Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 76

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Lăng Vi khiếp sợ nhìn Bill, thật sự không nghĩ tới thủ đoạn của Sở Minh Y lại đáng sợ như vậy!
Sở Minh Y, lại gây ra án mạng!
Chỉ vì ghen tỵ?!
Quá đáng sợ ——
Đáng sợ hơn là, Sở Minh Y không chỉ hại ૮ɦếƭ vợ con Bill, nhiều năm sau, còn xúi Bill đã bị điên cầm dao đi ςướק bóc!
Người đàn bà này… lòng như rắn rết, bò cạp!
Lăng Vi không dám tin Sở Minh Y lại là người như vậy, thủ đoạn ác độc đã vượt ra khỏi hiểu biết của cô!
Lăng Vi nhìn Diệp Đình, thấp giọng hỏi: “Anh đang nắm giữ những tài liệu này, đồn cảnh sát cũng không tra được phải không?”
Cô vừa xem tài liệu đồn cảnh sát cung cấp, hoàn toàn không nhắc tới Sở Minh Y.
Diệp Đình gật đầu: “Đúng vậy, nhưng tài liệu anh tra được không thể cung cấp cho tòa án. Bởi vì, những người làm chuyện này đều đã ૮ɦếƭ.”
Qua cầu rút ván, tiêu hủy dấu vết sao? Lăng Vi chỉ cảm thấy đầu bị gõ một gậy!
Sở Minh Y… còn đáng sợ gấp trăm lần so với tưởng tượng của cô!
“Cô ta làm nhiều chuyện xấu như thế, lại mặc kệ vậy sao?”
Ngay cả Diệp Đình cũng không tìm được chứng cứ có thể tin tưởng, Sở Minh Y làm việc đúng là giọt nước cũng không lọt.
Ánh mắt Diệp Đình sa sầm, anh nhìn Lăng Vi một hồi, trầm giọng nói: “Cô ta trộm bản vẽ của Laroe, bây giờ phiền phức lớn. Chỉ cần Lôi Dịch không phải phế vật, nhất định có thể nắm được sơ hở của Sở Minh Y.”Nói xong, anh dừng một lát, nói tiếp: “Cho dù Lôi Dịch thật sự là một phế vật, không tìm được sơ hở của Sở Minh Y, anh cũng sẽ tìm giúp anh ta.”
Lăng Vi cảm thấy khó chịu, cô nhìn Bill, bỗng nhiên đau lòng.
Anh ta vốn là một nhà thiết kế rất có tiếng tăm, anh ta vốn có một gia đình hạnh phúc, vui vẻ giản đơn. Lãi không ngờ, toàn bộ thay đổi trong một đêm!
Lăng Vi chợt nghĩ tới mình… Sở Minh Y vì cô mà chia tay với Lôi Dịch, còn bị Laroe sa thải! Thành trò cười lớn nhất của Laroe trong năm nay!
Sao Sở Minh Y có thể không hận cô?
Nếu không có Diệp Đình bảo vệ, không biết mình có trở thành Bill tiếp theo hay không?
Cũng không biết tại sao, cô nhìn Bill giống như nhìn anh cả của mình, vô cùng thân thiết.
Nghĩ tới cảnh ngộ của anh ta, Lăng Vi liền cảm thấy cả người đầy đau nhói!
Không có bất kỳ nguyên nhân gì, chỉ vô duyên vô cớ muốn vươn tay giúp anh ta.

Cô ôm ***, ngẩng đầu hỏi Diệp Đình: “Em có thể quan tâm anh ấy như bạn không? Hoặc là đưa anh ấy đến bệnh viện dưỡng bệnh, số tiền này em có thể chi. Anh nhìn anh ấy bây giờ đi, điên điên khùng khùng, bẩn thỉu, ma ốm. Anh ấy không nên nhận lấy kết quả như vậy!”
Diệp Đình nhìn cô, mắt ngày càng sâu: “Dĩ nhiên có thể, chỉ cần em nguyện ý. Anh ta quả thật không có kết quả như vậy…”
Lăng Vi rút án, ngày hôm sau đón Bill đi.
Lăng Vi đưa anh ta tới một khu suối nước nóng, mời người tắm giúp anh ta, thay quần áo sạch, mới đưa anh ta đến viện điều dưỡng.
Nếu không, cô sợ Bill bẩn thỉu sẽ phải chịu kỳ thị.
Trang hoàng cho Bill xong, Diệp Đình và Lăng Vi đích thân đưa anh ta đi.
Hoàn cảnh viện điều dưỡng này rất tốt. Mỗi tháng chi 7000.
Lăng Vi đã trở thành nhân viên chính thức, hiện tại tiền lương của cô chỉ có 13000, lấy ra 7000, cũng còn đủ cô chi tiêu. Còn lại 6000, gửi một phần cho chú, một phần cho bọn nhỏ ở vùng núi, tiền còn lại cô làm tiền sinh hoạt. Cô cơ bản không mua đồ xa xỉ, đồ trang điểm cũng rất ít mua, Diệp Đình lại có thể lo cho ăn uống, sinh hoạt hàng ngày của cô, tuy cô không có nhiều tiền, nhưng không có áp lực kinh tế.
Bill tắm xong, cả người nhẹ nhàng khoan khái, nếu anh ta không nói lời nào, không nhìn ra tinh thần anh ta có vấn đề gì.
Khiến Lăng Vi bất ngờ là Bill sửa tóc, lộ ra khuôn mặt anh tuấn, tóc đen, tròng mắt đen, dáng dấp rất giống người Châu Á!
Cảm giác thân thiết càng thêm mãnh liệt! Tim Lăng Vi chợt đập nhanh!
Nhưng trong tài liệu ghi rõ Bill sinh ở đảo El Hierro? Chẳng lẽ giấy khai sinh của anh ta… là giả?
Lăng Vi và Diệp Đình đưa anh ta tới viện điều dưỡng, Bill đến hoàn cảnh mới, tình trạng vô cùng không ổn định. Nhưng anh ta làm người rất hiền lành, nhanh chóng kết giao rất nhiều bạn.
Lăng Vi kinh ngạc, cô không nghĩ tới Bill lại có thể kết giao bạn mới…
Dù sao… đầu óc của anh ta… không tỉnh táo lắm.
“Có lẽ là thiên tính, thiên tính của người thuần lương, rất dễ được người khác tiếp nhận.” Lăng Vi nghĩ vậy.Lăng Vi không vội đi, cô muốn ở cùng anh ta thêm một lúc, liền hoạt động cùng anh ta, ăn trưa, nghe nhạc.
Buổi chiều, ở trong phòng âm nhạc, Lăng Vi kinh hãi lần nữa!
Bill thấy một cây đàn violon, đột nhiên sững sờ. Ngón tay anh ta nhẹ nhàng phủ lên dây đàn… Ánh mắt ôn hòa, động tác nhẹ nhàng, giống như đang nói chuyện với một người bạn cũ.
Sau đó, Bill cầm đàn violon gác lên cổ. Anh ta nhắm mắt, xúc động trình diễn. Lăng Vi kinh hãi! Vì bài hát anh ta đàn, lại là “Lương Chúc” nổi tiếng nhất Trung Quốc!
Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài…
Nghe bài hát này, Lăng Vi đột nhiên muốn khóc! Anh họ cô – Lăng Tiêu thích kéo Lương Chúc nhất. Nếu anh Lăng Tiêu còn sống, cũng sẽ anh tuấn như Bill chứ?
Mà kỹ thuật của Bill hoàn toàn giống kỹ thuật kéo đàn của Lăng Tiêu!
Lăng Vi rưng rưng nước mắt, hỏi Bill: “Anh biết Lương Sơn Bá là ai không?”
Bill thừ ra chốc lát, vẻ mặt hoảng hốt nói: “Anh ấy yêu Chúc Anh Đài…”Nước mắt Lăng Vi lập tức rơi xuống, Bill nói đúng!
Cô lại hỏi: “Chúc Anh Đài về sau thế nào?”
Bill mở to mắt, anh ta đột nhiên nói như điên: “Cô ấy ૮ɦếƭ!”
Lăng Vi rưng rưng, đưa tay kéo anh ta, trịnh trọng nói: “Không đúng, lúc Lương Sơn Bá đi bái tế Chúc Anh Đài, phần mộ của Chúc Anh Đài đột nhiên nứt ra, một con bướm bay ra. Lương Sơn Bá cũng hóa thành bướm, cùng Chúc Anh Đài bay đi.”
Bill đột nhiên chảy nước mắt, anh ta nói: “Sống không thể cùng chăn, ૮ɦếƭ cũng phải cùng mộ!”
Nước mắt Lăng Vi không thể khống chế chảy xuống.
Cô lấy túi xách, lấy hình cũ của cô và ba mẹ cô ra cho anh ta xem: “Anh biết ba người này không?”
Bill nhìn hồi lâu, bỗng nhiên nhíu mày, vẻ mặt ngày càng hoảng hốt. Anh ta bất chợt nhức đầu, ôm đầu đập vào đàn như điên!
Lăng Vi bị dọa sợ không dám hỏi tiếp. Vội trấn an anh ta, y tá thấy bên này xảy ra chuyện, lập tức chạy tới, dẫn anh ta đi ngủ trưa.
Hoàn cảnh viện điều dưỡng này rất tốt. Mỗi tháng chi 7000.
Từ viện điều dưỡng đi ra, Lăng Vi ngồi trong xe, nhìn cảnh vật hai bên dần lui về sau, hốc mắt lại đỏ!
Cô quay đầu nhìn Diệp Đình, nhìn thật lâu, Diệp Đình nhìn cô, anh không hỏi cô thế nào. Đến khi nước mắt cô rơi xuống, khóc thút thít, cô mới nói: “Anh có thể tra thân phật thật của Bill giúp em không? Em có cảm giác… Anh ấy giống như anh em.”
Con của Lăng Trí và Phương Di, Lăng Tiêu!
Sau khi Vương Hân Bình gả cho Lăng Trí, Lăng Trí được quyền nuôi dưỡng Lăng Tiêu, Phương Di rời đi một mình.
Mà Lăng Tiêu ở nhà cũng không sống tốt. Vương Hân Bình thường xuyên ngược đãi anh ta sau lưng Lăng Trí.
Lăng Tiêu quật cường đột nhiên bỏ nhà ra đi, không rõ sống ૮ɦếƭ.
Lăng Trí lật tung trời đất tìm anh ta, nhưng về sau được cảnh sát chứng minh, Lăng Tiêu rơi xuống sông bị lỹ cuốn. Còn cho ông xem hình chụp lúc điều tra.
Khi đó Lăng Vi còn rất nhỏ, hầu như không nhớ ra được bộ dáng của Lăng Vi. Vì ba mẹ cô kết hôn muộn, nên cô nhỏ hơn Lăng Tiêu rất nhiều, lúc ấy ký ức vô cùng mơ hồ, nhưng cô nhớ mắt Lăng Tiêu rất đẹp, hình dáng thanh lặng, thích vẽ và kéo bài Lương Chúc cho cô nghe.
Hơn nữa, người Lăng gia đều rất có thiên phú thiết kế.
Bill cũng từng là nhà thiết thiên tài nổi tiếng!Càng nghĩ, Lăng Vi càng cảm thấy kinh hãi!
Lăng Vi có chút mâu thuẫn hy vọng… Hy vọng Bill chính là anh cô, mặc dù bây giờ tinh thần anh ta không tốt lắm, nhưng nếu hết lòng chăm sóc, anh ta sẽ khá hơn.
Ít ra cho cô biết, anh ta còn sống!
Cô không nói chuyện này cho Lăng Trí. Tuy đã hơi chắc chắn Bill chính là anh cô, nhưng vẫn chưa hoàn toàn chứng thực, cô không muốn khiến chú vui vẻ rồi lại hụt hẫng.
Đáng hận! Người tốt như anh Lăng Tiêu… Lại bị Sở Minh Y hãm hại thành như vậy!
Nghĩ tới anh từng chịu đau khổ ђàภђ ђạ như vậy, cô liền đau lòng đến mức ngay cả hít thở cũng cảm thấy đau…
Điều duy nhất cô muốn làm lúc này là cho người đàn bà ác độc Sở Minh Y này nhận được quả báo!

“Mustang” của Lăng Vi xoay chuyển tình thế, kéo Laroe từ bên bờ vách đá mạnh mẽ trở lại!
Từ trên xuống dưới ở Laroe bắt đầu tăng ca sản xuất xe mới.Trong phòng làm việc, Lôi Dịch siết chặt tấm hình!
Người trong hình chính là Sở Minh Y —— Tiện nhân này! Mắt Lôi Dịch trong nháy mắt lóe lên tia sáng lãnh khốc, cho tới nay, anh ta chưa từng căm ghét một người đàn bà như vậy.
Người đàn bà này là người anh ta dành hết tình cảm chân thành, anh ta hận không thể mang hết tất cả những gì tốt đẹp trên đời này cho cô ta, nhưng mà… cô ta tự tay đẩy mình về phía địa ngục, tự tay hủy diệt sự nghiệp của cô ta, tự tay hủy diệt nhân duyên của bọn họ, tự tay hủy diệt phần tốt đẹp của cô ta trong mắt anh ta.
Lôi Dịch nhìn người đàn bà trong hình, ánh mắt ngày càng thâm trầm, ngày càng nguy hiểm! Ánh mắt kia giống như muốn lột da tháo xương người kia, sau đó vô tình cắn nuốt như dã thú!
Bây giờ công ty được kéo lại nề nếp, anh ta rốt cuộc có thời gian chơi với Sở Minh Y!
Lúc này Sở Minh Y vô cùng chật vật.
Không có công việc, không có đàn ông nuôi, nhà cô ta cũng không phải nhà giàu có đại quý đại quý gì.
Cuộc sống trong nháy mắt quẫn bách. Cô ta quen tiêu tiền, chỉ dựa vào mấy chục triệu nhờ bán bản thiết kế kia, căn bản không đủ cho cô ta dùng!
Cô ta dùng đồ xa xỉ, bây giờ bảo cô ta tiết kiệm, sao có thể?
Chỉ có thể nhìn, không thể mua, vậy chính là còn khó chịu hơn ૮ɦếƭ! Còn không bằng trực tiếp đòi mạng cô ta!
Sở Minh Y xem danh bạ điện thoại, trong đầu thoáng qua một tên, âm thầm suy nghĩ, người đàn ông nào dễ bị bắt bí, dễ cho cô ta tiêu tiền hơn.
Cô ta không muốn sống cuộc sống nghèo nàn! Cô ta muốn rất nhiều rất nhiều túi xách nổi tiếng! Còn muốn rất nhiều quần áo nhãn hiệu nổi tiếng! Cô ta còn muốn đồng hồ đeo tay số lượng có hạn!
Cô ta muốn xe thể thao, muốn du thuyền! Muốn kim cương châu báu cao cấp nhất thế giới!
Điện thoại cô ta đột nhiên vang lên.
Trên màn hình hiện lên tên tiếng Anh, là sở tư pháp…
Sở Minh Y chợt giật mình, nhận điện thoại, nghe đối phương thông báo cô: “Sở Minh Y tiểu thư, Tập đoàn Laroe đã tới đồn cảnh sát lập án, ngày X tháng X kiện tòa án…”
Sở Minh Y ngây ngốc…
Sau đó nói gì, cô ta không nghe lọt một câu, cô ta ném điện thoại như điên!“Lôi Dịch —— tên khốn kiếp anh!” Anh ta lại kiện cô ta ra tòa! Sao bọn họ biết được là cô ta ở sau lưng giở trò quỷ? Đàn bà ૮ɦếƭ bầm Rose đó đã bại lộ sao?
Bọn họ không đẩy Lăng Vi xuống địa ngục, ngược lại muốn bắt cô ta sao?
Sở Minh Y không hiểu được, kế hoạch này rõ ràng rất hoàn mỹ! Cô ta cho là đã thần không không biết, quỷ không hay bán bản thiết kế cho công ty Ander… Lúc này hẳn là Lăng Vi bị đưa vào ngục, còn cô ta… có thể dễ dàng lấy tiền nha!
Bây giờ là chuyện gì?
Sao Lăng Vi có thể rửa sạch hiềm nghi? Không phải tên hacker kia nói trong tài khoản ngân hàng của Lăng Vi có số tiền không rõ lai lịch sao? Lần hãm hại này rõ ràng không chê vào đâu được…
Sở Minh Y chống trán, cực kỳ bối rối.
Cô ta bắt xe đi tới nhà Rose, kết quả Rose đã bị cảnh sát mang đi! Lúc này, đang thẩm vấn…
Sở Minh Y sợ hết hồn hết vía, chỉ cảm thấy cả người phát rét, Rose bị bắt đi? Vậy Rose có khai cô ta ra hay không? Không được không được, không thể ngồi chờ ૮ɦếƭ như vậy, cô ta phải làm chút gì mới được!
Sở Minh Y vội đội tóc giả, trang điểm, giả trang thành em gái của Rose đến đồn cảnh sát xin bảo lãnh.Đến đồn cảnh sát, lại được báo không thể bảo lãnh Rose, Sở Minh Y lập tức xin xem xét.
Sở Minh Y dùng một số tiền lớn mua chuộc cảnh sát viên giám sát camera.
Sở Minh Y được gặp Rose trong phòng gặp mặt…
Rose cắn răng nghiến lợi, hung tợn muốn P0'p ૮ɦếƭ cô ta: “Sở Minh Y —— tiện nhân! Tiện nhân cô! Cũng vì cô —— là cô hại bà! Bà nhất định phải khai cô ra!”
Sở Minh Y cười lạnh: “Cô có chứng cứ sao? Cô muốn khai tôi ra ư? Lúc tôi gọi cho cô, cô có ghi âm không? Tôi bán bản vẽ cho Ander, tiền gửi vào tài khoản của cô, sau đó, cô vòng vo mấy chục tài khoản mới chuyển tới tài khoản hải ngoại của tôi, mấy chục thủ tục trung gian, cô cảm thấy những thứ đó có thể trở thành chứng cứ buộc tội tôi?”
“Sở Minh Y! Cô quá độc ác! Cô đã sớm mưu tính!” Rose đau lòng ôm đầu.
Mắt cô ta đỏ ngầu, căm tức nhìn Sở Minh Y, hận không thể lập tức bằm Sở Minh Y thành ngàn khúc! Người đàn bà hạ tiện này —— cô ta quá thâm độc!
“Suỵt… Cô tốt nhất đừng làm ầm lên…” Sở Minh Y để tay bên mép, nhẹ giọng nói với Rose: “Cô ngồi tù, ba đứa con của cô phải làm sao đây? Đưa bọn chúng đến thân thích? Những thân thích của cô, vì tranh giành tài sản mà hận mấy đứa con của cô không thể ૮ɦếƭ sớm! Chắc cô biết rõ sự thật này…”
Cả khuôn mặt của Rose đều vặn vẹo: “Cô muốn làm gì? Cô không được ***ng vào con tôi!”
Sở Minh Y cười lạnh: “Cô nghĩ tôi là loại người gì? Hôm nay tôi tới tìm cô là muốn nói cho cô, tôi sẽ nhận nuôi ba đứa con của cô, tôi sẽ an bài người chăm sóc bọn chúng tốt nhất. Tôi sẽ cho bọn chúng học trường tốt nhất. Hẳn cô biết nên làm thế nào, nếu không… ha ha… Tôi đảm bảo lập mộ tốt cho ba đứa con của cô, để bọn chúng cùng đến dưới lòng đất tìm cô đoàn tụ!”
“Sở Minh Y! Tiện nhân!”
“Suỵt…” Sở Minh Y cười độc ác, nhét hình ba đứa bé vào tay Rose.
Sở Minh Y nhìn khuôn mặt vặn vẹo của Rose, vỗ tay cô ta: “Cô yên tâm ngồi tù, vì ba đứa con của cô, cô biết nên làm thế nào.”
Sở Minh Y đứng lên, có thâm ý khác nhìn Rose, xoay người rời khỏi đồn cảnh sát.
Về tới nhà, cô ta hung tợn lật ngược chậu hoa! Ném tóc giả! Lửa giận không có chỗ phát tiết!
Điện thoại cô ta reo. Cô ta cầm lên nhìn, lại là Lôi Dịch!
Cô ta nhấn nút nghe.
Đặt điện thoại bên tai, nghe Lôi Dịch đầu bên kia truyền tới giọng nói cực kỳ tức giận: “Sở Minh Y! Tiện nhân —— Cô bán đứng tôi! Bán đứng công ty! Uổng công tôi tín nhiệm cô như vậy, cô lại trộm thiết kế của tôi bán cho Ander! Cô còn xúi giục Rose vu cáo Lăng Vi! Cô chính là đồ thối rữa! Cô chờ tòa án gọi cô đi!”
Sở Minh Y cười lạnh, mắng: “Anh mới là đồ thối rữa! Lôi Dịch —— anh cho là anh rất cao thượng sao? Anh đã từng hại ૮ɦếƭ bao nhiêu đối thủ cạnh tranh? Laroe các người đi tới hôm nay, trên tay không dính máu người khác sao? Anh có tư cách gì chỉ trích phẩm hạnh của tôi? Anh mất bản vẽ, là trừng phạt đúng tội các người! Đáng đời các người!”
Lôi Dịch tức giận nói: “Sở Minh Y —— đến bây giờ cô vẫn không biết hối cải!”
“Tôi hối cải cái gì? Cũng không phải do tôi làm! Anh nói bản vẽ là do tôi trộm? Anh cũng không phải quan tòa, anh cũng không phải là thượng đế! Anh có chứng cứ gì có thể chứng minh là tôi sai khiến Rose? Anh có chứng cứ gì có thể chứng minh là tôi bán thiết kế cho Ander?”Cô ta đã chặn miệng Rose! Huống chi, trước khi cô ta làm, đã che giấu tất cả chứng cứ!
Hừ ——
Muốn bắt cô ta, không dễ như vậy!
Cô ta có chuẩn bị!
Lôi Dịch giận điên lên: “Sở Minh Y! Tôi hoàn toàn thất vọng về cô! Cô đã làm, bất kể cô che giấu thế nào cũng sẽ lộ dấu vết! Cho dù hôm nay cô tránh được một kiếp, một ngày nào đó, tội của cô cũng sẽ bại lộ! Sở Minh Y! Loại đàn bà như cô, lúc đầu sao tôi có thể yêu cô?”
Lôi Dịch quăng điện thoại!
Sở Minh Y ném điện thoại về phía cửa sổ thủy tinh, một tiếng “rắc” giòn giã, miếng thủy tinh thành mảnh vụn.
“Lôi Dịch! Tên khốn kiếp anh! Tiện nhân —— anh không bằng heo chó! Đồ con nuôi anh!” Sở Minh Y điên cuồng đập những thứ Lôi Dịch tặng cô ta.
Cô ta vung vẩy, vung trúng TV 40inch, điện “chít chít” vang dội.
“Các người đều ức hiếp tôi —— tôi dễ bị ức hiệp như vậy sao?”
Cô ta khua tay, tức giận đập bẻ gương tủ quần áo!
Cô ta tức giậm thét to —— trên trán trên cổ, gân xnah nổi lên như giun…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc