Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 383

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

“Nhanh đưa ra đây, có nghe thấy không hả?”
“Đưa… đưa cái gì… tôi không có gì hết.” tên phóng viên đang muốn chống chế.
Bí mật không thể công khai của Diệp Thần dễ chụp như vậy à? Hắn khó khắn lắm mới tóm được tin tức, hắn không nỡ giao ra.
Nhưng mà mấy người trước mặt quá vạm vỡ, quá dọa người, áp lực khiến cho da đầu hắn run lên.
Trong đó có một người hung ác nói: “Chụp hình là phạm pháp cậu có biết không? Muốn đến cục cảnh sát uống trà không hả?”
Tên phóng viên sợ run cầm cập, lập tức sợ hãi giao camera ra.
Học sinh ở bên cạnh xem náo nhiệt cũng không chịu tản ra, tuy không nhìn náo nhiệt thì cũng bởi vì Diệp Thần đang còn đó.
Anh đang ngồi kia kìa.
Tên bị Mạc Khinh Hàn cho một cái bàn phím vào mặt cũng lờ mờ bò lên…
Mạc Khinh Hàn vung tay với hắn ta: “Ngại quá… tôi nghĩ anh là tên côn đồ.”
Tên nhóc kia rộng lượng cười cười bày tỏ không thèm để ý.
Cậu ta che cái trán đỏ bừng nói: “Không sao… trán tôi thiếu u, cô cho tôi một cái u vừa lúc bổ não…”
“Haha…” bên cạnh có người cười lớn.
Cậu ta cũng cười rộ theo: “Cái đó, Diệp đại thần à, có thể ký tên cho tôi không?” Cậu ta tội nghiệp xoa cục u trên đầu.
Diệp Thần nhìn thoáng qua nhưng không cự tuyệt.
Tên nhóc kia thăm dò vài lượt, sau đó từng bước đi về phía Diệp Thần, lúc đi ngang qua sảnh thuận tiện cầm theo Pu't bi.
Sau đó cầm áo t-shirt màu vàng của mình, vẻ mặt thành kính nhìn Diệp Thần: “Thần ca à… anh là tất cả của tôi, bài nào của anh tôi cũng thuộc, ca từ anh viết thật có thâm ý, tôi cảm thấy anh là người tài giỏi, mỗi bài hát như đang kể chuyện cũ, hơn nữa bài ‘đêm se lạnh’ là bài tôi thích nhất, tôi cũng muốn có một tiểu thanh mai ngọt ngào như vậy….”
Diệp Thần nhìn tên nhóc này, thái độ lạnh lùng cũng hòa hoãn hơn nhiều.
Tên nhóc kia chạy tới cạnh Diệp Thần, sau đó đưa Pu't bi anh cho, vừa hát: “Thanh nhã như em, ở trong lòng anh thơm như hoa lê sương, không cách nào dời đi được. Ngọt ngào như em, mười năm chờ đợi, khí trời se lạnh, nhiễm bạch tứ quý… mười năm như giấc chiêm bao, thân ảnh độc hành, không cách nào quên đương đêm se lạnh đó, ánh trăng nồng đậm, ánh đèn về dêm, thiếu niên ngồi bên bờ sông say mê đón gió, ngọt ngào như một giấc mơ.”
Cậu ta vừa hát vừa như muốn khóc, có chút kích động và hưng phấn, đỏ mặt nói: “Thần ca, cầu xin anh ký tên cho tôi đi… tôi là fan trung thành hàng đầu của anh.”
Diệp Thần cầm Pu't bi trong tay, tên nhóc kia dựng ba ngón tay thề: “Thần ca, sau này tôi nhất định học thật giỏi, nhất định không bỏ học, nhất định làm người có ích.”
Diệp Thần nhìn thoáng qua cậu ta, tên nhóc này lại kích động lên: “Nếu không anh viết: Hy vọng cậu làm một người có ý tưởng, có đạo đức, có văn hóa, có kỷ luật đi…”
Diệp Thần mỉm cười, cầm Pu't kí.
Mọi người xung quanh gắt gao nhìn anh, ngón tay thon dài cầm Pu't, thật sự muốn kí tên cho tên nhóc này sao?
Ngón tay Diệp Thần dừng ở trên áo đối phương 3s.
Đám học sinh xung quanh xem náo nhiệt đều mở to mắt.
Ánh mắt ngày càng nóng bỏng…
Anh ấy thật sự là Diệp Thần! Mẹ ơi, anh ấy là Diệp Thần thật đó… mặc dù hơi không dsm tin nhưng mà anh ấy thật sự là Diệp Thần.
“Diệp Thần… Thần ca… Diệp Thần… Thần ca…. Thần ca. là anh thật sao? Trời ơi, tôi cũng muốn chữ kí.”
“A… tôi cũng muốn, tôi cũng muốn chữ kí….”
“Thần ca, aa… kí cho tôi, kí cho tôi.”
Sau đó tiệm net như nổ tung, gần như mọi người đều ào tới chỗ Diệp Thần.
Diệp Thần nhanh chóng ký tên ‘Lâm Nghệ Phong’ lên áo tên nhóc kia.
“Ý…”
Lâm Nghệ Phong là cái quái gì?
Đoàn người đều ngẩn ra, Diệp Thần bình tĩnh cầm chứng minh thư, Diệp Thần vẫy tay với ông chủ tiệm nét.
Mọi người nhìn thấy chứng minh thư của anh viết tên Lâm Nghệ Phong.
“** NÓ.” Có người muốn đập bể bàn phím.
“** nó không phải Diệp Thần, còn giả vờ bắt con bê.”
Diệp Thần nhéo yết hầu của mình, anh phải giả thành cho nên âm thanh hoàn toàn khác với trên tivi.
Anh vừa nãy bị phá âm, suýt chút nữa thì lộ.
Người mê nhạc của Diệp Thần đều thất vọng lắc đầu…
Diệp Thần không để ý tới bọn họ, bình tĩnh lên mạng, xung quanh có người tản ra quay về chơi game, có người chưa từ bỏ ý định nhìn chằm chằm Diệp Thần.
Mấy bạn học của Diệp Thần đều vẫy tay với đám người đó: “Nhìn gì mà nhìn, cậu ấy là bạn học của bọn tôi, gọi là Lâm Nghệ Phong, không tin thì tới cấp ba thực nghiệm mà xem.”
“…” Lại có một đám người phẫn nộ rời đi.
Nghĩ lại cũng đúng… Diệp Thần người ta làm sao đến địa phương nhỏ như thế này lên mạng chứ.
……..
Nhưng mà tên nhóc này quá giống Diệp Thần, mặc dù chưa trưởng thành lắm nhưng cảm giác quá giống.
Tất cả mọi người về lại chỗ cũ của mình, chỉ có tên nhóc mặc áo vàng là không chịu đi.
Cậu ta dùng biểu tình ‘mết hết can đảm’ nhìn Diệp Thần, Diệp Thần như cười như không nói với cậu ta: “Nếu không tôi giả làm Diệp Thần kí tên cho cậu nhé?”
Mà tên nhóc kia nhìn anh, giống như tro tàn lại cháy cười gật đầu thật mạnh: “Được, cảm ơn, cảm ơn.”
Cậu ta biết anh nhất định là Diệp Thần, anh đang giả vờ nhưng cậu ta có thể nhận ra, chẳng qua nhất định thần tượng có nỗi khổ riêng không muốn bị lộ thân phận.
Cậu ta thành thật ngậm miệng, không nói gì hết, cậu ta là fan, cậu ta không thể trêu chọc phiền toái cho thần tượng được.
Diệp Thần ký một cái tên xinh đẹp lên áo t-shirt màu vàng của cậu ta: “Hiểu biết so với yêu còn đáng quý hơn.”
Diệp Thần hỏi: “Cậu tên là gì?”
Tên nhóc kia đột nhiên nói: “Tôi tên là… Lâm Nghệ Phong…”
Diệp thần ︰ “...”
“Phụt…” Mạc Khinh Hàn, Đô Đô và những người bên cạnh đều ngạc nhiên nhìn cậu ta.
Tên nhóc kia cười haha, đắc ý nói: “Tôi đùa thôi, tôi là Chu Đổng, Đổng Sự, Trưởng Đổng…”
“…”
Xung quanh có người châm chọc nói: “Sao không gọi là Châu Kiệt Luân luôn đi.”
Tên nhóc kia vò đầu nói: “Tôi cũng muốn làm Châu Kiệt Luân lắm nhưng mẹ tôi không cho, mẹ tôi nói tương lại tôi phải làm Đổng sự trưởng, cho nên gọi tôi là Chu đổng.”
Bạn học bên cạnh đều cười ra tiếng.
Diệp Thần ký tên xong viết thêm ba chữ: “Tặng Chu Đổng.”
Tên Chu Đổng này sợ người khác nhìn thấy vội vàng mặc áo vào chuồn khỏi tiệm net, cậu ta chạy vè *** ra bày lên bàn thờ cúng.
Tên phóng viên kia nhìn hết mọi chuyện.
Trong lòng ngày càng chắc chắn… Lâm Nghệ Phong này chính là Diệp Thần.
Nhưng ngại mấy tên vạm vỡ ở đây, hắn không dám làm gì… nhưng mà lén theo dõi… thì không thành vấn đề.
Diệp Thần còn sống sờ sờ ra đó, hắn bí mật tới gần, phải cẩn thận một chút, sẽ có ngày nắm được bím tóc của Diệp Thần.
Mạc Khinh Hàn sợ Diệp Hàn bại lộ thân phận, cố ý đòi về nhà, Diệp Thần lại nói: “Bây giờ đi lập tức càng khiến người khác hoài nghi, em làm việc xong trước rồi nói sau.”
Đô Đô cũng nói: “Đúng vậy, em còn chưa chơi game Internet!” Nói xong, tự động mở máy.
Tiểu Mập và đám người gầy cũng đi chơi.
Tin báo trang web luôn vang lên.
Mạc Khinh Hàn suy nghĩ, vẫn ngồi xuống, Diệp Thần có nhiều người bảo vệ như vậy, cô sợ gì!
Cô mở phần mềm trò chuyện ra.
Còn chưa xem gì, đột nhiên thấy lời mời kết bạn của Diệp Thần.
Nhấn đồng ý, thấy tên này trang bị lóe lòe chói mắt… quả thực có thể chọc mù mắt người khác.
“Phốc ——” Thì ra anh Thần… ngây thơ như vậy… vẫn thích chơi trang phục…
“Ting…”
Mạc Khinh Hàn mở khung chat, cười trêu ghẹo anh: “Lối ăn mặc này của anh thật lả lơi, không giống phong cách của anh….”
Diệp Thần nói: “Vừa mua 1500 đồng…”
Mạc Khinh Hàn nổi giận: “Anh ngu à! Sao anh không tìm em mua! Em bán cho anh!”
“…”
Diệp Thần ở bên cạnh lắc đầu, sau đó lại đánh chữ: “Heo trước sau vẫn là heo… Trải qua mười ngàn năm rửa tội, nó cũng vẫn là heo.”
Tiểu gia ta còn không trị giá bằng 1500 đồng!
Ngốc!
“Phốc ——” Mạc Khinh Hàn buồn cười tắt khung chat, trong đầu nghĩ, vị gia này cũng không ngại tốn sức, liền ngồi bên cạnh, không nói thì nhắn tin.
Mạc Khinh Hàn lên mạng, tìm được mục biên tập, gửi tin.
“Ting ——”
“Ting ——”
“Ting ——”
Tất cả đều là biên tập viên gửi icon tới.
Có bắt tay, có hoa tươi, còn có môi đỏ mọng cháy bừng!
Biên tập viên cực kỳ nhiệt tình.
Cách màn hình, Mạc Khinh Hàn cũng có thể cảm nhận được nhiệt lực biên tập viên tỏa ra bốn phía.
Hoa Hoa: “Clap clap! Cậu biết không tệ nha! Chẳng qua đề tài ít được chú ý, ký hợp đồng thì không thành vấn đề. Ra quyển sách có lẽ hấp dẫn, có cơ hội xuất bản nha! Clap clap, mau tới trong *** mình đi! Mình sẽ cưng chiều cậu ~ moah moah moah~”
Hồng Tô Tiểu Thủ: “Moah moah, moah moah ~ trước kia mình chưa từng viết, hôm nay là lần đầu tiên. Nếu ái khanh nhiệt tình như vậy, trẫm sẽ cố làm, đáp ứng khanh, ha ha ha —— tắm rửa sạch sẽ, chờ hầu hạ đi.”
Mạc Khinh Hàn rất vui vẻ, trò chuyện với Hoa Hoa.
Hoa Hoa rất hăng hái, sau đó lại hỏi: “Cậu 17 tuổi thật sao? Cảm thấy văn phong của cậu rất thành thục… Câu chuyện cũng không có sơ hở gì.”
Mạc Khinh Hàn nói: “Từ nhỏ mình chỉ thích đọc sách, mình học năm nhất trung học cơ sở đã bắt đầu viết văn rồi. Không gạt cậu, trước kia mình từng gửi rất nhiều tác phẩm cho báo chí và tạp chí.”
“Wow! Thì ra là một lão tác giả rồi… trò chuyện với cậu một ngày đã có thể cảm giác được tư tưởng của cậu rất thành thục. Hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ!”
Mạc Khinh Hàn gửi icon bắt tay.
Hoa Hoa gửi icon mỉm cười, nói tiếp: “Clap clap, đề tài quyển sách này của cậu tương đối ít được chú ý, mặc dù viết rất khá, nhưng có thể trang web sẽ không tiêu thụ nhiều… Nếu cậu có thể chuyển sang huyền huyễn hoặc tổng tài, mình có thể đảm bảo đề cử cho cậu!”
Mạc Khinh Hàn suy nghĩ, nói: “Để mình suy nghĩ, huyền huyễn và tổng tài, mình không biết viết thế nào…”
“Ừm, vậy cậu thử trước đi. Cậu xem hợp đồng, sau khi ký hợp đồng, mình liền đề cử cho cậu, nếu số lượng từ không nhiều, hiệu quả sẽ rất kém nha.”
“Được.”
Hoa Hoa nói xong, gửi một phần hợp đồng tới.
Mạc Khinh Hàn xem sơ qua hợp đồng, nói với Hoa Hoa: “Hợp đồng không thành vấn đề, lập tức đi gửi.”
Cô lưu hợp đồng vào hộp thư. Quay đầu nói với Diệp Thần: “Biên tập viên tìm em ký hợp đồng, em phải in hợp đồng.”
“Ừ.”
Mạc Khinh Hàn nhìn sang Diệp Thần.
Vừa nhìn, Mạc Khinh Hàn cả kinh trợn to hai mắt. Anh vốn đang chơi tranh bá XX, màn hình máy vi tính của anh chợt nhảy a một hàng ký hiệu kỳ quái!
Những ký hiệu này ngổn ngang, cô hoàn toàn không hiểu.
Lúc này, Diệp Thần liền ném con chuột, gõ bàn phím.
“Tốc độ này —— cũng quá nhanh rồi!” Mạc Khinh Hàn ngạc nhiên phát hiện, tốc độ này của thiếu gia siêu trâu!
Ngón tay thon dài chuyển động thật nhanh trên bàn phím, động tác kia mau đến nổi cô căn bản không nhận ra!
Thứ trên màn hình cô chưa từng thấy, chỉ thấy anh gõ ra một đống lại một đống loạn mã!
Var"
… >%...
Màn hình nhanh chóng hiện ra chữ “KO!” thật lớn.
Thắng? Diệp Thần thắng? Người nào thắng?
Mạc Khinh Hàn nhìn chung quanh, bên cạnh có không ít học sinh đang chơi game.

Diệp Thần rất chuyên tâm, lúc này nhận ra cô ở bên cạnh nhìn, vội thoát ra tiếp xúc. Trên màn hình lại xuất hiện hình ảnh trò chơi vốn có.
Anh nghiêng đầu cười với cô.
“Anh… Máy vi tính…” Cô hơi sợ hãi hỏi anh: “Xảy ra chuyện gì?”
Anh ho khan, bỗng nhướng mày, mặt đầy đứng đắn nói: “Máy vi tính bị đứng mạng, nhiễm virus, anh diệt virus.”
“À…” Mạc Khinh Hàn thầm nghĩ: Tin anh, em chính là tên ngốc!
“Đô Đô, đi!” Ba người tắt máy, Đô Đô đói bụng, Tony tới đón cô đi ăn cơm.
Diệp Thần và Mạc Khinh Hàn đóng mộc hợp đồng, nhưng trong hợp đồng yêu cầu bổ sung bản sao chứng minh nhân dân còn có số thẻ ngân hàng!
A, sao đây…
Bây giờ cô còn vị thành niên… nào có chứng minh nhân dân! Xem ra phải về nhà lấy sổ hộ khẩu.
Nhưng hình như mẹ cô lấy hộ khẩu về quê làm chứng từ để chữa bệnh cho ba, nghe nói quốc gia có thể thanh toán một số tiền thuốc.
Hộ khẩu không có ở nhà…
Diệp Thần lại nói: “Sổ hộ khẩu? Vậy không dễ dàng, anh đi mượn cho em.”
“Dùng của người khác? Vậy có thể được không?”
Diệp Thần suy nghĩ, nói: “Sách em đã đăng. Chờ sổ hộ khẩu cũng phải nửa tháng. Nếu không lên đề cử được, rất ảnh hưởng thành tích nha!”
Nói xong, anh lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho một anh em của anh: “Này, Nhị Bính. Mượn chứng minh nhân dân và thẻ ngân hàng của cậu! Đúng! Mượn cậu là để ý cậu, mau đem tới cho tiểu gia.”
Tốc độ của bạn anh rất nhanh, mười phút đã lái xe tới, ném bản sao chứng minh nhân dân và thẻ ngân hàng xuống, không hỏi một tiếng, trực tiếp lái xe đi.
Đây là tín nhiệm bao lớn ah, Nhị Bính này… không sợ người ta cầm chứng minh nhân dân của anh ta đi làm chuyện xấu…
“Cho em!” Anh nhét thẻ vào trong tay cô.
“Thẻ ngân hàng này không dùng sao? Sau này tiền nhuận Pu't trang web phải giữ ở đây.”
Diệp Thần bình tĩnh nói: “Không dùng. Em không có chứng minh nhân dân, làm thẻ quá vất vả. Em dùng trước đi.”
Mạc Khinh Hàn kiên trì nói: “Lấy tiền ra cho anh ấy đi, em lấy tấm thẻ này là được.”
“Sao em phiền như vậy, cho em thì em cầm đi!”
“…” Mạc Khinh Hàn nhìn anh chằm chằm.
Anh không kiên nhẫn khoát tay: “Vậy thì lấy đi. Ma Cơ*!”
(*) Chỉ người nói chuyện dài dòng.
Hai người đi tới ngân hàng rút tiền, Diệp Thần nhập mật mã. Mạc Khinh Hàn khó hiểu hỏi: “Anh biết mật mã của anh ấy?”
Sao dùng thẻ này thuận tay như của chính anh vậy? Không phải là thẻ của anh chứ?
Diệp Thần khựng lại, chớp mắt nói: “Mật mã của Nhị Bính là sinh nhật cậu ấy. Tên ngốc này là tứ đại ngốc điển hình, lấy sinh nhật đặt mật mã…”
Mạc Khinh Hàn nhấn chọn số tiền… 320369 đồng.
“Chục, trăm, ngàn, vạn, một trăm ngàn…” 320 ngàn?
“Phốc khụ ——” Mạc Khinh Hàn bị sặc.
Tùy tiện cầm thẻ 320 ngàn đưa người khác?!
Đây là bạn gì ah? Thân nữa cũng không thể như vậy nha…
Cho dù mượn cũng không hỏi gì! Mạc Khinh Hàn nghi ngờ thẻ này là của Diệp Thần.
Hơn 30 vạn, cô cầm mà tim gan run rẩy, lỡ như mất thì sao…
Vẫn là chờ thêm vài ngày, chờ lấy sổ hộ khẩu rồi đi làm thẻ đi.
Diệp Thần nhức đầu: “Tiền này là của em sao? Em cần ký hợp đồng gấp, em gửi trước đi. Chờ anh về chuyển lại cho cậu ta, đảm bảo trong thẻ không có một đồng!”
Anh đã nói vậy, nếu cô còn dài dòng thì tỏ ra quá làm kiêu. Anh có lòng, cũng không thể hất nước lạnh vào mặt anh.
Cô liền nhận thẻ, để vào túi quần, Diệp Thần cười nói: “Không cần nắm chặt như vậy, mất cũng không tìm em đòi!”
“Ừ Ừ… Được!” Mạc Khinh Hàn ký hợp đồng xong. Diệp Thần hỏi cô: “Tối làm sao? Em cũng không có máy vi tính. Bây giờ viết truyện dài cần phải đổi mới đúng giờ, em không đổi mới, rất nhiều độc giả sẽ bỏ truyện.”
“…” Mạc Khinh Hàn cắn môi, nói: “Tối em ở nhà viết trên giấy, ban ngày đến tiệm nét đăng.”
“Không được!” Diệp Thần nhíu mày: “Không được!”
Anh nói “Không được” hai lần, vẫn cảm thấy không đủ lực, lại bổ sung thêm một câu: “Tuyệt đối không được!”
Anh kéo cổ tay cô: “Đi, dẫn em đi mua máy vi tính.”
“…” Mạc Khinh Hàn không phản đối, anh Thần muốn tặng máy vi tính cho cô, đây là tâm ý của anh, cho dù cô phản đối, nhất định cũng vô dụng. Hơn nữa, hiện tại cô rất cần máy vi tính!
Công dục thiện kỳ sự, tất tiên lợi kỳ khí*. Bây giờ cô chủ yếu kiếm tiền từ sáng tác, không có máy vi tính thật sự quá không tiện rồi.
(*) Thợ mộc muốn làm xong việc, nhất định phải làm công cụ sắc bén trước. Ví dụ, muốn làm một chuyện cho tốt, bước chuẩn bị vô cùng quan trọng.
“Được.” Cô đi theo anh đến tiệm chuyên bán máy vi tính, chờ cô kiếm được tiền, bệnh tình ba ổn định, sẽ từ từ tặng quà lại cho anh.
Mạc Khinh Hàn định mua cái gì tiện nghi, có thể gõ chữ là được, cô cũng không làm gì khác, không cần quá tốt.
Nhưng Diệp Thần muốn mua loại tốt nhấtcho cô, hai người bọn họ một muốn đến khu giá cao mua, một muốn đến khu giá thấp mua…
“Nhà tôi có ba bảo bối, Duệ Duệ, Đô Đô và Đình thiếu…” Điện thoại Diệp Thần vang lên.
Đây là tiếng chuông dành riêng cho mẹ anh… Lăng Vi gọi tới.
Diệp Thần đen mặt, mẹ anh thích làm chuyện quái gở nhất! Luôn đổi tiếng chuông cho anh.
Anh nhấn tắt, không bắt máy! Tiếng chuông mẹ đổi cho con khó nghe muốn ૮ɦếƭ!
Qua một phút, điện thoại lại reo: “Nhà tôi có ba người đẹp, Đô Đô, Duệ Duệ và Lăng Vi…”
Đây là tiếng chuông dành riêng cho ba anh… Cũng là Lăng Vi làm.
Diệp Thần thật phục!
Nhận điện thoại, còn chưa đặt điện thoại bên tai, đã nghe được Lăng Vi ở đầu bên kia gầm thét: “Được nha, cánh cứng cáp rồi, dám không nhận điện thoại của bà đây!”
Diệp Thần hấp tấp nói: “Chú ý hình tượng…”
“Khụ ——” Lăng Vi liền đổi giọng ôn nhu: “Đúng rồi, Thần Thần à, mẹ nói cho con chuyện cực kỳ quan trọng. Tản văn “Hoa Chi Vũ Quý” của Khinh Hàn đăng trên web!”
Diệp Thần cảm thấy kỳ lạ: “Mẹ lại biết chuyện này?”
“Đúng thế.” Lăng Vi nói: “Hôm nay tổng biên tập “Hoa Chi Vũ Quý” gọi cho mẹ, nói có một học sinh trung học gửi một cuốn thủ ngữ tên “Cô độc”, còn viết truyện tên “Mối tình đầu đau đớn”, hai bản thảo này viết vô cùng tốt, cô ấy muốn ký hợp đồng lâu dài với tác giả, liền hỏi ý kiện mẹ. Mẹ xem tư liệu của tác giả, phát hiện… Đây không phải là Khinh Hàn sao.”
“Đúng, là cô ấy.” Diệp Đình đi ra ngoài, che ống nghe nói: “Hai bản thảo đều là cô ấy viết, con ngồi bên cạnh nhìn cô ấy viết.”
Lăng Vi cực kỳ vui vẻ: “Aiya, con dâu mẹ lợi hại như vậy, mẹ rất thích!”
Lăng Vi và Diệp Đình đều rất có văn hóa bên trong, rất tán thưởng đứa nhỏ tác giả.
Bà nói với Diệp Thần: “Hai bản thảo này mẹ sẽ xem thật cẩn thận, viết rất tốt. Co nên chúng ta quyết định dùng, mấy ngày nữa sẽ có tiền nhuận Pu't.”
“Được.” Diệp Thần định cúp điện thoại, đột nhiên lại hỏi bà: “Tiền nhuật Pu't bao nhiêu tiền?”
Lăng Vi nói: “Cuốn thủ ngữ 1000. Theo bản thảo A của Khinh Hàn thì 1000 chữ 300 đồng, cô bé viết 8000 chữ, 2400 đồng. Tổng cộng 3400 đồng.”
Diệp Thần không hài lòng: “Có chút tiền vậy thôi?”
Lăng Vi không nói, hồi lâu mới nói: “Con cho là ai cũng kiếm tiền dễ như con sao!”
Diệp Thần không vui: “Cho nhiều chút!”
“…” Lăng Vi buồn cười: “Khinh Hàn cũng không ngốc, mẹ cho nhiều, chính cô bé không biết sao?”
Đúng vậy… Bày ra cả, cho nhiều chút.. Khinh Hàn sẽ hỏi anh chuyện gì.
“Được rồi, được rồi, mau gửi tiền nhuận Pu't cho cô ấy! Bây giờ cô ấy cần tiền.”
Lăng Vi khó hiểu: “Vợ con mà cần tiền? Tên nhóc con đừng quá keo kiệt! Nên chi phải chi! Tài sản mấy trăm triệu kia của con, con giữ lại cho con con à?”
Diệp Thần: “Mẹ còn không hiểu tính cách Khinh Hàn sao? Con cho cô ấy, cô ấy sẽ không nhận!”
“Cũng đúng… Không sao không sao, đừng gấp, từ từ đi.”
Diệp Thần cúp điện thoại, đi vào tiệm, Khinh Hàn đang xem một cái laptop giá 3388.
Diệp Thần thầm nghĩ, hẳn cô biết cô sắp nhận được tiền nhuận Pu't “Hoa Chi Vũ Quý” rồi…
Mua theo tiền nhuận Pu't này!
Cô gái này cố chấp như thế, anh đoán chờ tiền nhuận Pu't đến, chắc chắn cô sẽ trả tiền anh!
Diệp Thần không nói gì nữa, giúp cô ứng tiền mua laptop trước. Lần này anh không kiên trì đến khu giá cao mua nữa, một mặt không muốn làm khó cô, mặt khác, không muốn tăng gánh nặng cho cô.
Anh hiểu được tình cảnh của cô bây giờ, cho nên càng đau lòng cô…
Khi Diệp Thần trả tiền, cô ôm hộp laptop đi ra ngoài.
Quay đầu, thấy anh trả tiền xong. Cô ôm cái hộp, đi từng bước một dưới ánh mặt trời.
Diệp Thần từ trong tiệm đi ra, đạp lên dấu chân của cô, đi từng bước từng bước, không nhanh không chậm.
Lúc đi ngang bóng cây, bóng người cô tối đi, bóng lưng gầy yếu, khiến anh thật muốn ôm cô vào trong ***, yêu thương thật tốt.
Chân anh dài, bước chân lớn, chỉ chốc lát đã đuổi kịp cô.
Anh rất tự nhiên cầm hộp laptop từ trong tay cô.
Cô hơi nghiêng đầu, cười rực rỡ với anh, không nói gì, đi thẳng về phía trước.
Anh đi bên cạnh cô, khẽ quay đầu, thấy lông mi dày đặc của cô chợt run run.
Giống như cây quạt nhỏ, anh thật muốn đưa tay chạm. Cảm giác kia nhất định rất tốt.
Diệp Thần không nghĩ tới mình sẽ rơi vào sâu như vậy…
Trước kia, chưa tới thành phố Lương, ấn tượng của anh đối với cô rất mơ hồ, chỉ nhớ cô bé lúc đó thật đáng yêu.
Anh vốn không có ý định gì với cô, nhưng… càng tiếp cận, càng thích… Anh cảm thấy mình đã hoàn toàn mất khống chế. Tựa như bị cô mê hoặc.
Cô kiên trì, cô thông minh, cô lương thiện, sưởi ấm anh, làm anh cảm động, cô giống như một đầm nước sâu, ấm áp lại chậm rãi… Khiến anh muốn ôm nhau thật chặt, khiến tất cả suy nghĩ trong đầu anh đều là cô.
Thời tiết đầu tháng mười đã hơi lạnh. Gió thu xào xạc, cuốn lên lá rụng đầy đất.
Nhưng Diệp Thần cảm thấy cả người nóng hổi! Nguồn lửa trong ***g *** bùng cháy!
Anh quay đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của cô, nhìn thế nào cũng không chán…
Không phải anh chưa từng thấy cô gái xinh đẹp, trong giới giải trí có nhiều. Tất nhiên người động tâm anh nhiều không kể xiết, nhất là người mới ra mắt. Có người dây dưa, có người giỏi dùng thủ đoạn, rất nhiều rất nhiều… Nhưng, anh từ đầu đến cuối không quan tâm.
Những nữ minh tinh kia đều nói mắt anh cao, anh xưa nay cũng không giải thích, anh chỉ không muốn tùy tiện bắt đầu một đoạn tình yêu, đối với chuyện tình cảm, anh rất thận trọng.
Mặc dù tuổi tác trong lòng anh thành thục hơn bạn cùng lứa một ít, nhưng dù sao mới 18 tuổi, anh cũng không vội chuyện yêu đương.
Cho đến… ngày ấy, cô bé trong trí nhớ anh từ ngoài cửa sổ tầng 25 cao ốc liều mạng chạy vào phòng anh! Khi đó, tim anh run dữ dội hơn… đột nhiên rất muốn tiếp cận cô, hiểu cô…
Khi đó, vạn phần không nghĩ tới lúc này, anh nhìn chằm chằm gò má của cô đã có thể thương xuân thu buồn thành như vậy…
Diệp Thần đã lún sâu, không cách nào tự khống chế! Nhưng anh biết, cô còn ba tháng nữa mới đến sinh nhật 18 tuổi. Anh phải kiên nhẫn chờ đợi, chờ đợi cô kết thành một cây thành thục.
Lúc ấy, anh mới có thể chính thức nói ra, muốn cô làm bạn gái anh, dĩ nhiên… điều kiện tiên quyết là cô tự nguyện.
Cô sẽ từ chối sao? Diệp Thần nghĩ… cô sẽ đồng ý.
Nghĩ vậy, môi anh không tự chủ nhếch lên. Mạc Khinh Hàn đột nhiên nhìn anh chằm chằm, hỏi: “Anh cười cái gì?”
Anh cố ý nói: “Nghĩ ra Pu't danh viết tạp chí của em chưa? Chỉ có gió tây thương xót tôi?”
Cô nhìn lá rụng dưới đất, nói: “Anh nhìn những lá cây này đi, từ trên cây rơi xuống, không có ai thương tiếc, không có ai hỏi han. Chỉ có gió biết thưởng thức cái đẹp lúc nó rơi xuống, chỉ có gió biết lá cây cuối cùng sẽ bị cuốn vào đất bùn trở thành phân bón vạn vật sinh trưởng, gió và lá cây đều biết đây là bốn mùa thay đổi, là quy luật không thể xoay chuyển.”
Diệp Thần gật đầu, tiếp lời cô: “Lá cây lẻ loi, biết gió tốt với nó, biết gió trìu mến nó, nó biết gió muốn đưa nó đến nơi nó nên đến, để cho nó trở nên có giá trị hơn.”
“Ừ.” Cô ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt sáng ngời của anh, mỉm cười.
“Em thật lãng mạn…” Diệp Thần cười lên, nhìn chằm chằm những lá cây đang rơi xuống, chợt kích thích ý muốn sáng tác của anh! Trong đầu anh trong nháy mắt hiện ra một chuỗi lại một chuỗi nốt nhạc, anh nhìn những lá rụng kia, nhẹ nhàng hát:
“Ngày gió lạnh, có gió, không mưa. Gió thu nhẹ nhàng, lá lay động, vi vu rì rào. Im lặng không nói, chỉ làm suy nghĩ người đi đường rối loạn.”
“Gió thu lạnh, có tiếng, không nói. Gió thu tràn vào cơ thể, cô đơn bi thương. Thở dài một hơi, quấy rồi lá tàn rời đi.”
“Nhuộm khói lạnh, bay phất phơ. Hương tiêu như mưa, chợt tung bay, khó nén thê mê. Tiêu tiếng tiêu động, nhân đạo là lá rơi có âm hận vô kế…”
“Chỉ có gió tây thương xót tôi, hóa thành cát bụi hòa vào bùn đất.”
Mạc Khinh Hàn dừng bước bất động, cô khinh ngạc nhìn anh chằm chằm…
Diệp Thần cố ý không nhìn cô, anh nhếch môi, ngẩng đầu nhìn lá cây.
Ánh mắt trời chiếu lên mặt anh, làm cho làn da anh như trong suốt. Giữa bóng cây, anh như vương tử quỷ quái cực kỳ tuấn tú, diễn dịch ra chân lý đẹp và ý vị.
Mạc Khinh Hàn hoàn toàn không thể hít thở…. Lỗ tai nóng giống như vừa ***ng vào thì sẽ rớt, giọng anh quá dễ nghe, vì qua thời kỳ đổi giọng, anh dùng giọng của chính anh hát, giọng anh trong veo, ấm áp, có từ tính, vô cùng vô cùng dễ nghe, dễ nghe đến mức tai có thể mang thai. Điệu nhạc cũng vô cùng du dương, uyển chuyển, có chút ưu thương.
Môi anh khẽ nhếch, lông mi thật dài nhẹ vỗ, gió thu mát mẽ thổi bay tóc anh. Anh nhìn chằm chằm mặt anh, làm sao cũng không dời ra được.
Anh cứ đứng bất động như vậy, mặt mỉm cười cho cô ngắm.
Đến khi có một nữ sinh đi ngang, chợt la lên: “Diệp Thần ——”
Mạc Khinh Hàn phục hồi tinh thần, vội kéo Diệp Thần lên một chiếc taxi.
Xe taxi chạy, nữ sinh phía sau còn đưa tay chạy theo xe: “Diệp Thần —— Diệp Thần!”
Mạc Khinh Hàn cười lớn, cô nhìn Diệp Thần, nói: “Anh, anh rất có tài!”
Ngẫu hứng làm thơ đã cực kỳ hiếm thấy, ngay cả bài hát cũng ngẫu hứng, còn hát uyển chuyển động lòng người như vậy.
Cô vô cùng vui vẻ nói: “Bài anh vừa hát công bố ra ngoài, nhất định hot.”
Diệp Thần lại nói: “Không công bố, bài này không công bố.”
“Không công bố? Tại sao?”
Diệp Thần muốn nói: “Ngốc, bài này đương nhiên là hát cho một mình em nghe!”
Mạc Khinh Hàn che miệng, mặt đầy kinh ngạc nhìn anh.
Cô hiểu… Cô hiểu ý trong lời nói của anh, cô che mặt, gò má ngày càng đỏ, ngày càng nóng… Nóng đến nổi cô không cách nào suy tính.
Xe taxi lái đến trước hẻm nhỏ nhà cô.
Anh vào nhà cùng cô, mầm mò một hồi, anh cài đặt cho laptop cô xong.
Mở máy thử, cũng không tệ lắm.
Laptop mới mua, không có phần mềm diệt virus, phải cài mấy tường lửa cho cô.
Anh làm thứ này, sợ hù dọa cô, anh cố ý nói: “Anh khát, em đi rót cho anh ly nước.” Diệp Thần ngồi trước bàn, sai bảo cô như một đại gia.
“Được, chờ chút!” Mạc Khinh Hàn xoay người đi rót nước.
Diệp Thần thấy cô đi ra ngoài, vội đóng cửa.
Anh ngồi xuống ghế, lấy tay vuốt bàn phím, ngón tay gõ thật nhanh.
Anh dùng kỹ thuật hacker của mình làm một tường lửa cho laptop Mạc Khinh Hàn, còn cài một phần mềm diệt virus.
Anh chuyển số liệu của anh vào laptop cô, sau mày laptop cô có vấn đề gì, anh có thể điều khiển từ xa.
Lúc Mạc Khinh Hàn bưng ly nước trở lại, Diệp Thần vừa vặn giải quyết hết.
Anh làm bộ cài phần mềm cho cô, nói câu “Ok”. Anh nhường chỗ lại cho cô.
Căn phòng nhỏ này của cô hơi ngột ngạt. Cô mở cửa sổ ra, Diệp Thần cởi một nút áo, chóp mũi anh đã có chút mồ hôi.
Cô cầm cây quạt lá lớn quạt cho anh…
Diệp Thần nhìn cô chăm chú, cô cười với anh, đột nhiên cảm khái thở dài.
Mặt cô đầy phiền muộn nói: “Trong năm tháng gian khổ ấy, có một cô gái đang dùng quạt lá quạt gió cho một đại minh tinh…”
Diệp Thần giơ tay Pu'ng trán cô. Cô “a” một tiếng, che đầu trừng anh.
Diệp Thần cười đắc ý, tròng mắt đen nhìn cô chằm chằm. Cô lập tức ném quạt, nhe răng toét miệng, giương nanh múa vuốt muốn đánh anh.
Nhưng anh lập tức bắt hai cánh tay nhỏ của cô, sức lực anh lớn, liền chế trụ cô. Anh từ trên cao nhìn xuống, nhấc cô lên, cô nằm ngang, *** phập phồng kịch liệt, hô hấp của cô vừa nhanh vừa nóng, giống như đun nước sôi.
Anh nhìn mặt cô, bỗng cúi người, dùng sức hôn lên trán cô.
Mộ Khinh Hàn cảm thấy bối rối.
Anh đang nhìn chằm chằm vào cô, gương mặt tuấn tú của anh gần trong gang tấc! Anh là Diệp Thần... là thần tượng của hàng vạn thiếu nữ—— Diệp Thần, làn da trắng như sứ của anh chạm vào đáy mắt của cô, hơi thở nóng bỏng phả vào trên mặt cô. Hơi thở bá đạo của phái nam ép cho cô không thở nổi, hàng lông mi cong cong của anh, gần như chạm vào đôi mắt của cô.
Trái tim của cô đập “Thình thịch“. Cả người nóng—— đến nỗi như muốn nổ tung
Trán cô chảy đầy mồ hôi, tay nhỏ đang đặt ở cánh tay của anh run dữ dội hơn.
Anh nhìn chằm chằm vào cô.
Cô hít thật sâu, không dám cử động. Trong lòng hơi không hiểu anh đang nghĩ như thế nào... anh tốt với cô như vậy, là thích cô phải không?
Anh chưa từng bảy tỏ, nhưng chắc đã từng đắn đo phải không? HắnCuộc sống của anh không thuộc về nơi này, một khi bị giới truyền thông đưa ra ngoài ánh sáng, anh sẽ phải trở về thế giới cũ của mình.
Cái thế giới tràn đầy cám dỗ, phủ đầy màu sắc sặc sỡ kia, không giống với nơi thanh tĩnh như ao nước đọng này, mỗi ngày ba giờ thành một đường, không có gì thay đổi, không có gì thú vị trong cuộc sống.
Nụ hôn của anh rơi vào chóp mũi của cô, vốn tưởng rằng cô sẽ rất hạnh phúc, lại không nghĩ rằng... anh nhìn thấy sự cô đơn trong đáy mắt của cô.
Anh nhéo má cô, ngồi dậy, hít thật sâu. Anh đi ra bên ngoài, nói với cô: “Còn chưa trả tiền mạng đâu, đi!”
“À...” Mộ Khinh Hàn bò dậy, điều chỉnh lại hô hấp của mình, đỏ ửng mặt đi ra khỏi phòng.
Cô giả vờ mất trí nhớ đi theo anh, đi đóng tiền mạng.
Hai người đến công ty viễn thông, nộp nửa năm tiền mạng, tổng cộng 480 đồng.
Sau khi đăng ký gói mạng xong, Diệp Thần lại cùng cô về nhà lắp đặt modem.
Tất cả đều đã được lắp đặt xong, rốt cuộc cũng có thể lên mạng!
Kỳ nghỉ mười một ngày của trường học, chỉ còn ba ngày. Hai ngày này, Mộ Khinh Hàn ở nhà chuyên tâm gõ chữ.
Buổi tối trước khi đi ngủ, cô mở trang web ra, bỗng thấy phía dưới truyện của mình, có năm khen thưởng...
“Trời ơi!” Bộ truyện này của cô, chưa được phổ biến! Vừa mới được đăng lên, chưa có bất kỳ đề cử gì!
Sao mấy độc giả đáng yêu này lại tìm được truyện của mình?
Cô kéo giao diện trang web xuống, nhìn thấy tin nhắn ở phía dưới: “Tác giả thật là lợi hại! Đây là thể loại tôi thích, không có cẩu huyết, ý tưởng mới mẻ thú vị, tiếp tục ra chương mới nhé!”
Mộ Khinh Hàn vui đến nỗi muốn nhảy cỡn lên, mặc dù tin nhắn lại không nhiều, nhưng cô thật sự rất phấn khích!
Thì ra, nhận được sự chấp nhận của độc giả, lại là chuyện làm cô kiêu ngạo và tự hào như vậy!
Ngày 4 tháng10, kỳ nghỉ kết thúc.
Bảy giờ sáng, lúc Mộ Khinh Hàn mặc đồng phục học sinh chuẩn bị đi học, lại thấy có một “Môn thần” đứng ở ngoài cửa lớn nhà mình!
Diệp Thần?
“Sao anh lại ở đây?”
Anh hất hất tóc, khuôn mặt trắng như sứ nở nụ cười rạng rỡ: “Anh sợ mấy tên sợ côn đồ cắc ké trên mạng kia tìm em gây phiền toái... Sau này, anh sẽ đi học cùng em.”
“...”
Mộ Khinh Hàn còn chưa hoàn hồn lại, đã bị nhét hai chiếc bánh trứng và ly sữa bò vào trong tay.
Sữa bò đã hơi nguội. Cũng không biết anh đã đợi ở bên ngoài bao lâu rồi.
Mộ Khinh Hàn vừa muốn hỏi, đã nghe thấy anh than phiền nói: “Em dậy muộn quá, sau này, em phải dậy từ sáu giờ đấy! Anh sẽ dẫn em đi chạy bộ, chúng ta chạy nửa tiếng, về nhà tắm rửa, ăn sáng xong, rồi cùng đi đến trường học. Em xem mình gầy... tay chân đều nhỏ, chính là do thiếu rèn luyện!”
Mộ Khinh Hàn đều có lòng muốn ૮ɦếƭ rồi... mấy ngày nay cô chỉ chuyên tâm viết sách, buổi tối cũng không ngủ được bao nhiêu.
Bây giờ còn phải dậy lúc sáu giờ? Đúng là đòi mạng!
Diệp Thần thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của cô, ngạo kiều “ Hừ “ bằng giọng mũi: “Em nhìn bầu trời buổi sáng này, trong xanh! Nhìn thêm mấy đám mây kia nữa, trắng! Còn có cả không khí, mát mẻ! Tháng 10, là lúc cuối thu! Khí trời tốt thế này, em không hưởng thụ, còn muốn ngủ nướng! Em không cảm thấy mình phụ lòng trời xanh sao? Không cảm thấy phụ lòng mây trắng sao? Em không cảm thấy mình phụ lòng thời tiết tốt thế này sao? Em càng có lỗi với thanh xuân của em hơn đấy, biết không?”
“...” Mộ Khinh Hàn囧: “Em còn có lỗi với lá vàng rơi đầy đất, có lỗi với mấy chú chim hót líu lo, chủ yếu hơn, em còn có lỗi với anh, đúng không?”
“Coi như là em còn tự biết mình!”
Đại thiếu gia Thần ngạo kiều, vừa kéo cô đi, vừa lải nhải: “Người trẻ tuổi không được biết buồn là gì! À! Mau quý trọng thời gian trước mắt đi! Trẻ thế này, mà em còn lười, thì đúng là thành người bỏ đi rồi!”
Cô lười... nếu cô là người lười, vậy sẽ chẳng có ai chăm chỉ cả, được không? Mộ Khinh Hàn vô lực phỉ nhổ.
Cứ như vậy, cô bị buộc phải ước định với anh, sáu giờ mỗi buổi sáng sớm, cùng nhau chạy bộ...
Hai người đi tới trường, cùng đi vào phòng học. Mộ Khinh Hàn đi trước, vừa mới bước vào lớp học, lớp trưởng Hứa Tuấn Khải đã hét lên: “ Mộ Khinh Hàn! Cậu tới rồi!”
Tiếng gầm này của cậu ta, làm tất cả mọi người trong lớp, đều chuyển tầm mắt nhìn về phía Mộ Khinh Hàn và Diệp Thần.
Hứa Tuấn Khải lại hét lên: “ Mộ Khinh Hàn! Truyện của cậu đã được đăng trên 《 Hoa Chi Vũ Quý 》rồi!”
“Giỏi vậy sao?” Sau đó, tất cả ánh mắt dồn về phía Mộ Khinh Hàn, đều lóe lên ánh sáng như sao.
“《 Hoa Chi Vũ Quý 》 đấy! Đây là tạp chí nổi tiếng nhất, Mộ Khinh Hàn trâu thật đấy!”
Hứa Tuấn Khải bước về phía cô, nhét hóa đơn chuyển tiền và tạp chí vào trong tay cô: “Chúc mừng cậu! Mình đã đọc rồi, viết rất hay, làm người ta muốn ngừng cũng không được. Chỉ là, câu chuyện cậu viết hơi buồn, mình vẫn hy vọng sau này cậu viết nhiều câu chuyện vui hơn, giống như mấy bài cậu viết trên báo ấy, đều rất tích cực.”
“A a...” Mộ Khinh Hàn thầm nghĩ, báo và tạp chí có thể giống nhau được sao...
Mộ Khinh Hàn nhận lấy tạp chí và hóa đơn chuyển tiền, 3400 đồng!
Oh... Tính theo bảo thảo hạng A, 300/ ngàn chữ, thanh toán tiền nhuận Pu't cho cô.
Thành thật mà nói, cô thật sự hơi kích động!
Thậm chí cô còn run lập cập.
“ Mộ Khinh Hàn, cậu viết cái gì vậy?”
“ Tạp chí gì vậy? Cho mình xem với...”
“Á, là Hoa Chi Vũ Quý! Số mới ra, mình đọc rồi, a —— câu chuyện 《 Mối tình đầu đau đớn 》 là do cậu viết hả? Ôi trời ơi, mình thích câu chuyện đó lắm!”
“ Khinh Hàn Khinh Hàn, mau mau mau, có thể ký tên cho mình hay không?”
“...”
“Ai nha, 《 Hoa Chi Vũ Quý 》 hả? Mình quên mang theo rồi! À, mình sẽ đi mua quyển khác.”
“...”
Trở lại chỗ ngồi, cô nhét hóa đơn chuyển tiền vào trong tay Diệp Thần: “Cám ơn tiền máy vi tính của anh.”
Diệp Thần lại nhét hóa đơn chuyển tiền trở về trong tay cô: “Em cứ cầm trước đi, chờ trang web kia chuyển tiền, em trả lại tiền cho anh cũng được.”
Mộ Khinh Hàn nhìn chằm chằm vào anh, cười nói: “ Được!”
Cô nở nụ cười ngọt ngào nhìn anh, lấy tay chống cằm nói: “Cám ơn.”
Anh cố tình không nhìn cô, khẽ nói: “Còn khách khí với anh.”
...
Tiết đầu tiên là tiết toán.
Mộ Khinh Hàn không viết nữa, cô chăm chú nhìn lên bảng, nghiêm túc nghe giáo viên giảng. Bây giờ tất cả đều đã đi vào nề nếp, cô phải cố gắng học tập.
Mặc dù rất nghiêm túc nghe giảng, nhưng… cô nghe không hiểu gì cả.
Haizzz, đợt trước cô bỏ qua rất nhiều chương trình học.
Nháo tâm!
Xem ra, cô phải học lại chương trình...
Còn một năm nữa, sáu môn học, vừa nghĩ đến đã thấy đau đầu rồi. Còn phải giành thời gian viết lách, kiếm tiền nữa.
Thấy cô xoa trán, Diệp Thần viết vào giấy: “Sao vậy?”
Cô viết đáp lại: “Nhức đầu...”
“Vừa rồi còn tốt, sao bây giờ lại nhức đầu? Có phải ngủ không ngon giấc, nên nhức đầu hay không?”
“Không phải...” Cô bất đắc dĩ viết: “Vừa nghĩ đến chuyện học chẳng hiểu gì cả lại nhức đầu.”
“...”
Trưa hôm đó, Diệp Thần không biết lấy được một quyển ghi chép từ đâu tới: “Em đọc đi, đây là phần ghi chép của lớp mười hai trong tháng vừa rồi, em chỉ cần thuộc lòng lòng công thức bên trong, là có thể nghe hiểu được bài giảng.”
Mộ Khinh Hàn chợt ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt nóng bỏng như thiêu như đốt.
Cô thật sự muốn đưa tay ra ôm anh, ôm thật chặt.
Diệp Thần... sao anh lại tốt như vậy!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc