Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 48

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Diệp Đình cầm khăn tay lau tay, cánh tay kia vẫn nắm chắc eo Lăng Vi, đứng trước lan can nhìn mọi người bằng nửa con mắt.
Paul – Louis Tư hỏi công chúa Isa sắc mặt tái xong: “Cô chắc chẳn, chỉ là đùa? Cha cô nếu truy cứu, cũng không phải là chuyện đùa!”
Isa thống khổ che иgự¢… không biết tại sao, các tế bào trong cơ thể điên cuồng xao động. Thật giống như có một cỗ nhiệt đốt lên trong người cô, cô đột nhiên cảm thấy cả người ngứa ngáy, đột nhiên đói khát muốn đàn ông…
“Isa?”
Isa khó nhịn nổi, run rẩy lắc đầu: “Cầu ngài không nói cho cha tôi… đây thật sự chỉ là đùa giỡn, là tôi có lỗi trước. Thỉnh cầu ngài không nói cho cha tôi. Làm loạn yến hội sinh nhật ngài, ông ấy sẽ không dễ dàng tha thứ cho tôi.”“Cô đi nghỉ trước đi, lát nữa tôi phái người đưa cô về nhà.”
Cặp mắt Isa ôm hận, ủy khuất chậm rãi lui ra ngoài. Nhưng là, không biết tại sao, trong thân thể cô dường như có rất nhiều côn trùng đang gặm cắn. Cô nhướng mày một cái, trong thân thể tê dại có một cảm giác khó nhịn!
Cô ta đưa tay cầm lên cổ họng, chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô! Lại bắt đầu siết иgự¢, chỉ cảm thấy trên иgự¢ vô cùng tê dại.
Paul – Louis Tư nhìn thấy sắc mặt cô ta đỏ ửng, sóng mắt mê ly, lưỡi nhỏ khẽ thè ra, liếm liếm cắn môi, một đôi tay nhỏ bé nắm lấy иgự¢ mình, một bộ dạng muốn người khác hung hăng làm mình, trong lúc nhất thời Paul bị cô ta làm cho thất thần.
Isa che иgự¢ ‘Ân ân’ ՐêՈ Րỉ. Tất cả mọi người trong phòng khách đều yên lặng mở to mắt nhìn về phía Isa.
Paul lập tức vẫy tay, gọi người mang cô ta đi, nhưng mà, lúc này Isa đã không khống chế được mình, cô ta đưa tay xoa иgự¢ mình, kẹp chặt chân, lập tức ngã vào trong иgự¢ Paul. Cô ta cắn môi, bàn tay nhỏ bé nắm lấy người ông ta. Nhấc mũi chân, hôn lên miệng Paul.
“Rắc rắc rắc…” trong nháy mắt tiếng chụp hình vang lên!
Paul tức giận đẩy Isa ra! Đây là chuyện gì xảy ra? Trong lòng ông ta biết rất có thể Isa bị người khác bỏ thuốc, ánh mắt âm ngoan trừng mắt về bốn phía, ông ta vẫy tay, lập tức có người kéo cô ta đi! Jack cau mày, ly rượu kia chẳng lẽ lại là Isa uống? Jack cũng không quản nhiều như vậy, trên mặt đầy dâm tà bước đi, bắt lấy Isa, Benn cũng đi theo sau, đỡ lấy eo Isa.
Sắc mặt Paul – Louis Tư xanh mét! Đây là tiệc sinh nhật của ông ta, tại sao có thể xuất hiện tai tiếng như vậy!
Đưa Isa đi, ông tay vẫy tay với nhi*p ảnh gia, nhi*p ảnh gia liền vội vàng tiến lên, Paul thấp giọng nói với ông ta: “Đoạn video này nhất được không được phát ra ngoài!”
Trường hợp mất mặt mũi như vậy lộ ra trước công chúng, danh dự của gia tộc Louis Tư sẽ bị hạ thấp.
Tiếp đó, lời nói của Paul chuyển: “Đoạn video này không thể phát ra ngoài, nhưng cũng không cần thủ tiêu. Lát nữa giao cho tôi.”
Bởi vì, đây là tai tiếng của Isa công chúa, sau này muốn khống chế cha của Isa, trong tay ông ta đã nắm đằng chuôi! Nhi*p ảnh gia vội vàng gật đầu đáp ứng.
Diệp Đình nhìn náo nhiệt vừa xong, chỉ cảm thấy buồn cười. Anh ta đứng trên lan can nhìn mọi người bằng nửa con mắt, khóe miệng nhếch lên một tia cười lạnh.
Anh ôm Lăng Vi khiêu khích nhìn chằm chằm vào Paul – Louis Tư.Sau khi Isa được mang đi, người phía dưới đều nín thở nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Có người khẽ hô: “Isa chính là công chúa của nước Arya! Là con gái của quốc vương giàu có nhất thế giới! Hôm này bị người hãm hại, Paul và Charlie cũng phải chịu trách nhiệm.
“Đúng vậy…” Lại có người nói: “Charlie cũng thật là lợi hại, lại hoàn toàn không coi công chúa Isa ra gì!”
Tiếp đó, có một người phụ nữ trẻ tuổi diêm dúa lòe loẹt nhả một ngụm khói hừ lạnh một tiếng nói: “Bởi vì Diệp Đình không thiếu tiền!” Những người bên cạnh nhìn về phía người phụ nữ này.
Cô ta tự nhiên hút thuốc, không coi ai ra gì.
Tần Sênh ngồi bên cạnh cô ta ςướק lấy thuốc lá trong tay cô ta, dập tắt. Kaya trợn mắt, nhưng không nói gì.
Lão già Louis Tư hung ác trợn mắt nhìn Diệp Đình và Lăng Vi, ông ta âm ngoan lạnh giọng hừ một cái!
Dùng tiếng Anh cắn răng nghiến lợi mắng: “Con không nghe lời! Thật là mất mặt!”
Diệp Đình liếc mặt lạnh lùng, trong lỗ mũi hừ một tiếng: “Mất mặt xấu hổ cũng là ông, không phải là tôi!” Anh ta vừa dứt lời, trong phòng khách lập tức vang lên tiếng cười trộm.
Paul giận dữ: “Anh tự tiện kết hôn, đã được sự đồng ý của tôi sao? Các người lén lén lút lút kết hôn, gia tộc Louis Tư chúng tôi không thừa nhận!”
Diệp Đình dùng tiếng Trung cao giọng nói: “Tôi kết hôn với ai, cần ông đồng ý sao?”
Tròng mắt đen thẫm của Diệp Đình sắc bén như lưỡi dao: “Tôi nguyện ý cưới, cô ấy nguyện ý gả, có liên quan gì đến ông? Luật pháp quy định cần phải được gia tộc Louis Tư thừa nhận thì hôn nhân mới có hiệu lực sao? Luật pháp thừa nhận là được, không cần ông thừa nhận?”
Lão già Louis Tư tức giận mặt mày tái xanh, giơ tay ra chỉ vào Diệp Đình: “Tôi ra lệnh cho hai người lập tức li dị! Nếu anh không cưới công chúa Isa, tôi sẽ cho anh nếm thử cái giá của việc không nghe lời!”
Diệp Đình âm lãnh nói: “Ông cho rằng tôi là ai? Chúng tôi mỏi mắt mong chờ!”
“Anh anh, anh tên súc sinh!”Diệp Đình hất cằm liếc nhìn ông ta: “Tôi quả thật đúng là súc sinh!”
Lão già Louis Tư tức giận ngón tay run run: “Anh lại dám nói với cha mình như vậy!”
Trong phòng khách trong nháy mắt sôi trào! Đủ loại thanh ấm giễu cợt, nghi ngờ, không dám tin vang lên, thậm chí còn có tiếng mắng chửi Diệp Đình.
“Anh ta lại nói chuyện với cha mình như vậy?”
“Đúng là một người con bất hiếu! Hẳn nên xử ૮ɦếƭ anh ta đi!”
Tiếng chửi rủa vang lên tràn đầy yến hội!
Diệp Đình đứng bên cạnh lan can, lạnh mắt quét xuống phòng khách dưới lầu.
Ánh mắt của anh ta vô cùng có tính chèn ép, cộng thêm gương mặt tuấn tú lạnh như nước đá, trong nháy mắt khiến âm thanh ồn ào trong phòng khác yên tĩnh lại.
Toàn bộ phòng khách yên tĩnh tựa như một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy, tất cả mọi người đều đè xuống tiếng hít thở của mình.
Ánh mắt Diệp Đình nguy hiểm híp lại.
Lửa giận trong lòng anh ta sôi trào, nhìn chăm chú vào lão già Louis Tư, gằn răng nói từng chữ từng chữ: “Ông coi tôi là con trai ông sao? Con trai ông chưa ૮ɦếƭ đói trong phòng tối sao? Con trai ông không ૮ɦếƭ rét trong tuyết lạnh sao? Con trai ông không bị ૮ɦếƭ chìm trong sông sao? Nó không bị hành hung sao? ૮ɦếƭ ở dưới roi da của ông? Vậy mà anh ta vẫn còn sống? Ông lại cho rằng anh ta vẫn còn sống sao?”
Lão già Louis Tư cả người ảm đạm, huyết sắc từ trên đỉnh dầu dần dần thối lui xuống lòng bàn chân.
Máu, giống như bốc hơi vậy, cả người ông tay xám trắng thảm bại, tựa như cây khô cằn thiếu nước.
Thân thể hơi lắc lư, bước chân không vững, đột nhiên lui về phía sau một bước.
Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn về phía ông ta. Diệp Đình nói là tiếng Trung, có vài người nghe không hiểu, liền có người phiên dịch.
Trong phòng khách lại nháy mắt sôi trào…
“Trời ơi! Louis Tư tiên sinh, lại là một người cha coi con mình như cỏ rác!”
“Ông ta thật sự đáng sợ! Lại muốn bỏ đói con trai!”
“Còn muốn con trai ૮ɦếƭ rét, ૮ɦếƭ chìm! Còn dùng roi da đánh anh ta?”“Trời ơi, tại sao có thể như vậy! Charlie thật đáng thương…”
“Nhất định còn rất nhiều ngược đãi! Louis Tư tiên sinh thật sự quá đáng sợ…”
Mọi người hoảng sợ nhìn về phía Paul – Louis Tư, ánh mắt đều là kinh hoàng, giống như đang nhìn vào tử thần vậy. Nhất là phái nữ trẻ tuổi, tiếng chất vấn từng đợt từng đợt vang lên như thủy triều, sóng sau cao hơn sóng trước.
Đột nhiên, có một người phụ nữ cao giọng nói: “Không thể nào… Paul – Louis Tư tiên sinh không phải là như vậy! Thân phận của ông ta tôn quý như vậy, không thể làm ra chuyện ngược đãi con ruột như vậy!!! Charlie đang nói dối!”
Paul – Louis Tư không quay đầu lại, ông ta nghe thấy âm thanh này. Người phụ nữ này là tình nhân Elena của ông ta.
Thanh âm Elena vừa nói ra, những người từng nhận ân huệ của gia tộc Louis Tư lập tức lên tiếng phê phán.
“Đúng, nhất định là Charlie đang nói dối!” Bạn đối tác với Paul, người đầu tiên đứng ra chất vấn.
“Đúng vậy! Tôi cũng cảm thấy Charlie đang nói dối!”
“Không sai, trong thân thể Charlie có một nửa huyết thống không thuần khiết! Anh ta trời sinh chính là một tên lừa gạt! Anh ta am hiểu nhất là nói dối!”
“Tôi đồng ý! Chuyện Charlie nói quá hoang đường, chúng ta không thể để bị lừa gạt!”
Từng câu từng câu lăng mạ, Lăng Vi giận đến mức hai hàm răng nghiến chặt.
Cô nắm chặt cánh tay Diệp Đình, lạnh lùng nhìn mỗi người đang chửi mắng dưới kia.
Mu bàn tay của Diệp Đình cũng bị cô nghiến chặt rớm máu.
Huyết dịch trong cơ thể anh ta đang gào thét, nhưng hiển nhiên, Lăng Vi còn tức giận hơn anh ta. Cô giận đến mức cả người nóng bỏng, dường như muốn thiêu cháy tất cả.Diệp Đình ôm cô vào trong иgự¢, cánh tay ôm ngang hông cô siết chặt hơn mấy phần.
Paul – Louis Tư cười lạnh, ông ta lấy được sự ủng hộ của mọi người, lập tức thay đổi thành bộ dạng nghiêm trang đạo mạo.
Ngón tay của ông ta đột nhiên chỉ về phía Lăng Vi: “Tôi ra lệnh cho cô, lập tức rời khỏi nó! Cũng không nhìn xem một chút thân phận của mình là gì, một tên ăn mày xứng với con trai trưởng của gia tộc Louis Tư chúng tôi sao?”
Khóe mắt Lăng Vi liếc nhìn người dưới lầu, ông ta nói rất nhanh, cô chỉ nghe được đại khái, nhưng là – ánh mắt khinh bỉ của lão già Louis Tư, cô nhìn thấy rất rõ ràng!
Ánh mắt kia, khinh miệt, khinh bỉ, chán ghét, giống như đang nhìn một đống rác vậy!
Càng giống hơn chính là, cô như một bãi nước bọt mà ông ta nhổ ra,
Lăng Vi nhìn chằm chằm vào ông ta, cười nhạt, trong nụ cười mang theo băng hàn cùng bướng bỉnh.
Cô từ từ quay đầu trở lại, nhìn về phía Diệp Đình. Cô đột nhiên nhấc mũi chân lên, hai tay quàng qua cổ anh ta.
Trong mắt như có một làn sương mù che phủ, chăm chú nhìn vào anh ta. Môi mỏng của anh ta mím lại, cũng nhìn chăm chú vào cô. Ánh mắt của cô long lanh, đào hoa như vậy, lông mi thật dài khẽ chớp, ánh mắt tựa như say mà không phải là say, khiến trong lòng anh ta say mê!
Cô tiến sát lại, dùng sức ʍúŧ vào môi anh ta…
Diệp Đình nhắm mắt lại, ôm cô thật chặt, ʍúŧ lấy môi cô, hô hấp của hai người trở nên triền miên, thân mình dính sát vào nhau.
Cô điên rồ ʍúŧ lấy đầu lưỡi của anh ta, bất kể sau này có li dị hay không, vào giờ phút này, anh ấy là chồng của cô!
Cô dùng sức hôn anh ta, triền miên không dứt. Hai cánh tay của anh ta ôm chặt người cô.
Hai lưỡi thơm mềm triền miên với nhau.
Trong phòng khách lập tức nổ tung! Tiếng bàn tán một lần cao hơn một lần.
Rất lâu sau đó, Diệp Đình buông khỏi chiếc lưỡi thơm mềm của cô ra, anh ta mở mắt ra, tròng mắt đen âm trầm nhìn thẳng vào cô. Trên mặt của anh ta có biểu tình phức tạp khó nói, anh ta nhìn chằm chằm vào cô rất lâu, sau đó, đột nhiên bưng mặt cô, trầm thấp nghiêm túc nói: “Lăng Vi… có nụ hôn này, cuộc đời vậy là đủ rồi!”
Lời của anh ta kiên định, lộ ra lực lượng rung động lòng người!
Khóe mắt Lăng Vi đột nhiên ướƭ áƭ: “Em đến cõi đời này, cha mẹ đều mất, không nơi nương tựa. Không nghĩ đến có thể nắm tay anh ở chung một chỗ. Lần đầu tiên nhìn thấy anh, lòng em đã bị anh bắt làm tù binh. Diệp Đình, em thích anh, sâu trong lòng em đã khắc rõ tên anh, em không muốn nghĩ đến một ngày không có anh, không dám tưởng tượng một ngày không nhìn thấy nụ cười của anh, không có biện pháp tiếp nhận việc không nghe thấy thanh âm của anh. Em thích anh ôm em, thích anh hôn em, thích anh nói giúp em. Diệp Đình… nếu như không có anh, thế giới này của em chính là bóng tối, nếu như không có anh, sinh mạng của em còn có ý nghĩa gì đây?”
Tròng mắt Diệp Đình đốt nóng! Không biết lời nói này của cô là thật hay giả, nhưng là, huyết dịch sôi trào khắp cơ thể anh ta. Anh ta dùng sức ép cô vào trong иgự¢, vồ lấy làn môi mềm của cô, điên cuồng mà bá đạo ʍúŧ lấy, lực lượng hung mãnh, dương như muốn hòa cô vào làm một, đồng sinh cộng tử!“Lăng Vi, mạng của anh là em. Từ nay về sau, mỗi một lần thở, mỗi một lần tim đập, cũng chính là bởi vì có em…”
“Súc sinh!” Paul – Louis Tư nổi điên! ‘ầm phanh phạch…rắc rắc…’ lão già Louis tư nhấc chân đạp vào một bàn thủy tinh…
Irene không muốn chuyện trở nên huyên náo khó coi, lập tức ra hiệu cho cô gái trên khán đài tiếp tục biểu diễn.
Cô gái trên khán đài sững sờ trong chốc lát, chống lại áp lực lần nữa kéo đàn violon. Người làm nhanh chóng thu dọn mảnh vụn thủy tinh vỡ ra.
Trong phòng khác lại truyền ra tiếng đàn violon uyển chuyển du dương.
Trên lầu, Diệp Đình cùng Lăng Vi không coi ai ra gì ôm hôn, bản nhạc kết thúc, Diệp Đình buông cô ra, ánh mắt mê ly nhìn chằm chằm vào ánh mắt nhu hòa của cô, đột nhiên cười một tiếng.
Lăng Vi ngước cổ nhìn tròng mắt như nhiễm men say của anh ta, chỉ thấy anh ta cúi đầu cười ấm áp nhìn cô.
Anh ta giơ tay lên ôn nhu vuốt ve gò má cô, thanh âm trầm thấp mà từ tính nói bên tai cô: “Bài hát này thật hợp với tình huống…”
Anh ta nhìn thẳng vào ánh mắt của cô, ôn nhu cười.
Lăng Vi căn bản không nghe kỹ bài hát kia, ánh mắt mê ly nhìn anh ta ‘?’
Anh ta khẽ cắn môi cô nói: “Ca khúc này tên là… Gửi lời yêu….”
“…” Trong nháy mắt khuôn mặt Lăng Vi hồng lên…
Gửi lời yêu… lòng cô vừa có chút tê tê vừa có chút ngứa ngáy.
Anh ta xoa mặt cô, đặc biệt thích khuôn mặt hồng của cô. Cái miệng nhỏ nhắn của cô bị anh ta hôn đến sưng đỏ, giống như anh đào mê hoặc lòng người. Cánh mũi đang có chút chua xót của cô thẳng tắp, ánh mắt long lanh như hồ nước, phản chiếu bóng dáng của anh ta.
Diệp Đình ôm cô, cao ngạo đứng cạnh lan can.
Anh ta đột nhiên giơ tay ra ‘Rào rào…’ một xấp tài liệu như bông tuyết, rơi xuống đại sảnh yến hội.
‘Rào rào’ lại thêm một xấp nữa, giống như truyền đơn… tiếng nhạc ngừng lại!Phòng khách bên dưới lại lập tức sôi trào. Đứng, ngồi, cơ hồ trong tay mỗi người đều cầm tài liệu.
“A! Đây là… Paul cùng Elena… Yêu đương vụng trộm!”
“Bọn họ đã như vậy mười mấy năm!” Hình ảnh của hai người này, đủ loại hình thái, thậm chí còn có chút tính ngược!
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Elena, bà ta là phu nhân của một Tử tước nào đó! Thì ra, bà ta thích chơi như thế này…
“A… Người phụ nữ này là ai?” Lại có người hét lớn lên: “Đây không phải là Bá tước phu nhân sao?”
Lại thêm một tấm hình, Paul cùng với một người phụ nữ khác đang dan díu!
“Cho tôi xem một chút! Mau cho tôi nhìn một chút…”
“Ở đây vẫn còn!”
“Đó là cái gì? Những tư liệu kia là cái gì?” Trong phòng bao ở lầu hai, nháy mắt nổ tung: “Mau mau, nhanh đi nhặt một chút đến đây!”
Người làm ‘cộc cộc cộc’ chạy xuống, trong phòng khách dưới lầu tràn đầy tiếng tranh cãi!
“Tai tiếng! Quả thật là sửu văn đệ nhất thiên hạ!” Mấy chiếc máy quay phim tìm vị trí, chụp toàn bộ những tài liệu này. Paul – Louis Tư giận dữ, vội vàng quát, muốn bọn họ cắt bỏ đoạn video này!
Sắc mặt Irene tái xanh! Chồng của bà ta không chỉ dan díu cùng với nhiều vị phu nhân như vậy, còn bị bêu xấu ra trước mặt mọi người!
Bà ta là công chúa nước Dia! Nếu loại tai tiếng như thế này truyền ra ngoài, sau này mặt mũi của bà biết để đâu?
Bà ta siết chặt quả đấm, đi đến trước mặt Paul, giơ tay lên ‘ba’, một bạt tay dừng lại trên mặt Paul.
Sắc mặt Paul đen lại, giống như đít nồi vậy! Nhưng bây giờ ông ta không có thời gian để ý đến Irene, ông ta phải thiêu hủy video này trước! Nếu không những video này bị truyền thông tung ra ngoài, gia tộc Louis Tư của ông ta sẽ mất hết mặt mũi!
Dưới lầu hò hét náo loạn, toàn trường náo loạn giống như cái chợ vậy.
Elena giận đến sắc mặt trắng bệch, bước chân bà ta mềm nhũn, toàn thân toát mồ hôi! Không biết chồng bà ta Tử tước đại nhân sau khi biết chuyện này có Gi*t bà ta hay không!Trong phòng khách, mấy vị phu nhân dan díu với Paul, mọi người cơ hồ đều xấu hổ muốn ૮ɦếƭ!
Thật ra, các bà không chỉ hẹn hò cùng với Paul, các bà còn đồng thời ước hẹn với nhiều nhân vật thân sĩ nổi tiếng khác, nhưng là, mỗi lần hẹn hò đều vô cùng bí mật!
Đã nhiều năm như vậy, cho đến bây giờ vẫn chưa lần nào bị người khác chụp lén.
Không nghĩ đến, lần này lại bị người khác chụp lén được nhiều hình ᛕᕼỏᗩ 丅ᕼâᑎ như vậy! Thật là xấu xí ngay bản thân mấy bà cũng cảm thấy chán ghét muốn ói! Thật sự vô cùng xấu hổ!
Đáng sợ hơn là, một màn ngày hôm nay còn bị máy quay thu lại!
Điều này khiến họ làm sao đối mặt với chồng mình đây? Làm sao đối mặt với con cái mình? Các bà đều là nhân vật có mặt mũi! Lần này khiến cho sau này các bà làm sao đối mặt với công chúng đây?
Elena cắn răng nghiếm lợi trợn mắt nhìn Paul, hận không thể dùng ánh mắt Gi*t ૮ɦếƭ ông ta: “Nhìn một chút đồ phế vật nhà ngươi, lại bị người khác chụp lén những bức hình như vậy! Ông mẹ nó đồ hèn nhát! Bà muốn Gi*t ૮ɦếƭ ngươi! Nếu video hôm nay lộ ra ngoài, bà sẽ khiến ngươi không được ૮ɦếƭ tử tế!”
Diệp Đình liếc mắt nhìn đám người đang làm trò hề ở dưới lầu.
Anh ta không để ý đến hỗn loạn ở lầu dưới, kéo Lăng Vi vào trong ghế sofa ngồi xuống. Anh ta nắm lấy eo cô, lần nữa đặt cô ngồi lên trên đùi anh ta.
Cánh tay của anh ta ôm chặt lấy cô, chỉ chốc lát sau, Tần Sênh, Quân Dương, Kaya, Chính Hiền đi vào trong.
“Chị dâu, chị thật đẹp trai!” Quân Dương giơ ngón cái lên khen ngợi cô: “Nụ hôn vừa rồi kia của chị, còn có một những lời nói kia… thật sự…” Quân Dương che иgự¢ bày tỏ: “Nếu như có người phụ nữ nào bày tỏ với tôi như vậy, tôi nhất định sẽ ૮ɦếƭ vì cô ấy…”
Chính Hiền nhìn ra được Lăng Vi có vẻ lúng túng, vội vàng chen miệng nói: “Lão già Louis Tư giận đến mức chảy máu não rồi, haha…”Lăng Vi không còn gì để nói.
Quân Dương lại nói: “Bọn họ làm loạn không được bao lâu, thủ đoạn của lão già Louis Tư rất nhiều, đám người dưới lầu kia toàn bọn ngu, một lát đã bị ông ta áp chế.”
Quả nhiên, lão già Louis Tư cường thế trấn áp, rất nhanh đã khống chế được tình cảnh. Mấy vị phu nhân kia bực tức rời khỏi. Tất cả video thu hình đều bị tiêu hủy.
Máy ghi hình lần nữa đổi mới, hiện trường vô cùng hài hòa. Những người không biết chuyện, chỉ có thể nhìn người khác dò hỏi.
Hai mươi phút sau, chương trình biểu diễn tài nghệ lại tiếp tục diễn ra, rất nhanh đến hồi kết thúc.
Kaya hít một hơi thuốc lá, hỏi Lăng Vi: “Một lát nữa đến lượt chị biểu diễn, chị chuẩn bị tiết mục gì? Những người này chơi dương cầm, violon nghe buồn ngủ đến ૮ɦếƭ. Không phải chị cũng biểu diễn mấy kiểu như thế này chứ?”
Lăng Vi lắc đầu, cười thần bí.
Ba người phía trước trố mặt nhìn nhau, đây là muốn vòng vo mà. Phải rồi, dù sao cũng sắp đến lượt cô ấy, chờ thôi!
Nói thật, trong lòng Quân Dương có chút ngứa ngáy, anh ta thật mong chờ tiết mục biểu diễn của Lăng Vi.
Lăng Vi là con dâu trưởng của gia tộc Louis Tư, dĩ nhiên là người ra sân cuối cùng.
Irene đích thân đến mời cô, buông cánh tay Diệp Đình ra, chậm rãi đứng lên cùng bà ta xuống lầu.
Nhìn thấy cô từ trên cầu thang đi xuống, có người khinh thường, có người mỉa mai.
“Người phụ nữ này xuất thân thấp hèn, căn bản không biết cái gì là cao nhã.”
“Đúng vậy, chúng ta nghe quen những âm nhạc cao nhã như thế này, không nghe nổi cái loại âm nhạc thô tục đó.”
“A… yến hội đến đây coi như kết thúc rồi, chúng ta có thể rời đi trước.”
Những âm thanh trào phúng như vậy, vang lên bên tai không dứt.
Lăng Vi mặt lạnh như sương, con ngươi có chút ác liệt quét qua đám người một chút.Âm nhạc trong phòng khách đổi thành kiểu cổ xưa ‘Tỳ bà ngữ’… trong nháy mắt đè xuống tất cả tiếng nghị luận.
Cùng với tiếng đàn thê mỹ động lòng người, Lăng Vi cùng với Irene từ trên lầu đi xuống. Lăng Vi dửng dưng như thường, khí chất thoát tục nhã nhặn như vậy, đứng cạnh cũng không thua kém Irene công chúa nước Dia này.
Lăng Vi ung dung đi đến chính giữa phòng khách, đứng sau một màn ảnh đã được chuẩn bị trước. Tiếng đàn uyển chuyển, cánh tay khẽ giơ lên, liền nhìn thấy trên màn ảnh lớn phía trên xuất hiện một đóa hoa sen xanh nở rộ.
Tiếp đó, một giọt mực rơi xuống, từ từ nhuộm đến…
Khúc đàn tranh ca khúc ‘Bán hồ sa’ vang lên…
Tiếng hát ngọt ngào chậm rãi truyền đến: “Mực nhập vào nước, vẽ thành một hồ hoa… Mây đỏ năm phần trời, nhặt nhành trúc về nhà… ung dung gió thổi, che khuất đám tang ma…”
Tay Lăng Vi cầm bột cát, đầu ngón tay khẽ chuyển động, cát mịn từ kẽ tay cô chảy xuống.
“Nga? Đây là cái gì?” Tất cả mọi người đều nhìn về phía màn ảnh lớn.
“Là vẽ cát!” Đáy mắt Quân Dương thoáng qua vẻ ngạc nhiên mừng rỡ: “Chị dâu thật là lợi hại!”
Trên màn ảnh lớn… Lăng Vi dùng ngón tay chà lên, vẽ ra gò má của một người phụ nữ, lại vẽ thêm một người đàn ông phía bên phải. Hai người thâm tình nhìn nhau, gió nhẹ bắt đầu thổi, ánh tà lên cao, rừng trúc đung đưa, bên cạnh một đóa hoa rực rỡ khẽ nở.
Diệp Đình, Tần Sênh nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mà ảnh lớn, Kaya nhìn thấy vẻ mặt Diệp Đình có chút khi*p sợ, hiển nhiên… trước đây anh ta cũng không biết người phụ nữ có tài nghệ này!
Kaya hít vào một hơi thuốc lá, có chút nghiềm ngẫm nhìn chăm chú về phía màn ảnh lớn.
Chỉ thấy… nét vẽ đột biến! Trong hình xuất hiện một chiếc xe, ngón tay nhỏ nhắn của Lăng Vi lau đi người đàn ông và người phụ nữ, giống như một vòng xoáy nước! Sau vài đường, lại phác họa ra một vụ tai nạn xe cộ kinh người!
“Oa, trời ơi…” Có người kêu lên.
“Chúa ơi…” Có người che mắt.
Trong phòng khách truyền đến tiếng hát thê mỹ: “Một nắm cát mịn, buông xuống trần duyên…” Liền thấy, trong hình xuất hiện khuôn mặt một cô bé, trong ánh mắt cô trống rỗng, nghiêng đầu dường như muốn kiềm nén nước mắt. Cha mẹ cô bị tai nạn, cô trở thành cô nhi.
Ánh mắt cô bé nhìn về phía mặt trời lặn, sa mỏng nhàn nhạt, ánh hoàng hôn như một mảnh huyết sắc…Trong phòng khách, tất cả mọi người đều nín thở.
Thanh âm thê mỹ lại tiếp tục hát: “Mười dặm hoa đào, mãi dừng lại tuổi hoa niên… trân châu trên mũ phượng, đành gửi lại trên tóc nàng… mù đàn hương phất phơ, vòng ngọc trên lụa mỏng…khoảng không kia chỉ còn một chén mầm trà xanh…”
Trên màn ảnh, cô gái lớn lên, 乃úi tóc nhẹ bay, một giọt nước xanh biếc khẽ rơi xuống… người đàn ông anh tuấn xuất hiện, nâng tay cô, quỳ một chân trên đất… Đầu ngón tay cô gái nhiều hơn một chiếc nhẫn cưới.
Cô gái cùng người đàn ông ngọt ngào gắn bó, chẳng biết tại sao, Diệp Đình cảm giác được dáng vẻ cô gái kia hiện ra một chút bất đắc dĩ…
Trên màn ảnh, phía trên bên trái, xuất hiện hai người đang đánh cờ vây. Người phụ nữ cầm một ly trà xanh… khói trà lượn lờ. Đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, cát mịn bay qua, biến thành một đóa sen xanh.
Tiếng hát: “Nếu bức tranh sơn thủy trong lòng ta, hiện tại trong mắt nàng, ta liền từng bước nở sen, trong lòng cầu nguyện…”
Ai ngờ, nét vẽ lại chợt biến, người đàn ông và cô gái đứng đối diện nhau, hai người đang nắm lấy tay nhau, bỗng nhiên bị một thanh kiếm sắc từ trên không trung chém xuống, cô gái than lên một tiếng, nhưng không thể làm gì. Người đàn ông muốn đuổi theo cô gái, cô gái liền bị gió thổi tan trong không trung… Thanh âm thê lương hoảng hốt hát lên: “Làm sao biết kiếp phù du tựa cỏ cây, tháng năm giục người già cỗi…gió trăng hoa điểu cười một tiếng trần duyên…”
Nhạc dạo vang lên, cát trên màn ảnh bị gió thổi sạch. Người đàn ông đã già, một mình đứng giữa nắng chiều, bóng lưng cô độc…Năm tháng trôi qua, chim đậu trên cành, ánh sao lác đác, nói không nên nỗi niềm tịch mịch… sen xanh nở rồi lại tàn, duy chỉ có bóng người đàn ông… cô độc chán nản…
Kaya hít một hơi thuốc thật sâu… Tần Sênh vỗ bả vai Diệp Đình một cái.
Diệp Đình nhiệt huyết sôi trào, một cỗ nhiệt nóng chặn trước иgự¢, thật lâu không có cách nào tản ra.
Anh nhìn Lăng Vi chằm chằm, giờ khắc này, anh ta biết mình xong rồi… nha đầu này phá thủng một lỗ trong tim anh ta, cô chui vào thật sâu trong tim anh ta, thật sâu dưới đáy lòng anh ta!Trong phòng khách yến hội xôn xao: “Bọn họ chia xa? Lại là chia xa… Tại sao?”
“Cô gái đi đâu? Tại sao bị gió thổi đi?”
“Người đàn ông kiềm nén sống quãng đời cô độc sao? Tại sao lại là như vậy?”
Trong phòng khách đột nhiên có người khẽ hô lên: “Lời bài hát là gì? Mau mau nói cho tôi! Ai hiểu tiếng trung? Bài hát này tên là gì?”
Bài hát này, ca từ uyển chuyển, êm tai dễ nghe, nhưng là, rất nhiều người nghe không hiểu ý nghĩa lời bài hát.
Có người yên lặng, có người khi*p sợ. Bọn họ nghe không hiểu ca từ, nhưng dựa vào nội dung vẽ cát, khiến cho tâm trạng bọn họ xốn xang, thậm chí có mấy cô gái trẻ tuổi khóc đến đỏ cả mắt.
Một người phụ nữ sụt sùi khóc thấp giọng nói: “Bọn họ tại sao phải chia lìa?”
Kaya híp mắt, hít sâu một hơi thuốc, nuốt hết toàn bộ khói thuốc vào bụng, không biết cô khẽ lẩm bẩm nói câu gì.
Đúng vào lúc này, âm thanh ngọt nào lại lần nữa tuyền đến: “Mười dặm hoa đào, dừng lại đương lúc tuổi hoa…trân châu nơi mũ phượng cài vào mái tóc cô… đàn hương phất phơ, lướt trên vòng ngọc tựa lụa mỏng…khoảng không kia chỉ còn lại một chén mầm trà xanh…”
Trên màn ảnh, hình ảnh người phụ nữ và người đàn ông lại hiện lên rõ ràng, lần này, ánh mắt người đàn ông rét lạnh cứng cỏi, anh ta dứt khoát đưa tay, không chút suy nghĩ chặt đứt thanh kiếm uy Hi*p bọn họ kia. Anh ta ôm cô gái, nhiệt tình hôn môi, hiển nhiên đây là một kết cục khác của câu chuyện!
Bọn họ tay trong tay hạnh phúc, sen xanh xung quanh tươi đẹp, bọn họ thoải mái vui cười, trên mặt hồ nở rộ sen xanh…
“Nếu bức tranh sơn thủy trong lòng ta, hiện lại trong mắt nàng, ta liền từng bước nở sen, trong lòng cầu nguyện…”
Tất cả mọi người ở đây đều bị cảm giác ưu tư bao phủ.
Đột nhiên, một tấm giấy mỏng từ trên trời nhẹ nhàng bay xuống, từng tầng cát mịn dần dần che phủ mặt người đàn ông và người phụ nữ: “Làm sao biết kiếp phù du tựa cỏ cây, tháng năm giục người già cỗi… gió trăng hoa điểu cười một tiếng trần duyên…”
Cát trong tay Lăng Vi từ từ văng đầy màn ảnh…Trong tiếng ca, ngón tay nhỏ nhắn của cô xuất hiện trên màn ảnh, chẫm rãi viết xuống: Cười một tiếng trần duyên…
Một cơn gió thổi đến, thổi tờ giấy kia thành vô số mảnh vụn, tiếp tục, toàn bộ hình ảnh bị gió thổi bay tiêu tán…
Bài hát kết thúc, tất cả mọi người đều mê mang. Kết cục là như thế nào?
Có người khẽ hô: “Đây là chia lìa sao… Tại sao lại chia lìa?”
Rất nhiều người ở đây không hiểu tiếng Trung, trong lòng đều vô cùng sốt ruột, hận không thể bắt Lăng Vi đến hỏi cho rõ: “Câu cuối cùng kia là có ý gì? Nhanh nhanh, ai có thể nói cho tôi ý nghĩa câu cuối cùng kia không?”
Những người tại trường biết tiếng Trung đều lập tức bị vây lại: “Cười một tiếng trần duyên?” Đợi sau khi biết câu trả lời, có vài người phụ nữ không nhịn được nhíu mày: “Tại sao kết cục… lại là chia lìa…”
Bên trong phòng khách đầy tiếng than vãn buồn bã.
Lăng Vi thản nhiên từ phía sau đài đi ra, âm nhạc lại đổi thành bài ‘tỳ bà ngữ’.
Cô hơi khom người, hành lễ với mọi người. Trong phòng khách tiếng vỗ tay vang lên như tiếng sấm!
Trước đó chưa từng có một màn vỗ tay nhiệt liệt như thế này
Tất cả mọi người đều nhìn kỹ lại cô gái đến từ Hoa Hạ này. Cô thản nhiên đối mặt với tiếng vỗ tay, ánh mắt yên lặng không chút xoay chuyển.
Dưới đài, tất cả mọi người đều nhìn về phía cô, tất cả ánh mắt coi thường đều thay đổi, có vài người khi*p sợ, có vài người khen ngợi, có vài người hâm mộ, có vài người ghen tị.
Bất kể cảm xúc là như thế nào, mọi người đều như đang trốn tránh kết cục này.
“Kết cục quá đáng tiếc, tại sao lại đau buồn như vậy…”
“Quá đau thương…”Nhưng mà, càng đau thương thì càng dễ nhớ. Những thứ vui vẻ kia ngược lại không thể khắc cốt ghi tâm như vậy. Tình cảm của con người chính là kỳ diệu như vậy.
Trong tiếng than phiền buồn bã, cùng với ánh nhìn chăm chú của mọi người, Lăng Vi được trao tặng vương miện người phụ nữ có mị lực nhất ngày hôm nay.
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm, chỉ có Diệp Đình cầm một ly rượu uống cạn. Anh ta bất tri bất giác có cảm giác say.
Đôi mắt phượng híp lại thành một đường, con ngươi tối om càng thêm thâm trầm, trong con ngươi âm trầm tựa như đang nổi gió bão.
Trái tim của anh ta vỡ vụn! Tất cả mọi người ở hiện trường, chỉ có mình anh ta biết ý nghĩa tờ giấy trắng cuối cùng bay xuống. Dưới cái nhìn của người khác, đây chẳng qua chỉ là một tờ giấy trắng, nhưng chỉ có anh ta biết… đó là một tờ khế ước!
Khế ước chấm dứt! Thì ra đây chính là câu trả lời mà cô muốn có!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc