Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 73

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Rose không từ giác lùi ra sau nửa bước.
Lăng Vi còn nói: “Cô không chỉ tổn hại danh dự của tôi còn đi trộm thẻ của tôi, sử dụng thủ đoạn phi pháp giải mật mã của tôi.”
Giọng điệu và vẻ mặt của cô rất nghiêm túc.
Ánh mắt giống như có thể thiêu đốt ý chí người ta!
Rose hít ngụm khí lạnh, run rẩy nói: “Không phải... Chuyện không phải như thế! Là Sở Minh Y! Là Sở Minh Y bảo tôi nói như vậy. Là cô ta gọi điện thoại cho tôi để tôi nói các người tăng ca, còn để tôi đưa bản thảo cho cô. Sở Minh Y nói lấy tính cách của cô nhất định sẽ mang bản thảo về nhà mà phần bản thảo này chỉ là phần thiết kế đuôi xe, không phải toàn bộ bản thảo… Cho nên nhất định cô sẽ không phòng bị…”
“Rose!” Henry quát to một tiếng: “Cô chia cho Lăng Vi bản thảo đuôi xe vì sao lại nói là toàn bộ bản thiết kế?”
Rose á khẩu không trả lời được! Hận không thể ngoan độc tát cho mình một tát.
Rõ ràng là đào hố..
Vậy mà mình lại tự khai ra.
“Vậy có nói xem An Đức tại sao lại có bản thiết kế của chúng ta?” Lăng Vi cố ý dẫn đề tài trở lại, sau đó nhìn Lôi Dịch.
Sở Minh Y là vị hôn thê của anh ta!Có thể tiếp xúc đến bản thảo, còn có thể có ai khác?
Hơn nữa Sở Minh Y và Lôi Dịch vừa trở mặt với nhau, nghĩ ra thủ đoạn bẩn thỉu này để trả thù Laroe là quá bình thường.
Nhất định Sở Minh Y cầm tiền từ chỗ An Đức.
Lôi Dịch chỉ cam thấy trời đất đảo lộn.
Hiện tại nói gì cũng đã muộn, bản thảo bị đối thủ của công ty lấy đi, chiếc xe của bọn họ chỉ có năm ngày nữa là sản xuất, hiện tại không có bản thảo thiết kế, bọn họ nên làm cái gì bây giờ?
Ba của anh ta là Lôi Dịch Holt sẽ tức giận đến chảy máu não mất.
“Cô cái đồ ngu ngốc này, trong vòng ba ngày lấy phương án mới đưa ray đây, nếu không mãi mãi lăn khỏi Laroe đi.”
Lôi Dịch hoàn toàn tức giận… tăng ca.. thiết kế lần nữa làm sao mà kịp?
Bản thảo lần trước mất ba tháng mới hoàn thành, mãi đến khi Lăng Vi tới mới định ra bản thảo cuối cùng. Chỉ là sau đó sửa đổi hơn hai tháng mới hoàn chỉnh.
Ba ngày? Ba ngày làm sao mà làm?
Ai có khả năng lớn như vậy? Ba ngày giao bản thiết kế mãn ý?Lúc này ánh mắt mọi người gần như đều tập trung về phía Lăng Vi, bởi vì lần trước là cô ngăn cơn sóng dữ, chỉ một ngày đầu tiên đã giao ra bản thảo thiết kế làm mọi người vừa ý.
Lăng Vi quơ quơ cánh tay phải bị thương: “Là Rose ban tặng đấy, ngày hôm qua bị ςướק đâm bị thương, không thể cầm 乃út vẽ.”
Rose run rẩy, chỉ cảm thấy ánh mắt như dao phóng tới.
“...” Đôi môi của Rose run run, nói không ra lời. Chỉ cảm thấy toàn thân rét run...
Mỗi người ngồi ở đây đều là cổ đông của Laroe, bất cứ ai động một ngón tay thôi cũng đủ đập nát cô ta.
Rose lập tức ngã ngồi dưới dất, sắc mặt xám xịt như tượng bùn đất.
Cô ta biết… cô ta xong đời rồi.
Như đoán được tương lại của mình bi thảm, Rose khóc lên, hai đầu gối quỳ xuống đất cầu xin Lôi Dịch, Henry và lão chủ tịch Holt: “Chủ tịch,… tổng giám đốc…tôi thật sự không cố ý… tôi bị người khác lợi dụng. Tôi chỉ nghĩ Lăng Vi bán đứng công ty, tôi cũng chỉ vì nghĩ cho công ty mà thôi…”
Lôi Dịch luôn trầm ổn cũng phát cáu: “Cô cút đi cho tôi…”
Anh ta hận không thể một cú đạp bay cô ta ra ngoài.
“Cô không cần khóc lóc giả mù sa mưa, cô và Sở Minh Y đều là cá mè một lứa, công ty sẽ kiện các người, các người chờ lệnh của tòa án đi.”
Henry khinh miệt nhìn cô ta: “Hiện tại cô nên cầu xin Lăng Vi không kiện cô, xui người cố ý ςướק bóc, lén mở mật mã thẻ ngân hàng của người ta, vu oan người khác phạm tội. Cô nghĩ những việc cô làm có đủ cho cô ăn cơm tù 20 năm hay không?”
Rose quá sợ hãi, cô ta nhìn Lăng Vi, quỳ gối trước mặt cô, nước mắt lăn dài, thành nhật nói: “Vi Vi… tôi thật sự bị Sở Minh Y lợi dụng mà thôi…”
Lăng Vi khoát tay áo bày tỏ không muốn nghe, người khác sao không bị lợi dụng mà cô bị lợi dụng? Ruồi bọ không thể đột nhập quả trừng không có lỗ hổng.
Rose khóc thành tiếng: “Tôi mà ngồi tù thì ba đứa con của tôi… phải làm gì bây giờ…”
Không ai lên tiếng, trong phòng hội nghị chỉ có tiếng khóc của Rose.
Cô ta ngồi dưới mặt đất, Henry gọi người vào kéo cô ta ra ngoài.
Hội nghị nặng nề bởi vì hiện tại Laroe rời vào vòng xoáy sâu.
Hiện tại là thời điểm mấu chốt nhất, có hai chuyện.
Một là: Bắt Sở Minh Y, đưa cô ta vào tù.
Hai là: giành giật từng giây từng phút thiết kế là bản thảo xe hơi mới.
Bên trong hội nghị cổ đông chìm trong không khí áp lực, Lôi Dịch cau mày.
Mắt thấy thời gian sản xuất ô tô sắp đến gần, đếm ngược.. thậm chí.. có thể dùng ‘phút’ để tính.“Nếu heienj tại không có thiết kế để sản xuất thì sẽ bỏ qua thời gian tiêu thụ nhiều nhất trong năm.” Henry gấp như kiến bò trên chảo nóng.
Lôi Dịch nói: “Nếu cứ mạnh mẽ sản xuất thì sẽ không có thiết kế hoàn mỹ, sẽ không ai mua không phải càng tệ hơn sao?”
Có người đề nghị nói: “Không bằng mời Hoa tổng tới thiết kế?”
Hoa Thiếu Kiền? Có thể...
Lôi Dịch khẩn trương cho người đi sắp xếp.
Những người khác tiếp tục nghĩ đối sách.
Bởi vì sợ Hoa Thiếu Kiền không kịp, thần tiên cũng không làm được. Lôi Dịch bứt tóc, quyết định tìm bản thảo từ khắp nơi, ai vẽ ra bản thảo được sử dụng liền thưởng 20 vạn bảng Anh.
Thời gian mỗi ngày một trôi đi.
Còn một ngày cuối cùng là tới ngày sản xuất.
Tất cả Laroe âm chìm trong bầu không khí trầm trầm!
1.000.000 bản thiết kế không ai được dùng, thiết kế đương nhiên khác làm những chuyện khác.
Có chỗ suy xét không chu toàn, làm người ta không thích nổi.Ví dụ như thiết kế thân xe, mỗi một đường nét đều có thể tạo ra thị giá khác nhau.
Lại nói thiết kế bên trong xe, nội thất khác nhau, độ rộng như thế nào để mang lại thể nghiêm thoải mái cũng khác nhau.
Thậm chí chiếc Volkswagen mà Laroe từng sản xuất một lượng lớn, vì cửa xe không chữa nổi một lọ thủy tinh, lượng tiêu thụ trì trệ không tăng lên nổi.
Có một vài chi tiết lúc thiết kế, sản xuất không chú ý tới nhưng khi tiêu thụ lại có thể hỏng bét.
“Nhanh lên!” Henry vội la lên.
“Không phải đang nhanh sao? Thiết kế ô tô không phải dễ như trong suy nghĩ của anh đâu.”
Lôi Dịch chau mày, mái tóc vàng rơi từng sợi.
Cả ngày cơm nước không vô, mặt co mày cáu!
“Làm sao bây giờ? Lấy không ra bản thiết kế, làm sao mà sản xuất đây?”
Mỗi nhân viên Laroe đều cảm giác được công ty đang ở trong giai đoạn phong ba báo táp.
Đối mặt với cuồng phong bạo vũ, ai cũng muốn trổ tài hết sức lực nhưng lực bất tòng tâm, sầu thảm, lo lắng quý này không được thưởng, thậm chí công ty còn giảm biên chế.
“Tony, bộ phận thiết kế không có phương án dự phòng sao?”
Cánh cửa bộ phận thiết kế gần như bị dẫm nát, mỗi phòng đều chạy tới hỏi han.
Anh ta bất đắc dĩ bĩu môi: “Phương án dự phòng cũng giao lên rồi nhưng mà… đám người cổ đông không bỏ phiếu thông qua.”
“Vậy phải làm sao bây giờ? Không thể tùy tiện chọn một bản để sản xuất sao?”
Tony lắc đầu: “Cậu không hiểu, một bản thiết kế không được bỏ phiếu thông qua thì dù có sản xuất ra cũng là hàng ế, đến lúc đó công ty càng tổn thất. Vẫn từ từ thôi, nhiều người đóng góp như vậy nói không chừng sẽ chọn được.”
Còn 3h nữa là tới thời hạn.
Lôi Dịch quả thật muốn điên rồi.
Anh ta hận ૮ɦếƭ Sở Minh Y. Đồ tiện nhân này là kẻ gây họa của anh ta.
“Tích, tích, tích…” Máy tính truyền đến âm thanh có video gửi tới.
Lôi Dịch mở clip, chỉ thấy ở bên kia Hoa Thiếu Kiền nói: “Bản thảo tạm thời không nhát định kịp, nếu chỗ cậu còn chưa chọn xong thì tôi tiến cử một người.”
Lôi Dịch buồn bực hỏi: “Người nào? Hiện tại đều đã lúc nào rồi, anh tiến cử ra người có thể trong 3h vẽ xong bản thiết kế hoàn hảo sao?”
Hoa Thiếu Kiền nhìn anh ta, ý bảo anh ta bình tĩnh.
Chời Lôi Dịch bình tĩnh, Hoa Thiếu Kiền mới nói: “Tôi nói người này là Lăng Vi.”
“Không cần nhắc cô ta với tôi!”
Hoa Thiếu Kiền cau mày, không nói lời nào, Lôi Dịch quát lên như điên: “Cánh tay cô ta bị thương, dù cô ta có năng lực, có sáng tạo, có thiên tài thì 3h cũng không thể hoàn thành thiết kế.”
“Cậu có thể nghe tôi nói cho hết không?” Hoa Thiếu Kiền cũng nổi giận, anh đứng lên, hai tay chống lên bàn làm việc nhìn chằm chằm Luois trong màn hình.Lôi Dịch đen mặt không nói gì thêm.
Hai mắt nhìn thẳng Hoa Thiếu Kiền, trên thực tế Hoa Thiếu Kiền đứng lên như vậy nhìn anh ta cũng là biểu hiện không tôn trọng.
Nhưng anh ta nhịn, sắc mặt âm trầm nói: “Anh nói đi.”
Lúc này Hoa Thiếu Kiền mới ngồi xuống ghế nói: “Cậu có nhớ tới trận đấu thiết kế ở Yến Đại hay không?”
Yến Đại… bản thiết kế thi đấu?
“Thông báo tuyển dụng thi đấu?”
Ánh mắt Lôi Dịch sáng lên.
“Anh nói là thiết kế ‘con ngựa hoang’ của Lăng Vi sao?”
“Đúng vậy.” Hoa Thiếu Kiền trịnh trọng gật đầu.
Lôi Dịch vỗ trán: “Không sai! Không sai! Không sai!”
Anh ta nắm chặt con chuột, mở một văn kiện, nhập mật mã, một bản thiết kế nhảy ra.
Đúng là chiếc xe việt dã ‘con ngựa hoang’ của Lăng Vi.
Kinh diễm!
Quá kinh diễm rồi!Liếc mắt một cái, có thể cảm giác được một cỗ khí phách Vương giả đập vào mặt!
Chiếc việt dã này có ngaoij hình thời thượng, đường cong tuyệt đẹp, vô cùng sống động, cực kì bá đạo.
Phàm là những người yêu xe nhất định sẽ muốn điểu khiển nó một lần.
Lôi Dịch mừng rõ nhưng đột nhiên lo lắng trùng trùng.
“Thiếu Kiền, nhưng mà... Nó là xe việt dã đó..”
Hoa Thiếu Kiền nhìn anh ta, trong lòng âm thầm cảm thấy tiếc nuối, nếu giao Laroe cho Lôi Dịch... Thật sự rất khó phát triển lớn mạnh hơn rồi.
Anh nhìn chằm chằm Luois, kiên định nói: “Luois, cậu vẫn chưa thấy rõ xu thế hiện tại sao? Việt dã đang quật khởi, người trẻ tuổi thích việt dã ngày càng nhiều. Vượt qua cả sự tưởng tượng của chúng ta. Lôi Dịch, tôi tin tưởng một khi chiếc xe này được tung ra sẽ có lượng tiêu thụ lớn nhất từ trước tới nay của Laroe.”
Trong đầu Lôi Dịch ong ong, như có hàng ngàn dòng điện chạy qua người anh ta.
Trái tim đập loạn nhịp: “Chuyện này.. tôi không có cách nào quyết định, vẫn nên để cổ đông quyết định đi.”
Hoa Thiếu Kiền đã nói ra ý nghĩ của mình liền đóng video clip.
Lăng Vi...
Lăng Vi, Lăng Vi...
Trong đầu Hoa Thiếu Kiền đều là hình bóng của cô, chỉ nhớ kỹ tên cô trong lòng sẽ nóng cháy…
Nhưng nghĩ đến người cô thích là Diệp Đình… trái tim anh sẽ đau, đau không cách nào thở nổi… vì sao cô lại thích Diệp Đình chứ?
Vì sao chứ? Hoa Thiếu Kiền rất khó chịu, giống như có cánh tay nào đó Ϧóþ chặt cổ họng anh, có những lời không thể nào nói ra cũng không cách nào nuốt trôi.
Diệp Đình… vì sao cô lại thích một người như vậy?
Diệp Đình, anh ta là thương nhân, một thương nhân không hơn không kém…
Một thương nhân cả người đầy mùi tiền mà thôi.
Làm sao Lăng Vi có thể thích anh ta cơ chứ?
Hoa Thiếu Kiền nắm chặt nắm đấm, hận không thể đánh nát bàn làm việc. Không phải anh khoe khoang,luận về tài hoa, anh có thể vượt qua Diệp Đình cả 100 con đường.
Lăng Vi là nhà thiết kế vì sao mắt kém đến mức độ này, Hoa Thiếu Kiền anh lóe sáng trước mặt cô, vậy mà cô không nhìn thấy còn muốn chọn một thương nhân cả người đều là mùi tiền..
Nếu cô thích người có thân phận như vậy anh cũng có thể làm được, bắt đầu thành lập công ty với anh mà nói là quá dễ dàng.
Chẳng qua anh tới Laroe là vì hứa hẹn với một người....
Lôi Dịch tắt đi video clip, ngồi yên một lúc, nói thật... anh ta vẫn cảm thấy bản thiết kế Lăng Vi có phần mạo hiểm.
Bên kia Hoa Thiếu Kiền ngồi một hồi, nghĩ kĩ mọi chuyện một lần nữa, đột nhiên lắc đầu, kéo clip Diệp Đình nhờ cậy ra xem.
Trong lòng Lôi Dịch cực kì để tâm, bảo anh ta tiến cử tác phẩm của Lăng Vi là không thể nào.
Cho nên Hoa Thiếu Kiền nói cách nghĩ vừa rồi với Diệp Đình, Diệp Đình là đại cổ đông của Laroe, để anh mở cuộc họp cổ đông là quá thích hợp.
Diệp Đình gửi clip đi chỉ thấy Hoa Thiếu Kiền lo lắng ngồi trước máy tính.
Chưa kịp để anh mở miệng, Hoa Thiếu Kiền liền nói: “Hiện tại Laroe rơi vào cục diện bế tắc, anh nghĩ ra cách nào chưa?” Anh ta không nói thẳng chuyện đề cử Lăng Vi, anh ta muốn nhìn một chút xem Diệp Đình có nghĩ tới bản thiết kế của Lăng Vi hay không.
Hiện tại nếu bản thiết kế của Lăng Vi được chọn vậy thì sự nghiệp sau này của cô sẽ như mặt trời ban trưa.
Nếu con ngựa hoang này có thể bán được nhiều, Lăng Vi sẽ rơi vào hàng ngũ nhà thiết kế hàng đầu thế giới.
Diệp Đình không giấu diếm anh ta, thẳng thắn nói:”Nếu Laroe bài trừ thành kiến có thể lựa chọn bản thiết kế tiểu Vi dùng thi đấu ở Yến Đại có lẽ sẽ ngăn được cơn sóng dữ, thậm chí là bán ra với số lượng lớn.”“Anh cũng cảm thấy như vậy sao?” Hoa Thiếu Kiền giật mình.
“Vì sao lại không chứ?” Diệp Đình bình tĩnh nói: “Cô ấy là vợ tôi, anh có thể hiểu cô ấy hơn tôi sao?”
“Vậy nếu anh nghĩ tới điểm này rồi tại sao không nói ra?”
Diệp Đình như nắm toàn cục trong tay, cười ảm đạm: “Còn không phải có anh sao? Anh vẫn thưởng thức cô ấy, làm sao có thể làm mai một cô ấy. Loại chuyện này nếu anh nói ra sẽ không ai nghĩ thấy có lòng riêng. Nếu tôi nói… cô ấy tuyệt đối sẽ rơi vào phong sát.”
Hoa Thiếu Kiền đột nhiên kinh tỉnh! (kinh hách, tỉnh táo)
Diệp Đình nói đúng...
Thật sự anh ta không ngờ tới điểm này...
Hoa Thiếu Kiền nhướn mày, cẩn thận đánh giá Diệp Đình, có lẽ người này cũng không phải ‘người đầy mùi tiền’ như mình nghĩ.
Hoa Thiếu Kiền nhìn chăm chằm Diệp Đình một hòi mới ổn định cảm xúc nói: “Diệp Đình, anh cảm thấy hiện tại phương án nào là tốt nhất? Dù sao anh cũng là cổ đông của Laroe, Laroe rơi vào nguy cơ anh cũng thiệt hại, huống chi nếu thật sự là cơ hội của tiểu Vi, anh không thể khinh địch để cơ hội này trôi đi chứ?”
Diệp Đình mím môi, trịnh trọng nói: “Cô ấy và anh không thân thiết, anh có thể gọi cô ấy là Lăng tiểu thư, hoặc là tiểu thư Lăng Vi, hoặc là Diệp phu nhân, loại xưng hô tiểu Vi này không thích hợp với anh.”
Lôi Dịch
Hoa Thiếu Kiền nghẹn họng.
Hồi lâu mới bừng tỉnh, nói: “Diệp Đình, đã là lúc nào rồi? Anh có thể đừng ngây thơ như vậy không? Cô ấy là ân nhân cứu mạng của tôi! Làm sao không quen tôi? Nếu không phải anh ở giữa cản trở, tôi có thể hẹn cô ấy đi ăn, đi xem phim mỗi ngày! Nói không chừng chúng tôi đã nói yêu đương, kết hôn rồi!”
“Cô ấy chướng mắt anh.” Diệp Đình nhàn nhạt nói: “Khi một con cá ra biển khơi rộng lớn, còn muốn ở lại kênh rạch chật hẹp không?”
“…” Trong lòng Hoa Thiếu Kiền hận không thể mắng mẹ, ai là kênh rạch? Anh không biết xấu hổ tự cho mình là biển lớn? Coi người khác là kênh rạch!
Diệp Đình không vòng vo chuyện này nữa, quay lại đề tài chính: “Lôi Dịch là người của phái bảo thủ, tìm anh ta cũng vô dụng. Anh suy nghĩ đi, con trai của Holt Matisse, còn có ai thuộc phái thời đại?”
“…” Trong đầu Hoa Thiếu Kiền lập tức thoáng qua mặt Henry.
Diệp Đình nhàn nhạt hừ một tiếng: “Nghĩ ra thì đi gọi điện thoại ngay lập tức đi, bên tôi đã liên lạc một vào cổ đông phái thời đại, bọn họ nhất định sẽ thích “Thiết kế” Mustang của Tiểu Vi. Còn đám cổ lỗ sĩ phái bảo thủ kia, cũng không cần tham gia hội nghị.”“…” Hoa Thiếu Kiền ngẩn ra, không tưởng tượng nổi nói: “Anh đã sớm biết tôi sẽ liên lạc anh, cũng đã sớm thông báo những cổ đông khác?”
Diệp Đình bình thản không có gì lạ nhún vai: “Nếu không thì sao?”
“…” Hoa Thiếu Kiền hết ý kiến lần nữa…
Có lẽ ở phương diện mưu lược, Diệp Đình thật sự… hơn anh ta một bậc…
Hoa Thiếu Kiền tắt video, một lát sau, gọi video cho Henry.
Henry đang phiền muốn ૮ɦếƭ!
Lười biếng nhận video, nghe anh ta tiến cử Lăng Vi, liền nhảy cỡn lên, hai mắt sáng rực, hô ta: “Sẵn sàng!”
“Ai nha nha!” Tôi từng thấy thiết kế của Lăng Vi! Lúc ở đại học Yến, đây chính là tác phẩm được sinh viên đại học Yến tôn là “Thiên tác” nha!”Mắt Henry sáng rực như đèn pha!
“Thiếu Kiền! Lần này anh lập công lớn!”
Henry tắt video, lập tức in bản thiết kế của Lăng Vi.
Cậu vội vội vàng vàng thông báo thư ký xin phép chủ tịch, muốn tổ chức cuộc họp cổ đông tạm thời!
Sau khi Lôi Dịch biết, lập tức phản đối!
“Bắt đầu sử dụng thiết kế “Mustang” của Lăng Vi vẫn hơi mạo hiểm!”
Henry tức giận xông vào phòng làm việc của Lôi Dịch: “Tại sao anh phản đối mở cuộc họp cổ đông? Anh sợ mọi người đều chọn tác phẩm của Lăng Vi? Bây giờ là lúc nào rồi? Anh có thể tìm ra bản thiết kế tốt hôn cô ấy?”
Chiều cao của Lôi Dịch và Henry chênh lệch không bao nhiêu, hai người hung ác đối mặt.
Lôi Dịch lạnh giọng nói: “Đương nhiên thiết kế của Lăng Vi tốt, nhưng quá thời thượng! Không thích hợp kiểu xe đại chúng, hơn nữa còn là xe SUV, sao có thể tiến vào nghìn nhà vạn hộ? Bây giờ chúng ta cần một kiểu xe phổ thông, đại chúng có thể tiếp nhận! Dù chỉ bán một ngàn chiếc, chỉ cần có thể giữ được tiền vốn thì không sai! Nhưng xe SUV của Lăng Vi quá khoa trương! Bây giờ nhìn tốt, một khi sản xuất ra, lỡ như không có ai tiêu dùng, khó bán thì sao? Tổn thất đều là tiền! Tiền tiền tiền!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc