am-hon-1-thichtruyenvn.jpg

Âm Hôn

Tác giả: Mộc Mộc

Chuyên mục: Ngôn Tình Việt Nam

Chương: 11 | Đang ra

Thể loại:

Nguồn: Sưu tầm

Đọc Truyện

am-hon

Nguồn ảnh: Pinterest

//

Tôi bị ba mẹ bán cho người ta rồi.

Thi thể của tôi được họ khâu vá lại, rồi bán cho một nhà giàu cũng có con trai đã c/h/ết làm vợ âm.

Hồn phách tôi lơ lửng trên không trung, nhìn họ cùng người nhà kia đàm phán.

Nhìn ba mẹ tôi sụt sùi lau nước mắt, tôi còn cười tự giễu, không biết người nào vài phút trước mới vui vẻ đếm tiền bán thi thể tôi đi.

Kể cả có c/h/ết, tôi cũng trở thành món hàng, cũng trở thành công cụ kiếm tiền của họ.

Không biết tôi vật vờ ở đây bao lâu, tôi cũng đã quá chán nản.

Ngày làm lễ âm hôn diễn ra rất nhanh.

Người nhà kia ai nấy cũng hớn hở, mẹ chàng trai đó còn nói, cuối cùng họ cũng tìm được một cô gái hợp tuổi hợp mệnh với con trai bà ấy.

Con trai c/h/ết trẻ của bà, sẽ không phải cô đơn nữa.

Nhưng mà...tôi không muốn gả cho người.

Họ trích m/áu từ ngón tay của thi thể, nhỏ giọt vào một hình nhân thế mạng, giây phút đó, tôi cảm tưởng, có một sợi dây tơ đã trói buộc tôi cả đời.

Đợi hôn lễ quỷ quái này xong xuôi cũng đã nửa đêm, khí lạnh nổi lên bốn phía, tôi là ma, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được cái lạnh thấu tận tâm can.

Một thầy pháp hô lên.

"Là thiếu gia, thiếu gia đã tới."

Thiếu gia? Là chồng tôi à?

Tôi thấy có hơi lạnh phả vào lưng tôi, không dám quay đầu lại.

Tôi sẽ không nói là tôi là ma nhưng tôi vẫn sợ ma đâu.

"Tới đây."

Giọng hắn ta trầm trầm, khi nói còn làm cho người ta như bị áp bức.

Tôi chạy đi.

Tôi không muốn chấp nhận sự thật.

Nhưng mà, chưa đi được hai bước thì eo tôi đã bị tóm lại, sức mạnh kinh người, tôi còn cảm nhận được sự đau đớn.

Ngẩng đầu lên.

Đập vào mắt tôi là khuôn mặt một người đàn ông tuấn tú, góc cạnh, chỉ có sắc mặt anh hơi nhợt nhạt và làn da lạnh buốt.

Tôi co người lại, không phải vì sợ, mà vì lạnh.

Nhưng hành động này trong mắt anh chẳng khác nào tôi đang sợ hãi.

"Em sợ tôi?"

Gió lốc nổi lên bốn phía, tôi thấy thầy pháp kia đang hoảng loạn, miệng hắn còn hô lớn.

"Nguy rồi, thiếu gia đang nổi giận."

Tôi thấy vậy cũng hơi hoảng, vội vã lắc đầu.

"Không...không có."

Gió ngừng thổi, tôi thở phào nhẹ nhõm, lại thấy hắn nhoẻn miệng cười.

"Cuối cùng em cũng trở thành người của tôi."

Chỉ một lát sau, anh bổ sung.

"Ồ không, phải nói là thành ma của tôi mới đúng, lúc sống tôi không có được em, vậy khi c/h/ết em cũng đừng hòng tới bên người khác."

Đọc Truyện

Thử đọc