của mày" ông quát lớn.

Đôi mắt cô ngấn lên, nước mắt từ từ rơi xuống.

"Cha...cha..." ông đưa tay lau nước mắt cho cô.

Cô gạt tay ông ra, chạy nhanh về phòng.

Trong cái hình ảnh ấy, hai con người đang đưa đôi mắt đố kị về cô.

"Không sao đâu anh, con bé còn nhỏ. Có gì em sẽ dạy bảo nó! Anh an tâm"

"Đúng rồi đấy cha! Nếu em không cần cha con cần cha mà" Hàn Tịch cất giọng nhỏ nhẹ.

Hai người họ lên tiếng an ủi, nhưng thâm tâm họ muốn chuyện này tiếp tục.

Còn cô, cô chạy về phòng đóng sầm cửa lại. Nước mắt vẫn chưa ngưng.

Cô chạy tới chiếc bàn nhỏ gần chiếc giường như công chưa của mình, tay ôm lấy tấm anh gia đình cô.

Cô đưa đôi tau bé nhỏ sờ vào gương mặt của mẹ mình.

Mẹ! Sao mẹ không dẫn con đi chứ? Con không muốn ở đây.

Cuộc sống cứ thế trôi qua, cô vẫn sống với cái gọi là cô đơn. Năm nay cô đã được 15 tuổi còn Hàn Tịch thì 18 tuổi. Luôn đưa mắt nhìn về cái gọi là gia đình của mình.

Cô như bị lãng quên đi trong gia đình, mọi thứ xung quanh như dồn về người chị của cô.

"Chào em gái! Sao gặp chị mày mà mày không chào hỏi?" Hàn Tịch nhếch môi.

Cô không quan tâm chỉ lướt qua coi như chưa thấy gì. Cái này chắc có thể gọi là tâm tịnh, chẳng quan tâm cái gì xảy ra xung quanh.

Hàn Tịch tức giận đưa tay nắm tóc cô lại.

"Hàn Hiểu Hoa, ai cho phép mày lơ tao?" Nói xong một cái tát dán vào gương mặt trắng nõn ấy của cô.

Gương mặt cô sầm xuống như muốn khóc, nhưng không khóc được.

"Sao muốn khóc chớ gì? Hay muốn đi mét cha. Xin lỗi mày nha, cha đi công tác rồi" Hàn Tịch đưa tay nâng cằm cô lên.

"Bỏ tay ra." Cô bình thản trả lời.

Câu trả lời của cô làm cho Hàn Tịch càng tức giận.

"Mày ra lệnh cho ai đó hả?" Hàn Tịch chưa nói xong liền bị cô đưa tay nắm chặt cô tay Hàn Tịch. Làm cho Tịch đau đến khóc.

"Con khốn nạn! Bỏ tay ra" Tịch vừa đau đến thấu xương, vừa rưng rừng nước mắt.

"Từ nay về sau nếu dám đụng vào người tôi thì đừng trách tại sao tay chị lại \\\\\\\'gãy\\\\\\\'"

Nghe xong câu nói ấy, gương mặt của Hàn Tịch như bị mất máu. Cô đã buôn tay.

Tịch tức giận "Mày được lắm coi mẹ xử mày ra sao?" Tịch vừa nói vừa chạy xuống nhà.

Đọc Truyện

Thử đọc