Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 47

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

“Ha ha ha…” Quân Dương lăn lộn cười, tiếng cười này thiếu chút nữa phá cả nóc nhà.
Lăng Vi trợn mắt nhìn Tần Sênh một cái, hàng này thật sự là… nói không kinh người ૮ɦếƭ không nghỉ…
* * *
Bữa tiệc được cử hành vào tám giờ tối, đoàn người ồn ào vừa ăn cơm vừa cãi nhau.
Ăn cơm xong, Diệp Đình kéo tay cô lên lầu hai. Hai người tắm, trang điểm, thay quần áo.
Quần áo đã được chuẩn bị sớm, trang phục của Lăng Vi là một bộ áo dài truyền thống do bậc thầy Chu Dật Thanh thiết kế, là một loại áo dài cách tân bó sát người.
Trang điểm xong đi ra, Quân Dương thét lên một tiếng: “A, cẩn thận bẩn!”
Mặt Chính Hiền vẫn đỏ như trái táo, hướng ngón tay nói: “Còn nói không phải đứng đầu thế giới…” Nhất định chính là đại mỹ nhân đệ nhất thế giới!
“Đẹp!” Lôi Tuấn hít sâu một hơi. Lôi Đình há to miệng: “Chị dâu tôi thật đúng là… quá đẹp quá đẹp quá đẹp!”
Diệp Đình mâu quang thâm trầm, ánh mắt chìm chằm chằm vào cô. Kaya nhả ra một luồng khói, cánh tay khoác lên bả vai Tần Sênh cũng cảm nhận được bắp thịt của anh ta đột nhiên căng lên.
Kaya nháy mắt, hàng này thích trang phục như thế này sao? ‘bậc thầy Chu Dật Thanh…” Cô ta hít một hơi thật sâu.
Nghe thấy cô thấp giọng lẩm bẩm, Tần Sênh quay đầu, nhàn nhạt liếc cô ta một cái, nhẹ giọng nói: “Phụ nữ, ngoại trừ dã tính, còn có một loại khác, gọi là… ý vị…”
Kaya dùng sức hít vào một hơi thuốc, sau đó ‘phù…’ nhả khói lên trên mắt Tần Sênh.
Tần Sênh nháy mắt, quay mặt về chỗ cũ.
Diệp Đình đưa tay ra trước mặt Lăng Vi, sắc mặt Lăng Vi ửng đỏ, chậm rãi từ trên cầu thang đi xuống.
Trang phục có hoa văn sứ Thanh Hoa, sắc thái sáng ngời, tao nhã.Được làm thủ công tinh xảo, kiểu dáng cũng đơn giản!
Thiết kế bó sát người, để lộ ra vóc người lả lướt. Lăng Vi từ trên cầu thang đi xuống, giống như một đại minh tinh quốc thế giới đang đi trên thảm đỏ vậy.
Chói mắt, mà không mất đi vẻ hấp dẫn.
Hai chân thon dài, đặc biệt bắt mắt, trắng như tuyết, vừa thẳng vừa dài.
Đi lên nữa chính là vòng eo yêu kiều.
Đi lên nữa, phía trên vai được thiết kế hơi trễ một bên, lộ ra xương quai xanh cùng với vai bên trái mê người.
Từ vai trái đến trước ***, *** trắng như tuyết, nhu nhuận như châu ngọc.
Khiến cho mọi người không thể dời mắt.
Mấy người đứng yên tại chỗ quan sát cô, Quân Dương sờ cẳm: “Hey… Đình ca thật có phúc.”
Những người khắc ánh mắt cũng nhìn chằm chằm vào Lăng Vi, cũng không có ai lên tiếng.
Cô xoay tại chỗ một vòng, trang phục được thiết kế hở lưng, sống lưng trắng như tuyết như ẩn như hiện…
Cô đứng yên đó cười yếu ớt, nhìn vào mọi người. Mặc dù cử chỉ ung dung, nụ cười điềm đạm, nhưng đỏ ứng trên mặt đã sớm bán đứng cô.
Đáy mắt Diệp Đình nóng bỏng.
Hoa văn sáng như gốm Thanh Hoa… cộng thêm làn môi hồng diễm lệ… khiến cho dung mạo thoát tục của cô nhiều thêm một tia ưu nhã, thật khiến người khác rung động.
Diệp Đình sâu xa cười một tiếng, đây chính là hiệu quả mà anh ta muốn, anh ta chính là muốn cô kinh diễm lòng người như vậy!
Diệp Đình luôn luôn thích mặc âu phục màu đen đổi một bộ âu phục màu trắng phối hợp với cô. Những người khác đều mặc âu phục màu đen, đi xung quanh hai người bọn họ.Mấy người ngồi lên xe đi về phía trang viên Lotta – nơi cử hành yến hội.
Gia tộc Louis Tư nổi tiếng là gia tộc giàu có trên thế giới, lần cử hành yến hội này vô cùng xa hoa, khách đến đều là nhân sĩ có thân phận, có địa vị nổi tiếng. Ngay cả truyền thống cũng mời truyền thông nổi tiếng nhất thế giới để đưa tin về bữa tiệc này.
Mở cửa xe, Lăng Vi liền bị ánh đèn chớp nhoáng làm hoa mắt.
Lăng Vi khoác tay Diệp Đình đi trên thảm đỏ vào phòng khách yến hội, lập tức khiến cho vô số người hít vào một ngụm khí lạnh.
Trong đám người ai ai cũng mặc trang phục lộng lẫy diễm lệ, đột nhiên một người khoác lên bộ váy truyền thống màu thủy mặc bắt mắt, thu hút ánh nhìn của mọi người.
“Charlie… cậu đến…” Chủ mẫu hiện tại của gia tộc Louis Tư – Irene chậm rãi bước đến, dịu dàng cười một tiếng với anh ta.
Bà ta vừa nói là tiếng Trung, rất chuẩn. Bà ta gọi một tên khác của Diệp Đình – ‘Charlie’.
Biểu tình của Diệp Đình nhàn nhạt, vẻ mặt cô lãnh, chính là kiểu lạnh lùng và hời hợt không cho ai đến gần.
Nhìn thấy thái độ của anh ta, Irene cũng không cảm thấy bất ngờ, không khách khí hỏi.
“Vị này là…” Irene nhìn về phía Diệp Đình, trong tròng mắt xanh biếc đầy nghi vấn: “Trước đây nghe nói cậu… kết hôn rồi?”
“Ừ, vợ tôi, Lăng Vi.”
“Kế mẫu Irene của anh.”
“Chào phu nhân.” Lăng Vi hơi nghiêng người.
Irene ôn nhu cầm tay cô, hiền hòa nói: “Tính khí của Charlie không tốt, mong cô khoan dung cho cậu ấy một chút…”
“Đâu có, anh ấy đối với tôi rất ôn nhu…” Ánh mắt Lăng Vi ánh lên ý cười nói, khuôn mặt như gió xuân, nụ cười than nhiên yếu ớt, khác rất xa so với bình thường…
Diệp Đình cầm tay cô, cánh môi hơi nhếch lên, diễn không tệ.
Irene nhìn cánh tay nắm vào nhau của bọn họ, không nói gì.
Lúc này, có nhân viên bưng một chiếc khay màu vàng đến. Irene cầm một chiếc hộp bằng gỗ lên.
Mở ra, cầm một cây trâm ngọc bích hình giọt nước từ bên trong hộp ra.
“Người Hoa các người thích ngọc cổ, thích áo dài, thích trâm cài tóc, tôi thấy cây trâm này không tệ, trong đầu liền nghĩ nó nhất định rất xứng với cậu, liền mua về… tặng cho cậu.”
Diệp Đình nhận lấy, nhẹ nhàng cài lên Pu'i tóc của Lăng Vi.
Trâm ngọc này, trông giống hình giọt nước, ngọc bích trong suốt, cùng với trang phục hoa văn của cô, vừa vặn rất phù hợp.
Diệp Đình ngắm nhìn cô, Lăng Vi ngước mắt, dịu dàng cười. Lông mày cô được vẽ tỉ mỉ, đôi mắt tựa như một hồ nước, cùng với cây trâm ngọc bích này, nhìn vào vô cùng phong vận…Ngón tay của anh ta lướt qua mi mắt cô, trong tròng mắt đen thẫm lóe ra một tia ôn nhu, bàn tay ôm trên mặt cô khẽ khen: “Thủy vận thanh hoa dật, giọt mưa nhuận hàn sương… nhẹ cười thầm sinh tình, vị ta hộ hoa sương.” Anh ta nắm chặt tay cô.
Lăng Vi xấu hổ thẹn thùng, hờn dỗi cười một tiếng. Thơ này lại là anh ta vui vẻ làm cho cô, khuôn mặt cô như nổi lên một đám mây màu hồng, tim đập cuồng loạn.
Diệp Đình nhìn chằm chằm vào cô, thật lâu sau chưa rời tầm mắt.
Biết rõ cô đang diễn, nhưng hô hấp của anh ta cũng có chút rối loạn.
Irene bên cạnh nhẹ giọng nói: “Vào đi thôi… cha cậu đang đợi cậu bên trong.”
“Chờ một chút, vợ tôi cũng chuẩn bị một lễ vật cho người.” Diệp Đình nhẹ giọng nói.
Lăng Vi xoay người, cầm lấy chiếc ghim cài *** bằng kim cương trong tay người làm phía sau, là Diệp Đình chuẩn bị, nghe nói đằng sau chiếc ghim cài *** này có một câu chuyện rung động lòng người…
Cô không hiểu, nhưng Diệp Đình dùng nó để cô tặng, tất nhiên có dụng ý.
Irene dịu dường cười, hai tay đưa ra nhận lấy chiếc ghim, mi mắt khẽ rũ xuống, nhẹ nhàng đảo qua, rồi đột nhiên ổn định!
Lăng Vi nhìn chằm chằm vào bà ta.
Đầu ngón tay Irene khẽ run lên, sắc mặt cũng dần dần trắng bệch, nhưng ánh mắt lại lấp lánh, cả người giống như vừa sống lại vậy.
Irene trước đó vẫn luôn cười, cười dịu dàng, cười khéo léo, nhưng Lăng Vi cảm thấy cả người bà ta trầm lặng, hành động như một cây gỗ mục, không có một chút cảm xúc nào.
Nhưng là, khi bà ta nhìn thấy chiếc ghim cài *** này, chớp mắt, cả người bà ta thay đổi, trong ánh mắt tràn đầy hy vọng, giống như chồi non mới nảy ra trong gió xuân vậy!
Thật lâu sau, Irene mới ổn định lại tâm trạng, bà ta cầm chiếc ghim trong tay, ôn hòa cười một tiếng: “Mau vào đi thôi, cha cậu đang đợi cậu…”
Đi vào trong phòng khách, Lăng Vi thấp giọng hỏi: “Chiếc ghim cài đó…”
Diệp Đình dán vào lỗ tai cô nói: “Là người yêu cũ của bà ta… tặng bà ta vào đêm đầu tiên…”
Lăng Vi trừng anh ta, người này thật là âm hiểm…. đây rõ ràng là đội một cái nón xanh lên đầu cha anh ta mà!
Diệp Đình thản nhiên để cô trừng, Lăng Vi bĩu môi cười một tiếng, nhẹ nhàng ói ra hai chữ: “Thất đức…”
Hai người bước vào bên trong phòng khách tổ chức yến hội, âm nhạc lúc đó liền thay đổi, một khúc ‘sứ thanh hoa’ được biểu diễn bằng dương cầm vang lên, là Tần Sênh ngồi trước đàn dương cầm trình diễn.
Lăng Vi buồn cười, một chuyên gia tháo gỡ đạn dược cấp thế giới, lại đánh đàn dương cầm… thật sự không có một chút cảm giác ăn nhập nào.Trong tiếng đàn du dương, uyển chuyển, Diệp Đình cùng Lăng Vi đi vào trong phòng khách tổ chức yến hội. Trong nháy mắt hấp dẫn tất cả ánh mắt mọi người!
“Charlie! Anh ta đến!”
Con trai trưởng của gia tộc Louis Tư! Người sáng lập ra đế quốc Đỉnh Phong – Diệp Đình (Charlie – Louis Tư)!
Ánh mắt của tất cả mọi người đồng loạt quay về phía bọn họ. Ánh đèn nhoang nhoáng không ngừng lóe lên dõi theo thân ảnh Diệp Đình cùng với Lăng Vi.
Diệp Đình yên lặng đứng đó, tròng mắt đen thẫm quét qua mọi người, mâu quang sắc bén, không một chút che giấu sự bá đạo và cường thế.
Người phụ nữ bên cạnh anh ta cũng xuất chúng như vậy, vóc người của cô thon dài, da trắng như tuyết, trang phục hoa văn sứ thanh hoa, sắc thái sáng ngời tao nhã.
Cô khẽ mỉm cười đứng đó, ung dung vô cùng. Dung mạo tuyệt đẹp thoát tục, nổi bật dưới trang phục hoa văn sứ thanh hoa, càng thêm một tia ưu nhã. Cô xuất hiện trong nháy mắt khiến cho những người phụ nữ khác mất đi màu sắc!
Vừa ra sân liền chiếm hết vẻ tươi đẹp nơi đây, áp chế quần phương!
Thật khiến đàn ông ái mộ, phụ nữ ghen tỵ!
Ánh đèn chớp nháy điên cuồng, ‘tạch tạch’ nhắm vào hai người liên tục chụp.
Có người trợn to hai mắt kêu lên: “Charlie, không nghĩ được anh ta lại đến đây.”
“Là Charlie… anh ta đến…” Người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp mặt đỏ tim đập, lá gan không đủ lớn nhìn thẳng vào anh ta, chỉ len lén khẽ nhìn.
Mọi người rối rít từ xa nâng ly với Diệp Đình.
Trong đám người, Lăng Vi gặp hai người quen, một người là Sở Minh Y, một người khác là Louis. Sở Minh Y ghen tỵ đến phát điên! Quan hệ của Diệp Đình và Louis không tốt, vì vậy bọn họ cũng không chào hỏi nhau.
Nhị công tử gia tộc Louis Tư Jack cười lạnh, anh ta nhìn chằm chằm vào người phụ nữ bên cạnh Diệp Đình, ánh mắt đột nhiên híp lại: “Đến thật đúng lúc, chiếc ly này vừa rót thêm đầy R*ợ*u, vừa vặn có chỗ dùng.”
Anh ta tà khí cười một tiếng, tựa như sắp thấy được một màn xấu xí của người phụ nữ kia…
“Anh cả…” Jack và mấy người bên cạnh cùng nhau bước về phía Diệp Đình.
“Anh cả! Năm năm không gặp! …” mấy người trẻ tuổi ôm lấy Diệp Đình.
Diệp Đình cầm một ly R*ợ*u nho lên, cùng uống với mấy người này.
“Chị dâu.”Sau khi mọi người đều biết Lăng Vi, Jack mặt đầy thâm trầm nhìn cô cười.
“Chị dâu, chị thật đẹp… em cũng đã động lòng với chị… em mời chị…”
Jack nhếch môi cười một nụ cười mà anh ta cho rằng rất có mị lực, cầm một ly R*ợ*u lên mời cô uống.
Trước đó đã sắp xếp sẵn người phục vụ bưng man đến trước mặt Lăng Vi.
Trong ly R*ợ*u này cho thêm đồ, Jack thấy cô cầm ly R*ợ*u lên, trong con ngươi xanh lục nhìn chăm chú vào cô. Trong đáy mắt anh ta tràn đầy khiêu khích không che giấu! Đôi mắt giảo hoạt không chút kiêng kỵ nhìn khắp mặt cô.
Tôi muốn nhìn một chút… người phụ nữ đoan trang ưu nhã này, dáng vẻ lẳng lơ múa Th** y trước mặt mọi người.
“Cạn ly…” đôi mắt của Jack nhìn chằm chằm vào cô, khẽ cụng ly R*ợ*u trong tay cô.
Diệp Đình đột nhiên đưa tay ra cầm ly R*ợ*u của cô, đổi cho cô một ly nước dưa hấu.
Jack kinh ngạc
Diệp Đình bình tĩnh nói: “Vợ tôi dị ứng với R*ợ*u cồn.”
Lăng Vi lặng lẽ khen ngợi Diệp Đình, những cô gái rắc rối kia thật sự dày vò cô quá mức rồi, cô thật sự không muốn uống R*ợ*u.
Hơn nữa, cô không muốn uống R*ợ*u với người này. Ánh mắt của người này khiến cô vô cùng chán ghét. Giống như một tên lưu manh vậy! Khiến cô hận không thể móc hai tròng mắt của anh ta ra ngoài!
Cánh môi Jack tà khí cười một tiếng, Diệp Đình vẫn luôn cầm ly R*ợ*u kia.
Trong đầu Jack nghĩ: Diệp Đình uống… không chừng càng có ý tứ hơn: “Anh cả, em kính anh.” Jack cầm ly R*ợ*u trong tay mình uống cạn.Ánh mắt của Diệp Đình quét nhìn bốn phía, giống như không nghe thấy lời của Jack. Jack cũng không nóng nảy, kịch hay sớm muộn cũng sẽ bắt đầu thôi.
Benn nhỏ nhất nghịch ngợm nói: “Anh, anh vậy mà không chút động tĩnh kết hôn, khiến ông già tức suýt ૮ɦếƭ. Anh không cưới công chúa Isa, anh nhìn xem, ánh mắt cô ấy cũng đỏ lên vì tức giận rồi.”
Đám người liền nhìn về phía Isa.
Theo ánh mắt đó, Lăng Vi nhìn thấy một cô gái tóc vàng mắt xanh vô cùng xinh đẹp!
Sắc đẹp đủ khiến đàn ông nhiệt huyết sôi trào!
Isa ngũ quan tinh xảo, đường cong ưu nhã, cổ dài hơi nghểnh lên.
Làn da của Isa sáng bóng nhẵn nhụi, trắng nõn mềm mại… hiện lên vẻ đặc biệt yêu kiều.
Thật là khó tưởng tượng… Diệp Đình vậy mà lại cự tuyệt một cô gái tuyệt sắc như vậy sao?
Mỹ nhân như vậy, chính là người mà đàn ông đều muốn ôm mỗi đêm mỗi ngày, hận không thể ép vào trong người, yêu thương cưng chiều.
Thân phận của người ta còn là một công chúa…
Lăng Vi âm thầm lắc đầu, Diệp Đình… hàng này thật sự không phải là đàn ông.
Lúc này khuôn mặt Isa đầy phẫn hận trợn mắt nhìn Diệp Đình.
Cô cắn cắn cánh môi đỏ, dưới *** run rẩy phập phồng.
Sắc mặt Diệp Đình không biểu cảm, ánh mắt nhìn vào Lăng Vi bên cạnh. Lăng Vi bị chỉ điểm cũng chỉ hờ hững đứng, chỉ thấy cô gái kia hung tợn trợn mắt nhìn cô.
Isa đầu tiên trợn mắt nhìn mặt cô, sau đó, nhìn thấy Irene tặng trâm ngọc bích cho cô. Tiếp đó, thấy trên cổ tay cô đeo một chiếc vòng tuyệt đẹp… chính là chiếc vòng tay của nữ hoàng Elizabeth.
Ánh mắt Isa đỏ thẫm!
Cô tức giận giậm chân một cái rồi ‘Cạch cạch cạch’ đi lên lầu.
Benn thần thần bí bí đi đến gần Diệp Đình, thấp giọng hỏi: “Anh cả, nghe mẹ nói, vợ của anh là một người không tiền không thế, là một nha đầu rất thô tục… anh cả, vì sao anh cưới cô ấy?”
Diệp Đình không giận, ánh mắt sắc bén nhìn anh ta một cái nói: “Bởi vì tôi thích.”
“Thích…”
“Thích?” Mấy người kia kinh ngạc.Bọn họ sinh ra trong một gia đình như vậy, thích… là như thế nào chứ?
Thích có thể đổi được tiền sao?
Thích một người cũng là có thể, nhưng ngược lại nếu kết hôn… di sản của ông già, đừng hòng chiếm được một phần!
Jack nói: “Anh cả, anh thật quyết đoán!”
Diệp Đình cười nhạt: “Có sự nghiệp của riêng mình, không để ý đến gia sản của gia tộc Louis Tư, cậu cũng có thể.”
Jack kinh ngạc giương mắt nhìn anh ta chăm chú.
Diệp Đình cười, anh ta cầm ly R*ợ*u vẻ mặt kiêu căng, tựa như nhìn tất cả bằng nửa con mắt.
Benn chuyển mắt một cái: “Anh cả, anh theo đuổi chị dâu như thế nào, kể cho chúng em một chút đi…”
Diệp Đình cầm ly R*ợ*u lên, nhìn cậu ta nói: “Trẻ con, nghe cái gì chứ?”
Been ồn ào: “Em không nhỏ, em cũng mười tám tuổi rồi! Bạn học em cũng có con năm tuổi rồi! Anh cả, nói nhanh đi, làm sao anh theo đuổi được chị dâu. Em cũng học theo một chút, em muốn trêu chọc chị dâu một chút!”
Jack uống một ngụm R*ợ*u, tà khí cười một tiếng: “Chị dâu nhất định rất có ý vị.”
Bọn họ nói bằng tiếng Anh, Lăng Vi như đang đi vào cõi thần tiên, căn bản không nghe ra bọn họ đang nói gì.
Diệp Đình liếc nhìn Jack, âm thanh bình tĩnh mà tàn nhẫn nói: “Tính tình cô ấy mạnh mẽ, cẩn thận thiêu cháy hết lông cậu.”
Jack cứng người.
Benn còn nói: “Em không tin! Em nhìn chị ấy rất ôn nhu.”
Diệp Đình nói cho Lăng Vi nghe: “Cậu ấy nói cậu ấy muốn theo đuổi em.”
Ánh mắt Lăng Vi sắc nhọn trừng Benn và Jack một cái, cũng không biết đám người này để não ở đâu nữa, vậy mà cũng dám nói trước mặt anh cả của bọn chúng là muốn theo đuổi cô…
Lăng Vi mím môi: “Anh nói như thế nào?”
Diệp Đình nói: “Anh nói em tính tình mạnh mẽ, cẩn thận đốt cháy hết lông chúng.”
Vừa nói, vừa cầm lên một chiếc bật lửa mà nhân viên bưng qua… đốt, rồi tắt… Lăng Vi hiểu ý, mím môi cười một tiếng nhìn chăm chú vào anh ta.
Diệp Đình nhìn thấy trong ánh mắt sáng ngời của cô lộ ra một tia giảo hoạt. Cặp mắt hoa đào cong cong lên, đặc biệt hấp dẫn.Cô hỏi: “Đốt đầu trên, hay là đốt đầu dưới.”
Diệp Đình dán vào lỗ tai cô, hơi thở ấm áp thổi vào tai cô, giọng điệu xấu xa nói: “Tùy em.”
Lăng Vi mím môi, ánh mắt thẹn thùng mang theo ý cười liếc anh ta. Hàng này âm hiểm, lại dùng chiêu mượn đao *** này cũng thật là thuần thục. Anh ta muốn đốt lông người ta, cũng là để cô ra tay.
Cô trừng mắt về phía anh ta, xinh đẹp nghịch ngợm, câu hồn như vậy. Chọc khiến ánh mắt của mấy người kia nóng lên! Ngay cả máu cũng nóng lên. Bầu không khí đột nhiên có chút khác thường.
Bàn tay nóng bỏng của Diệp Đình nắm lấy eo cô, tựa như trừng phát mà siết chặt.
Anh ta âm hiểm híp mắt lại, mấy tiểu tử kia không dám nói nhiều nữa, dời ánh mắt đi, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Hiển nhiên vô cùng kiêng kỵ Diệp Đình.
Chỉ chốc lát sau, liền kiếm cứ rời khỏi như chạy trốn.
Diệp Đình quay mặt sang nhìn Lăng Vi. Ngón tay của anh ta nắm cằm cô, trong mắt thâm trầm nhìn chằm chằm cô nói: “Em thật sự có phong tình.”
Lăng Vi hất tay anh ta ra, lười biếng nói: “Trang điểm là anh tìm người làm, quần áo cũng là anh tìm người chọn. Chính em cũng là do anh chọn, câu người, vậy mà còn trách em.”
Lỗ mũi Diệp Đình hừ hừ cười một tiếng: “Lăng Vi…Lăng Vi…”
Sau khi mấy tiểu tử kia rời khỏi, Isa tìm được Jack, hai người đi vào trong góc, Isa thấp giọng hỏi: “R*ợ*u kia cho Lăng Vi uống chưa?”
Jack nhìn chằm chằm vào cô ta, âm hiểm cười một tiếng: “Yên tâm, cô hãy chờ xem kịch vui đi.”Isa kiêu ngạo hất cằm: “Tiện nhân câu dẫn Charlie! Hôm nay phải khiến cô ta đẹp mặt!”
Sau khi mọi người tản ra, Quân Dương đi đến, giả vờ cụng ly với Diệp Đình, Diệp Đình tỉnh bơ đổi ly với Quân Dương. Loại trường hợp này, khôn khéo như Diệp Đình làm sao sẽ tùy tiện uống R*ợ*u của người khác mang đến chứ. Nhất là, một người của gia tộc Louis Tư!
Diệp Đình ôm Lăng Vi, đi vào một căn phòng trên lầu hai: “Charlie, kính cậu…” Một đoạn đường này có ít nhất hai mươi mấy người mời R*ợ*u anh ta, Diệp Đình nâng ly cùng uống. Jack nhìn chằm chằm vào ly R*ợ*u trong tay Diệp Đình, hung ác cười một tiếng. Anh ta nhìn một cái về phía Isa, Isa công khai trừng anh ta một cái! Cô muốn bêu xấu Lăng Vi, Jack tên khốn kiếp này lại mang R*ợ*u cho Charlie uống?
“Charlie, kính cậu…” Diệp Đình lại uống một ly, Tần Sênh rót R*ợ*u giúp anh ta.
Lăng Vi nhìn thấy trong mắt anh ta có chút say, chỉ trong chốc lát… mười mấy ly R*ợ*u xuống bụng… ánh mắt đã có chút mê ly.
Trong tròng mắt đen của anh ta hiện lên một tầng hơi nước, khiến cho người nhìn vào tim đập rộn lên!
“Charlie… thật mê người… anh ta phải là của tôi…”
“Anh ta vừa nhìn về phía tôi…Oa, trời ơi, tôi không thể thở được nữa…”
Có vài người phụ nữ cố hạ giọng thật thấp hét lên, chỉ là nhìn anh ta là lòng như muốn say. Người lớn gan hơn thì đứng thẳng người, ưỡn ***, mang theo nụ cười ngỗ ngược đến dây dưa mời anh ta uống R*ợ*u.
Biểu tình của Diệp Đình lãnh đạm, ánh mắt lướt qua. Tùy ý liếc một cái, nhưng chỉ vậy đã tựa như hút hết hồn các cô.
“Charlie th***… tôi kính anh, tối nay tôi vẫn chưa có hẹn, chúng ta…” Người phụ nữ chớp chớp mắt với anh ta, trong con ngươi tràn đầy dã tính.
Một người phụ nữ xinh đẹp khác vội vàng chen lên cô ta: “Charlie, đã lâu không gặp anh, từ lần trước sau khi nhìn thấy anh, mỗi ngày tôi đều nhớ đến anh… có phải anh đã quên tôi rồi hay không…”
“Charlie, cạn ly.” Một người phụ nữ khác vòng qua cánh tay Diệp Đình, làm tư thế giao bôi, cô tư trực tiếp uống hết một ly R*ợ*u nho.
Uống xong, ưỡn ***, ánh mắt trực tiếp câu hồn nhìn chăm chú vào anh ta.
“Charlie…”
Diệp Đình nhưng chỉ thờ ơ, lạnh lùng liếc nhìn cô ta một cái.
“Những người này thật là đáng ghét!” Lăng Vi nhìn ánh mắt của bọn họ tựa như muốn lột sạch Diệp Đình vậy, vô cùng không thoải mái.Những người này là cố ý muốn chuốc say anh ta!
Lăng Vi cảm thấy chán ghét.
Anh ấy cũng không thích giao thiệp với đám người này, tại sao còn không chống cự, lại uống với bọn họ nhiều như vậy?
Những người này chính là cố ý làm chuyện xấu!
Thật khiến người ta chán ghét mà!
Lăng Vi vô cùng kiên quyết đưa tay ra, đoạt lấy ly R*ợ*u trong tay anh ta, thả vào trong khay của nhân viên.
Chân mày Diệp Đình hơi nhướng lên, cánh môi nhếch lên cười, tùy ý để cô đoạt ly đi.
“Cô làm gì? Có hiểu lễ nghi hay không?” Những người phụ nữ kia phẫn hận trợn mắt nhìn Lăng Vi.
Lăng Vi cười một tiếng, dùng tiếng Trung nói: “Anh ấy ngồi máy bay rất lâu, cần phải nghỉ ngơi, hai mươi mấy người các người thi nhau rót R*ợ*u cho anh ấy thì có lễ nghi sao?”
Phiên dịch viên đi theo liền nói lại lời của cô bằng tiếng Anh.
Người phụ nữ kia quắc mắt, lạnh lùng hỏi: “Cô là cái gì? Có liên quan gì đến cô?”
Lăng Vi cười một tiếng nói: “Tôi là vợ anh ấy. Tôi có quyền chăm sóc anh ấy.”
“…” Các cô gái đều phẫn hận, nóng nảy.
Lăng Vi gương mặt lạnh lùng, bày ra vẻ nữ vương.
Những người phụ nữ kia trừng mắt với cô, Irene đi lên giải hòa, nói quả thực Charlie say rồi.
Mấy cô gái rốt cuộc vẫn phải tức giận giậm chân rời đi.
Mỗi một người phụ nữ đều trợn mắt nhìn Lăng Vi, trong mắt các cô như mang theo kiếm sắc bén, dường như muốn băm thây cô thành vạn mảnh!Không còn phụ nữ dây dưa nữa, Lăng Vi đỡ Diệp Đình lên lầu, mỗi một bước đi, cô đều cảm giác có vô số cặp mắt hung hãn nhìn chằm chằm vào cô.
Lại có người đến mời R*ợ*u, Lăng Vi liền mỉm cười nói: “Anh ấy say rồi, cần phải nghỉ ngơi một chút.”
Cả người Diệp Đình dựa vào người cô, trong tay không còn ly R*ợ*u, mi mắt hơi rũ xuống, vẻ mặt lãnh đạm, những người này chỉ đành thức thời chào hỏi, không mời R*ợ*u nữa.
Lăng Vi gọi người hầu dẫn bọn họ vào trong phòng bao.
Diệp Đình là con trai trưởng của Louis Tư gia tộc, phòng của anh ta ở chính giữa, là nơi có tầm nhìn tốt nhắt, cũng là nơi tập trung tầm mắt của mọi người.
Lăng Vi đỡ Diệp Đình vào trong phòng bao, anh ta đột nhiên kéo cô vào trong ***, rồi ấn cô vào tường: “Vợ quan tâm thật tốt… biết đau lòng cho chồng. Chồng em tửu lượng không kém như vậy đâu, yên tâm đi.” Anh ta cúi đầu tìm môi cô, hôn lên: “Muốn thưởng cho em.”
Lăng Vi giống như chạm phải điện vậy, hoàn toàn không phòng bị. Đột nhiên bị anh ta hôn trộm, cô ngây ngốc, kinh ngạc ngẩn người, cho đến khi bị anh ta hôn đến trời đất quay cuồng, cô mới lấy lại được tinh thần.
“Vào đi.” Anh ôm cô, kéo cô ngồi lên ghế sofa. Lăng Vi ngồi nghiêng trên đù* anh ta.
Quân Dương cùng Tần Sênh đi theo vào, bọn họ bỏ chai R*ợ*u cùng ly R*ợ*u trong tay lên bàn, xoay người đi ra ngoài.
Yến hội bắt đầu đã rất lâu rồi, Lăng Vi cũng không nhìn thấy Paul – Louis Tư
Cũng chính là… cha của Diệp Đình.
Cho đến khi con gái các gia tộc biểu diễn tài nghệ, Paul – Louis Tư mới đi vào phòng khác.
Sắc mặt ông tay uy nghiêm đi vào giữa phòng, ngồi xuống, ánh mắt liếc lên phía trên một cái ‘Hừ!’ một tiếng.
Lăng Vi đối diện với tầm mắt của ông ta.
Paul – Louis Tư nhìn chằm chằm vào cô, cô cũng nhìn chằm chằm vào ông ta. Ông ta dường như cười lạnh một tiếng, sau đó trừng mắt nhìn về phía Diệp Đình.
Lăng Vi cũng quay đầu nhìn về phía Diệp Đình: “Dáng dấp hai người… thật sự không giống...”
“Ha, ai biết ông ta có phải là cha ruột anh hay không.” Diệp Đình ôm eo cô, hai tay khoanh lại, che chở cô như một bảo vật vậy.
Bắp đù* của anh ta, mạnh mẽ có lực. Lăng Vi ngồi đó, tay phải khoác lên vai anh. Nhìn về phía Paul – Louis Tư, khuôn mặt ông ta cũng có chút tức giận.
Cả người Diệp Đình… dán chặt vào người cô, hai tay khoanh chặt.
Anh ta ngậm lấy rái tai cô, nhẹ nhàng cười: “Vợ, em thật thơm. Đáng tiếc hiện giờ không thể rời khỏi đây sớm.”
“…” cả người Lăng Vi run sợ, giãy giụa trong *** anh ta.
Cánh tay anh ta rõ ràng không dùng chút sức lực này, vậy mà như kiềm sắt vậy, vây lấy cô chặt chẽ, anh ta khẽ cắn ở lỗ tai cô nói: “Đừng lộn xộn, chuẩn bị diễn xuất.”Lăng Vi muốn rời khỏi *** của anh ta ngồi vào chỗ của mình, nhưng là… cảm giác này, thật sự khó nhịn…
Paul – Louis Tư đọc diễn văn, cũng mời công chúa Isa lên khán đài.
Ánh mắt của công chúa Isa vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Diệp Đình, nhìn thấy người phụ nữ tên Lăng Vi đó đường hoàng ngồi trên đù* anh ta! Trong mắt cô ta dấy lên ngọn lửa sát khí! Cũng chỉ là một người phụ nữ ***!
Khuôn mặt cô ta đầy phẫn hận gõ vào phím đàn, trình bày một khúc dương cầm có tên ‘dã phong phi vũ’, một trong mười bài dương cầm khó nhất thế giới.
Lăng Vi không làm sao vui vẻ được, cảm giác rất nóng nảy.
Tiếp theo là một cô bé nhỏ tuổi nhất bắt đầu biểu diễn, lên khán đài đầu tiên là con gái nhỏ của một Hầu tước, mới tròn mười tám tuổi.
Biểu diễn như thế này, chủ yếu là để mấy tiểu tử của gia tộc Louis Tư chọn vợ.
Cô gái mặt đầy tàn nhang, kéo một khúc violon.
Lăng Vi nghe kỹ càng, cũng không nghe ra cái gì, đột nhiên một cô gái xinh đẹp đi vào: “Charlie – người phụ nữ không biết xấu hổ này là ai?”
Isa dùng tiếng anh, Lăng Vi nghe hiểu, Charlie là tiếng Anh mà Diệp Đình không muốn thừa nhận, cô biết.
“Charlie – cô ta câu dẫn anh, phải không?” Isa yêu kiều mà rét lạnh quát lên: “Tại sao anh ở chung một chỗ với cô ta?”
“Liên quan gì đến cô?” Ánh mắt Diệp Đình sắc bén, thái độ lãnh đạm cứng rắn: “Đi ra ngoài!”
Hai mắt Isa đỏ lên! Diệp Đình không nhịn được, đưa tay muốn cầm ly R*ợ*u trên bàn, Isa đoạt lấy, cầm ly lên ‘ừng ực ừng ực’ rót vào trong miệng.
Diệp Đình liếc cô ta cười nhạt.
“Ba…” Isa uống xong liền ném ly R*ợ*u, lau cánh môi, trừng mắt nhìn Lăng Vi: “Anh ấy là của tôi! Cô dám ςướק anh ấy! Tôi xé xác cô!”
Vừa nói xong, đột nhiên đưa tay chụp đến mặt Lăng Vi.
Ánh mắt Lăng Vi lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, không hề né tránh. Chỉ thấy Diệp Đình vặn tay Isa.Isa đột nhiên thét chói tai: “A…” thanh âm của cô ta bén nhọn chó tai – âm thanh cực cao trong nháy mắt truyền vào đại sảnh.
Toàn bộ người trong yến hội lập tức an tĩnh lại.
Người đang kéo violon cũng dừng lại, tất cả mọi người ngẩng đầu lên nhìn chăm chú về phía phòng bao ở lầu hai. Máy quay giương lên cao, nhắm ngay mặt Diệp Đình.
Diệp Đình đứng lên, thẳng tắp như tùng. Một tay anh ta nắm eo Lăng Vi, một tay dừng ở cổ Isa, từng bước từng bước đẩy cô ta đến lan can.
Nửa người Isa ở giữa không trung!
Phía dưới chính là phòng lớn.
Diệp Đình buông tay một cái, Isa liền ngã xuống!
Isa thất thanh hét lên: “No! Charlie…” Cô ta hoảng sợ ôm lấy cánh tay anh ta!
Isa không chút hoài nghi chuyện Charlie sẽ ném cô xuống.
Mâu quang của Diệp Đình lạnh lẽo, tàn nhẫn như tử thần, vô cùng âm u kinh khủng.
Liên tục nói: “No! Charlie, em yêu anh, em hận anh, anh khi dễ em, em ghét anh!” từ trong cổ họng Isa thoát ra ngoài.
Ánh mắt nguy hiểm của Diệp Đình híp lại, tay nắm ở cổ Isa, từ đầu đến cuối cũng không buông tay.
“Càn rỡ… mau cứu công chúa Isa!” Paul – Louis Tư giận dữ thốt lên.
Sáu tên hộ vệ từ lầu một nhanh chóng xông lên, Isa bị siết chặt cổ khuôn mặt đỏ bừng lên, cô ta cũng sắp không hít thở nổi, không thể không cầu xin tha thứ ‘sorry…’
“Sorry… thật xin lỗi, tôi chỉ là đùa một chút với cô ấy…”
Isa khó khăn nói xin lỗi, Diệp Đình buông tay, nhếch môi cười với mọi ngươời một tiếng: “Tôi cũng chỉ là đùa một chút.”
Vệ sĩ nhanh chóng đi lên, mang Isa đi. Mái tóc của Isa xốc xếch, chật vật không chịu được!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc