Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 90

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Vừa nói liền cầm điện thoại của mình ra cho cô xem một vài tấm hình: “Cô nhìn một chút, anh ấy ở nơi này, có bạn bè nói chuyện phiếm, còn có thể cùng mọi người tham gia các hoạt động, còn có thể kéo đàn violon. Tốt biết bao! Loại bệnh này của anh ấy, rất sợ cô độc. Anh ấy ở nơi này, càng nhiều bạn càng có lợi cho bệnh tình. Vì vậy, tôi đề nghị nên để anh ấy ở bệnh viện điều dưỡng.”
“Được, cám ơn cô!” Lăng Vi thành khẩn nói cám ơn. Có một người có trách nhiệm như vậy chăm sóc Tiểu Tiêu, cô thật sự rất yên tâm.
Y tá khẽ gật đầu, sau đó vội vàng đi.
Nhìn Lăng Tiêu ở trong phòng nhạc kéo đàn violon, Lăng Vi nói: “Tiểu Tiêu rất thích kéo đàn violon, không bằng chúng ta báo danh một lớp học cho anh ấy?”
Lúc này Lăng Tiêu đang chuyên chú kéo đàn. Tiếng đàn du dương, êm tai…
Đàn violon màu nâu gác trên vai trái anh ấy, mày anh khẽ cau lại, mắt nhắm hờ, ưu nhã kéo đàn, biểu tình vô cùng chuyên tâm. Anh ấy thỉnh thoảng mở mắt ra, trong mắt tràn đầy tình cảm, cả người anh đều đắm chìm trong âm nhạc duy mỹ.
Lăng Trí nhìn Lăng Tiêu, gật đầu một cái: “Báo đi, Tiểu Tiêu thích kéo đàn, vậy để nó đi học đi. Có lẽ như vậy, bệnh tình sẽ tốt hơn.”
Lăng Vi mở điện thoại di động, lên internet tìm một vài trung tâm dạy đàn violon.Cô vui vẻ chỉ vào một trang mạng trong đó nói: “Chú, chú nhìn xem, trung tâm này cách đây rất gần! Hơn nữa có hoàn cảnh tốt nhất, chúng ta đưa Tiểu Tiêu đến nơi này đi.”
Lăng Trí nhìn chằm chằm điện thoại di động, trên viết: “Một giờ học 100 đồng… một tuần học một lần.”
“Tốt vô cùng, cũng không đắt.”
Lăng Vi lại lên internet tìm giá đàn violon, cô muốn mua một chiếc đàn tốt một chút cho Tiểu Tiêu.
Lăng Trí nhìn màn hình, cả kinh đôi mắt trợn to gấp đôi.
Chỉ thấy cô đang nhìn một cây đàn Amati có hoa văn lông hổ bằng gỗ sam… phía dưới ghi giá: 20680!
Hơn hai mươi nghìn!
“Đắt như vậy?” Lăng Trí chần chừ một chút nói: “Mua một cái vừa phải là được, nó kéo được gì chứ!”Lăng Vi lại nói: “Muốn mua thì mua tốt một chút, cháu có tiền lương và tiền nhuận 乃út. Không sợ lãng phí.” Cô còn muốn mua một cái tốt hơn, nhưng tiền tích góp trong tay chỉ có hơn hai mươi mốt nghìn. Mua xong cây đàn này, chỉ còn lại hơn ba trăm đồng…
Cô nhìn trên internet một chút, không chút do dự tắt đi, bởi vì chất lượng trên internet như thế nào, cô không nhìn được trực tiếp, tốt nhất vấn nên đến cửa hàng đáng tin xem mua.
Lăng Trí thở dài một tiếng nói: “Bây giờ cháu phải gánh vác tiền chữa bệnh cho Tiểu Tiêu, còn phải nuôi chú, áp lực thật sự quá lớn.”
“Không sao, người một nhà chúng ta vui vẻ là được rồi, tiền tài là vật ngoài thân.” Lăng Vi ngẩng đầu nhìn chú, nở một nụ cười rực rỡ với ông ta: “Chú, người yên tâm đi! Cháu có tiền.” Vừa nói vừa ôm cánh tay Diệp Đình nói: “Chờ đến khi cháu không có tiền, cháu tìm chồng cháu xin.”
Diệp Đình giơ tay lên, cưng chiều xoa mái tóc của cô.
Lăng Trí biết cô nói đùa, cô còn chưa từng đưa tay xin Diệp Đình tiền. Trong lòng Lăng Trí càng áy náy… Trước kia ông ta là một phiền toái, mà bây giờ con trai ông ta, cũng mang đến phiền toái cho cô…
Lăng Trí rất khó chịu.
Trong đầu nghĩ, mặc dù ông ta mới ra tù, nhưng có tay có chân, anh ta hẳn nên tìm chút việc để làm.
Nhưng là, tuổi của ông ta như vậy, lại mang bệnh trong mình, có thể làm gì chứ?
Lăng Trí nhìn chung quanh một vòng, nói: “Không biết viện điều dưỡng này còn thuê người làm việc lặt vặt hay không, chú có thể đến đây hỗ trợ kiếm chút tiền, còn có thể thuận tiện chăm sóc Tiểu Tiêu một chút.”
Lăng Vi cầm tay ông ta nói: “Chú… không cần người đi ra ngoài làm việc, con bây giờ có tiền lương. Hơn nữa, con còn có thể vẽ manga, quyển manga này của con đã bán bản quyền rồi, chờ ngày con nộp bản thảo lên trên, đối phương liền đưa tiền cho con. Chú không cần quá bận tâm! Đi thôi, chúng ta đi chọn cho Tiểu Tiêu một cây đàn.”
Lăng Vi kéo Lăng Trí đi ra ngoài, Diệp Đình vẫn nhìn hai người bọn họ không nói gì. Vào lúc này, anh ta đột nhiên nói: “Hai người đi mua đàn đi, tôi có chút việc phải làm.”
Lăng Vi nhìn anh ta một cái.
Đột nhiên ý thức được, Diệp Đình chắc là muốn an bài một công việc cho chú…
Cô vội vàng đi đến bên cạnh anh ta, lầm bầm nói nhỏ: “Anh không cần giúp chú thay em, em không muốn chú ấy khổ cực như vậy. Thật sự…”
Diệp Đình cười một chút: “Em cũng biết anh sẽ an bài công việc cho chú sao?”
Lăng Vi mím miệng một cái, nhìn chằm chằm vào ánh mắt anh ta nó: “Anh cho rằng như vậy em sẽ không biết sao?” Cô giơ ngón tay lên, vẽ một vòng trên иgự¢ anh ta nói: “Ở nơi này em đang dần dần lớn lên.”Diệp Đình để tay lên trán cô, rồi xoa xoa tóc cô: “Em đi đi, anh sẽ không an bài công việc cho chú. Anh có việc khác.”
“Được rồi.” Lăng Vi khẽ hôn lên môi anh ta, khoát khoát tay: “Anh đáp ứng em rồi nha!”
Diệp Đình gật đầu một cái để cô yên tâm.
Lăng Vi cùng Lăng Trí ngồi lên xe đi mua đàn.
Diệp Đình cười một chút, trong đầu nghĩ: “Trực tiếp mua viện điều dưỡng cho chú, thì không phải thay chú an bài công việc…
Diệp Đình đi gặp mặt viện trưởng viện điều dưỡng này, cũng nói ra điều kiện phong phú, muốn mua viện điều dưỡng.
Nhưng là, Diệp Đình đưa ra một điều kiện…
Chính là… phải giữ bí mật!
Lương viện trưởng gật đầu liên tục đáp ứng: “Điều này đơn giản! Lão Lương tôi nhất định giữ kín!”“Lương viện trưởng, ngài xem hợp đồng một chút, nếu như không có chỗ nào muốn sửa đổi, vậy liền có thể ký tên.” Jason mang hợp đồng đẩy đến trước mặt viện trưởng.
Lương viện trưởng xem một chút, có chút cảm thán gật đầu một cái: “Không có gì cần đổi! Điều kiện của các người thật sự quá tốt. Thật sự không dối gạt gì các người, viện điều dưỡng này của tôi cũng sắp không trụ được… Các người đưa ra giá tiền cao như vậy, thật sự khiến tôi…hazz! Thật xấu hổ!” Ông ta băn khoăn nhìn hợp đồng, liên tục cảm khái: “Nhiều tiền như vậy, lão già tôi dùng mấy đời cũng không hết…”
Vừa nói xong, còn có chút do dự không muốn ký tên, dường như nếu ký tên thì chính là lừa người ta vậy.
Lúc này, Diệp Đình nói: “Lương viện trưởng, ngài không cần áy náy. Tôi mua viện điều dưỡng này, tất nhiên sẽ khiến nó phát triển. Ngoài ra, còn có một việc muốn thỉnh cầu ngài giúp.”
Khuôn mặt Lương viện trưởng đầy nghi ngờ ngẩng đầu lên, trợ lý Jason vội vàng giải thích: “Lương viện trưởng, chuyện này sở dĩ phải giữ bí mật, là bởi vì… tổng tài của chúng tôi không muốn để phu nhân và chú của cô ấy biết. Vì vậy… ông vẫn còn phải đảm đương chức viện trưởng. Tiền lương, chúng tôi có thể trả ngài gấp đôi.”
“A… thì ra là như vậy!” Lương viện trưởng liền vội vàng nói: “Để cho tôi làm viện trưởng, chuyện này thật tốt! Không cần cho tôi nhiều tiền như vậy, con tôi cũng không có ở bên cạnh, một lão già cô độc như tôi không tìm chút chuyện để làm, lâu dài sẽ rảnh rỗi thành bệnh. Vừa đúng vừa đúng!”
Nói xong liền cầm 乃út lên, vui vẻ ký tên.
Diệp Đình nhìn thấy ông ta ký tên liền nói: “Ngài xem trong viện có gì có việc gì thích hợp với chú của tôi không? Ngài có thể tùy tiện an bài một chút chuyện an nhàn cho ông ấy làm không?”
Lương viện trưởng có chút buồn rầu nói: “Nơi này của chúng ta cũng nhiều nhân viên rồi. Không có vị trí nào muốn tuyển người…”
Diệp Đình nhìn xung quanh một vòng, đột nhiên nói: “Chú tôi thích làm vườn trồng cây, không bằng tôi mở một cửa hàng hoa cho chú ấy, sau đó ngài mua hoa trong cửa hàng của chú, cho chú đến trong viện trồng.”
Ánh mắt Lương viện trưởng sáng lên: “Đây là một ý kiến hay! Vừa vặn khiến cho viện điều dưỡng của chúng ta thêm sắc màu!”
Sau khi Diệp Đình và Jason rời đi, Lương viện trưởng nhìn bóng lưng bọn họ cảm khái: “Thời đại này, người trẻ tuổi như vậy cũng không nhiều… lặng lẽ bỏ ra, không cần một chút báo đáp. Thay phu nhân mua sản nghiệp cho chú cô ấy, còn không để cho người khác biết… dụng tâm này, thế gian có mấy người có thể làm được đây?”
Diệp Đình và Jason rời đi, Jason liền bắt tay đi thuê cửa hàng, làm vườn hoa.
Sau đó sẽ nghĩ biện pháp cho Lăng Vi biết có một vườn hoa muốn thuê người… lại bảo cô cho Lăng Trí thuê lại cửa hàng hoa đó.
Jason chỉ suy nghĩ một chút đã cảm thấy vòng vo… Nhưng là, chuyện boss nhà anh ta làm, anh ấy không muốn người biết, anh ta cũng không có biện pháp.
***
Lăng Vi đăng ký lớp học đàn cho Lăng Tiêu, chạng vạng ngày thứ hai sau khi tan làm, cô cùng Tiểu Tiêu đi đến xem hoàn cảnh trung tâm.Bất ngờ là… thầy dạy đàn violon nhìn thấy tình trạng của Lăng Tiêu lại cự tuyệt không thu nhận cậu bé!
Thái độ của người kia không tốt lắm, giọng cũng chanh chua, trong mắt đầy kỳ thị nhìn Lăng Tiêu một cái: “Cô nhìn anh ta một chút, thần trí không hề thanh tỉnh, còn muốn học đàn sao, thời điểm các người không có ở nơi này, anh ta phát bệnh thì phải làm sao? Những đứa trẻ học tập ở nơi này, đều là những người không giàu thì sang! Cô nói… nếu anh ta hù dọa đứa trẻ nhà khác, trách nhiệm này sẽ đổ lên đầu ai? Hơn nữa, cô nhìn một chút dáng vẻ điên điên khùng khùng kia của anh ta đi, những bạn nhỏ khác cũng không cần đi học nữa, mỗi ngày nhìn thấy cậu ta liền không muốn học rồi!”
Ánh mắt Lăng Vi lạnh lùng liếc nhìn cô ta, bởi vì sợ dọa đến Lăng Tiêu, vì vậy, Lăng Vi không gây gổ với cô ta.
Cô kéo Lăng Tiêu trực tiếp đi vào phòng làm việc của hiệu trưởng!
“Vốn cho rằng nơi này của các người tương đối lớn, tư chất giáo viên cũng tương đối cao, không nghĩ đến, giáo viên nơi này tư chất thấp như vậy!” Lăng Vi nói lời vị giáo viên kia vừa nói nói lại toàn bộ cho hiệu trưởng.
Hiệu trưởng vậy mà lại không chút bất ngờ…
Còn nói với cô: “Loại chuyện như thế này, chúng tôi quả thật không thể nào nhận cậu ấy.”
Lăng Vi nổi cơn giận dữ! Nhưng cô cưỡng chế không nổi giận.Cô không muốn Tiểu Tiêu nhìn thấy dáng vẻ giận dữ của cô.
Cô kéo Lăng Tiêu đi ra khỏi trung tâm. Cô mở điện thoại di động gọi cho mấy trung tâm dạy đàn khác. Kết quả, vừa nghe đến bệnh của Lăng Tiêu, tất cả đều uyển chuyển cự tuyệt cô.
Lăng Vi cố nhịn cơn giận dữ trong bụng, muốn tìm một trường học cho Tiểu Tiêu khó khăn như vậy sao?
Lúc này, Jason đột nhiên gọi điện thoại đến nói: “Phu nhân, ngài đang tìm trường học cho Lăng Tiêu thiếu gia sao?”
Lăng Vi vốn không muốn phiền toái bọn họ, nhưng bây giờ cô thật sự giận điên lên rồi!
Liền nói: “Đúng vậy, Jason. Anh có trường học nào tốt đề cử sao?”
Jason nói: “Tôi có một người bạn là thầy dạy violon, cô ấy vô cùng hiền hậu. Hơn nữa kéo đàn violon cũng rất tốt, mười mấy tuổi cô ấy đã giành giải quán quân trong cuôc tranh tài cả nước. Nhưng là, cô ấy mở lớp tư nhân, không phải chính quy. Nếu không, tôi đưa địa chỉ và điện thoại của cô ấy cho cô, cô đi xem một chút, nếu như không được, tôi sẽ giới thiệu nơi khác cho cô.”
Lăng Vi trong lòng tràn đầy mật ngọt, thông minh như cô, như thế nào không biết đây là Diệp Đình an bài chứ…
Cô cũng biết, tại sao anh ta lại bỏ ra hết lòng hết sức như vậy! Bởi vì, có một loại bỏ ra gọi là… cam tâm tình nguyện! Có một loại cưng chiều gọi là… liều mạng! Có một loại yêu gọi là… yêu ai yêu cả đường đi lối về!
Lăng Vi ngay cả suy nghĩ cũng không làm, lập tức đáp ứng: “Được, tôi đi xem một chút, anh gửi địa chỉ đến điện thoại cho tôi đi.”
Cúp điện thoại, rất nhanh liền nhận được tin nhắn Jason gửi đến.
Sau khi Lăng Vi liên lạc với vị giáo viên này liền được mời qua nói chuyện.
Đi đến ‘Mộng chi nhạc’ của Diệp Mộng Nhân. Diệp Mộng Nhân đang dạy đàn cho bọn trẻ.
Lăng Vi và Lăng Tiêu không quấy rầy cô ta, yên tĩnh ngồi ở cửa phòng học xem cô ta giảng dạy cho bọn trẻ.
Diệp Mộng Nhân quả thật giống như Jason nói, vô cùng ôn nhu. Cô ta cũng rất xinh đẹp, xinh đẹp mà đoan trang. Đặc biệt cô ta có một đôi mắt sáng ngời, tựa như khi cô ấy nhìn về phía người nào, trên người đó sẽ xuất hiện một vầng hào quang. Cô ta rất thích cười, khi cười lên khiến người khác cảm giác như gió mùa xuân, nhẹ nhàng khoan khoái.
Lăng Vi đặc biệt thích ngắm mắt cô ta, sáng rõ như vậy. Tràn đầy tinh khiết và thấu triệt.
Cô chưa từng nhìn thấy đôi mắt tốt lành như vậy.Không phải sạch sẽ như trên mặt chữ, mà là cái loại… không có ham muốn, không có ý nghĩ tranh đoạt. Tựa như cô sinh ra trong thời hỗn loạn, nhưng cũng không tranh đấu với người nào, giống như một đóa sen xanh không nhiễm mùi bùn.
Rất nhanh liền đến thời gian nghỉ ngơi giữa giờ, Diệp Mộng Nhân điềm đạm cười một tiếng, nhìn về phía Lăng Vi và Lăng Tiêu: “Chào đón hai người.”
Lăng Vi vội vàng kéo Lăng Tiêu đứng lên.
Lăng Vi nói tình huống của Lăng Tiêu cho Diệp Mộng Nhân, Diệp Mộng Nhân ôn nhu nói: “Không sao, những đứa nhỏ ở chỗ này của tôi đều vô cùng hữu hảo.” Tiếp đó, cô dùng ngón tay che môi, nhỏ giọng nói với Lăng Vi: “Nơi này của tôi, có hai bạn nhỏ có tình huống cũng gần giống với Lăng Tiêu. Cô yên tâm đi, tôi nhất định sẽ khai thông tình hữu nghĩ giữa các bạn nhỏ.”
“Thật sao?” Lăng Vi rất kinh ngạc!
Diệp Mộng Nhân cười một tiếng với cô, trong nụ cười tràn đầy tự tin.
Lăng Vi nhìn xung quanh một chút, quả nhiên nhìn thấy hai đứa trẻ khác với những đứa trẻ khác. Nhưng là, những đứa trẻ khác dường như cũng không bài xích hai đứa trẻ này.
Bọn chúng chơi với nhau, cùng nhau kéo đàn, cũng không bởi vì hai đứa bé kia không giống chúng mà kỳ thị.
Càng đáng quý hơn chính là, những đứa trẻ kia còn rất biết quan tâm đến người khác.Trong lòng Lăng Vi nhẹ xuống, sau này Lăng Tiêu học ở nơi này, nhất định sẽ chung sống rất tốt với các bạn nhỏ ở đây.
“Cô Diệp, tình huống anh tôi có chút đặc biệt, vì vậy, sau này cần ngài quan tâm nhiều hơn. Học phí của anh ấy, tôi nguyện ý đóng nhiều hơn một chút.” Lăng Vi cầm hai nghìn giao cho Diệp Mộng Nhân.
Nhưng Diệp Mộng Nhân cười từ chối: “Nơi này của tôi không thu học phí như vậy.”
Cô ta lấy một tờ giấy đưa đến trước mặt Lăng Vi, chỉ lên trên đó nói: “Cô nhìn đi, nơi này của tôi mỗi ngày thu năm mươi đồng, mỗi tuần giảng dạy hai buổi, ngày nào đến thì đóng ngày đó. Bạn nhỏ có vấn đề đặc biệt, mỗi tháng đóng nhiều hơn hai trăm đồng là được rồi.”
Một ngày chỉ 50 đồng sao? ‘tiện nghi như vậy?’
Vừa rồi những trung tâm dạy đàn kia, một tiết học đều thu đến một trăm đồng tiền!
Lăng Vi ngước mắt nhìn về phía Diệp Mộng Nhân, vừa rồi nghe cô ta kéo đàn violon, trình độ vô cùng cao!
Không nghĩ đến lại thu lệ phí thấp như vậy!
Hơn nữa, mỗi tháng chỉ thu hơn hai trăm đồng, giáo viên này thật sự có lương tâm!
Diệp Mộng Nhân cười một chút nói: “Những đứa trẻ học tập ở nơi này đều rất có thiên phú, nhưng điều kiện gia đình cũng không phải đặc biệt tốt. Có gia đình bởi vì không chịu nổi học phí, vì vậy bất đắc dĩ buông tha cho mơ ước của con mình. Tôi cảm thấy rất đáng tiếc… vì vậy, tôi liền mở một phòng học nhỏ như thế này. Hy vọng có thể bỏ ra một chút xíu, có thể giúp cho những đứa trẻ như thế này nhiều hơn một chút.
“Cô giáo Diệp, cô thật tốt!” Lăng Vi lập tức ra quyết định cho Lăng Tiêu học tập ở đây: “Cô giáo Diệp, anh tôi sau này liền học ở nơi này của cô, sau này phiền cô nhiều hơn rồi, khổ cực cho cô.”
“Cô quá khách khí. Hy vọng anh ấy có thể sống chung vui vẻ cùng với những cậu bé khác.”
Lăng Vi nộp sáu trăm đồng tiền học, Lăng Tiêu liền bắt đầu giờ học đầu tiên.
Lăng Vi không vội đi, vẫn ngồi ở ghế nhỏ bên cạnh phòng học quan sát bọn họ học đàn.
Tại ‘Mộng chi nhạc’, phần lớn là trẻ con, điều kiện gia đình những đứa trẻ này đa phần đều không được tốt, đàn violon trong tay chúng đều chỉ khoảng mấy trăm đồng. Đắt tiền nhất cũng không vượt quá hai nghìn đồng.
Lăng Tiêu cầm một cây đàn violon hơn hai mươi nghìn đến lớp học, tất cả đứa trẻ đều vây quanh anh ta.
Lăng Tiêu nhân duyên tốt, tính cách hiền lành, ai mượn anh ta anh ta đều không phản đối.
Bọn nhỏ cầm đàn violon của anh ta luyện tập, còn cùng anh ta nghiên cứu, đàn đắt tiền và đàn bình thường thì có gì khác nhau… Lăng Tiêu cùng những người bạn nhỏ ở cùng nhau rất tốt.
Sau khi giờ học ngày hôm nay kết thúc, Lăng Tiêu vô cùng vui vẻ, anh ta lại có thêm bạn mới.Hơn nữa, những bạn nhỏ kia đối với anh ta cũng đặc biệt tốt, càng khiến cho Lăng Tiêu vui vẻ hơn chính là, những bạn nhỏ này thiên phú đều rất cao, cùng bọn họ nghiên cứu đàn violon, đặc biệt giúp đỡ nhiều hơn cho anh ta.
Những bạn nhỏ này cũng thích anh ta, lúc nhỏ Lăng Tiêu chính là một thiên tài thiếu niên. Làm việc gì cũng vô cùng lợi hại.
Anh ta thường xuyên được mọi người gọi là ‘Con nhà người ta’.
Đi ra từ ‘Mộng chi nhạc’, Diệp Đình liền gọi điện thoại đến, thanh âm của anh ta trầm thấp dễ nghe, giọng nói nhàn nhạt hỏi: “Như thế nào? Xong rồi chứ?”
Trái tim Lăng Vi muốn say, trong Ⱡồ₦g иgự¢ ngọt ngào muốn nổ tung. Cô vui vẻ nói: “Chồng, giọng nói của anh thật là dễ nghe… lỗ tai cũng muốn mang thai luôn rồi, làm sao đây?”
Cô nghe thấy tiếng cười của Diệp Đình từ bên kia điện thoại truyền đến, Lăng Vi suy nghĩ một chút hỏi anh ta: “Diệp Mộng Nhân là người thân của anh sao? Cô ấy cũng họ Diệp…” Ý tứ rất rõ ràng, em biết là anh tìm người giúp em, ân tình này em biết trả ai đây.
Thật lâu sau, Diệp Đình mới nói: “Cô ấy là em gái anh.”
“Em gái?” Lăng Vi khi*p sợ! Cho đến bây giờ vẫn chưa từng nghe anh ta nói đến…
Diệp Đình trầm mặc một lát nói: “Không phải em gái ruột. Trước kia cô ấy bị mù, anh giúp cô ấy nộp tiền phẫu thuật, chữa khỏi mắt cho cô ấy.”
“Mắt của cô ấy…” Lăng Vi cả kinh chỉ nói được nửa câu.Diệp Đình nói: “Giác mạc của cô ấy là người khác hiến.”
“Thật sự… không nhìn ra.”
Khó trách ánh mắt Diệp Mộng Nhân lại sáng ngời như vậy, thấu triệt như vậy, không một chút tạp chất. Thì ra là do cô ấy dụng tâm nhìn. Cũng chính bởi vì trước kia cô ấy không nhìn thấy cái gì, vì vậy sau khi có thể nhìn thấy được thế giới này, mới càng quý trọng hơn…
Cũng… càng biết cảm ơn.
Lúc này, Diệp Đình đột nhiên nói: “Anh cao ốc Quan Hải Đại Hạ, muốn qua đó không?”
Khuôn mặt Lăng Vi lập tức đỏ lên. Cao ốc Quan Hải Đại Hạ, địa điểm lãng mãn nhất của các đôi tình nhân… Tên bại hoại này, hôm qua chính anh ta nói nơi này là địa điểm tốt! Ừm, bán bánh ngọt!
Diệp Đình ở đầu dây bên kia vẫn không lên tiếng, vô cùng bình tĩnh hô hấp. Ai nha! Thật là khó xử… Lăng Vi nghĩ nửa ngày mới ‘Ừ’ một tiếng: “Em đến ngay…”
“Ừ, tầng cao nhất. Chờ em…”
Lăng Vi vừa mới đến thang máy dưới tầng một nhà hàng Quan Hải Đại Hạ, đột nhiên nghe thấy phía sau có người đang nói chuyện, giọng nói vô cùng quen thuộc… là Chu Vân? Lăng Vi nghiêng đầu, liền thấy Chu Vân mặc một bộ váy diễm lệ màu đỏ lộ vai và ôm ௱ôЛƓ, đi đôi giày cao gót mười mấy centimet, vô cùng nữ vương sải bước đi vào.
Chu Vân đeo kính râm thật to thấp giọng hỏi: “Chị Na, lát nữa chúng ta gặp người nọ, rốt cuộc là có thân phận gì?” Người phụ nữ bên cạnh cô ta thanh âm lạnh như băng nói: “Người ta có thân phận gì, cô không có tư cách biết! Cô lên tầng cao nhất, trực tiếp quỳ xuống dập đầu bồi tội! Cũng không cần nói cái gì!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc