Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 88

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Mấy kẻ này vẫn mạnh miệng không chịu nói, lúc này gần đó đã có người đến lấy xe, thấy tình cảnh này, liền không dám đến gần, mà xoay người bỏ chạy luôn.
Lăng Vi nghiêm giọng nói: Dẫn đi thẩm vấn!”
Trở lại biệt thự, Lăng Vi đã kìm cơn giận xuống bụng! Chu Xung?! Ông ta dám sai người đến bắt cóc cô? Lăng Vi giận đến muốn đạp đổ! Nếu như không có tiểu tổ Bạo phong bảo vệ, hôm nay cô và chú sẽ không thể nào thoát được!
Diệp Đình bước vào phòng khách, chỉ thấy Lăng Vi tự ôm vai mình, ngồi trên sofa hừ hừ. Không khí xung quanh giống như bị đốt cháy, dường như cô đang ngồi giữa hỏa diệm sơn vậy, đỉnh đầu cũng bốc hơi ngùn ngụt.
Lăng Vi sắp sửa nổ tung rồi!
“Sao rồi? Ai chọc em?”
Sắc mặt Diệp Đình trong nháy mắt lạnh xuống, anh ngồi xuống cạnh cô, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang tức giận, vươn tay cuốn mấy lọn tóc của cô: “Tóc cũng đã rối hết rồi, ra ngoài đánh nhau hử?”
Lăng Vi tức giận đến mức ánh mắt cũng đỏ lên, đột nhiên trề môi, vẻ mặt ủy khuất nói: “Tức ૮ɦếƭ em rồi! Hôm nay có kẻ dám bắt cóc em và chú! Chú em và hai vệ sĩ đều bị dùi cui điện làm cho hôn mê!”
Đôi mắt phượng của Diệp Đình híp lại, gọi Bạo phong đến hỏi rõ tình hình.Số hai trong Bạo phong – Kim Trạch báo cáo: “Mấy kẻ kia khai là một người tên Chu Xung bỏ tiền thuê bọn chúng.”
Diệp Đình hỏi: “Tại sao không báo cáo với tôi ngay lập tức?”
Kim Trạch nói: “Phu nhân sợ ảnh hưởng đến công việc của ngài, nói… chờ ngài về rồi nói sau.”
“Vết thương của chú em và A Khôn, A Lợi sao rồi anh?”
“Không có gì đáng ngại nữa, đã nghỉ ngơi rồi.”
Diệp Đình phất tay cho họ lui, ánh mắt bỗng nhiên lạnh lẽo, trong đó mang theo cả sát khí ác liệt. Một lúc sau, anh từ từ ôm Lăng Vi vào иgự¢, xoa xoa khuôn mặt nhỏ của cô: “Chồng em giúp em hả giận? Hay tự em làm?”
Lăng Vi bĩu môi, ủy khuất nói: “Chồng có thể khiến em hả giận, đương nhiên là tốt nhất… Có chồng thương chồng chiều, hạnh phúc biết bao. Chồng em là người tốt nhất thế giới, làm bọn họ tức ૮ɦếƭ đi!”
Diệp Đình đột nhiên bị cô chọc cười, trong nháy mắt liền cảm thấy nhu tình mật ý dâng trào trong Ⱡồ₦g иgự¢. Nha đầu này biết rõ anh sẽ nhúng tay từ trong tối, nhưng lại càng muốn thoải mái nói ra, để thỏa mãn lòng hư vinh của đàn ông như anh.
Diệp Đình tiến sát gần cô, cằm đặt trên mặt cô, khẽ chà xát: “Thật ra thì, chồng thương em chiều em, còn có một cách thức khác nữa.”
Lăng Vi cũng bị anh chọc cười, làm bộ thẹn thùng hỏi anh: “Ngày nào anh cũng nghĩ đến chuyện này, thật sự không biết mệt sao?”“Ngày nào tôi cũng nghĩ đến chuyện gì cơ?” Diệp Đình bày ra vẻ mặt vô tội.
Lăng Vi liếc anh: “Bớt làm bộ đi.”
Diệp Đình vươn tay ôm ngang cô lên, giọng nói trầm thấp phun bên tai cô: “Tôi nói chính là giúp em tắm, sau đó đấm Ϧóþ cho em, em lại suy nghĩ chuyện xấu nào rồi?”
“Ha ——” Đồ ngốc mới tin anh.
Ha, thấy chưa, thật đúng là bị Lăng Vi đoán trúng rồi! Anh chàng này, nói là tắm cho cô? Vậy mà chính anh cũng cởi sạch quần áo đi vào. Nói là đấm Ϧóþ cho cô, nhưng kết quả thì sao, anh chỉ ấn ấn mỗi một chỗ! Lại còn ra vẻ rất có lý, anh nói: “Không phải lần trước tôi đã nói rồi sao? Chờ vết thương của em khỏi, chồng sẽ xoa xoa cho em trở về 36C.”
Lăng Vi nhìn anh: “Không phải anh nói xoa cằm hay sao?”
Diệp Đình liền thật sự xoa cằm cô, cẩn thận nghiên cứu: “Em thật sự muốn chỗ này thành 36?”
Lăng Vi cắn răng đập vào tay anh: “Cút——”
“Được! Đi thôi… mang em đi cút.” Diệp Đình ôm ngang cô, trầm giọng nói: “Nếu phu nhân đã yêu cầu như thế, vi phu sẽ cố hết sức thỏa mãn yêu cầu của phu nhân.”
“Phì——” Nhìn bộ dạng đắc ý của anh kìa, có chỗ nào giống như miễn, cưỡng, hết, sức, cơ chứ?
Sáng sớm hôm sau, Lăng Vi thứ dậy từ rất sớm, bởi vì hôm nay cô phải đi báo danh. Cô vừa mới mở mắt ra, đã thấy Diệp Đình một tau chống vằm, nhìn chằm chằm khuôn mặt cô, nhưng ánh mắt lại lơ đãng, không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Nghĩ gì vậy?” Lăng Vi vươn tay ôm anh, nhẹ giọng hỏi: “Đang nghĩ xem đối phó với mấy người họ Chu thế nào sao?”
Diệp Đình ngước mắt nhìn cô: “Cái đó thì cần gì nghĩ?”
Ha… Tự tin gớm ta, thật đúng là tác phong hành động của Diệp thị. Cô không kìm được liền hỏi: “Vậy anh đang suy nghĩ cái gì? Nghĩ gì mà nghiêm túc như vậy?”
“Tôi đang suy nghĩ…” Diệp Đình ngừng lại, giơ tay xoa xoa mái tóc mềm mại của cô: “Tôi muốn hỏi em, mấy hôm gần dây giày vò em mạnh mẽ như thế, sợ em không thích…”
Phụt… “Sao tự nhiên lại nói đến những thứ này?” Mới sáng ngày ra đã thảo luận loại chuyện này, thật khó xử quá đi! Lăng Vi vùi mặt vào trong chăn.Diệp Đình kéo chăn ra, thái độ vô cùng nghiêm túc đẩy đẩy bàn tay nhỏ bé của cô, chăm chú nhìn vào mắt cô, hỏi: “Em không thích sao?”
Lăng Vi thẹn thùng muốn ૮ɦếƭ, trợn mắt nhìn anh: “Ai nói? Em nói không thích lúc nào chứ?”
Diệp Đình ra vẻ hiểu rõ gật đầu một cái, quả nhiên là rất thích… Diệp Đình anh là ai cơ chứ, vóc người hoàn mỹ, vợ anh phải thích muốn ૮ɦếƭ mới đúng! Anh lại đột nhiên nhìn cô chăm chú, thấp giọng nói bên tai: “Tôi nghĩ đến một nơi hay lắm, ngày mai sẽ dẫn em đi.”
“…” Mặt Lăng Vi ngớ người: “Em còn chưa tỉnh ngủ, tất cả những gì mới nói đều là nói mơ…”
Sáng sớm, Chu Vân đã gọi điện cho Chu Xung: “Không phải ông nói đã tìm người đi giải quyết Lăng Vi và Lăng Trí rồi sao? Sao đến giờ vẫn chưa có tin tức? Phía bên kia hành động như thế nào rồi?”
Chu Xung nói: “Mấy người mà hôm qua ba tìm, vẫn còn chưa trả lời. Cũng không biết xử lý đến đâu rồi, bất quá thủ đoạn của mấy kẻ này cũng ác độc lắm, là nhóm đánh thuê nổi danh không từ thủ đoạn. Con yên tâm, có tin tức gì ba sẽ báo.”
“Ông nắm cho chắc vào đấy! Nếu như Lăng Trí lại đến làm loạn, có lẽ bên chỗ tôi cũng không thể trụ nổi!”Chu Vân đang tính toán xem làm thế nào để xử ૮ɦếƭ Lăng Trí, đột nhiên thấy một tin tức đang phát trên ti vi.
Đài giải trí Tân Châu thông báo: “Nữ minh tinh Chu Chỉ Vân, vì để gả được vào nhà giàu có mà ngay cả cha ruột cũng không nhận! Còn giận đến mức đánh luôn cả cha ruột! Nói đến chuyện hồi nhỏ của Chu Chỉ Vân, vốn dĩ tên ban đầu là Lăng Vân, cha ruột từng ngồi tù tám năm. Sau khi cha bị phán ngồi tù, bà mẹ tái giá, Lăng Vân đổi sang họ Chu của cha dượng. Chu Chỉ Vân sắp sửa kết hôn, cha ruột đã mãn hạn tù đến tìm. Vì không muốn bại lộ thân phận, Chu Chỉ Vân đã đánh thẳng vào mặt cha ruột mình, tức giận mắng chửi ông cút đi! Quay mặt lại tỏ vẻ dối trá giả bộ nhu nhược, ôm lấy cái cọc to Lục gia…”
“Bọn tiện nhân này ——” Đôi mắt Chu Vân mở trừng trừng! “Chuyện quái gì lại xảy ra rồi?!” Hôm qua lúc Lăng Vi đến lại còn mang theo cả phóng viên? Cô ta nổi giận phừng phừng! Ngay lập tức gọi điện thoại cho Chu Xung: “Ông mau xem tin tức ngay! Hôm qua con đĩ Lăng Vi kia dẫn theo phóng viên đến! Ông mau đi xử lý cô ta ngay cho tôi, dám đối đầu với bà à! Đúng là không muốn sống nữa!”
Chu Xung lại đột nhiên run run: “Tôi đã tìm mấy kẻ kia, hình như đã xảy ra chuyện gì đó… Mới vừa rồi tôi gọi điện thoại hỏi qua, người nọ đã mắng chửi một trận, còn nói hình như Lăng Vi đã dựa dẫm được vào một nhân vật vô cùng lợi hại, là đại nhân vật mà cho dù chúng ta táng gia bại sản cũng không thể chọc nổi! Gã còn uy Hi*p tôi, nói rằng nhanh chóng đi mua quan tài ngay mà nằm vào đó, nếu không sẽ còn ૮ɦếƭ thảm hại hơn nhiều!”
“Sao lại thế được?” Chu Vân thật sự tức sắp ૮ɦếƭ rồi: “Có phải ông vẫn đang nằm mơ chưa tỉnh không hả? Cái đức hạnh của con Lăng Vi kia, cô ta có thể dựa dẫm vào được ai? Tôi ở trong giới giải trí hô mưa gọi gió, tất cả những chuyện trong vòng này tôi đều biết hết! Cho đến giờ vẫn còn chưa từng nghe đến, có nhà giàu nào truyền ra scandal với con ả đê tiện Lăng Vi! Ông mau đi tra ngay cho tôi!”
Các đài truyền hình trên tivi cũng đều phát tin tức cô ta ‘vả mặt Lăng Trí’! Chuyện này có ảnh hưởng rất lớn đến danh tiếng của cô ta! Thậm chí còn cắt đứt con đường trải đầy hoa hồng của cô ta nữa!
Chu Vân càng nghĩ lại càng tức! “n” một tiếng, hất văng chiếc điều khiển tivi! Pin của nó cũng bị văng hết ra ngoài, không ngừng lăn lông lốc trên mặt đất!
Lục Thiên Minh đang bước từ trên tầng xuống cũng nhìn về phía cô ta, anh ta bước vào phòng khách, hai tay chống lên sofa, nhìn vào mặt cô ả: “Sao thế? Ai lại làm bảo bối của anh tức giận thế này?”
Anh ta nhìn vào tivi, bởi vì Chu Vân cũng có chút nổi tiếng, cho nên vô cùng để ý đến tin tức giải trí, sáng nào, cho dù không ăn cơm cũng đều muốn canh chừng trước tivi nhìn không chớp mắt.
Ti vi vẫn còn đang tiếp tục phát tin: “Mời quý vị xem đoạn video sau…”
Đoạn video phát ngay sau đó, chính là video mà cô ta đã tát Lăng Trí, bất kể là câu nói nào của cô ta, cũng đều bị người ta quay trộm!
“Thiên Minh… Có kẻ hãm hại em…” Chu Vân ủy khuất nhào vào иgự¢ Lục Thiên Minh.
Lục Thiên Minh ôm cô ta, an ủi: “Không sao, giao cho anh giải quyết.”
Lục Thiên Minh thật sự rất yêu cô ta, cho dù có biết thân phận thật của cô ta thì cũng sẽ không ảnh hưởng quá lớn, thế nhưng… người nhà anh ta… sẽ phải tốn nhiều công sức lắm đây.Lục Thiên Minh lập tức gọi điện đến đài truyền hình, tốn không ít tiền để kết nối, sai đối phương phát lại tin tức khác, nói là “Thật ra Chu Vân đang diễn một bộ phim về luân lý gia đình.”
Người nhận điện thoại không biết quan hệ lợi hại trong vấn đề này, liền trót miệng đồng ý ngay trong điện thoại.
Thế nhưng đến buổi chiều, người đó lại gọi điện thoại đến: “Lục thiếu gia! Chuyện này, chúng tôi không thể giúp được!”
“Tại sao?” Lục Thiên Minh là thương nhân khá có tiếng tăm trong nước, loại chuyện nhỏ như thế này, mà cũng không cho anh ta mặt mũi? Anh ta hơi bất ngờ một chút.
“Aizz, Lục thiếu à!” Đối phương vội vàng nói: “Đài truyền hình của chúng tôi thuộc công ti chi nhánh nhỏ của Đỉnh Phong Quốc Tế. Người lên tiếng lần này chính là boss lớn của chúng tôi! Anh có biết người báo chuyện này là ai không? Cô ấy là phu nhân của đại boss đó! Lục tiên sinh, không phải ngài muốn đối địch với Đỉnh Phong Quốc Tế chứ?”
“…” Gân xanh trên trán Lục Thiên Minh giật giật liên hồi.
Đỉnh Phong Quốc Tế?
Đối phương còn nói tiếp: “Ngài là thương nhân tốt, là nhà từ thiện lớn, tôi không muốn hại ngài đâu, thời gian ngắn mà ngài qua lại với Chu Chỉ Vân, người phụ nữ này cũng không hề đơn thuần như ngài nghĩ đâu. Hôm nay tôi nói thật với ngài nhé, trước kia người phụ nữ này đã từng ôm bắp đùi rất nhiều người… chẳng qua cũng không đăng trên mặt nổi mà thôi, ngài không biết bên trong vũng nước này sâu đến thế nào đâu. Hôm nay, nếu thật sự ngài muốn ra mặt thay Chu Chỉ Vân, thì phải qua được cửa ải của Diệp đại boss Diệp Đình cái đã! Mặc dù ông chủ Diệp luôn khiêm tốn, thế nhưng tin tức có liên quan đến anh ấy cũng không phải không có chút nào. Bên trong nước ta mặc dù chưa truyền ra cái gì, thế nhưng câu chuyện âи áι của Diệp tiên sinh và Diệp phu nhân tại quần đảo Aili cũng đã truyền khắp phố lớn hẻm nhỏ. Không tin ngài hãy mau lên mạng mà xem. Lời cũng chỉ có thể nói đến đây được thôi, ngài suy nghĩ lại đi nhé.”Cúp điện thoại, trongd dầu Lục Thiên Minh giờ chỉ còn lại phong vân bão nổi!
Chu Chỉ Vân là một minh tinh, tài liệu scandal của cô ta có cả một đống, thế nhưng Lục Thiên Minh cũng không phải rất để ý đến tin tức trước kia của cô ta làm gì.
Nhưng mà, lần này… người muốn chỉnh Chu Chỉ Vân lại chính là Đỉnh Phong Quốc Tế!
Diệp Đình!
Cái tên này như sấm dội bên tai! Trên thế giới này liệu có mấy người chưa từng nghe đến tên Diệp Đình?! Thương nhân thế hệ trẻ hiện giờ, có ai không coi Diệp Đình là mục tiêu phấn đấu cơ chứ?
Thậm chí, anh ta đã từng coi Diệp Đình là động lực giúp anh ta tiến về phía trước.
Lục Thiên Minh ngàn vạn lần không ngờ đến… người muốn lôi Chu Chỉ Vân ra ánh sáng, lại chính là phu nhân của Diệp Đình! Lục Thiên Minh vội vội vàng vàng lên mạng, tìm kiếm tin tức về quần đảo Aili. Quả nhiên… phu nhân của Diệp Đình tên là Lăng Vi!
“Anna, mau giúp tôi hẹn gặp Diệp tiên sinh Diệp Đình của Đỉnh Phong Quốc Tế. Chờ bao lâu cũng không sao, cố gắng hẹn bằng được!!”
Gặp Diệp Đình? Lục Thiên Minh không có bất kỳ hy vọng nào.
Nhưng không nghĩ đến, xế chiều, Lục Thiên Minh đột nhiên nhận được điện thoại của trợ lý Diệp Đình, nói Diệp tiên sinh bằng lòng gặp anh ta.
Lục Thiên Minh đặc biệt hưng phấn!
Diệp Đình bằng lòng gặp anh ta! Chuyện này thật sự quá ngạc nhiên!
Trong giới, mặc dù anh ta cũng rất nổi danh, nhưng đối với Diệp Đình, anh ta bất quá chỉ là một hạt đậu nhỏ mà thôi!
Hơn nữa, Diệp tiên sinh bằng lòng gặp anh ta, nói rõ chuyện của Chu Chỉ Vân này… còn có cơ hội chuyển biến.
Lục Thiên Minh cố ý mặc âu phục màu đen trang trọng, thắt cà vạt, cài kẹp cà vạt, lại cố ý bảo thợ trang điểm thiết kế cho một kiểu tóc nhẹ nhàng khoan khoái.
Tóc chải không một chút cẩu thả, giày da lau đến mức không một hạt bụi.
Lục Thiên Minh bận rộn cả giờ trước gương mới xử lý ổn thỏa tất cả, anh ta nhìn thời gian một chút, cách thời gian gặp mặt còn một giờ.
Vốn không cần đi sớm như vậy, nhưng anh ta lo lắng bị tắc đường.
Ở nhà cũng không ngồi yên được, vì vậy liền ra khỏi cửa thật sớm.
Khi đi đến sân golf Diệp Đình chọn, Lục Thiên Minh đi đến quầy phục vụ hỏi. Nhân viên phục vụ nói: “Diệp tiên sinh vẫn chưa đến, ngài đến phòng nghỉ ngơi chờ một lát.”Lục Thiên Minh lo lắng bất an ngồi ở phòng nghỉ ngơi chờ.
Nửa giờ sau, theo thời gian đã ước định, Lục Thiên Minh nhìn thấy Diệp Đình xuất hiện! Diệp Đình thật sự chói mắt hơn nhiều so với trên tạp chí. Anh ta tràng khí mạnh mẽ, ánh mắt sáng chói! Cái loại tự tin đó, không cần dùng ngôn ngữ, không cần dùng biểu tình, chỉ cần đứng yên như vậy liền có thể ép người khác thở không thông.
Người quen biết Diệp Đình đều biết, Diệp Đình làm người khiêm tốn, tin tức đặc biệt ít.
Nhưng người trong ngành, cơ hồ không có ai không biết Diệp Đình.
Diệp Đình xuất sắc, không chỉ ở điểm anh ta đẹp trai bao nhiêu.
Coi như là một người ái mộ, Lục Hiểu Minh hiểu rõ nhất lịch sự phấn đấu của Diệp Đình. Diệp Đình làm người bền bỉ, cố gắng, tài hoa và vô cùng trí tuệ! Tất cả chiến tích trong sự nghiệp của Diệp Đình, anh ta có thể đọc thuộc lòng trôi chảy.
Lúc này, Diệp Đình mặc một chiếc sơ mi màu trắng quần dài màu kem bình thường. Cả người nhìn trong vô cùng hưu nhàn, tùy ý và khoan khoái. Lục Thiên Minh đột nhiên cảm thấy trang phục của mình quá cẩn trọng…
Lục Thiên Minh khẩn trương đứng lên, bước đến tiếp đón Diệp Đình, anh ta chủ động đưa tay, cung kính nói: “Diệp tiên sinh…vô cùng vinh hạnh có thể gặp được ngài, tôi là Lục Thiên Minh!”
Diệp Đình đứng yên nhìn anh ta, bắt tay với anh ta.
Lục Thiên Minh quá khẩn trương ngay cả tốc độ nói chuyện cũng không tự chủ chậm lại.
Diệp Đình dùng động tác tay “Mời.”
Hai người thay quần áo đi đến sân đánh golf.Lục Thiên Minh cầm gậy đánh golf, từ đầu đến cuối không mở miệng nói chuyện, anh ta nhìn bãi cỏ xanh biếc, nhìn chân trời xanh thăm thẳm, chỉ cảm thấy dường như bầu trời đủ thấp đè ép anh ta không nói ra lời.
Diệp Đình cũng không có ý định nói chuyện. ‘Bạch’ một tiếng vô cùng có khí chất vung tay, đánh quả cầu màu trắng ra ngoài.
Hai người đánh mười mấy gậy, dần dần loại trừ cảm giác xa lạ, Lục Thiên Minh mới để lộ rõ ý đồ.
“Diệp tiên sinh, thứ lỗi cho tôi lỗ mãng… tôi lần này hẹn gặp ngài chủ yếu là vì chuyện của Chu Chỉ Vân.”
“Ừ” Diệp Đình nhàn nhạt đáp một tiếng, ‘Bạch…’ đánh một quả cầu bay ra.
Lục Thiên Minh không biết nên làm sao để tiếp tục đề tài, nhưng hôm nay là cơ hội duy nhất của anh ta, chỉ có thể nhắm mắt nói: “Chu Chỉ Vân là vị hôn thê của tôi, xin Diệp tiên sinh cùng phu nhân có thể nương tay… cho cô ấy một con đường.”
“A…” Diệp Đình chậm rãi đi trên sườn núi, đi đến đỉnh sườn núi, đón gió, ung dung nói: “Chu Chỉ Vân là vị hôn thê của anh sao?”
“Đúng vậy!” Lục Thiên Minh ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Đình, đáy mắt dâng lên một tia hy vọng.
Nhưng mà, Diệp Đình cười một chút nói: “Lăng Vi là vợ tôi.”
“…” Lục Thiên Minh á khẩu không trả lời được. Cái này… ý anh ta là…
Diệp Đình không nói thêm lời nào nữa.
Trái tim Lục Thiên Minh đông đông như đánh trống.
Diệp Đình đứng yên, liếc anh ta một cái, lãnh đạm nói: “Tôi hôm nay hẹn anh ra, là từ sự tôn kính đối với Lục lão tiên sinh và thái độ làm việc của anh.”
“Ngài biết tôi sao?” Lục Thiên Minh cực kỳ kinh ngạc.
Diệp Đình cười nói: “Tôi năm đó nhận ân huệ của Lục lão tiên sinh, đối với chuyện của Lục gia biết một chút.”
Trong lòng Lục Thiên Minh dần ổn định, nhân lúc chuyện còn nóng truy hỏi: “Vậy chuyện của Chu Chỉ Vân…”
Diệp Đình lãnh đạm nói: “Chu Chỉ Vân là ai tôi không quan tâm, tôi chỉ quan tâm ai chọc khiến vợ tôi không vui.” Anh ta liếc Lục Thiên Minh một cái, từng chữ từng chữ nói: “Ai khiến cô ấy không vui, tôi sẽ khiến người đó không vui hơn.”
Lục Thiên Minh cau mày, đến thở mạnh cũng không dám.
Diệp Đình dừng một chút, lên giọng mấy phần nói: “Vì vậy, chuyện Chu Chỉ Vân này, tôi nhất định sẽ làm! Tôi hôm nay hẹn anh ra, chính là báo trước cho anh, tôi sẽ không không rõ ràng đối phó với anh. Nếu không phải Lục lão tiên sinh đã từng trợ giúp tôi, tôi tuyệt đối không để ý đến cảm thụ của anh.”
“…”
Diệp Đình liếc anh ta một cái, nhắc nhở: “Cơ nghiệp của Lục thị đã có trăm trăm, ba năm trước, vật liệu Lục thị trích trữ bị trộm mất, khiến dây truyền sản xuất bị đứt đoạn, nguyên khí tổn thương nặng nề. Có phải có chuyện này?”
“Quả thật như vậy! Ngài biết nội tình sao? Nếu tiện, mong ngài nói rõ.” Lục Thiên Minh ngước mắt nhìn chăm chú vào anh ta, tim đập ‘thình thịch’.Gậy đánh golf của Diệp Đình chạm đất, bàn tay chống lên trên đầu gậy.
Diệp Đình nhìn về phía trước, ánh mắt xa xăm: “Vật liệu của Lục thị bị trộm, nhưng có một công ty khác lại khởi sắc. Biết nguyên nhân vì sao không?”
“…” Lục Thiên Minh ngạc nhiên, tựa như nhớ đến cái gì liền ngây người.
Gậy đánh golf của Diệp Đình đâm xuống đất, lãnh đạm nói: “Tên trộm vật liệu kia các của các người, trở thành một thế lực mới trong ngành. Lại thiết lập quan hệ với Lục gia các người, trở thành đối tác hợp tác thân thiết.”
Lục Thiên Minh bối rối! Biểu tình trên mặt anh ta tựa như bị sét đánh vậy!
Anh ta nói người này… là…
Giống như muốn chứng minh ý nghĩ của anh ta, thanh âm Diệp Đình tựa như sấm rền nổ bên tai anh ta: “Người nọ… họ Chu, tên là Chu Trọng.”
Lục Thiên Minh như bị ngũ lôi đánh trúng! Ngay cả cây gậy đánh golf rời khỏi tay từ khi nào cũng không biết.
Cả người anh ta giống như hồn lìa khỏi xác, ngây ngốc đứng ở đó.
Lại nghe Diệp Đình nói: “Lúc ấy, giúp các người vượt qua cửa ải khó khăn, là một thế lực ở nước ngoài.”“…” Lục Thiên Minh đột nhiên chấn động một cái, giương mắt nhìn anh ta, Diệp Đình nhìn chằm chằm vào mắt anh ta nói: “Thế lực ở nước ngoài này, đầu tư cho Lục thị một ức (một trăm triệu) ba nghìn năm trăm vạn, kéo Lục thị ra khỏi vực sâu.”
“…” Cánh môi Lục Thiên Minh run rẩy, như muốn nói cái gì mà lại không nói lên lời.
Diệp Đình chậm rãi cười một tiếng.
“Diệp tiên sinh, là ngài… cứu chúng tôi…” Lục Thiên Minh run rẩy nói.
“Không sai. Tôi đã từng nói, tôi chịu ân huệ của Lục lão tiên sinh, tôi ra tay trợ giúp Lục thị cũng không cần báo đáp, chỉ là muốn gửi lời chào đến Lục lão tiên sinh.”
Diệp Đình nói xong, nhìn chằm chằm anh ta một lát rồi ngồi lên xe golf.
Lục Thiên Minh cứng đơ cả người, ngay cả một cái nhúc nhích cũng không nổi.
Lục Thiên Minh cũng không biết đã đứng tại chỗ bao lâu…
Đánh xong một trận cầu, anh ta giống như một du hồn không có suy nghĩ vậy… tất cả trong đầu đều là lời Diệp Đình nói.
Chờ đến lúc về nhà, Chu Chỉ Vân cầm dép anh ta, chân thành tươi cười để vào bên chân anh ta.
“Anh về rồi… mệt không, mau mau nghỉ một lát đi.” Âm thanh của cô ta yêu kiều, dịu dàng mà nhu tình, vô cùng động lòng người.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc