binh-an-phuong-hoai-1-thichtruyenvn.jpg

Bình An, Phương Hoài

Tác giả: Thiên Thanh

Chuyên mục: Ngôn Tình Việt Nam

Chương: 19 | Full

Thể loại:

Nguồn: Sưu tầm

Đọc Truyện

truyen-binh-an-phuong-hoai

Nguồn ảnh: Pinterest

//

"An, sao hôm nay cậu đi học sớm vậy?"

"..."

"Cậu ăn sáng chưa?"

"..."

"Không nói gì là chưa ăn rồi. Tớ lỡ mang thừa một hộp xôi, cho cậu này."

"..."

Mặc cho Phương Hoài lải nhải từ nãy đến giờ, người kia vẫn không hé răng nói lấy nửa lời. Từ đầu đến cuối cậu chỉ duy trì một tư thế nằm gục xuống bàn như thể đối với cậu Phương Hoài không hề tồn tại.

Cậu tên Bình An. Crush của Phương Hoài.

Bình An là một người kì lạ. Lúc nào cậu cũng đeo khổ trang. Lại thêm cặp kính to trên mặt nên chẳng ai biết diện mạo của cậu như thế nào.

Cả lớp 11C5 đều không thích cậu ấy. Ngay cả thầy cô cũng chẳng mấy khi quan tâm đến cậu.

Bình An như người vô hình ở trong lớp. Chẳng bao giờ chịu mở miệng nói chuyện. Ngay cả khi bị gọi lên trả bài cậu cũng không lên tiếng.

Các bạn trong lớp đều cho rằng Bình An bị câm. Chỉ có Phương Hoài, người đã ngồi cùng bàn với cậu hai năm nay là đã từng được nghe giọng cậu.

Từ lúc ấy, Phương Hoài mê giọng của cậu. Nên thành ra thích luôn cả cậu.

Cũng vì thế, ngày nào Phương Hoài cũng tìm cớ để bắt chuyện với Bình An chỉ để được nghe giọng của cậu. Nhưng mười lần thì đến chín lần cô thất bại.

Tuy vậy, Phương Hoài không chịu bỏ cuộc. Việc tìm cách để bắt chuyện với Bình An đã trở thành một mục tiêu lớn của cô.

Nghĩ ngợi một lúc, Phương Hoài dứt khoát đẩy hộp xôi về phía Bình An rồi chạy ra ngoài. Đến khi cô quay lại thì hộp xôi kia vẫn nguyên vẹn bay về chỗ cô.

"An, cậu không ăn sao?"

"..."

Phương Hoài thấy Bình An vẫn không có ý định mở miệng đành phải cầm hộp xôi cất đi. Đúng lúc này, một giọng nói đầy chế giễu vang lên:

"Hoài, ngày nào mày cũng bắt chuyện với thằng câm đấy làm gì. Nó có nói được đâu."

"Đúng đấy. Loại người như nó tốt nhất mày nên tránh xa ra."

"..."

Một người nói kéo theo vô số lời xì xào, bàn tán vô cùng khó nghe. Lại thêm những tiếng cười đùa đầy ý chế giễu.

Người mà đám học sinh này nhắc đến là Bình An. Nhưng cậu còn chưa tức giận thì Phương Hoài đã sắp nổi đóa. Cô xắn tay áo đi ra chống hông mở miệng chửi lại.

"Mẹ nó! Liên quan gì đến các cậu. Cũng không tự soi lại chính mình đi. Tưởng mình tốt đẹp lắm chắc."

"Mày..."

"Mày cái gì mà mày. Biến ra chỗ khác giùm cái. Ở đây không chứa."

Mấy tên khi nãy bị Phương Hoài nói cho câm nín. Tuy tức tối lắm nhưng cũng chẳng làm gì được. Dù sao cũng là một đám con trai, cũng đâu thể ra tay đánh một đứa con gái. Như thế sẽ mất mặt lắm.

Đến khi đám học sinh kia bỏ đi, Phương Hoài lại quay về chỗ ngồi của mình tiếp tục công việc bắt chuyện với Bình An.

"An, cậu đừng quan tâm mấy lời nói vớ vẩn kia. Bọn nó chắc là ghen ăn tức ở với cậu đấy."

Phương Hoài cứ ngỡ Bình An sẽ tiếp tục làm lơ nhưng ai ngờ cậu lại đột nhiên ngẩn đầu lên nhìn cô bằng ánh mắt đầy kì lạ.

Đương nhiên chuyện này cũng chỉ diễn ra trong vài giây ngắn ngủi. Đến khi Phương Hoài kịp phản ứng lại thì Bình An đã tiếp tục gục đầu xuống bàn.

Đúng lúc này, chuông reo vào lớp. Phương Hoài cũng không tiếp tục bắt chuyện với Bình An nữa mà lôi sách vở trong cặp ra để coi lại bài cũ.

Hai tiết đầu trôi qua vô cùng thuận lợi. Đến tiết thứ ba, khi giáo viên tiếng anh vừa nhắc đến chuyện kiểm tra bài cũ, Phương Hoài liền thầm nuốt nước bọt. Vẻ mặt cô tràn đầy lo lắng cùng sợ hãi. Ai bảo môn này là môn cô ngu nhất làm gì.

Linh cảm sẽ bị gọi lên bảng nên Phương Hoài liền tìm cớ để chuồn ra ngoài.

"Cô ơi, cô cho em đưa bạn Bình An đi vệ sinh ạ. Bạn ấy mắc lắm rồi, không nhịn được đâu cô."

Đọc Truyện