Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 58

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Lăng Vi rất hưng phấn! Cô nhìn thấy rất nhiều cá! Nước biển thật xanh… Cá cảnh nhiệt đới thành nhóm, thành đoàn, kết đội mà đi.
Có đỏ, xanh, lục, tím, ngũ sắc* rực rỡ… Lăng Vi cực kỳ hưng phấn. Cho tới nay, cô chưa từng thấy nhiều cá đẹp như vậy.
(*) Ngũ sắc: Vàng, xanh, đỏ, trắng, đen.
Con cá cũng không sợ cô, bơi qua bơi lại quanh cô.
Cô đưa tay sồ, một con cá màu đỏ bơi qua kẽ tay cô.
“Thật vừa lòng đẹp ý… thật kỳ diệu…” Cảm giác này quá tốt đẹp.
Diệp Đình nhéo lòng bàn tay cô, ngón tay chỉ xuống.
Lăng Vi nhìn theo ngón tay anh, wow! Lại là một đám san hô màu trắng xinh đẹp…
Bên cạnh còn có thứ mềm mại màu đỏ, cô không biết là gì, cô muốn sờ, lại không dám. Diệp Đình kéo tay cô tới, tỏ ý cô có thể sờ.
Lăng Vi sờ một cái, thịt thịt, chơi thật vui!
Cô giơ ngón cái với anh, cô muốn nói: “Thật giỏi!”Diệp Đình dùng dấu tay hỏi cô: “Nổi lên?”
Vì giơ ngón cái lên là chỉ nổi lên, Lăng Vi nhất thời kích động lại quên, lập tức vẫy tay, lại ra dấu OK.
Diệp Đình nhéo mặt cô, lại kéo cô lặn xuống.
Cũng không biết lặn bao xa, Lăng Vi cảm thấy tai đau như kim đâm, Diệp Đình phát hiện cô hình như không thoải mái, liền tỏ ý cô Ϧóþ mũi dùng sức thở ra.
Lăng Vi liền Ϧóþ mũi, thở mạnh. Quả nhiên… Tai không sao, lại thấy anh chỉ tay phía trước.
Dưới đát có một chiếc thuyền chìm!
Anh kéo cô bơi qua, nhìn dáng vẻ quen đường của anh, liền biết anh thường xuyên đến đây lặn.
Trong chiếc thuyền tối đen, cô không dám vào.
Cảm nhận được cô giãy giụa, Diệp Đình ra dấu tay với cô: “Không sợ, tin tưởng anh.”
Lăng Vi lắc đầu: “Không dám, quá tối…”
Anh biết, nhưng vẫn kiên trì bắt cô vào, anh vỗ иgự¢: “Tin tưởng anh!”
Lăng Vi nắm chặt tay anh, vẫn không dám. Anh nắm tay cô có lực mà kiên định, anh tháo bình dưỡng khí, tháo mắt kính, ánh mắt kiên định nhìn cô.Lăng Vi sợ anh bị sặc nước, lập tức ra dấu tay OK. Diệp Đình vui vẻ, hôn gò má cô.
Lăng Vi nắm tay thật chặt, mê người như người cá, tiêu soái bơi vào trong thuyền chìm. Anh ôm cô bơi vào hành lang, hành lang lại sáng…
Xảy ra chuyện gì? Tại sao nơi này có thể phát sáng? Lăng Vi cực kỳ tò mò, chốc lát sau, cô rốt cuộc hiểu rõ, thì ra trên vách tường hành lang có hai viên dạ minh châu!
Dạ minh châu! Trong thuyền này lại có dạ minh châu!
Quá thần kỳ!
Lúc này, Diệp Đình bơi tới, cầm lấy dạ minh châu, lấy tay xoa xoa, dùng nước biển rửa qua.
Dạ minh chân sáng lên, Lăng Vi nhìn ngây người, trong đầu nghĩ: Hai viên dạ minh châu này không phải là do Diệp Đình đặt ở đây chứ?
Anh cầm một viên dạ minh châu trong tay, một viên khác nhét vào tay cô.
Anh kéo cô, lần lượt qua từng căn phòng. Chiếc thuyền này như thuyền buôn hiện đại, bên trong có đủ bàn ghế, băng ngồi, chén đĩa, tranh vẽ trên tường.
Lăng Vi tò mò nhìn khắp nơi như trẻ con.
Đi tới phòng cuối cùng, Diệp Đình ra hiệu với cô bên trong có đồ tốt.
Lăng Vi mở to mắt, tim đập nhanh lên, không biết bên trong có bảo bối gì? Cô mong đợi mở to hai mắt chờ anh mở cửa.
Tay Diệp Đình để trên chốt cửa, cửa không khóa.
Anh nhẹ tay đẩy ra, nước biển trào ra, bên trong rất tốt, cho dù có dạ minh châu cũng không thấy được tình cảnh bên trong.
Lăng Vi thò đầu nhìn vào trong, hoàn toàn khác tưởng tượng của cô!
Tối đen, không nhìn thấy gì.
Lúc này, thấy Diệp Đình lấy xuống một cái muôi vớt và võng lưới trên vách tường bên cạnh…
Lăng Vi kinh ngạc trợn to hai mắt, anh muốn làm gì?
Diệp Đình ra hiệu cô chờ ở đây, một mình anh bơi vào.
Anh vừa bơi đi, Lăng Vi liền cảm thấy da đầu tê dại!
Nói thật, vừa rồi anh luôn nắm tay cô, cô không hề sợ, lúc này, anh vừa buông tay, cô đột nhiên sợ đông sợ tây, sợ có cá mập, sợ có quái vật dưới biển…
Cô suy nghĩ, vẫn bơi vào theo anh.
Bơi vào trong phòng, lúc thấy Diệp Đình, cô suýt chút nữa bị nước biển sặc ૮ɦếƭ!
Cô quá kinh ngạc!
“Khụ ——” Nước biển vào mũi! Cô muốn ho… Hé miệng ra, mất hô hấp! Cô quơ tay, một hớp nước biển lớn vào miệng cô. Cổ họng cô đầy nước biển, cô bị sặc đến khó chịu muốn ૮ɦếƭ! Nhưng cô bình tĩnh, không hoảng, nín thở!
Diệp Đình nghe động tĩnh, vội quay đầu nhìn.Vừa thấy cô sặc nước, mặt cũng trắng bệch, sốt ruột bơi tới cô.
Anh nhanh chóng ôm cô, môi chạm vào môi cô, Ϧóþ mũi cô, thổi khí cho cô. Cô ho khan, truyền nước biển vào miệng anh, anh không cảm thấy bẩn chút nào, tiếp tục thổi khí cho cô.
Hồi lâu, cô bình thường lại. Anh thổi khí vào miệng cô, tay dùng sức vỗ lưng cô.
“…” Lăng Vi rốt cuộc dễ chịu hơn một ít. Cũng may không nhiều nước, nếu không hôm nay phải ở đây!
Cô vỗ tim bị kinh sợ…
Lăng Vi nắm chặt tay Diệp Đình, lúc này nói gì cũng không chịu buông. Cô thở phì phò nhéo tay Diệp Đình, đều do tên này rảnh rỗi ——
Đại gia anh! Cô còn tưởng rằng trong phòng này có bảo bối gì!
Anh lại vơ vỏ sò… còn đưa tới trước mặt cô như dâng vật quý…
Lăng Vi trực tiếp trợn trắng mắt. Nếu đang ở trên bờ, cô nhất định đập đầu anh!
“Đi!”Anh ra dấu tay “nổi lên” cho cô.
Hai người nổi lên mặt biển, khi leo lên du thuyền, Lăng Vi rốt cuộc hiểu câu “Tự mò” của anh là có ý gì…
Cái này không phải là “tự mò” sao!
Lên thuyền, Lăng Vi chạy về phòng nghỉ thay quần áo như chạy thoát thân.
Hung tợn tháo mắt kính, ném bình dưỡng khí, lột đồ lặn. Ánh mắt Diệp Đình lập tức dính vào trên người cô.Hai tay cô khoanh lại, trợn mắt nhìn anh: “Nhìn cái gì mà nhìn?”
Diệp Đình nhếch môi, cười nhạt.
“Cười cái rắm!”
Anh thành thật trả lời: “Cười em thì sao… Em là rắm sao?!”
Lăng Vi quơ tay cho anh một quyền: “Nói tiếng người!”
Diệp Đình: “…”
“Xoay qua chỗ khác! Không được phép nhìn!”
Mắt anh không né tránh, trực tiếp nhìn cô chằm chằm: “Vợ anh… Tại sao anh không thể nhìn?” Anh nói rất có lý.
Lăng Vi hừ một tiếng, vào phòng tắm. Chờ cô tắm xong mới phát hiện, trong phòng tắm chỉ có bikini vừa thay… căn bản không mặc được.
Cô quên mang quần áo… làm sao đây?
Chỉ đành phải quấn khăn tắm đi ra, vừa mở cửa, thấy Diệp Đình cầm áo sơ mi sạch đứng trước cửa: “Quên lấy đồ cho em, mặc của anh trước đi.”
Lăng Vi không nhận, áo sơ mi anh đã mặc… Cô mặc lên người, sẽ cảm thấy giống như anh đang ôm cô…
Rất không tự được nhiên nha. Không giống vừa rồi, ít ra cách một lớp bikini, cảm giác không có không được tự nhiên như vậy.
Trong mắt cô tràn đầy do dự.
Anh không thúc giục cô, chẳng qua, mắt đầy ý cười nhìn cô chằm chằm, giống như xem kịch vui. Cô vừa tắm xong, tựa như tiên nữ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trơn bóng không thấy lỗ chân lông, trắng nõn mềm mại…
Anh bỗng nhiên bật cười. Cố ý cúi đầu ngửi ngửi sau tai cô: “Thật thơm…”
Lăng Vi nhấc chân đá anh, Diệp Đình vui vẻ nắm chân cô: “Chú ý, lộ sạch phía dưới!”
“A ——” Lăng Vi đơ mặt.
Diệp Đình thích thấy cô như vậy, tựa như cố ý chọc tức cô, cười xấu, làm bộ cúi đầu nhìn xuống dưới: “Không mặc gì à? Ai u… Không mặc gì cả, còn dám nhấc chân đá người…”
“Diệp Đình!” Lăng Vi lập tức nhảy nhảy nhảy về sau, lại không cẩn thận trượt chân, sắp ngã ra đất.
“Đừng ngã ——” Anh còn chưa nói hết, thân thể cường tráng đã ép xuống.
“A…” Đau ૮ɦếƭ được! Phản ứng đầu tiên của Lăng Vi là che иgự¢… “bịch” một tiếng… Khốn kiếp, иgự¢ giữ được, mũi lại bị đè bẹp! Mày nói mũi mày dài như vậy, cao như vậy, lúc bị đè, đáng đời mày chịu tội!
“Đứng lên…” Lăng Vi đẩy anh ra, khăn tắm rớt.
“A ——” Cô thét chói tai, lập tức che khăn tắm đến bả vai, Diệp Đình buồn cười che miệng cô: “Lần tới lõa thể, em nên che mắt anh, thét lên không có tác dụng gì… IQ đâu? Nói em óc khô, em còn không phục!”
Lăng Vi muốn đạp anh.
Diệp Đình chống người, bất đắc dĩ cười giải thích: “Không cãi nữa không cãi nữa… Anh chỉ trêu em, vừa rồi anh không nhìn thấy gì. Bây giờ… cũng không thấy!”
Lăng Vi cắn răng: “Nhìn còn không dám thừa nhận! Anh có phải đàn ông hay không?!”
“Anh là đàn ông! Thật sự là đàn ông… Nếu em không tin, có thể đích thân nghiệm chứng…” Anh nghiêm trang nói: “Anh nói không nhìn thấy là sợ em lúng túng, có phải em muốn nói anh nhìn thấy không? Vậy cũng được… Anh thừa nhận, anh nhìn thấy!”
“Anh im miệng!” Lăng Vi hận không thể dán miệng anh lại.“Nói xin lỗi! Mau lên ——”
“Xin lỗi vợ…”
Lăng Vi cứng họng, nghẹn một bụng tức giận, giơ tay đẩy anh: “Anh! Xoay chỗ khác!”
Diệp Đình nhắm mắt, ngồi dậy, quay lưng lại.
Lăng Vi lập tức đứng dậy, lau khô người, nhặt áo sơ mi rơi dưới đất lên, mặc vào.
“Xong chưa?”
“Rồi!”
Anh mở mắt ra, quay người lại.
Cười đứng bên cạnh cô, vươn tay cài nút áo cho cô.
Cài xong, anh ôm lấy cô, nhẹ giọng hỏi: “Ngã đau không?”
Lăng Vi im lặng, một tay anh đưa đến dưới đầu gối cô, một tay ôm sau lưng cô, hơi dùng sức, ôm cô lên.
Đi hai bước, đột nhiên hỏi một câu: “Còn đau bụng không?”
Mặt Lăng Vi lập tức đỏ bừng, câu này của anh… rốt cuộc là hỏi cô đau bụng không, hay là hỏi dì cả của cô đi hay chưa?
Hôm nay đã cùng lặn xuống biển, rất rõ ràng đã đi rồi được chưa? Anh còn hỏi cô có đau bụng không?
Nhìn biểu tình kia của cô, Diệp Đình chợt vui vẻ: “Anh quên anh quên… Em không thu hút cá mập tới, chứng tỏ đã không sao.”
Phốc ——
Aaa… lại đùa giỡn.
Lăng Vi hận không thể đánh vào cái mặt anh một chút.
Bế cô ngồi trước bàn trang điểm, Diệp Đình dịu dàng nhéo má cô: “Tự mình sấy đi, anh đi tắm rửa đã.”
Anh nhét máy sấy vào tay cô sau đó xoay người đi vào phòng tắm.
Lăng Vi muốn phát tác nhưng người ta đã đóng cửa mất rồi.
Lăng Vi hung hăng vung nắm đấm về phía cửa phòng tắm.
Đột nhiên cửa phòng tắm bị mở ra, gương mặt đẹp trai của Diệp Đình ló ra: “Anh quên lấy áo sơ mi rồi, khăn tắm lại bị em dùng mất…. em… nếu không muốn anh để trần ra ngoài thì tốt nhất lấy cho anh một chiếc sơ mi qua đây.”
Anh như vậy thật giống đại gia, bộ dạng anh không ngại để trần ra ngoài đâu.
Lăng Vi dùng ánh mắt xem thường nhìn anh, lại như tiểu nha hoàn đến tủ tuần áo kéo ra, tiện tay cầm chiếc sơ mi trắng và chiếc quần đùi thoải mái ném cho anh.
Anh không ngại để trần ra ngoài nhưng mà cô ngại á.
Cô tuyệt không nghi ngờ anh vô cùng nguyện ý để trần ra ngoài…
Anh cầm quần áo, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn cô: “Em cố ý… không cầm đồ lót cho anh sao?”Phụt….
Diệp boss à, anh quá đủ rồi đấy. Không phải lạnh lùng, không phải lãnh khốc, không phải kiêu ngạo sao?
Anh không nói thẳng tên ra bà đây biết được sao?
Lăng Vi đỏ mặt, bà cô tôi, lắm chuyện, có giỏi thì anh không mặc gì đi.
Đương nhiên anh không mặc… người chịu thiệt chỉ có cô thôi.
Cô tìm trong tủ quần áo, nhìn chiếc hộp gỗ cực kì tinh xảo, dùng ngón tay nhấc lên. Qủa nhiênn..
Bên trong đặt chỉnh tề 12 chiếc, đen, xám, nâu… còn có hoa văn màu xanh nữa..
Lăng Vi ghét bỏ nhếch môi, ᴆụng vào như khoai lang nóng bỏng tay, dùng đầu ngón tay nhấc lên chiếc có hoa văn màu lam vung ra sau.
“…” chắc là ném trúng rồi.
Lăng Vi quay đầu lại, chỉ thấy Diệp Đình dùng tư thế quỷ dị đón lấy.
Nhưng hơn nửa người của anh đều lộ ra cửa.
Mí mắt Lăng Vi giật gật, lại gần. haha… nam chính trong truyện tranh có phần dưới eo…. Cực kì lớn, ahaha.. Lăng Vi ngửa mặt lên trời cửa 0.5s.
Bộp… cửa phòng tắm bị đóng sầm.Nháy mắt Lăng Vi hoàn hồn che mũi. Trời ạ, vừa nãy cô thấy cái gì? Sao máu muốn chảy ngược vậy? Như vừa rớt khỏi vũ trụ, cảm giác mất trọng lực vậy…
Thái bạch kim tinh nhị đại gia nhà anh… Diệp Đình vừa nãy còn đỏ mặt. Nhưng mà… rõ ràng anh đỏ mặt còn làm bộ như không có việc gì quay vào phòng tắm.
Lăng Vi che mặt, Diệp boss, anh đột nhiên đáng yêu như vậy, trái tim nhỏ của em làm sao mà chịu nổi đây?
Thôi vậy, nhìn cũng nhìn rồi. Vừa nãy anh còn nhìn của cô dấy, cô không xem lại thì ăn thiệt nhiều rồi.
Lăng Vi đi tới cạnh tủ quần áo nhìn qua.
Bên trong đều là đồ của anh, chiều qua cô mặc chiếc váy vàng đã bị cầm đi giặt, hiện tại còn chưa thay quần áo.
Cô nhìn áo sơ mi trên người, xấu hổ che đùi.
Cô không dám mặc trực tiếp như thế… bên trong còn có con sói háo sắc đó…
Lăng Vi bới tủ quần áo, phát hiện bên trong còn có một bộ nội y, cô ϲởí áօ sơ mi ra, mặc nội y vào sau đó mới mặc lại áo sơ mi của anh, như vậy an toàn hơn.
Cô sấy tóc loạn xạ sau đó ra ngoài, ngồi trên boong tàu bên cạnh còn có một chiếc đệm, chân ngâm trong mặt biển dao động.
Vừa nãy bị sặc một phen còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, cô vỗ иgự¢ ra sức ho.
“Còn ho như vậy…” Lăng Vi nghe thấy âm thanh của Diệp Đình vang lên, không nghĩ tới anh tắm nhanh như vậy.
Anh mặc áo sơ mi trắng, quần đùi vàng nhạt, đẹp trai ngời ngời đi tới ngồi xuống trên chiếc đệm cạnh cô. Anh duỗi tay vỗ lưng cho cô.
Ánh trời chiều phủ xuống, gương mặt anh tuấn mỹ vô cùng, giống như được phủ một tầng ánh chiều vàng, đôi mắt đen như đầm nước mê muội, mày kiếm anh tuấn, chiếc mũi cao thẳng cực kì hoàn mỹ, còn có đôi môi mỏng khêu gợi đó luôn nở nụ cười nhẹ nhàng say lòng người. Anh đẹp trai như vậy, khí chất ngời ngời như vậy khiến cho cô như bị câu hồn đi rồi.
Lăng Vi làm bộ tức giận quay mặt đi.
Giận anh ở trong nước trêu chọc cô, còn có cái túi vỏ sò anh đưa ra nữa.
Cô cố ý bới móc hỏi: “Lén trộm đồ là phạm pháp đấy. Rõ ràng đám sò kia là có người nuôi, anh có thể tùy tiện lấy đi sao”
Diệp Đình cười nói: “Thuyền bị chìm là của anh, mười hai năm trước bị chìm ở chỗ này.”
Trong lòng Lăng Vi trầm xuống, cô kinh ngạc: “12 năm trước? Khi đó anh mới 14 tuổi?”
“Ừ.” Con ngươi trong mắt Diệp Đình âm u.
Anh bĩu môi, vẻ mặt có chút cô đơn: Anh đầu cơ cổ phiếu lời cả thùng vàng… vừa mua một chiếc thuyền này dể làm ăn buôn bán hai đàu bờ sông. Anh không có nơi nương tựa chỉ có thể dựa vào hai bàn tay của mình, anh không cố gắng kiếm tiền thì chỉ có thể đói ૮ɦếƭ, bệnh ૮ɦếƭ, không muốn ૮ɦếƭ thì phải nghĩ cách…”“Vậy lúc nào thì thuyền bị chìm?”
Diệp Đình hít một hơi nói: “Anh mua thuyền bị lão già ૮ɦếƭ tiệt biết…”
“Paul – Louis Tư?”
“Ngoại trừ ông ta còn có ai?” âm thanh Diệp Đình đột nhiên lạnh xuống, giống như hàn băng vậy.
Cô rất muốn hỏi: “Ông ta không phải… là ba anh sao?” Nhưng nghĩ tới Diệp Đình từng nói: “Ai biết ông ta có phải ba ruột của anh hay không?” Lại nghĩ tới Paul Louis Tư đã từng làm gì với Diệp Đình… cô không hỏi nữa.
Lúc này sắc mặt Diệp Đình cực kì không tốt.
Anh lạnh giọng hừ: “Lão già Paul này quả thật không có nhân tính. Ông ta như con chó điên vậy.” Diệp Đình nhìn ra mặt biển, trong mắt tràn đầy bi thương, anh nói: “Sau khi anh và ông ta giải trừ quan hệ cha con thì ông ta như phát điên vậy, cứ luôn muốn Gi*t anh. Bản thân anh kiếm tiền mua con thuyền này ông ta chẳng thèm để ý thuyền viên trên thuyền của anh mà lệnh cho con thuyền tư nhân của ông ta đuổi theo. Anh sợ thuyền viên gặp chuyện không may lập tức ra lệnh thuyền trưởng nhanh chóng quay lại điểm xuất phát. Bởi vì chỉ cần thuyền tiếp cận bờ biển sẽ có vệ sĩ tới cứu viện nhưng … bi kịch xảy ra. Mắt thấy thuyền sắp cập bờ, thuyền bọn anh bị đánh chìm, cuối cùng Paul bắn chìm thuyền của bọn anh…”
Lăng Vi nhìn anh, nhìn thấy… ánh mắt của anh đầy ưu thương…Anh nắm chặt tay.
Ánh mắt hiểu rõ: “Lúc thuyền của anh bị chìm, toàn bộ thuyền viên trên thuyền đều ૮ɦếƭ. Lúc đó anh ôm cực kì đau lòng, lúc đó mới 14 tuổi mà thôi, chưa bao giờ… thấy nhiều người ૮ɦếƭ trước mặt anh như vậy….”
Lăng Vi đột nhiên đau xót.
Diệp Đình nhìn ra xa, trong mắt chua xót làm cho người ta muốn rơi nước mắt.
Anh đăm chiêu nói: “Khi đó… thuyền đã chìm, anh như lá cây trôi nổi trên biển khơi, vừa đói vừa lạnh… cả người ngấm nước biển vừa sưng vừa đỏ, mặt trời nóng chiếu trên người, giống như kim châm, giống như có con dao cắt trên người, không biết bao lâu… anh hôn mê, mất đi tri giác.”
Lăng Vi ngẩng đầu nhìn trời, kìm nén nước mắt muốn trào ra, cô làm bộ không để ý cầm lấy tay anh, trong lòng chua xót.
Anh lật ngược bàn tay cầm lấy tay cô.
Anh cảm ơn cô nguyện ý lắng nghe, anh cảm ơn cô hiểu anh, đau lòng anh…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc