Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 72

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Lăng Vi nhìn lướt qua tài liệu, bản thiết kế xe của An Đứa lại giống như đúc bản thiết kế của cô?
Chính là kiểu Volkswagen* Diệp Đình sửa giúp cô!
(*) Volkswagen là hãng sản xuất xe hơi Đức, một trong những công ty sản xuất xe hơi lớn nhất thế giới thuộc tập đoàn Volkswagen.
Đây là bản thiết kế hoàn chỉnh, mà bản hôm qua cô mang về nhà chỉ thiết kế cóp sau xe!
Cho dù bị ςướק, đối phương cũng không cách nào thiết kế cả xe!
Đây rõ ràng là hãm hại!
Rõ ràng là có người cố ý trộm bản thiết kế của cô, bán cho Ander!
Còn muốn đổ tội danh này lên đầu cô?
Tiết lộ bí mật công ty thì phải ngồi tù, huống chi là chuyện nghiêm trọng như vậy! Kiểu xe này sắp đưa vào sản xuất, bản thiết kế bỗng nhiên bị trộm, tổn thất này đâu chỉ mấy trăm triệu, mấy tỉ?
Lăng Vi ngẩng đầu trừng Rose.“Có ý gì?”
“Ý mặt chữ!” Rose lạnh giọng hừ nói: “Công ty chúng ta đang kiện Ander! Mời cô giải thích, tối qua xảy ra chuyện gì.” Rose đứng đối diện cô, hai tay chống bàn, đôi mắt lộ ra tia sáng thâm độc.
Sắc mặt Lăng Vi trầm xuống.
Cô mắt lạnh quan sát mọi người: “Ander trộm bản thiết kế của chúng ta, các người không báo cảnh sát lập án, tìm tôi tới làm gì?”
Rose hừ lạnh: “Dĩ nhiên phải tìm cô! Vì chính là tiện nhân cô bán!”
Lăng Vi đứng lên.
“Cô dựa vào cái gì kết luận là tôi bán? Miệng là dùng để nói chuyện, không dùng để đánh rắm!”
“Lăng Vi! Cô rửa sạch miệng cho tôi! Cô có biết tôn trọng người khác không?”
Lăng Vi cả giận nói: “Hừ… Nói chuyện với người khác, đương nhiên phải tôn trọng, nói chuyện với chó, đương nhiên phải dùng thái độ đối với chó! Cô tôn trọng tôi? Từ tiện nhân đối với cô mà nói là tôn trọng người hử, đồng nghiệp của tiện nhân?”
Rose nói tiếng Anh, cô ta dùng từ “Bitch”!Từ này là từ mắng người ác độc nhất: “Kỹ nữ, tiện nhân, đàn bà ngang tàng, chó, dâm phụ”.
Lăng Vi đáp lại cô ta một câu “đánh rắm”, đã là khách sáo!
Nhưng Rose run rẩy chỉ vào cô: “Lăng Vi —— không được cưỡng từ đoạt lý!”
“Tôi có cưỡng từ đoạt lý? Tôi còn chưa nói cô gài tang vật hãm hại!”
Rose hung tợn hét: “Đừng tưởng rằng chúng tôi không biết trò lừa bịp của cô, cô nhận tiền lương cao ở Laroe, còn bán bản thiết kế cho đối phương, lấy bốn triệu tình báo!”
Lăng Vi thật sự bị chọc điên! Cô ta nói có lý có căn cứ, ngay cả con số cũng rõ ràng, giống như là cô ta làm ra thủ đoạn bẩn thỉu kia.
Lăng Vi híp mắt, hỏi ngược lại: “Cô có chứng cứ gì nói tôi nhận bốn triệu?”
“Chứng cứ rất rõ ràng! Tối qua chỉ có cô mang bản thiết kế về nhà, cô làm bộ bị ςướק bóc, sau đó bán bản thiết kế cho Ander! Ander đã sớm gửi tiền vào tài khoản ngân hàng của cô, cô chờ chúng tôi quyết định bản thiết kế xong, cô mới ra tay bán nó đi!”
“Muốn thêm tội, hà hoạn vô từ*!” Lửa giận truyền tới иgự¢, Lăng Vi hận không thể xông lên xé miệng Rose ——
(*) Muốn đổ thêm tội người khác, không ngại tìm tội danh, chỉ người hại người khác theo ý mình.
“Đều im miệng hết cho tôi! Tranh cãi cái gì?” Holt quát!
Tiền bẩn: Đề cập đến việc thu tiền bất hợp pháp như tham nhũng, hối lộ, và trộm cắp
Holt cả giận: “Bảo các người tới là muốn giải quyết vấn đề! Cãi nhau, ông kích nhau có thể giải quyết vấn đề sao?”
Lăng Vi nhìn ông ta.
Hai mắt sáng ngời nhìn thẳng vào ông ta.
Không chút nào sợ hãi!
Holt hỏi cô: “Ngày hôm qua cô bị ςướק giật sao?”
“Không sai!”
“Cô cầm bản vẽ?”
“Không sai! Nhưng tôi chỉ cầm phần sau của bản thảo!”
Holt không khách khí vẫy tay: “Toàn bộ bản vẽ cô đều có, cô có cầm phần sau của bản thảo hay không căn bản là không quan trọng!”
“Tôi cảm thấy rất quan trọng!”
Lôi Dịch đột nhiên xen vào nói: “Lăng Vi, cô giải thích một chút đi, có lời gì muốn nói cứ việc nói. Chúng tôi sẽ không oan uổng cô nhưng cũng tuyệt không cho phép cô nói dối.”
A…… Lăng Vi chỉ cảm thấy buồn cười, nhướn mày nhìn Lôi Dịch, hỏi ông ta: “Khoản xe này là tôi thiết kế, đúng không?”Lôi Dịch không nói chuyện.
Lăng Vi mắt lạnh nhìn chằm chằm ông ta.
“Có gì cô cứ việc nói thẳng!” thái độ của Holt rất ác liệt, chứng tỏ muốn phát giận.
Những người khác cũng đều phẫn nộ tột đỉnh!
Đây chính là tổn thất ảnh hưởng đến lợi ích của bọn họ, đám thành viên quản trị đều hận không thể Ϧóþ ૮ɦếƭ Lăng Vi.
Lăng Vi ngồi thẳng người, hít một hơi thật sâu.
Lại hỏi lần nữa: “Khoản xe này là tôi thiết kế, đúng hay không?”
Cô cao giọng, giọng nói tràn đầy phẫn nộ.
Hội trường vẫn không có ai nói gì.
Lăng Vi lại hỏi: “Khoản xe này là tôi thiết kế, đúng hay không?”
Lôi Dịch rốt cuộc cũng nói: “Đúng vậy!”
“Khoản xe này là dùng danh nghĩa của tôi, chiếc xe đại chúng tên là LĂNG VI2 đúng không?”
“Đúng vậy.”“Khoản xe này ban đầu dự tính 210.000 tệ/ 1 chiếc, mỗi chiếc xe bán ra tôi được 2.100 tệ đúng không?”
“Không sai.”
Lăng Vi nghiến răng nghiến lợi trừng ông ta.
“Các vị —— mỗi một chiếc xe bán ra tôi được 2.100 tệ. Bán ra mười chiếc tôi có 21.000 tệ. Bán ra 100 chiếc tôi có 210.000 tệ. Vậy tiêu thụ được 1000 chiếc thì thế nào? 10.000 chiếc thì tôi được bao nhiêu? Dựa theo doanh số Laroe ghi lại, xe đại chúng năm trước toàn cầu bán được 400.000 chiếc! Thu về 80 tỷ, tôi có thể kiếm được bao nhiêu? 8 ngàn 400 vạn đấy.”
Cô nhìn từng người: “Tôi kiếm nhiều lấy ít, lấy bản vẽ của mình đưa cho người khác giá 4000 vạn, tôi bị ngu hay các người ngu vậy?”
“Lăng Vi, cô không cần giảo biện.” đột nhiên Rose hét lên.
Đột nhiên án mắt mọi người đều nhìn về phía cô ta.
Ánh mắt của Rose đỏ lên, vốn dĩ số tiền này cô ta có thể lấy được trong tay.
Đều do Lăng Vi đáng giận đi con đường riêng.
Rose đỏ mắt lòng nóng như lửa đốt, còn từng kích động đám người bộ phận thiết kế cùng nhau bài xích Lăng Vi. Ngày đó cô ta quay về văn phòng nói với Tony: “Công ty dự định chia tiền cho toàn bộ nhóm thiết kế, nhóm thiết kế nhiều nhân viên như vậy tuy rằng chia hết sẽ không còn bao nhiêu nhưng Lăng Vi không biết tốt xấu độc chiếm toàn bộ.”
Đám người Tony nghe xong chỉ cười quái lạ.
Còn có tên Brook râu xồm nói: “Tôi có thể giữ được nửa năm tiền thưởng đã thỏa mãn lắm rồi, không có Lăng Vi thì tiền lương chẳng có nói gì tiền thưởng… vốn dĩ cũng chẳng phải tôi thiết kế, chẳng cho tôi cũng chẳng sao.”
Càng đáng giận chính là Tony âm dương quái khí đâm cô ta một câu: “Cô nghĩ nhiều như vậy nhiều có mệt hay không? Lấy không nửa năm tiền thưởng, còn không khấu tiền lương, cô còn muốn tham công? Nhanh về nhà tắm rửa ngủ đi…… Xem cô chó cùng rứt giậu tôi đều mệt đến phát hoảng.”
Xúi giục ly gián không thành, ngược lại bị người khác cười nhạo!
Làm sao Rose không hận cô ta cho được! Càng đáng giận chính là, Lăng Vi thế nhưng phân chia giải thưởng cho mọi người ở trong bữa tiệc. Như vậy càng chứng minh Lăng Vi cao thượng mà cô ta thì vô cùng xấu xa!
Rose cố nén phẫn nộ, hạ giọng nói: “Lăng Vi, cô không cần giảo biện! Có lẽ, cô cảm thấy năm nay bán không đến 400.000 chiếc! Huống chi, không phải cô nói muốn chia tiền cho mọi người sao? Đột nhiên cô hối hận! Nghĩ thầm, còn không bằng trực tiếp lấy 4.000 vạn tiền tình báo! Huống chi, xe mới đưa vào sản xuất, lại đưa ra thị trường, lại đến khâu tiêu thụ, nhanh nhất cũng muốn một năm, có lẽ cô chờ không kịp đâu!”
Lăng Vi đột nhiên cười.
Chẳng hiểu sao Rose lại cảm thấy lạnh lẽo. Rõ ràng gương mặt Lăng Vi tươi cười, nhưng mà ánh mắt lạnh lẽo làm sống lưng người ta phát lạnh!
Lăng Vi nhìn chằm chằm Rose, ánh mắt lập loè tia sáng lạnh.
Cô cắn răng từng chữ từng câu mà nói: “Nếu tôi thật sự muốn bán bản thiết kế cho An Đức thì trực tiếp vẽ cái mới cho bọn họ không phải càng tốt hơn sao? Có thể kiếm tiền hai bên, chẳng phải là càng sảng khoái? Tôi dùng tác phẩm của mình lén đưa đi chẳng phải ảnh hưởng lợi ích của tôi sao? Tôi đâu có bệnh, trộm chính tác phẩm của mình làm gì, tôi cũng không phải ăn no không có việc gì làm.”
“Có lẽ linh cảm của cô khô liệt lại không thiết kế ra được bản tốt như vậy thì sao?”
Lăng Vi liếc Rose.
Rất lâu, rất lâu.
Trong phòng hội nghị lặng ngắt như tờ.Sau một lúc lâu.
Lăng Vi mới tàn nhẫn nhìn thẳng Rose, lạnh giọng chất vấn: “Cô làm ngành này lâu như vậy linh cảm chẳng khô kiệt, một người mới như tôi có thể khô kiệt linh cảm được sao? Nói ra quỷ cũng không tin!”
Rose hừ nói: “Đừng nói này đó không phải là thực chất vấn đề. Chứng cứ bày ở trước mắt, nhân viện phòng thiết kế không ai có thể tiếp xúc toàn bộ bản thảo thiết kế! Ngay cả tôi cũng không thể lấy ra toàn bộ thiết kế ô tô! Toàn công ty, biết nhiều nhất, tiếp xúc toàn diện nhất, có hiềm nghi nhất chính là cô!”
Lăng Vi cười lạnh: “Tôi thiết kế chiếc xe này còn có tội sao?”
“Cô thiết kế chiếc xe này không có tội, nhưng mà cô bán đứng công ty, chính là tội ác tày trời!”
“Ồ……” Lăng Vi khinh thường liếc nhìn cô ta: “Có nhiều người có thể cầm được toàn bộ bản thảo thiết kế, vì sao chỉ nhằm vào mình tôi? Chỉ bằng cô suy đoán ác ý về tôi sao?”
Rose đột nhiên hất cằm, phảng phất như cô ta nắm giữ chứng cứ.
Cô ta rút trong túi ra một thẻ ngân hàng “Bang” một chút, ném trên mặt bàn: “Bằng cái gì? Chỉ bằng cái này!”
Trong phòng hội nghị tất cả mọi người đều nhìn đồ vật trong tay cô ta.
Khuôn mặt của Holt âm trầm, quát Rose: “Cái gì đó? Còn không biết đưa cho mọi người xem sao?”Vẻ mặt Rose cứng đờ cầm thẻ ngân hàng ra.
Đưa trước mặt cho mọi người nhìn: “Đây là thẻ ngân hàng của Lăng Vi, là hôm qua cô ta bị mất, cảnh sát phát hiện liền gọi cho tổnG bộ chúng ta. Tôi đã sớm phát hiện Lăng Vi có hành vi khả nghi cho nên đến cục cảnh sát mang về cho cô ta cũng để nhân viên phòng thiết kế kiểm tra tiền bên trong, kết quả... hừ.”
Cô ta giơ thẻ ngân hàng, chỉ Lăng Vi.
Ngữ khí âm trầm chất vấn nói: “Lăng Vi, cô nói cô không bán bản vẽ đó vì sao thẻ ngân hàng của cô tăng lên một khoản tiền?”
Rose cầm thẻ ngân hàng đi tới máy quẹt thẻ.
“Đây là thẻ ngân hàng của Lăng Vi, mời mọi người xem!”
Kết quả kết nối với màn hình.
Mọi người ngẩng đầu, nhìn trên màn hình lớn biểu hiện một con số lớn.
Tên, thân phận xác thật là Lăng Vi.
Bên trong, có hai dãy con số, đặc biệt dài... 20.000.000
Trên màn hình lớn, bắt đầu con số 2 sau đó là một dãy số 0.
Rose nói: “Đây là 2.000 vạn!”
Dãy số tiếp theo cũng bắt đầu từ con số 2 và sau đó là một dãy số 0.
“Cái này cũng là 2.000 vạn!”
Rose quay đầu, nhìn thẳng Lăng Vi, nói: “Có người gửi cho cô 2 lần 2.000 vạn. Hai lần 2.000 vạn đấy. Mời cô giải thích một chút 4.000 vạn này ở đâu ra?”
Lăng Vi nhìn chằm chằm con số, cuối cùng cũng hiểu.
thì ra hôm qua có người ςướק thẻ của cô là vì thẻ ngân hàng và bản thảo trong túi.
Ahaa.. tăng ca, thay đổi bản thảo đều là cái cớ.
Hãm hại cô cấu kết đối thủ làm hại lợi ích của công ty mới là trọng điểm của bọn họ.
Khó trách hôm nay trong phòng hội nghị tất cả đều là đại lão công ty.
Giống như hỏi tội phạm nhân, tam đường hội thẩm đối với cô.
“Lăng Vi, cô tiết lộ cơ mật công ty, cô còn gì để nói?’
Ngược lại Lăng Vi rất bình tĩnh, Rose muốn đổ tội danh này cho cô làm cô cả đời này không được tốt?
Quả thực là nằm mơ!Lăng Vi cô dễ bắt nạt vậy sao?!
Rose cứ thế nhìn chằm chằm Lăng Vi.
Giống như hổ rình mồi đưa tay chỉ Lăng Vi: “Hơn mười ngày trước, đột nhiên thẻ ngân hàng của cô tăng thêm 2.000 vạn, đây là một tài khoản dấu tên, ngay cả nhân viên kỹ thuật công ty đều không phá giải được! Nếu không có quỷ, vì sao account này phải mã hóa?! Người này cho cô 2.000 vạn, nửa tháng sau cô lại đẩy số tiền này đi ra ngoài. Nếu không phải cô chột dạ, vì sao cô muốn chuyển tiền ra ngoài?”
Mọi người đều căm tức nhìn Lăng Vi!
Chỉ có Diệp Đình điềm đạm ngồi đó. Đôi mắt trói chặt ở trên người Lăng Vi, phảng phất như muốn tạo thành bức tường lửa bảo vệ cô ở bên trong.
Nhưng mà không ích gì.
Rose giơ thẻ ngân hàng, chỉ vào màn hình lớn, nhìn Lăng Vi: “Cô còn giảo biện sao? Vừa chuyển tiền đi, tài khoản khác lại gửi tới 2.000 vạn nữa. 2.000 vạn này vẫn còn trong thẻ của cô, cô giải thích thế nào?”
Lăng Vi chỉ cảm thấy buồn cười!
Tiền đó là Diệp Đình cho cô chơi cổ phiếu.
Lần đầu tiên, cô viết giấy nợ cho anh cũng nói nửa tháng sau trả lại. Cô đầu cơ cổ phiếu kiếm hơn 700 vạn., nhưng mà để ở tài khoản thị trường chứng khoán không lấy ra. Nửa tháng cô liền trả tiền vốn cho anh. Ai mà nghĩ Diệp Đình lại nói với cô: “Tiền tiêu vặt tháng sau.”
Vẫn như cũ là 2.000 vạn.
Mà tài khoản của Diệp Đình vẫn luôn mã hóa, hiện tại không thể nói ra.
Mọi người ở đây chỉ có Diệp Đình và Henry còn lại ai cũng dùng ánh mắt phẫn nộ muốn Gi*t người nhìn Lăng Vi.
Lăng Vi không nói gì mà im lặng.Lúc này, Diệp Đình đột nhiên gõ gõ bàn, hất cằm với Rose.
Rose sửng sốt.
Diệp Đình chỉ chỉ laptop của mình ý bảo cô ta gắn notebook của mình với màn hình lớn.
Rose cung kính đi qua, cẩn thận kết nối với màn hình lớn.
Lúc này Diệp Đình đứng lên.
Cả người diện âu phục màu đen, dáng người cao 1m89 làm cho mọi người không thể không ngửa đầu nhìn anh.
Anh ưu nhã đứng đó, ánh mắt sắc bén nhìn mọi người.
Tuy anh không nói gì nhưng lại làm cho người ta cảm nhận được áp lực từ phía anh.
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm muốn xem rốt cuộc anh muốn làm gì, liền thấy anh dịch ghế đi ra.
Sau đó đi về phía Lăng Vi.
Lăng Vi thấy anh đi qua.. chỉ cảm thấy như có khí thế cường giả phủ tới phía mình.
Cảm giác đó làm cô thấy khó thở chứ đừng nói đám người bị anh bài xích.
Thâи áι nhà cô… anh tuấn có thể so sánh với bất cứ nam minh tinh nào, lúc này cả người đầy băng lãnh.
Gương mặt đó, khí thế đó, từng bước chân có thể làm cho trái tim người ta ngừng đập, hô hấp không thuận.
Anh đi tới trước mặt cô, vươn một bàn tay. Lăng Vi tìm lại được hơi thở của mình theo bản năng duỗi tay đưa cho anh.
Diệp Đình nắm tay cô dùng sức kéo cô lên.
Anh ôm eo cô từ từ đi về phía màn hình lớn, Lăng Vi đau chân, cả người dựa vào anh, anh hoàn toàn chịu được sức nặng của cô.
Săn sóc vô cùng.
Diệp Đình đứng trước màn hình lớn, vươn ngón tay gõ phím enter trên máy tính.
Liền thấy màn hình xuất hiện ủy nhiệm chi…
Là từ thẻ ngân hàng của anh.
Tất cả mọi người ngừng thở, mở to mắt!
Bọn họ đều ngẩng đầu nhìn chằm chằm màn hình lớn, mắt không nháy nổi một lần! Đây là tài khoản của Diệp boss! Cơ hội khó rình coi như vậy đời này chỉ có một lần!
Một mục giao dịch cứ thế hiện ra.
Trong đó, 2.000 vạn chuyển cho Lăng Vi, hoàn toàn trùng khớp, hơn nữa thời gian cũng hoàn toàn ăn khớp.
Diệp Đình ôm Lăng Vi, híp mắt nhìn Rose: “Còn cần giải thích sao?”
“……” Rose câm như hến mở to miệng mình.
Sắc mặt Diệp Đình lạnh lẽo, ánh mắt ẩn chứa sự sắc bén thâm trầm.
Rose không tự giác mà run lên.
Diệp Đình lạnh nhạt liếc cô ta: “Tôi cho phu nhân nhà tôi tiền tiêu vặt còn cần cô đồng ý hay sao?”
“Bốp...” Henry vỗ bàn đứng lên chất vấn Rose: “Thấy chưa hả? Hai lần 2.000 vạn đều là anh ba đưa cho chị dâu, tài khoản thần bí này là của ai đã biết chưa? Cô còn có gì để nói không?”
Rose hoa dung thất sắc, khuôn mặt trắng bệch!Như thế nào lại như vậy? Sở Minh Y rõ ràng nói, Lăng Vi bán bản vẽ cho An Đức……
Nhưng vì sao số tiền này lại biến thành Diệp Đình đưa cho Lăng Vi?
Rose ngây ngốc đứng đó, gương mặt hoàn toàn như bị sét đánh.
Một lúc sau có người bảo cô ta xin lỗi Lăng Vi.
Rose giống như con rối gỗ ngây ngốc không nhúc nhích.
Trước đó cô ta tin tưởng chắc chắn Lăng Vi bán đứng công ty.
Nhưng hiện tại hình như cô ta sai lầm rồi, rốt cuộc chuyện này là sao? Chẳng lẽ Sở Minh Y lừa mình?
Rose nhìn chằm chằm Lăng Vi, đôi môi trắng bệch run rẩy nói: “Thật xin lỗi...”
Lăng Vi đứng thẳng lưng nhìn cô ta đột nhiên hơi mỉm cười: “Tôi không tiếp nhận lời xin lỗi.”
“……”
Trong phòng hội nghị lập tức nổ tung.
Cả người Rose cứng đờ, liền động một chút cũng không thể.
Cô ta như con rối nhỏ, cho tới bây giờ vẫn chưa hòa hoãn lại.
Không tiếp thu xin lỗi? Là ý gì?
Cả người Rose như phát điên, cảm thấy từng đợt tê dại.
Bên tai vang lên âm thanh nghị luận “Ong ong”.
Tất cả mọi người nhìn Lăng Vi.
Lăng Vi hất cằm nhìn thẳng vào Rose, từng câu từng chữ leng keng hữu lực mà nói: “Tôi muốn kiện cô xúi giục người khác ςướק đồ của tôi!”
“Bùm” như sét đánh xuống, Rose chỉ cảm thấy đỉnh đầu đều bị bổ ra.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc