Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 46

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Thời gian hai tháng này, cô bán bản quyền trò chơi, cứu chú, không chỉ trả sạch được món nợ, còn có một công việc ổn định và thu nhập tốt. Duy nhất không tốt chính là đời sống riêng tư bị Yuna đưa ra ngoài ánh sáng, nhưng bên cạnh cô là một người đàn ông không gì không thể, Yuna đã bị ngồi tù…VIB trở thành chi nhánh ở nước ngoài của Đỉnh Phong, thủ tướng quần đảo Avery cũng đã ngã đài…
Aaa… thật đúng là kích thích!
Suy nghĩ một chút những chuyện vừa trải quan, Lăng Vi có chút cảm thấy như đang nằm mơ.
“Nghĩ gì vậy?” Cánh tay của Diệp Đình đưa đến, nắm lấy bàn tay cô. Bàn tay ấm áp vỗ vỗ vào cánh tay cô…
Trái tim của Lăng Vi ấm áp, cô phát hiện ngày càng không thể rời bỏ anh ta.
Diệp Đình… người này đã cắm rễ thật sâu ở trong lòng cô.
Lăng Vi biết rõ, cô thích Diệp Đình….
Chỉ là… thời gian hai tháng đã đến. Bữa tiệc này kết thúc, chính là lúc bọn họ li dị. Li dị… trong lòng cô đột nhiên cảm thấy phiền muộn. Diệp Đình đối với cô tốt như vậy, anh ấy hẳn cũng không muốn li dị đúng không? Cô cũng rất không muốn… mà rất muốn ở chung một chỗ với anh ta.
Mặc dù đã sớm tự nhủ không được rơi vào, nhưng là… anh ấy rất quyến rũ, cặp mắt kia như có thể hút được linh hồn người khác.
Chỉ là ngồi cạnh anh ta cũng khiến tim cô đập rộn ràng, chứ đừng nói đến anh ta còn dùng ánh mắt ôn nhu như đầu độc nhìn chằm chằm vào cô như vậy…
Lăng Vi đột nhiên cảm thấy, cô vẫn là rất may mắn.
Cả đời này, có thể gặp được một người mình thích, lại thích mình thật sự không dễ dàng.
Huống chi, có thể được người đầy quyến rũ như anh ta nhìn chăm chú vào mình, thật sự là may mắn. Càng may mắn hơn chính là, còn được anh ta đối xử ôn nhu như vậy…
“Đi ngủ, gần đây em đều không được nghỉ ngơi tốt.” Diệp Đình kéo cô vào trong иgự¢, xoa xoa đầu cô.
Đầu Lăng Vi tựa vào bờ vai của anh ta, chậm rãi khép lại mi mắt, tinh tế nghe tiếng hô hấp có lực mà trầm ổn của anh ta…
Cả người anh ta vô cùng trầm tĩnh.Trái tim của cô cũng từ từ bình ổn lại.
“Đi ngủ, ngoan…” Anh ta nhẹ nhàng vỗ vào người cô.
Lăng Vi thật sự mệt mỏi, thật vất vả mới có mấy ngày nghỉ, cô phải hưởng thụ thật tốt.
Cô ôm lấy eo anh ta. Nằm trong иgự¢ anh ta đặc biệt ấm áp. Nằm đó rất thoải mái, rất có cảm giác an toàn.
Chỉ chốc lát sao, mí mắt bắt đầu đánh nhau, cô cố gắng chống đỡ, nhưng là, quả thực quá nhẹ nhõm…
Ý chí không thể đánh gục được cơn buồn ngủ, cô gật gù vài cái liền tựa vào иgự¢ anh ta nhắm mắt lại ngủ.
Một khắc sắp ngủ kia, trong lòng đột nhiên rất khó chịu, vừa nghĩ đến tờ khế ước đó, từng đợt sóng ưu tư mãnh liệt đập đến!
Quá mệt mỏi, không muốn nghĩ… tỉnh dậy rồi tính tiếp.
Cô dựa vào trong иgự¢ anh ta lặng lẽ ngủ.
Anh ta ôm chặt lấy cô, nhẹ nhàng ngửi hương tường vi nhàn nhạt trên người cô… cô không thích trang điểm, trên người luôn luôn là một hương thơm trong trẻo sạch sẽ.
Anh ta cúi đầu xuống, ngón tay nhẹ nhàng miết qua chân mày cô, rồi miết qua khóe mắt, cánh mũi cô.
Cô vậy mà cười ngọt ngòa.
Ưm… thật là muốn ૮ɦếƭ… hai cánh môi nhỏ của cô như muốn hấp dẫn anh tiến vào.
Diệp Đình hít sâu một hơi, trầm giọng hỏi: “Muốn anh hôn em sao?”
Bàn tay nhỏ bé của cô đặt trước иgự¢ anh ta.
Đầu ngón tay víu lấy trước иgự¢ anh ta…
Ngủ rồi mà vẫn còn giở trò trên иgự¢ anh ta… cũng không biết thói quen này từ đâu mà cô, đây đã là lần thứ ba…Thật là… ngứa ngáy khó chịu. Yết hầu Diệp Đình lăn lăn, môi mỏng khẽ chạm lên môi cô.
Cô ngủ mơ mơ màng mảng, nửa mê nửa tỉnh, cảng giác như có người đút một miếng kẹo ngọt vào trong miệng mình.
Thật là ngọt, thật là mềm mại, mùi vị quen thuốc, cô dùng sức ʍúŧ lấy.
Diệp Đình vốn chỉ muốn nhẹ nhàng hôn cô, lại không nghĩ đến bị cô ʍúŧ lấy như vậy.
Diệp Đình chợt mạnh mẽ ngậm môi cô, ôm chặt cô hôn sâu hơn, cô vẫn không tỉnh, giống như mỹ nhân nhiều năm không ngủ đột nhiên rơi vào giấc ngủ. Quá ngọt, anh ta không muốn buông bỏ, càng hôn lại càng muốn được nhiều hơn.
Cánh tay của anh ta không nhịn được dò tìm vào trong váy cô.
Ưm… đầu óc anh ta nổ oanh lên một tiếng.
Mềm mại.
Kích thích trong lòng bàn tay và thỏa mãn trên môi khiến sắc dục trong thân thể anh ta như muốn bùng cháy.
Một bàn tay không nắm hết nơi đầy đặn đó, khiến anh ta kích động khó nhịn. Anh ta gấp gáp muốn bế cô lên trên đùi mình, cả đầu ông ông vang dội.
“…” Âm thanh giày cao gót vang lên, Diệp Đình biết Lôi Đình đang đi đến.
Anh ta cưỡng chế mình rời khỏi môi của cô, rút tay về, xoa trán một cái.
Anh ta thở thật sâu, đè xuống trái tim đang đập cuồng loạn.
“…” Lôi Đình vừa đi vào, cũng cảm giác bầu không khí có gì đó không đúng.
Cô nghiêng đầu nhìn sang, chỉ thấy lão đại đang hung tợn trợn mắt nhìn cô. Nhưng ánh mắt kia… tại sao lại kỳ quái như vậy?
Khiến cô cảm giác…
Ánh mắt của anh Đình… Ánh mắt mê ly đó, trên gương mặt tuấn khốc dường như mang theo một chút đỏ khả nghi.
Lôi Tuấn đi theo sau cô.
Nhìn thấy tình cảnh này, nhất thời hít một ngụm khí lạnh. Vội vàng kéo Lôi Đình trở về.
Lôi Đình nghi ngờ hỏi: “Chị dâu ngủ rồi, tại sao mặt lão đại lại đỏ như vậy chứ?”
Lôi Tuấn gõ đầu cô: “Đừng có cái gì cũng hỏi!” Dĩ nhiên lão đại đang ăn trộm rồi…
“Ừm…” Lôi Đình ôm đầu.
Lôi Tuấn kéo cô: “Đi mau đi mua… không muốn ૮ɦếƭ thì đi nhanh đi.”Hai người giống như con lốc vội chạy về buồng lái.
Diệp Đình cũng lười để ý đến hai người này. Anh ta hít thở thật sâu, hô hấp nặng nề nóng bỏng. Anh ta nhẹ nhàng giật giật người, điều chỉnh tâm trạng không để mình xao động.
Nhưng là, quá khó khăn, ôn nhuyễn như ngọc, lại là người phụ nữ mà anh ta thích…
Anh ta vẫn luôn không muốn thừa nhận thích cô, nhưng sự thật không thể chối bỏ. Mỗi một động tác của người phụ nữ này, đều hấp dẫn ánh mắt của anh ta.
Cho dù cô giận, nhưng cô vẫn cười, anh ta cũng có thể cảm nhận được máu nóng trong cơ thể mình đang bùng cháy lên.
Những ngày qua, anh ta vẫn luôn kiềm chế, không nhìn thấy cô, Ⱡồ₦g иgự¢ anh ta nóng như lửa đốt.
Anh ta cố gắng bĩnh tĩnh lại. Anh ta vẫn luôn rất tin tưởng vào năng lực kiềm chế của mình, không nghĩ đến, lần này lâu như vậy mới dần dần áp chế được xao động.
Càng không nghĩ đến, chỉ một nụ hôn, lại khiến một người luôn cấm dục như anh ta… mất khống chế.
Không thể tiếp tục hôn cô, mỗi lần hôn cô, anh ta cũng đều bị khơi mào phản ứng. Mặc dù anh ta cưới cô, nhưng là, cô vẫn chưa thực sự tiếp nhận anh ta, giữa bọn họ còn có một tờ khế ước kia, anh ta không thể tùy tiện động vào cô.
Huống chi, ở lúc cô không tỉnh táo, anh ta tuyệt đối không cho phép mình phạm sai lầm.
Quyến luyến không thôi rời khỏi môi của cô, cô nhíu mày lại, không ngừng đưa lưỡi liếm liếm môi… giống như muốn tìm đồ ăn vậy…
Cả người Diệp Đình nóng ran khó nhịn, trong lòng vô cùng buồn rầu! Cô, lại cho anh ta là thức ăn!
Anh ta vậy mà kích động đến vậy, thiếu chút nữa không nhịn được…
Diệp Đình trầm ổn lại hơi thở, ôm cô trong иgự¢, cố gắng điều chỉnh hô hấp.
Buổi trưa, Lăng Vi bị mùi thơm của đồ ăn đánh thức, mở mắt ra, liền nhìn thấy Diệp Đình ngồi cứng đó, không nhúc nhích.
Cánh tay của anh ta khoác trên người cô, hai tay ôm lấy cô, giống như đang che chở một bảo bối, cũng giống như đang che chở đứa trẻ của mình vậy.
Lăng Vi vội vàng ngồi dậy: “Mệt không?”
“Có chút…” trong lòng mệt mỏi…
Cô cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Nằm trong иgự¢ anh ta quá ấm áp, cô không chống cự được, lại mơ mơ màng màng ngủ mất.“Ăn cơm đi!” Diệp Đình cầm một chiếc muỗng bạc đưa cho cô: “Trước uống một chút canh, cho dạ dày ấm áp rồi ăn cơm.”
Lăng Vi ngoan ngoãn uống canh.
Kỳ quái, mới vừa rồi dường như ăn thật nhiều kẹo ngọt, trái cây… tại sao lại đói như vậy chứ?
Cô uống một ngụm canh, đột nhiên cảm giác dường như có chỗ nào không đúng.
Tại sao miệng mình lại sưng? Áo иgự¢ dường như cũng có chút nới lỏng…
Cô muốn đưa tay vào trong áo kiểm tra, nhưng cũng không tiện.

Đang lúc khó chịu, điện thoại di động của anh ta reo lên.
Trợ lý giúp anh ta nhận điện thoại, bật loa ngoài.
Ở đầu bên kia, Sở Minh Y nói: “Tôi nói người phụ nữ này không có lòng tốt gì! Chú cô ta là một người bị ngồi tù, anh không sợ danh tiếng bị ảnh hưởng sao? Anh còn giúp cô ta cứ chú mình ra khỏi tù, cô ta tiêu tốn của anh bao nhiêu tiền?”
Diệp Đình không nói chuyện, nhưng Lăng Vi đã nghe thấy.
Khuôn mặt anh ta đen lại, thanh âm vô cùng lạnh lùng: “Cô là ai vậy? Tôi biết cô sao?”
“A Đình, anh đừng giận với em, em cũng là muốn tốt cho anh!”
“Tôi cần cô muốn tốt cho tôi sao?”
“Anh…” Thanh âm của Sở Minh Y rõ ràng nâng cao tám phần: “Em thật lòng nghĩ cho anh, cô ta có thân phận đó, anh mang ra ngoài không sợ làm mất thể diện sao? Anh muốn tìm người cùng anh tham gia yến tiệc, cũng không tìm tốt một chút! Cô ta như vậy, thiếu chút nữa ném sạch mặt mũi của anh!”
“Mất thể diện? Ném sạch mặt mũi? Dựa vào lao động kiếm tiền mất thể diện hay làm sâu mọt ăn của cha mẹ ăn của chồng mất thể diện hơn?”
Sở Minh Y cắn răng, hận nói: “Thân phận này của em, ai cho phép đi ra ngoài kiếm tiền chứ? Không nói cái này, cô ta tính cách như vậy, anh có thể chịu được sao?”
“Tính cách của cô ấy làm sao? So với cô thì rõ ràng hơn nhiều? Tôi cảm thấy cô ấy rất tốt, tôi thích cô ấy như vậy, tôi cảm thấy toàn bộ trên người cô ấy đều là ưu điểm!”
“A Đình, anh đừng mạnh miệng với em, các người mới quen nhau được mấy ngày chứ?”
Thanh âm Diệp Đình có chút ngoan hơn: “Biết nhiều năm như vậy, cũng không biết rõ khuôn mặt thật của cô!”“Diệp Đình, khuôn mặt thật của em là gì? Anh xem em thành cái gì? Em rời khỏi anh, còn không phải bởi vì anh căn bản không quan tâm đến em sao? Em yêu anh như vậy, em có thể vì anh bỏ ra tất cả, em chưa bao giờ đòi lấy một cái gì của anh? Cô ta thì sao? Cô ta tính toán gì lên người anh, anh không biết sao?”
Thanh âm của Diệp Đình vô cùng lạnh lùng: “Cô ấy có mưu đồ gì, tôi liền nguyện ý cho cô ấy cái đó! Có quan hệ gì với cô chứ? Một người có chồng như cô, lại gọi điện cho tôi nói những lời này, cô cảm thấy thích hợp sao?”
Sở Minh Y kêu lên: “Có gì không thích hợp, em cũng không phải muốn có gì với anh, em chính là không muốn trơ mắt nhìn anh bị thua thiệt trên tay một người phụ nữ! Người phụ nữ kia không phải tốt đẹp gì! Anh đừng để cô ta lừa!
“Sở Minh Y! Cô quan tâm quá rộng rồi? Cô là mẹ tôi sao?”
Diệp Đình tức giận, ngón tay muốn ấn vào nút tắt màu đỏ, nhưng làm thế nào cũng không ấn trúng.
Trong điện thoại vẫn còn tiếng kêu: “Vì sao anh lại ngu như vậy chứ, cô ta gả cho anh, chính là tính toán lên tiền của anh! Nếu anh không có đồng nào, anh xem cô ấy còn kết hôn với anh không!”
“Tôi đặc biệt nhiều tiền, tôi nguyện ý cho cô ấy! Cô ấy tiêu hết tiền của tôi, tôi rất vui vẻ!”
“Tít tít tít…” Lăng Vi giúp anh ta ấn vào nút tắt.
Bầu không khí yên tĩnh đến quỷ dị.
“Tinh tinh tinh…” âm thanh báo hiệu tin nhắn truyền đến, Lăng Vi nhấn mở tin nhắn, là một tin nhắn Sở Minh Y gửi đến: “Cô ta chuốc thuốc gì cho anh? Mới biết mấy ngày liền khiến anh mê muội như vậy? Các người mới biết nhau mấy ngày đã kết hôn, cô ta giở thủ đoạn gì mê hoặc anh?”
Lăng Vi cầm điện thoại của Diệp Đình lên, nhắn mấy chữ, gửi đi.
Diệp Đình gắp thức ăn ăn cơm, trong chốc lát, một tin nhắn nhắn gửi đến một hàng dấu chấm than!
Diệp Đình không biết vừa rồi Lăng Vi nhắn gì, lại khiến Sở Minh Y tức đến như vậy.
Anh ta mở tin nhắn Lăng Vi vừa gửi đi ‘Vợ tôi иgự¢ to sống tốt, xa cô ấy, tôi không sống được!”
Rốt cuộc, Sở Minh Y không gửi tin nhắn đến nữa.
Diệp Đình vừa tức vừa buồn cười: “иgự¢ to sống tốt…”Lăng Vi bình tĩnh ăn cơm: “Mới vừa rồi lên weibo thấy có người nói như vậy, em cảm thấy thật sự mạnh mẽ.”
Cánh tay Diệp Đình dừng lại, nhìn chằm chằm vào иgự¢ cô: “Không cần giải thích, đó là sự thật.”
Lăng Vi: “…”
Chính là không phải giúp anh ta, mà là tiếptay tiếp tay tiếp tay!
Cũng không biết phải bay bao lâu…
Thời điểm bay đến gần biển đảo, đã chạng vạng tối.
Cô không biết nơi nào, cũng không biết mấy giờ. Chỉ biết đảo này gọi là Đảo san hô.
Từ trên máy bay nhìn xuống xa xa phía dưới, vừa nhìn liền thấy nước biển xanh thẳm vô tận…
Giống như bảo ngọc vậy.
Đảo san hô…
Lăng Vi nghĩ, lặn xuống ở nơi này nhất định có thể nhìn thấy rất nhiều san hô xinh đẹp.
“Dẫn em đi gặp mấy người.” Diệp Đình thần thần bí bí cong môi cười một tiếng.
“Ai?” Lăng Vi tò mò.
Trong con người Diệp Đình phát sáng, Lăng Vi suy đoán, nhất định không phải là người nhà của anh ta.
Mấy người này, nhất định rất quan trọng đối với anh ta.
Anh ta cười một tiếng, thần thần bí bí nói: “Anh em anh, một lát nữa gặp bọn họ, em đừng quá kinh ngạc.”
“Tại sao phải kinh ngạc?”
Diệp Đình nói: “Mấy người này, có chuyên gia tháo gỡ đạn dược, có tiến sĩ nghiên cứu thuốc sinh học, có nhà động vật học biến thái, còn có một vu nữ…”
“…” Lăng Vi nói: “Đều là những người như vậy… không có ai bình thường một chút sao?”
Diệp Đình cười nói: “Anh bình thường nhất.”
Lăng Vi kinh ngạc: “Anh là gì?”
Con ngươi sâu thẳm của Diệp Đình nhìn chăm chú vào cô, thanh âm trầm thấp nói: “Hắc khách…”
“…” Lăng Vi nhất thời nhớ đến Thiên Ma…Hắc khách thần bí đứng đầu thế giới, hack không vào số liệu của Diệp Đình…
Diệp Đình cúi người tiến gần sát bên tai cô nói: “Người bạn đó của em gọi là Thiên Ma cũng thật là có ý tứ, anh ta bây giờ điên rồi, ngày ngày đến hack số liệu của anh. Chính anh ta hack không được, liền tìm người làm chung, có khi một tối tìm mười mấy người hack vào số liệu của anh.”
Lăng Vi có chút mơ màng…
Cô trừng hai mắt hỏi: “Bọn họ vẫn không thành công?”
“Em đoán xem.” Biểu tình của anh ta có chút càn rở.
Trên khuôn mặt tuấn khốc như viết rõ ràng ‘Em khen anh đi…’
Lăng Vi ngượng ngùng cười một tiếng: “Anh thật giỏi.”
“Đó là đương nhiên.” Anh ta kéo tay cô, nắm lấy tay cô: “Chồng em cũng không phải là một quả hồng mềm, nếu không làm sao cưới được em.”
“…” trong đầu Lăng Vi nghĩ, người đây rốt cuộc là đang khen em, hay là khen chính mình vậy…
Qua một hồi lâu, Lăng Vi hỏi anh ta: “Anh vẫn luôn biết Thiên Ma hack số liệu của anh sao?”
Diệp Đình gật đầu: “Buổi chiều hôm đó em đến, anh liền biết.”
Lăng Vi kỳ quái hỏi: “Vậy sao anh không tức giận?”
“Có việc gì phải tức giận, anh ta cũng không xem được tài liệu trọng yếu gì. Huống chi, em có thể để người khác tìm anh, nói rõ em có hứng thú đối với anh.”
Lăng Vi vội vàng lắc đầu: “Đừng có mà tự mình đa tình, em không phải có hứng thú với anh, em hiểu rõ đạo làm người, tránh cho anh đem bán em, em còn giúp anh đếm tiền.”
Diệp Đình nhìn chằm chằm vào cô, cười một tiếng: “Bây giờ không phải vậy sao?”
Lăng Vi trợn mắt…
Lúc này, Lôi Đình và Lôi Tuấn từ buồng lái đi đến. Lôi Tuấn cố ý nhướng cổ nhìn một chút. Thấy hai người không có hành động gì thân mật, đang nói chuyện phiếm bình thường, lúc này mới dám đi đến.
Tiếng giày ‘lạch cạch’ của Lôi Đình vang rõ, đi đến nói: “Chị dâu, lát nữa chúng ta phải đi gặp mấy tên biến thái, chị phải chuẩn bị tâm tư thật tốt! Bọn họ thật sự rất biến thái, mấy người kia cũng đều là những tên đại biến thái tài nghệ đứng đầu thế giới.”
Lăng Vi hỏi: “Hai người các người cũng biến thái như vậy sao?”
Lôi Tuấn nhướn mày: “Không giống sao?”
“Không giống…” Lăng Vi lắc đầu hỏi Lôi Tuấn: “Anh nghề gì?”
Lôi Tuấn cười nói: “Hộ vệ đệ nhất thế giới!”
“Hầy…” Có quỷ mới tin anh.Lôi Tuấn ngẩng đầu ho khan hai tiếng: “Không lừa gạt cô, chị dâu… nghề nghiệp của tôi là nhà phân tích cổ phiếu.”
“Thật sự sao? Đáng tin không? Rảnh rỗi tôi theo anh học tạp.”
“Không thành vấn đề!” Lôi Tuấn nháy mắt với cô.
Diệp Đình nhíu mày liếc mắt nhìn anh ta một cái. Lôi Tuấn vội khoát tay: “Nếu nói về phân tích cổ phiếu, toàn thế giới không ai lợi hại hơn Đình Ca, Đình Ca khứu giác nhạy bén, không sai chỗ nào. Cổ thần đẹp trai, cô nghe chưa? Chính là Đình ca.”
Lăng Vi quay đầu nhìn về phía Diệp Đình: “Đẹp trai thì thật chính xác… còn cổ thần…” Thật sự chưa từng nghe anh ta nói đến, anh ta thích chơi cổ phiếu.
Lăng Vi hỏi Diệp Đình: “Còn có gì mà anh không làm được không?”
Diệp Đình nói: “Cũng nhiều lắm, trang điểm cho phụ nữ, tết tóc, may quần áo… anh không làm được.”
Lăng Vi đột nhiên mím môi, thấp giọng nói: “Đừng khiêm nhường, trang điểm anh làm được.”
Diệp Đình quét qua môi hồng của cô một cái.
Cười cười!
Lăng Vi quay đầu hỏi Lôi Đình: “Cô thì sao? Cô cũng biến thái như vậy sao?”
Lôi Đình hì hì cười một tiếng: “Tôi không làm gì cả, anh tôi nuôi tôi.” Vừa nói vừa ôm cổ Lôi Tuấn, nũng nịu nói: “Tôi phụ trách xinh đẹp như hoa, anh tôi phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình.”
Lôi Tuấn đẩy cô ta ra, nói với Lăng Vi: “Đừng nghe em ấy nói bậy, em ấy là bại gia tử đệ nhất thế giới. Tiêu tiền, không ai có thể sánh bằng em ấy.”
“Lôi Tuấn! Anh nói ai?” Hai anh em nhà này lại bắt đầu.
Diệp Đình nói: “Lôi Đình thích giả dạng thành người khác. Cô ấy hóa trang, ngay cả anh cô ấy cũng không thể nhận ra.”
“…” Lăng Vi chăm chú nhìn vào Lôi Đình, kinh ngạc nói: “Lợi hại như vậy…”
Lôi Đình hì hì cười một tiếng.“Một đám người các ngươi… cũng thật quá mạnh mẽ?” Lăng Vi quan sát ba người bọn họ nói.
Cô vừa lắc đầu vừa không thể tin nổi nói: “Chậc chậc… Các người lại có thể sống tốt đến bây giờ? Vậy mà chưa bị bắt đi làm thí nghiệm? Thật là trái với đạo trời!”
Diệp Đình: “…”
Lôi Đình cùng Lôi Tuấn囧… chúng tôi đều là người bình thường, được không?
Xuống máy bay, bọn họ ngồi lên hai chiếc ô tô.
Nửa giờ sau, xe lái vào một doanh trại! Nơi này diện tích vô cùng rộng lớn, cửa cũng chỉ mở ra một lát, bọn họ đi xe về phía một ngôi biệt thự gần bờ biển.
“Đến đến đến…”
Vẫn chưa xuống xe, Lăng Vi liền nhìn thấy hai người đàn ông vô cùng đẹp trai đứng bên cạnh đường, khoát khoát tay nhìn về phía bọn họ.
Một người trong đó mặc áo sơ mi hoa nở nụ cười tươi như ánh mắt trời, giang hai cánh tay ra, liều lĩnh cười lớn.
“Đến đến… chào chị dâu! Chào chị dâu! Chị dâu dịu dàng hiền thục, vóc người cũng thật đẹp!”
Lăng Vi 囧…
Một người khác mặc áo sơ mi màu xanh da trời mặt đầy xấu hổ cười nói: “Xin chào chị dâu!”
Lăng Vi cùng Diệp Đình xuống xe, trong nháy mắt bị hai người này ôm lấy.
Lăng Vi cảm giác mình bị hai người này siết thành bánh kẹp thịt.
Diệp Đình giới thiệu soái ca như ánh sáng mặt trời đó: “Quân Dương, người Hoa, tiến sĩ sinh hóa dược.”
“Chào chị dâu, chị dâu khỏe!” Quân Dương giơ hai nanh vuốt ra muốn ôm Lăng Vi, lại bị Diệp Đình chặn lại: “Trên người cậu có vi khuẩn, cách xa vợ tôi ra một chút.”
“Ai mà không có vi khuẩn chứ! Loài người chính là do vi khuẩn tạo thành! Ngoao…”
Quân Dương đột nhiên hét lên một tiếng quái dị, bởi vì Diệp Đình vừa ném anh ta ngã xuống đất.
“Chính Hiền, người Seoul”, không đợi Diệp Đình giới thiệu, Chính Hiền đột nhiên chỉ xuống dưới chân Lăng Vi: “Chị dâu đừng động!” Lăng Vi kinh sợ, cúi đầu liền nhìn thấy một con châu chấu cát bò qua chân cô, nếu không phải vừa rồi Chính Hiền hét lên, cô suýt chút nữa đã giẫm phải nó…
Chính Hiền nhìn thấy con châu chấu cát kia bò đi, liền vỗ иgự¢ thở phào một cái.
Anh ta cười híp mắt phất phất tay với con châu chấu đó: “Tiểu tử… lần sau phải chú ý đó, không được bò linh tinh, tránh người khác giẫm trúng.”Lăng Vi ngạc nhiên quan sát anh ta… nhìn động tác của anh ta thật sự giống với một cô gái. Dáng dấp cũng thanh tú như vậy, lại còn xấu hổ nữa?
Càng vui hơn chính là, dường như đặc biệt yêu quý động vật nhỏ?
Diệp Đình giới thiệu cho cô: “Chính Hiền, người Seoul, nhà động vật học biến thái.”
Chính Hiền chu cái miệng nhỏ nhắn của mình, thẹn thùng giải thích: “Chị dâu, em là nhà động vật học… không phải là nhà động vật học biến thái…”
Diệp Đình liếc anh ta: “Không sai, biến thái là đánh giá đối với cậu, không phải nói nghề nghiệp của cậu.”
Trong nháy mắt khuôn mặt Chính Hiền nhăn nhó…
Quân Dương ở bên cạnh chen miệng: “Chị dâu, chị đừng nhìn cậu ta như vậy, trong nhà cậu ta mới thật sự đáng sợ!”
Lăng Vi chớp mắt, chỉ thấy Quân Dương khoa trương giương hai cánh tay ra nói: “Trong nhà cậu ta có một con mãng xà, dài đến năm sáu thước! Còn có một con nhện vô cùng độc, có chậu rửa mặt lớn như vầy vầy! Còn có thằn lằn…” Vừa nói, không tự chủ được run lên cầm cập.
Lăng Vi há miệng… nghe ra thật sự rất kinh khủng. Quan sát Chính Hiền từ trên xuống dưới, đứa nhỏ này là người bình thường sao? Lại nuôi trong nhà những con vật như vậy, cũng không sợ nửa đêm mãng xà bò vào cắn sao?
Lúc này, Diệp Đình kéo tay cô đi đến bên cửa biệt thự chỉ một cái: “Chuyên gia cao cấp tháo gỡ đạn dược, Tần Sênh.” Lăng Vi nhìn thấy một người đàn ông lãnh khốc đang khoanh tay đứng ở cửa biệt thự.
Anh ta mặc quần đen áo bình thường, khóe miệng hơi nhếch lên, trong tròng mắt hiện lên một tia vui vẻ.
Anh ta đứng cạnh một người phụ nữ, tay trái của người phụ nữ khoác lên bả vai anh ta, một tay kia thì kẹp một điếu thuốc lá nhỏ dài. Đặt trong miệng, hít sâu một hơi, cô ta nhướng nhướng mày với Lăng Vi.
Người phụ nữ có mái tóc màu nâu vàng dài đến eo, đôi mắt màu xanh bích quyến rũ câu hồn, một chiếc váy ngắn màu đỏ rực bao lấy thân hình bốc lửa của cô, phối hợp với đóa hoa hồng tươi cài trên đầu kia, vẻ đẹp lạnh lùng yêu dã, đặc biệt hấp dẫn.
Diệp Đình nhìn cô ta, khẽ cười: “Nữ vu sư, Kaya.”
“…” Kaya cắn răng nghiến lợi, ném điếu thuốc, nổi giận đùng đùng xông lên, vung mạnh một quyền đánh lên trên mặt Diệp Đình.
Diệp Đình ngay cả tránh cũng không tránh, đột nhiên giơ tay lên, ‘ba’ một tiếng, đập vào quả đấm của cô ta, hơi dùng sức vặn tay ra sau lưng cô ta: “Yếu như một khối bông vậy, tiếp tục luyện!”
Người phụ nữ hất tay anh ta ra, muốn kêu lên.
Chính Hiền: “Hoan nghênh chị dâu…”
“Chị dâu…” Tiểu tử đẹp trai như ánh mặt trời Quân Dương bò dậy từ dưới đất, ôm lấy Diệp Đình, nhưng đôi mắt không ngừng nháy nháy về phía Lăng Vi.
Anh ta cười bỉ ổi với Lăng Vi, uống éo gọi người: “Chị dâu…”
Lăng Vi nghe tiếng gọi của anh ta mà nổi da gà.Diệp Đình vòng anh ta qua vai, lại một phát ném bay.
Quân Dương giùng giằng bò dậy, giận đến dậm chân, ngoẹo đầu nhìn chằm chằm vào Lăng Vi, trêu chọc nói: “Chị dâu, chị hàng phục lão đại của chúng tôi như thế nào vậy? Người này lòng dạ sắt đá, núi lửa năm triệu năm cũng không đốt nổi…”
Lăng Vi cười nhạt nói: “Chính anh ta tự đóng gói đưa đến chỗ tôi, không phí chút sức lực.”
“Ách ách ách…”
“Phụt!”
Quân Dương cùng Chính Hiền kêu to.
Tên lãnh khốc đứng ở cửa cũng đi đến.
Tần Sênh nói: “Vào trong rồi nói đi, ngoài trời nắng như vậy, đứng đây trò chuyện, thật ngu.”
Một đám người đi vào trong phòng khách của biệt thự, ba tên đàn ông ngang nhiên chiếm đoạt sofa.
Kaya dùng ௱ôЛƓ chen giữa Quân Dương và Tần Sênh, cứng rắn xê ra được một khe hở giữa hai người bọn họ.
Lăng Vi không có chỗ ngồi, Diệp Đình liền kéo cô vào trong иgự¢, để cô ngồi trên đùi anh ta. Hai người bọn họ ngồi trên một chiếc sofa, cánh tay Diệp Đình khoác lên ngang hông cô.
Lăng Vi quét nhìn mọi người đang cười xấu xa, bây giờ mới hiểu được, đám người này cố ý không để chỗ cho cô ngồi! Cho rằng cô dễ dàng bắt nạt như vậy sao?
A a a…
Lăng Vi ngồi trên đùi Diệp Đình, không một chút ngại ngùng.
Khuôn mặt Quân Dương tươi rói cười hỏi: “Chị dâu, chúng tôi đặc biệt muốn biết, cuộc sống hôn nhân của hai người, hài hòa sao?”
Lăng Vi vô cùng nghiêm túc gật đầu nói: “Hài hòa.”
“Phụt… lợi hại lợi hại!” Quân Dương như có thâm ý khác cười, giơ ngón tay cái với cô.
Lăng Vi còn nói: “Chuyện lớn anh ấy quyết, chuyện nhỏ tôi quyết. Vô cùng hài hòa.”
“…” Quân Dương muốn hét: “Chị dâu, tôi không phải muốn nói cái này…”
Lăng Vi cố ý hỏi: “Vậy cậu muốn nói cái gì?”
“…”
“Khụ…”
“Ừm!”
“A! Cái đó…Có thú tính, các phương diện ân âи áι ái đó…”
Lăng Vi sớm đã có chuẩn bị, nhưng khuôn mặt vẫn đỏ lên: “Cũng không tệ lắm, tố chất thân thể Diệp Đình tốt, các người hẳn hiểu rõ điều này.”Tay vịn ngang hông cô của Diệp Đình dùng sức Ϧóþ một cái.
“Ngoao ngoao ngoao…” Đôi lông mày của Quân Dương không ngừng nhíu nhíu. Giống như hai con sâu đang ngọ nguậy vậy.
Lăng Vi nhàn nhạt cười.
Đưa tay xuống bàn tay Diệp Đình đang để ở eo cô, mạnh mẽ bấm một cái. Ý muốn trách anh không nói lời nào mà chỉ ngồi xem kịch hay, không đứng đắn!
“…” Diệp Đình cầm bàn tay nhỏ bé của cô bình tĩnh nói: “Chị dâu các cậu nói đều là sự thật, nếu như có hoài nghi, có thể tham khảo…”
“Ha ha ha…” Mấy người kia đều thô bỉ cười lên. Kaya cười không ngừng nghỉ, cô tiến sát vào иgự¢ Tần Sênh, Tần Sênh tỉnh bơ né tránh, dựa lưng vào sofa.
Ánh mắt quyến rũ của Kaya liếc xéo, trợn mắt nhìn anh ta một cái.
Tiểu tử như ánh mặt trời đó, Quân Dương lại nói với Lăng Vi: “Chị dâu, chị nhất định có chỗ đặc biệt, nếu không, làm sao thu được lão yêu tinh lâu năm như lão đại vào trong tay chứ?”
Lăng Vi thật sự không biết trả lời như thế nào.
Quân Dương hỏi: “Chị dâu, ở phương diện nào đó, chị cũng là đứng đầu thế giới sao?”
Lăng Vi lắc đầu: “Cái này thật sự không có…”
Mấy người kia đều ngạc nhiên.
Diệp Đình nói: “Đứng đầu thế giới? Không cần, cô ấy ngủ với tôi, liền chính là có chỗ dựa đứng dầu thế giới rồi.”
Quân Dương đột nhiên kêu to: “Chị dâu, thì ra các người… thời điểm ân âи áι ái đó, chị đều là nằm trên lão đại sao?”
“…” Lăng Vi 囧, những người này thật là quá lưu manh…
Một lời không đúng liền lái sang cái khác! Tất cả đều là tài xế lâu năm sao?
Quân Dương vỗ bắp đùi, mặt mày hớn hở nói: “Chị dâu, khổ cực chị rồi! Lão đại chúng ta hung mãnh như vậy, chín người chúng ta hợp lại cũng không đánh lại một mình anh ấy. Chị phải khổ cực nhiều rồi?”
Diệp Đình nhíu mày, lãnh đạm nói: “Chị dâu cậu hung mãnh hơn tôi, người chịu tội chính là tôi.”“…” Đỉnh đầu Lăng Vi đầy quạ đen bay qua.
“Oa oa oa oa… a a a a!” Quân Dương ‘không có chút lòng tốt’ cười lớn.
Kaya hít một hơi thuốc rồi nhả khói nói: “Ở chung có hài hòa hay không, căn bản không cần hỏi, ta bói một quẻ là biết.”
Quân Dương lắc đầu: “Căn bản không cần bói, chúng ta nhìn lão đại sắc mặt vàng người gầy gò liền biết, chị dâu hung mãnh thế nào.”
Chính Hiền cầm một quả táo lên bắt đầu gặm, buồn cười là, mặt anh ta còn đỏ hơn trái táo…
Chỉ có Tần Sênh nghiêm trang ngồi, Lăng Vi cảm thấy người này không tệ, tương đối đứng đắn.
Lăng Vi nói sang chuyện khác: “Tại sao lại là nhóm nhỏ mười người? Các người không phải mới có bốn người sao?” Cộng thêm Diệp Đình, Lôi Tuấn, Lôi Đình cũng mới có bảy người.
Quân Dương nói: “Còn ba người không trở về, một người đang ở Amazon khảo sát, một người đi Nam Cực, còn một người đang nghiên cứu làm sao lên mặt trăng. Phỏng chừng đã mấy năm nay không gặp được cậu ta.”
Lăng Vi gật đầu.
Cô cười một chút nói: “Giường ngủ của các người nhất định rất lớn.”
“A?”
Lăng Vi đặc biệt bình tĩnh nhìn một lượt nói: “Nếu không, mười người lên cùng một giường, làm sao ngủ được.”
“Phốc…” Quân Dương phun ra, Chính Hiền suýt bị sặc nước miếng, ngay cả nước mắt cũng chảy ra.
Kaya đột nhiên ôm Tần Sênh, bộ иgự¢ nửa hở cà lên cánh tay anh ta một cái: “Sênh… hôm nay tôi bói cho anh một quẻ… giường của anh lớn nhất, buổi tối tôi rất phù hợp ngủ với anh.”
Tần Sênh rút ra một cánh tay: “Giường lớn phải để lại cho A Đình, bọn họ có hai người, giường nhỏ không đủ lăn.”
“…” Trong nháy mắt Lăng Vi ném cho anh ta một ánh mắt ‘Gi*t người’.
Vừa rồi cô đúng là mắt mù, mới có thể cảm thấy hàng này là một tên đứng đắn…
Trong lòng lặng lẽ nghĩ, chúc Kaya sớm một chút thu phục được anh ta…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc