Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 83

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Lăng Vi quật cường đè nén nước mắt, chỉ hít mũi.
Cô giơ tay lên nắm lòng bàn tay ấm áp của anh, mặt tựa vào trong lòng bàn tay anh.
Lúc này, điện thoại reo, Diệp Đình nhận, Lăng Vi mơ hồ nghe đối phương nói: “Thu hình 12 năm trước rất khó tìm… Hơn nữa, khi đó có camera thu hình, nhưng kỹ thuật giữ tư liệu không tân tiến như bây giờ. Phần tư liệu anh muốn tìm không thể chắc chắn… có còn giữ hay không…”
Diệp Đình nghe anh ta nói xong, chỉ ngắn gọn có lực nói một câu: “Không tiếc bất cứ giá nào!”
“…” Đối phương trầm mặc chốc lát, nói: “Được, chúng tôi nhất định sớm tìm ra tư liệu, nhưng lượng công việc này quá lớn, nhanh nhất cũng phải hai ba ngày mới có thể hoàn thành, nếu tiến hành không thuận lợi, có thể cần thời gian dài hơn.”
Diệp Đình nhàn nhạt “ừ” một tiếng: “Phương diện tiền bạc đều do tôi phụ trách.”
“Được, Diệp tiên sinh!”
Lăng Vi hít một hơi thật sâu, nén nước mắt vào. Không muốn mất khống chế trước mặt anh, tránh cho anh lại đau lòng. Nên phải chạy mau: “Em đi về trước, có tin tức, anh thông báo cho em được không?”
Diệp Đình gật đầu, đưa cô ra phòng làm việc.
Trợ lý Jason và thư ký Lynn ở ngoài bận rộn đến mức chân không chạm đất.Bộ thư ký cự tuyệt tổng cộng mấy chục cuộc gọi, dời hai hội nghị. Thư ký trưởng và Thư ký phó như chạy show.
Thấy cửa phòng làm việc của Tổng giám đốc mở ra, Jason và Lynn đồng thời quay đầu, thấy ánh mắt Lăng Vi hồng hồng đi ra. Mặc dù không thấy nước mắt, nhưng khóe mắt ẩm ướt. Là sao? Lúc ký hợp đồng rõ ràng rất vui vẻ, sao đột nhiên khóc rồi?
Jason suy nghĩ, vừa rồi dường như Lăng Vi không vui, nhưng ngại làm mất mặt boss, giả vờ vui vẻ đánh bóng bàn với lão Hà? Cô gái này cũng không quá chịu đựng rồi… tất cả bọn họ đều không nhận ra sự khác thường của cô, trải qua chuyện gì mới có thể khiến cô che giấu bi thương sâu như vậy?
Còn boss đại nhân sau lưng cô mặt đầy trìu mến, ánh mắt ôn nhu nhìn cô chăm chú, boss còn nâng tay lau khóe mắt cho phu nhân… chân mày boss đại nhân vẫn nhíu lại.
“Chào Tổng giám đốc, chào phu nhân…”
Lăng Vi sửng sốt, xoay người, lễ độ gật đầu chào hai người bọn họ.
“Em về trước.” Cô quay đầu nói với Diệp Đình: “Anh phải chú ý nghỉ ngơi, đừng quá mệt mỏi.”
Chân mày Diệp Đình rốt cuộc giãn ra. Nhìn cô thật lâu, ánh mắt anh ôn nhu thâm tình như bao hàm một ao nước.
Lăng Vi vẫy tay với anh, xoay người đi vào thang máy.
Diệp Đình đứng đó, ánh mắt một mực đi theo bóng lưng gầy nhỏ của cô, thẳng đến khi bóng người cô biến mất khỏi tầm mắt.
Lynn thấp giọng hỏi Jason: “Boss không phái người đưa phu nhân về sao?”Jason thần thần bí bí nói cho cô ta: “Có nhiều người âm thầm bảo vệ phu nhân… Không cần cố ý phái người đưa đi…”
Miệng Lynn thành hình chữ O…
Trong hội nghị, Diệp Đình nói muốn thu mua một mảnh đất, chính là mảnh đất thương nghiệp gần “Lão Long Đằng”. Đó chính là hiện trường cha mẹ Lăng Vi xảy ra tai nạn xe cộ.
Hai ngày sau, Diệp Đình lấy được một đoạn video thu hình. Lăng Vi vừa tan việc, Diệp Đình lập tức phái người đón cô đến.
Trong phòng làm việc Diệp Đình, anh mở laptop, mở video: “Mấy đoạn video này… đều bị cắt.”
Lăng Vi đứng cạnh anh, tâm tình phiền muộn, gần như tuyệt vọng.
“Bị cắt thật sao? Đầu mối bị gãy… làm sao bây giờ?”
Sắc mặt cô tối tăm, ánh mắt không tia sáng, chân mày nhíu lại. Hiển nhiên, hai ngày nay cô đều tra tư liệu, căn bản không ngủ. Diệp Đình cũng vì chuyện này mà bận tới bây giờ.
Anh đưa tay nắm cổ tay cô, kéo cô lại, Lăng Vi tựa vào trong *** anh, ngồi trên đùi anh.
Anh giơ tay xoa mi tâm cô.
“Đừng gấp, chồng có cách.” Lăng Vi nhìn anh, thấy mắt phượng của anh ngày càng thâm thúy, tựa như vòng xoáy trí tuệ.
Anh khẽ híp mắt! Trong lòng Lăng Vi liền có cảm giác —— biểu tình tràn đầy tự tin như vậy, ánh mắt anh ngông cường tự cao tự đại như vậy!
“Anh có cách rồi?”
Diệp Đình nói: “Số liệu gốc của mấy video này… Chắc anh có thể lấy được.”
“Làm sao lấy?” Lăng Vi kinh ngạc nhìn anh.
Tay Diệp Đình chỉ chỉ mặt bàn, ánh mắt thâm trầm nói: “Cắt video cũng không có ích lợi gì, những hình ảnh này nhất định được lưu lại trong đĩa cứng của máy vi tính để bàn.”
“…” Lăng Vi cau mày, hoàn toàn nghe không hiểu: “Vậy chúng ta có cần về nước không? Chuyện này đã qua 12 năm, máy tính kia đã sớm bị hỏng đúng không? Cho dù không hỏng, người ta cũng sẽ không cho chúng ta xem nha!”
“Nha đầu ngốc!” Diệp Đình bật cười: “Không phải trong số liệu của máy vi tính có lưu sao!”
“…” Lăng Vi nghẹn, thật lâu mới hỏi: “Anh định hack… số liệu của hệ thống giao thông?”
“Nếu không, em có cách tốt hơn?”
“…”
Lăng Vi ôm ***! Tim cô nhảy thình thịch, cô khẩn trương, lòng bàn tay cũng chảy mồ hôi: “Em hơi sợ…”“Sợ cái gì?”
“Đây chính là… hệ thống của chính phủ, sẽ không có chuyện gì chứ?”
Diệp Đình nhướng mày, nhìn chăm chú vào cô: “Lo cho anh?”
Nói nhảm! Lăng Vi cắn răng.
Diệp Đình cười lên: “Không sao, đừng lo lắng.”
Anh xoa trán, suy nghĩ một lát, nghiêm túc nói: “Thật ra không cần sợ, đây không phải văn kiện cơ mật gì. Huống chi, chúng ta đã xin lập án, bây giờ yêu cầu lấy tài liệu, cảnh sát cũng sẽ giúp chúng ta, chẳng qua kỹ thuật của bọn họ có hạn, nếu bị người ta động tay động chân, bọn họ không có cách phục hồi. Bây giờ anh giúp bọn họ trả lại số liệu như cũ trước, sau đó sẽ cho bọn họ tham gia điều tra.”
“Anh có thể trả lại số liệu như cũ? Số liệu bị thủ tiêu, anh còn có thể phục hồi? Nhiều năm như vậy, có thể thật không?” Lăng Vi mở to mắt, tựa như hiểu biết của cô về Diệp Đình… có hơi nông cạn?
Trên thế giới này, còn có việc gì anh không biết?
Diệp Đình cười, cười tự đại.
“Chồng em là ai? Em còn chưa biết rõ sao?!” Một trong những hacker cao cấp nhất thế giới này!
“…” Lăng Vi sâu kín nhìn anh, hồi lâu, toét miệng cười nói: “Đã rõ! Anh thật tài!”Diệp Đình vui vẻ. Nhìn cô cười toét miệng, lại muốn chọc cười cô. Anh đột nhiên giơ một ngón tay, gõ răng nhỏ của cô: “Aiya, đủ răng rồi.”
Lăng Vi囧, còn có người hơn 20 tuổi mà chưa đủ răng?
Anh đùa giỡn… cũng quá ngây thơ rồi.
Có điều… quả thật khiến tâm tình cô thả lỏng không ít.
Diệp Đình hack vào số liệu, quả nhiên thấy tư liệu bị cắt bỏ, nhưng muốn khôi phục… thật sự hơi phiền toái…
“Xem ra là một người trong nghề!”
Diệp Đình chuyên chú. Lăng Vi nín thở, ngồi thẳng, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, rár sợ quấy rầy suy nghĩ của anh.
Diệp Đình đang bận rộn bỗng nhiên dừng tay, Lăng Vi khẩn trương: “Sao thế? Không phục hồi được sao?”
Diệp Đình nhướng mày, mặt đầy nghiêm túc nhìn cô chốc lát: “Anh phục hồi tài liệu giúp em, em lấy gì báo đáp anh?”
“…” Lăng Vi suýt chút nữa phun ra một ngụm máu.
Cô chống hông, nói: “Thời khắc quan trọng như vậy đừng có đùa được không? Cả người em đều là của anh rồi, anh còn muốn em báo đáp anh thế nào?”
Diệp Đình quan sát cô từ trên xuống dưới, vô cùng nghiêm túc nói: “Vẫn chưa hoàn toàn….”
Lăng Vi xấu hổ trợn trắng mắt: “Rất nhanh sẽ!”
“Thật?”
“Không biết!” Lăng Vi trừng anh.
Sắc mặt Diệp Đình liền trở nên ấm áp như xuân, lời cô tương đối được lợi. Anh suy nghĩ, nói ra một điều kiện làm anh buồn bực rất lâu: “Kêu chồng một tiếng, chồng giúp em, nhưng sau này không được kêu là chồng Đình Đình nữa!”
“Vậy kêu gì?”
Anh suy nghĩ một lát, nói: “Kêu chồng yêu!”
Lăng Vi chê bai bĩu môi, sau đó thay đổi biểu tình, cong môi cười, giả mù sa mưa, ngọt ngào kêu: “Chồng yêu… Mau tra giúp em đi, cầu xin anh!”
“Ngoan…” Anh hài lòng gật đầu, tiếp đó, nâng một ngón tay chỉ gương mặt tuấn tú của mình: “Qua đây, mau hôn anh…”
“Có thể đừng giỡn nữa không?” Lăng Vi trợn mắt, anh trợn mắt lại: “Là em nói muốn “hôn hôn chồng”, tới đi! Chồng phê chuẩn!”
(*) Chữ chồng yêu và chữ hôn hôn chồng đều cùng một chữ trong tiếng Trung.“…” Lăng Vi nổi điên, ai u, vô lại như vậy, thật sự rất là Diệp Đình!
Dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng phúc hắc trước kia đâu rồi? Tại sao biến thành một tên biến thái vô lại rồi ah!
Diệp Đình buồn cười nhìn cô, xoa chân mày đang nhíu chặt của cô: “Sau này không được phép cau mày nữa!”
“Ừ!” Cô giãn chân mày, gật đầu đáp ứng. Người này… Thì ra nói vòng vo chủ yếu là muốn nói câu này… Nên mới cố ý chọc cười cô để cô thả lỏng, không muốn cô buồn bực. Cô nhìn mắt anh, cũng toét miệng cười với anh.
Anh giơ tay vỗ ௱ôЛƓ cô, nói: “Em đi ra ngoài chơi một lát, anh cần chút thời gian.”
“Được!” Lăng Vi lập tức từ trên đùi anh bật dậy, vừa muốn đi, đột nhiên dừng lại, ôm cổ anh, hôn mặt anh: “Chồng, cố gắng lên!”
Ánh mắt Diệp Đình phức tạp nhìn cô chạy nhảy ra ngoài, nha đầu này… Nhất định chính cô cũng không biết cô lúc này cực kỳ mê người…
Diệp Đình lắc đầu, vẻ mặt chuyên chú nhìn màn hình vi tính.

Chỉ mất chút thời gian, cửa phòng làm việc của Diệp Đình mở ra, Lăng Vi ngẩng đầu, thấy Diệp Đình ngoắc cô.
Lăng Vi theo anh vào phòng làm việc.
Diệp Đình xoay laptop qua hướng khác cho cô xem: “Đoạn video bị xóa, anh phục hồi như cũ rồi.”Tim Lăng Vi đập thình thịch như động cô! Nhanh đến mức muốn nhảy ra ngoài!
Cô đi tới bàn làm việc. Diệp Đình nắm tay cô, vô cùng trịnh trọng nói: “Bất kể thấy cái gì cũng bình tĩnh đối mặt, được chứ?”
“Được!”
Diệp Đình cầm chuột, mở video. Lăng Vi nhìn màn hình không chớp mắt, cô nhìn thấy… camera thu hình của một Bộ sửa chữa Long Đằng.
Cô mở to hai mắt nhìn cẩn thận: “Là ba mẹ em!” Hốc mắt Lăng Vi nhất thời đỏ lên, nước mắt rơi xuống! Lý trí hoàn toàn bay đi! Đau thương tràn vào tim! Nước mắt rơi xuống lã chã như mưa. Tâm tư đã chuẩn bị trước trong nháy mắt sụp đổ ——
Cô chảy nước mắt, thống khổ che miệng, Diệp Đình ôm cô, cô thấy… xe ba mẹ cô từ trong Long Đằng lái ra…
Sau đó, xe lái tới Bộ sửa chữa. Lý Bằng Phi nghiêm túc kiểm tra xe.
Tim Lăng Vi đập càng lúc càng nhanh! Anh ta làm kiểm tra xe rất bình thường.
Lăng Vi che miệng, không dám phát ra tiếng nào.
Trong mắt cô chứa đầy đau buồn, lại thấy… Lý Bằng Phi kiểm tra xe xong. Xác nhận xe ô tô không có vấn đề gì, nói: “Xe không có vấn đề.” Sau đó, Lý Bằng Phi nhận một cú điện thoại, nói: “Bộ sửa chữa bên khu đông Dương Minh xảy ra chút chuyện, đối phương nói muốn mời giám đốc Bộ sửa chữa qua giải quyết.”
“Nhưng Giám đốc không đi làm.”
Ba mẹ nói đúng lúc bọn họ không có việc gì, có thể tới xem thử.
Lý Bằng Phi còn hơi tiếc nuối, vì ông chủ và phu nhân thật vất vả mới có một kỳ nghỉ…
Sau đó, Lăng Vi thấy xe ba mẹ mình lái ra khỏi Bộ sửa chữa của Long Đằng… Sau đó!!!
Sau đó… Lăng Vi thấy…
Lăng Trí và Vương Hân Bình… xuất hiện… ở cửa… công ty Long Đằng…
“Là bọn họ!”
Lăng Vi tức giận siết chặt quả đấm, hốc mắt đỏ ngầu! Cô cắn chặt răng!
Cô mở to mắt, thấy xe ba mẹ dừng lại trước cửa công ty, dường như nói gì với Lăng Trí.
Tiếp đó, Lăng Trí và Vương Hân Bình mở cửa xe, lên xe.
Video này kết thúc.
Nước mắt Lăng Vi rơi xuống. Cô vội giơ tay lên lau sạch.
Diệp Đình nắm tay cô, gõ bàn phím, phát một video khác.
Lăng Vi thấy ba cô lái xe đến một bãi đỗ xe gần đó…
“Vương Hân Bình động tay vào lúc này!” Lăng Vi không dám xem tiếp…Nhưng cô lại không thể không xem.
Trong video, xe Lăng Trí và Vương Hân Bình bể bánh xe, lúc này đang có người tháo bánh xe bọn họ ra.
Nhưng trên xe Lăng Trí không có bánh xe sơ cua, nên dùng bánh xe trong xe Lăng Phong…
Cũng chính vào lúc này, có người mở nắp trước xe! Cắt ống dầu cạnh môtơ!
Động tác anh ta rất nhanh, gần như hoàn thành trong vòng mấy giây!
Mắt Lăng Vi đỏ ngầu, cả người bốc lửa, không cầm được nước mắt!
Chuyện kế tiếp, không cần nghĩ cũng biết! Cô hận không thể xông vào trong màn hình xé nát Vương Hân Bình cho chó ăn! Người đàn bà ác độc này là kẻ thù hãm hại ba mẹ cô, *** ba mẹ cô!
Tuy trước kia có nghi ngờ, nhưng khi chính mắt thấy được, cảm giác căm hận đó còn mãnh liệt hơn tưởng tượng gấp mười ngàn lần!
Thống khổ trong lòng Lăng Vi không cách nào nói rõ. Chẳng qua không ngờ tới Lăng Trí cũng ở đó!
“Chú em… Tại sao chú ấy cũng ở đó? Chú ấy rốt cuộc biết chuyện không?”
Diệp Đình thấy cô giận đến cả người run rẩy, vội tắt video ôm cô.
Ngón tay anh không ngừng lau khóe mắt cô… đoạn sau là tai nạn vô cùng kinh khủng, xe bị một chiếc xe buýt nghiền nát, thật sự không dám nhìn thẳng, cả xe bị đè bẹp. Anh không định để cô xem.
Diệp Đình tiện tay tắt laptop. Kéo cô vào trong *** ôm thật chặt, giơ tay xoa tóc cô.
Lăng Vi khóc thút thít, khóc đến tê tâm liệt phế! Tim Diệp Đình sắp nứt ra.“Diệp Đình… Cảm ơn anh ở bên cạnh em…” Cảm ơn anh không để em một thân một mình rơi vào vực sâu thống khổ.
“Ngốc… Chồng sẽ luôn ở bên cạnh em.” Anh dùng sức ôm cô vào lòng, hận không thể khảm cô vào máu xương.
Không đành lòng để cô khổ sở, không đành lòng nhìn cô tan nát cõi lòng.
“Vương Hân Bình!” Nước mắt Lăng Vi như nước sông tràn lan mãnh liệt. Mắt cô bỗng hiện lên màu đỏ hận thù!
Diệp Đình âm trầm nói: “Em muốn bà ta ૮ɦếƭ, anh sẽ không để cho bà ta còn sống.”
Anh không giống đùa giỡn, Lăng Vi biết anh có bản lĩnh này. Nhưng cô lắc đầu: “Có một số việc, em muốn tự làm.”

Lăng Vi mang theo video đi gặp Lý Bằng Phi, Lý Bằng Phi xem xong, ôm mặt khóc lóc!
Ma chướng quấn lấy anh ta 12 năm rốt cuộc bị loại bỏ vào giờ phút này!
Lăng Vi rửa sạch oan khuất cho anh ta!
12 năm, anh ta không dám về nước, không dám gặp bạn bè!
Anh ta chịu nhiều tranh luận, chịu nhiều hoài nghi! Anh ta thời thời khắc khắc đều đau khổ tự trách.
Minh Dương! Anh ta quả thật nói Minh Dương! Anh ta không nói sai! Anh ta không hại anh Phong và chị Nhã!
Lý Bằng Phi khóc đến chảy nước mắt chảy nước mũi ——
Lăng Vi xoa khóe mắt, ôm anh ta: “Anh Bằng Phi, hy vọng anh có thể thoát khỏi chuyện này. Ba mẹ em đã từng tín nhiệm anh như vậy, bọn họ nhất định không hy vọng anh sống qua ngày trong thống khổ và tự trách. Bất kể là ai, thiếu công đạo bọn họ, em đều sẽ thay bọn họ đòi lại từng cái một!”
Lý Bằng Phi đưa tay ôm cô, nước mắt mãi rơi như đứa bé. Ủy khuất 12 năm rốt cuộc tìm được lối ra rồi!
Một tuần sau, trước khi về nước, Lăng Vi có lòng đặt bàn ở khách sạn năm sao, tham dự đều là nhân viên của Long Đằng trước kia. Những người này đều do Diệp Đình liên lạc.
Những nhân viên kỳ cựu của Long Đằng thấy Lăng Vi và Lý Bằng Phi trước tiên là kinh ngạc, sau đó hy vọng bọn họ có thể sống tốt từ trong thâm tâm!
Lưu Nghị Cương thở dài nói: “12 năm… Không nghĩ tới… Đến hôm nay mới chân tướng rõ ràng!”
Du Minh ngồi cạnh anh ta đột nhiên đứng lên. Anh ta giơ ly R*ợ*u, nhìn Lý Bằng Phi: “Chú em Bằng Phi, năm đó anh đây trách lầm chú! Không ngờ chuyện này không liên quan tới chú, thật xin lỗi! Anh đây nhận lỗi với chú!”
Lý Bằng Phi nâng ly R*ợ*u, đứng lên. Lưng anh ta thẳng tắp, cùng Du Minh nhìn nhau chốc lát. Hai người cụng ly, uống cạn ly R*ợ*u.Uống xong, Lý Bằng Phi lại rót tiếp cho mình một ly, anh ta nhìn Lăng Vi, tay cầm ly hơi run rẩy, anh ta muốn nói gì, nhưng hé miệng lại không nói nên gì.
Lăng Vi biết anh ta nói lời không tốt, liền cầm ly đứng lên, nói với anh ta: “Anh Bằng Phi, ba mẹ em qua đời, nhưng chúng ta còn sống. Chúng ta nhất định phải sống tốt, không thể khiến bọn họ thất vọng!”
Lý Bằng Phi lộ vẻ xúc động, nâng ly uống cạn.
Chu Bá Hòa than thở: “Haiz! Đáng tiếc bây giờ còn chưa định án! Mặc dù video đã đưa ra ánh sáng, nhưng vẫn chưa tìm được tên cắt ống dầu xe khốn kiếp đó… Thật hy vọng có thể tìm ra anh ta!”
“Đúng! Bắt tên đó để khai ra hung thủ, sớm lộ ra chân tướng!”
Du Minh uống một ly R*ợ*u, cảm thán: “Long Đằng… chúng ta bỏ vào bao nhiêu tâm huyết ah…”
“Đúng nha…” Lưu Nghị Cương ngồi bên cạnh anh ta cũng cảm thán: “Haiz… Thành thật mà nói, sau khi Long Đằng phá sản, anh đây sống hết sức không như ý…”“Đúng, có ai không như vậy…”
Trước kia phúc lợi, đãi ngộ của Long Đằng rất cao. Lăng Phong và Trầm Minh Nhã là ông bà chủ có tâm nhất, công ty kiếm tiền, không đưa ra thị trường không lưu thông, tiền kiếm được quyên góp, phát phúc lợi cho nhân viên. Phúc lợi của Long Đằng khi đó quả thực vô cùng vô cùng tốt, nên rất nhiều người tài nguyện ý cùng Long Đằng gây dựng sự nghiệp.
Khi ấy, rất nhiều nhân viên đều có thể mua nhà, mua xe, thậm chí đầu tư một ít làm ăn.
Nhưng… Long Đằng sụp đổ, bọn họ đến công ty mới làm việc, nhất thời cảm thấy áp lực tăng lên gấp bội!
Lăng Vi nghe mọi người nhắc lại “Lão Long Đằng”, tưởng nhớ ba mẹ cô, trong lòng cô rất khó chịu, nhưng càng thêm kiên định và lòng tin, cô nhất định phải kiếm nhiều tiền hơn, gây dựng lại Long Đằng!
Sau tiệc này, tạm biệt các vị tiền bối, Lăng Vi về biệt thự. Cô ở trong phòng tắm nôn mấy lần, rốt cuộc không nôn được nữa. Vì dạ dày trống rỗng, không có gì để nôn tiếp.
Tâm tình cô sa sút, người cũng khó chịu. Một thân một mình vùi trong góc ở sân thượng, ngẩng đầu nhìn ánh trăng mờ nhạt. Hôm nay ánh trăng chỉ có một nửa, khó coi như bị dao cắt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc