Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 382

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Mạc Khinh Hàn đi vào đại sảnh, thấy rất nhiều bạn học của cô. Không chỉ có nữ sinh, còn có mấy nam sinh cũng tham gia náo nhiệt...
“A, Khinh Hàn đến rồi!” Không ít nữ sinh vây quanh Mạc Khinh Hàn.
Nhân duyên trong lớp của Mạc Khinh Hàn rất tốt, phần kiêm chức này là cô nói cho bọn họ biết.
Cho nên, mọi người rất nhiệt tình với cô/
“Hàn Hàn ------“ Đô Đô thấy cô bước tới, sung sướng chạy tới ôm tay cô.
Mạc Khinh Hàn nhìn thấy Diệp Thần đang nói chuyện với anh cả Tony.
Anh cả Tony rất trầm ổn, anh là con lai, 24 tuổi anh đã bộc lộ rõ mị lực thành thục của ô. Anh đứng bên cạnh Diệp Thần, như hai bóng đèn chiếu sáng, thu hút ánh mắt mọi người. Diệp Thần như mặt trời, hào quang chói mắt. Tony lại như mặt trăng, thâm trầm điệu thấp.
Tony có mái tóc màu bạc mềm mượt, đôi mắt xanh lục xinh đẹp nhìn chằm chằm Đô Đô, anh mím chặt môi, trong mắt ẩn giấu cảm xúc.
Rất nhiều nữ sinh ôm tim nói thầm: “Thật đẹp trai thật đẹp trai...”
Nhưng, không ai dám đến gần bọn họ.
Các nữ sinh đều vây quanh Mạc Khinh Hàn, rất muốn nghe nội tình về vị đại soái ca bên cạnh “Lâm Nghệ Phong”.
Nhưng, không hỏi trực tiếp.
“Khinh Hàn, đây là ai nha?” bạn của Mạc Khinh Hàn, đều hiếu kỳ nhìn cô nương thời thượng trước mặt.
Mạc Khinh Hàn giới thiệu với mọi người: “Đây là bạn của mình, tên Lăng Thần.”
Đô Đô đáng yêu nghiêng đầu, chào hỏi mọi người.
“Lăng Thần, tên của cậu thật hay a!”
Có nữ sinh hỏi cô: “Bạn Lăng Thần, cậu cũng đến chụp hình quảng cáo sao?”
Đô Đô cười đáng yêu, nói: “Mình không chụp, mình đến giúp anh mình, a... mình đến xem náo nhiệt thôi.”
Có bạn học ồn ào nói: “Nếu cậu đến đăng ký, khẳng định bọn mình không có phẩn! Cậu nhất định sẽ là đôi tượng cạnh tranh mạnh nhất của Khinh Hàn.”
Đô Đô khoát tay, nói: “Mình không chụp quảng cáo đâu, mình mà đứng trước ống kính là sẽ bối rối... Ha ha, mình sợ ống kính ăn mình.”
“Ha ha, cậu thật hài hước!” Bạn của Khinh Hàn trêu chọc Đô Đô.
Có người hỏi cô: “Soái ca tóc vàng kia, là ai vậy?”
Đô Đô nhìn sang phía Tony, cô đáng yêu cười với Tony, quay đầu nói với mọi người: “Đó là anh mình nha!”
“Oa -------- anh cậu là con lai à, cậu cũng là con lai sao?”
Đô Đô nhướng mày, không trả lời...
Mạc Khinh Hàn giải vây cho cô: “Có phải đạo diễn gọi chúng ta không?”
Lực chú ý của mọi người bị dời đi, nhao nhao đi tìm đạo diễn.
Bên này mọi người rất ầm ĩ.
Chỉ có Lữ Tâm Tâm bị gạt sang một bên, mặc dù cô ta ở một góc hẻo lánh trong đại sảnh, nhưng, nét mặt cô ta rất tự nhiên, không hề có cảm giác xấu hổ.
Cô ta biết, lúc này nhất định là có đạo diễn hoặc ông chủ âm thầm quan sát bọn họ.
Cho nên, cô ta nhất định phải duy trì khí chất tốt nhất.
Nhân duyên tốt thì sao? Chờ cô ta thông qua được vòng phỏng vấn, nói không chừng sau này sẽ dần bước vào giới giải trí, dựa vào ngoại hình của cô ta, cẩn thận có thể làm đại minh tinh đấy!
Hừ ------ đến lúc đó, cho mấy người đẹp mặt!
Lữ Tâm Tâm oán thầm trong lòng, trên mặt lại nở nụ cười không màng danh lợi. Cô ta tin, chỉ cần đạo diễn và ông chủ không mù, nhất định có thể thấy cô ta như hạc giữa bầy gà!
Lúc này, trợ lý đến thông báo bọn họ đi phỏng vấn, sau khi có kết quả phỏng vấn, chỉ có hai người Lữ Tâm Tâm và Mạc Khinh Hàn thông qua.
Mấy bạn học khác mặc dù không được chọn, nhưng không hề oán giận gì. Bọn họ không ai đi, đều ở lại xem náo nhiệt.
“Quảng cáo kính râm” này gồm có hai nữ chính. Hai nữ chính diễn vai bạn thân, cùng đi dạo phố mua kính râm, sau đó đi biển, đi du lịch cả thế giới.
Một trợ lý đưa Mạc Khinh Hàn và Lữ Tâm Tâm đi thay quần áo, chuẩn bị thử sức.
Lúc thử sức, Mạc Khinh Hàn lên trước, lần này không đối mặt với máy ảnh như trước, lần này có kịch bản, có lời kịch, phải đối mặt với ống kính camera đen láy.
Cô bắt đầu hơi căng thẳng, bởi vì sợ mất đi cơ hội lần này, cho nên cố gắng diễn nhân vật cho tốt. Nhưng, cô càng để ý, càng khó bước vào trạng thái.
Lúc này, Diệp Thần từ ngoài cửa đi vào phòng chụp ảnh.
Mạc Khinh Hàn thấy anh bước vào, lập tức bình tĩnh lại. Diệp Thần cười với cô, ra hiệu với cô đừng khẩn trương.
Mạc Khinh Hàn lập tức thả lỏng.
Thời gian dần trôi cô đã ở trong trạng thái, sau khi vào trạng thái, cô quên mất là đang đối mặt với ống kính.
Khi quay chụp xong, đạo diễn và ông chủ đều sợ ngây người! Không ngờ biểu hiện của cô lại tốt vậy!
Quảng cáo kính râm này, vô cùng hợp với khí chất của Mạc Khinh Hàn! Ngoại hình của Mạc Khinh Hàn vốn xinh đẹp, sau khi đeo kính râm lên, vô cùng có phong thái nữ thần! Cô vung mái tóc dài lên, khuôn mặt trái xoan hoàn mỹ được kính râm che đi, càng thêm vẻ thanh tú.
Ngay khi cô tháo kính râm xuống, đôi mắt tuyệt đẹp của cô như chứa đựng ánh sao, chiếu sáng rạng rỡ! Cô nhìn thẳng camera, đột nhiên, cô lại từ từ hất cằm, ánh mắt bễ nghễ nhìn qua.
“Cắt --------“ Hoàn thành!
Hoàn mỹ ------------
Đạo diễn và ông chủ đều vô cùng hài lòng, không ngờ lần thử sức đầu tiên đã có hiệu quả tốt như vậy!
Quảng cáo này giao cho cô ấy quay, tuyệt đối không có vấn đề!
Đến lượt Lữ Tâm Tâm, Lữ Tâm Tâm ngay cả thở cũng khó khăn... ban nãy khi ở bên dưới nhìn, mặc dù hơi căng thẳng, nhưng cô ta cố gắng lý trí nói với mình, nhất định phải diễn tốt hơn Mạc Khinh Hàn!
Nhưng, khi cô ta bị tia sáng và ánh đèn vây quanh, cả người cô ta như rơi vào trạng thái ngoài không gian. Hoàn không biết mình đang làm gì.
Động tác của cô ta cứng ngắc như xác sống, dù khuôn mặt thanh tú, nhưng vì căng thẳng mà căng cứng, gân xanh trên trán cô ta lộ ra ngoài, dữ tợn nảy trên thái dương.
“Cắt -------“ Đạo diễn kêu ngừng: “Đừng căng thẳng như vậy.”
“Thả lỏng chút.” Đạo diễn cho cô ta thử lại, Lữ Tâm Tâm đã hoàn toàn ngơ người, cơ thể hồi hộp run rẩy, chân đứng không vững.
Ông chủ lắc đầu, đạo diễn cũng kêu ngừng.
Đạo diễn nói: “Đừng căng thẳng thế nữa, hãy làm như cô đang soi gương ở nhà đi.”
Đạo diễn lại cho cô ta thử lại, nhưng cô ta càng thử càng căng thẳng. Đạo diễn cho cô ta rất nhiều cơ hội, cũng để trợ lý vừa trêu chọc vừa nói chuyện kịch bản với cô ta.
Bình thường là người mới, sau khi trải qua kỳ rèn luyện, sẽ thuận lợi diễn xong.
Dù không hoàn toàn nhập diễn, nhưng cũng không căng thẳng đến vậy.
Nhưng, tố chất của Lữ Tâm Tâm quá kém, cô ta không cách nào bình tĩnh lại, ròng rã một tiếng đồng hồ, cuối cùng cô ta đầu đầy mồ hôi, vô cùng yếu ớt.
“Làm sao bây giờ? Cô gái này không được rồi.” Đạo diễn nhíu mày, trước kia có không ít người mới sẽ căng thẳng, nhưng biểu hiện của cô gái này thật sự quá kém.
Cô ta căng thẳng nắm chặt nắm đấm, mở to mắt, như muốn ăn thịt người, hoàn toàn không diễn được.
Ngay khi đạo diễn đang sầu muộn, ông ta đột nhiên nhìn thấy Đô Đô ----- em gái của Diệp Thần, Lăng Thần.
Từ khi cô gái này vào cửa, chỉ động tác đẩy cửa thôi cũng mang theo nghịch ngợm và cá tính.
Đạo diễn đến gần cô, cảm thấy tư thái của cô gái này quá đẹp, xinh đẹp tao nhã, rất giống Mạc Khinh Hàn! Chắc chắn là một viên ngọc thô chưa được mài giũa a!
Đạo diễn trực tiếp bỏ qua Lữ Tâm Tâm trên sàn diễn.
Ánh mắt ông ta nhìn chằm chằm Lăng Thần đi từ ngoài cửa vào.
Cô gái này mặc váy ngắn màu trắng, đôi chân trắng nõn vừa dài vừa đẹp, đi giày đế bằng, mà còn cao hơn cả Lữ Tâm Tâm.
“Đô Đô, đến đây.” Diệp Thần và Mạc Khinh Hàn nhìn sang cô. Mạc Khinh Hàn vẫy tay với cô, Đô Đô chạy bước nhỏ đến bên anh mình, đưa tay kéo cánh tay anh.
Mạc Khinh Hàn đứng bên phải Diệp Thần, Đô Đô đứng bên trái Diệp Thần, tất cả nhân viên ở hiện trường đều mải nhìn bọn họ chăm chú, ngay cả mắt cũng không chớp một cái.
Ba người này thật sự quá đẹp! Diệp Thần khí vũ hiên ngang, cao lớn tuấn dật. Nhất là cặp mắt đen kia, như ngưng tụ ánh sao, sáng lấp lánh.
Bên cạnh anh là khuôn mặt xinh xắn nhã nhặn của Mạc Khinh Hàn, ngũ quan trên khuôn mặt trái xoan đẹp đến cực hạn, sóng mắt như một dòng nước chảy lập lờ.
Trong khí chất thanh nhã còn ẩn chứa sự mạnh mẽ, rõ ràng chỉ là học sinh cấp ba, nhưng lại có ánh mắt thành thục không nên có ở tuổi cô. Khí chất của cô gái này rất thu hút người khác, khiến cho người ta càng xem càng muốn nhìn, không nỡ chớp mắt.
Mà Lăng Thần ở một bên khác, hoạt bát chu môi, cô đưa tay dụi dụi mắt, che miệng ngáp một cái: “Lại đói bụng rồi...” Cô không hài lòng vỗ vỗ bụng, tức giận nói: “Buổi sáng ăn quá ít.”
Nhân viên công tác cười phá lên, dáng vẻ nũng nịu của Lăng Thần rất có ý tứ. Thật đáng yêu, muốn đưa tay P0'p mặt cô một cái.
Đạo diễn nhìn ba người này, chợt nghiến răng nghiến lợi, dậm chân, người đẹp như vậy, không làm minh tinh thì thật có lỗi với khuôn mặt của họ!
Diệp Thần hỏi Đô Đô: “Tony đâu?”
Đô Đô nhìn anh trai, cặp mắt hoa đào cười cong cong, nói: “Em hơi đói bụng. Anh Tony đi mua đồ ăn cho em.”
Diệp Thần nhíu mày: “Người ta đường đường là nhà sáng chế, lại thành chân chạy của em. Gần đây Tony đang tham gia mấy hội thảo nghiên cứu, nào có thời gian chơi với em, em đừng giày vò anh ấy.”
Đô Đô không vui, bĩu môi nói: “Chẳng phải anh ấy là anh trai sao? Chẳng phải anh ấy nên chăm sóc em gái sao? Hơn nữa, dù anh là đại minh tinh, chẳng phải vẫn phải nấu cơm cho em ăn sao!”
Diệp Thần cưng chiều nhéo mặt cô: “Ngày nào cũng chỉ biết ăn.”
“Ui ui... đau...” Diệp Thần P0'p cô nhe răng trợn mắt. Mạc Khinh Hàn chạm tay Diệp Thần: “Anh đừng bắt nạt em ấy!”
Đô Đô hừ một tiếng với Diệp Thần, chạy đến ôm cánh tay Mạc Khinh Hàn nói: “Vẫn là chị dâu em thương em.”
Khuôn mặt xinh đẹp của Mạc Khinh Hàn lập tức đỏ bừng, cô chọt chọt mũi Đô Đô, vẻ mặt trách mắng: “Đừng nói bừa!”
Nhiều người đang nhìn đấy, thân phận của Diệp Đình, những nhân viên này đều biết. Đô Đô gọi cô là chị dâu, chẳng phải là bôi xấu Diệp Thần sao! Hơn nữa, cô và anh không có cái gì.
Đô Đô thè lưỡi với cô, dáng vẻ khả ái khiến Mạc Khinh Hàn mỉm cười.
Toàn bộ nhân viên trong studio nhìn mà choáng... ba người này trao đổi với nhau, khiến mọi người cảm thấy như si như say...
Lữ Tâm Tâm bị gạt sang một bên.
Ba người bên dưới, xinh gái, đẹp trai, thật sự là mỗi người mỗi vẻ, khiến người ta nhìn cảnh đẹp ý vui... khiến người ta hận không thể nhào tới hôn ba người họ!
Ông chủ kích động nói: “Tiểu thư Đô Đô, hiện giờ bọn tôi còn thiếu một diễn viên, cô có thể giúp đỡ không? Thù lao bao nhiêu cũng được.”
Đô Đô lập tức từ chối: “Không được! Tôi không quay quảng cáo đâu, tôi bị say ống kính!”
Vừa nói vừa chu môi. Cô vẫn nhớ rõ khi anh cô ra đĩa nhạc đầu tiên, cô đòi đi quay MV, kết quả... cô đứng trước ống kính, mơ mơ hồ hồ.
Đạo diễn nói: “Không sao, trước tiên cô có thể thử chút. Thật sự không được, chúng tôi cũng không bắt buộc...”
Lữ Tâm Tâm nổi giận, rõ ràng là muốn đổi người hả? Dám thảo luận đổi nhân vật nữ chính ngay trước mặt cô ta?
Có nghĩ tới cảm nhận của cô ta không vậy?
Lúc này, đạo diễn phất tay đuổi cô ta đi: “Cô gái, cô có thể xuống rồi.”
Ông chủ nói với cô ta: “Đến phòng tài vụ nhận 500 đồng đi, cả buổi trưa này bị cô làm hỏng hết cả. Thử sức không thông qua, buổi chiều cô không cần đến nữa.”
Mặc dù cho cô ta năm trăm đồng thù lao, nhưng Lữ Tâm Tâm tức muốn ૮ɦếƭ!
Cô ta vừa mới nghe nhân viên nói, nếu như ký được bản hợp đồng này, ít nhất có thể lấy được năm trăm vạn!
Lữ Tâm Tâm không cam lòng nói với ông chủ: “Tôi có thể về luyện tập chút, tôi thật sự có thể luyện! Thù lao tôi không cần có nhiều, 50 vạn tôi cũng đồng ý!”
Ông chủ không thể không phì cười, không khách khí: “Năm trăm đồng tôi còn ngại nhiều... cô còn dám nghĩ đến 500 vạn... ai cho cô dũng khí đấy vậy?”
Lúc này, một nhân viên còn rất biết ý bật bài ‘Dũng khí’.
Mọi người nhìn theo hướng âm thanh.
“Phụt --------“ Mạc Khinh Hàn cười đầu tiên, sau đó những nhân viên khác cũng cười vang, ban đầu bọn họ muốn nhịn cười, nhưng thật sự không nhịn được.
Vẻ mặt Lữ Tâm Tâm còn khó nhìn hơn ăn phân!
Cha của cô ta là dân làm ăn, trong nhà cũng có chút của cải, từ nhỏ đã được chiều chuộng lớn lên, từ bé đến lớn chưa từng mất mặt trước nhiều người như thế!
Cô ta cắn răng, thầm hận: đã không coi cô ta ra gì như thế, chẳng phải là đang bắt nạt cô ta sao! Nếu cô ta lên làm đại minh tinh, những người này còn không quỳ xuống xách giày cho cô ta!
Hừ ------ một đám nịnh hót! Cô ta vừa đi xuống dưới, vừa quét mắt nhìn hết những người ở đây! Cô ta thầm thề trong lòng: tương lai nhất định cô ta phải làm đại minh tinh! Cô ta nhất định phải lấy phân bôi lên mặt những kẻ này!
Lúc này, ông chủ nói một câu khiến Lữ Tâm Tâm tức giận khôn xiết: “Cùng là học sinh cấp ba, vì sao tố chất tâm lý và năng lực phân tích lại chênh nhau lớn như vậy chứ?”
Nhân viên ở đây cũng nhao nhao gật đầu, Mạc Khinh Hàn là học sinh cấp ba, Lữ Tâm Tâm cũng là học sinh cấp ba, còn học cùng lớp. Ông chủ và đạo diễn đối xử như nhau, thậm chí còn cho Lữ Tâm Tâm thời gian luyện tập hơn Mạc Khinh Hàn mười mấy lần!
Mạc Khinh Hàn người ta thử sức mấy phút là thành công, còn Lữ Tâm Tâm này mấy chục phút đồng hồ vẫn chưa làm được.
Vẻ mặt Lữ Tâm Tâm cao ngạo đi xuống, không hề có cảm giác thất bại khi bị đuổi đi.
Cô ta đứng trước mặt Mạc Khinh Hàn và Diệp Thần (Đô Đô), đột nhiên phát hiện Mạc Khinh Hàn và Diệp Thần cao hơn cô ta một cái đầu.
Lữ Tâm Tâm kinh ngạc, cố thẳng sống lưng, ngẩng cằm, vẻ mặt ‘dù cậu cao hơn tôi, tương lai chưa chắc đã nổi bằng tôi’, kiêu ngạo đi ra ngoài.
Trước khi ra cửa, vẫn không quên quay đầu, cười lạnh nhìn đám người... dáng vẻ cô ta như đang nói: “Giờ các người không cần tôi, là tổn thất của các người, tương lai chờ tôi nổi tiếng, xem tôi giẫm ૮ɦếƭ các người thế nào!”
Đạo diễn cảm thấy vô cùng buồn cười, dạng con gái như Lữ Tâm Tâm, ông ta đã gặp nhiều rồi.
Bình thường luôn bày ra tư thế chị đây là đẹp nhất, nhưng, vừa đứng trước ống kính thì đến rắm cũng không dám thả.
Diễn kịch, quay quảng cáo, cũng phải xem thiên phú, mà thiên phú của Lữ Tâm Tâm này... đến giờ ông ta vẫn chưa phát hiện ra.
Khi Lữ Tâm Tâm mở cửa đi ra, bạn học vây xem bên ngoài cười gần ૮ɦếƭ.
Một bạn học nữ, học dáng vẻ Lữ Tâm Tâm, vênh váo đắc ý nói: “Ban nãy khi Lữ Tâm Tâm được chọn, nói gì với bọn mình ấy nhỏ? Có phải bảo bọn mình là rác rưởi, không xác đứng cạnh cậu ta không?”
“Đúng vậy nha, Lữ Tâm Tâm người ta tương lai phải làm đại minh tinh, những người vớ vẩn như chúng ta, ngay cả tư cách xách giày cho cậu ta cũng không đủ --------“
“Cũng đúng, vậy sau này tuyệt đối không được để cậu ta trở nên nổi tiếng. Nếu cậu ta nổi tiếng, chẳng phải chúng ta sẽ bất hạnh sao...”
Lữ Tâm Tâm tức giận muốn đau tim, lúc này, cô ta chợt nhìn thấy một người trong đám người! Lục Vũ Hiên ------- sao cậu ta cũng tới?!
Lục Vũ Hiên xưa nay không thích nhiều chuyện, sao cũng tới đây tham gia náo nhiệt?
Ban nãy cả quá trình cô ta bị nhục nhã, cậu ta cũng nhìn thấy? Trong nháy mắt lửa hận của Lữ Tâm Tâm dấy lên, cô ta bị bắt nạt như thế, cậu ta là bạn, sao không bảo vệ cô ta chút nào?
Lục Vũ Hiên mà cô ta cho là bạn, con mắt chưa hề liếc nhìn cô ta. Mắt đen sau mắt kính gọng vàng luôn nhìn chằm chằm Mạc Khinh Hàn trong phòng chụp ảnh.
Ánh sáng của cô gái này quá chói mắt khiến cậu không mở mắt nổi...
Sao trước kia cậu lại không chú ý đến cô nhỉ? Thành tích học tập kém nhất lớp, lại cũng có mặt kiều diễm, động lòng người như thế.
Cô luôn điệu thấp hết mức, không có cảm giác tồn tại, lại có thể đốt cháy người khác bất cứ lúc nào, ánh sáng ấy ------- khiến cậu không dám nhìn thẳng.
Sức mạnh tâm linh ấy, khiến cậu không nhịn được khâm phục! Cậu chợt muốn phụ đạo chương trình học cho cô, hi vọng thành tích của cô có thể cao lên, trở nên nổi bật!
Hoàn toàn không có ý riêng, chỉ muốn giúp cô, không liên quan đến tình yêu, không cần hồi báo, chỉ đơn thuần muốn cô gái càng ngày càng tốt lên.
Trong phòng chụp ảnh, đạo diễn để Đô Đô lên biểu diễn, Đô Đô không chịu. Dưới sự nhì nhèo của ông chủ, Đô Đô mềm lòng, đi lên. Cô bĩu môi, vẻ mặt ‘tôi đây đã đói đến chóng mặt, ông còn bắt tôi lên sân khấu! Chẳng phải tôi nhìn ống kính sẽ càng thêm choáng sao?”
Dáng vẻ của Đô Đô, khiến mọi người vui vẻ.
Đạo diễn lắc đầu: “Trạng thái này không được.”
Lúc này, Mạc Khinh Hàn đi lên, kéo tay Đô Đô, làm bộ cùng cô đi dạo phố.
Mạc Khinh Hàn giả vờ nhìn thấy đồ ăn ngon, nói: “Đô Đô, em nhìn xem, ở đây có hàu nướng!”
“Oa --------“ Mắt Đô Đô bỗng sáng lên.
“...” Trong nháy mắt đạo diễn và ông chủ cảm thấy ngạc nhiên, như này cũng được? Thợ quay phim nhanh chóng quay chụp.
Thảo luận đến đồ ăn, hai cô gái rất nhập tâm.
Nhìn dáng vẻ chuyên chú của Mạc Khinh Hàn, các bạn học của cô sợ ngây người! Người đứng thứ hai từ dưới lên này... cũng có lúc chói sáng như thế!
Cô đứng dưới ánh đèn huỳnh quang, như thể ngàn hoa tụ vào một thân, sự thong dong, bình tĩnh, hòa nhập kia, tự nhiên mà thành! Như thể cô sinh ra là vì sân khấu này.
Các bạn học đều kinh hãi nhìn Mạc Khinh Hàn.
Trong đó, ánh mắt của hotboy Lục Vũ Hiên là nóng rực nhất!
Ánh mắt Lục Vũ Hiên, khiến Lữ Tâm Tâm càng thêm ghen ghét, không ở lại nơi này nổi nữa, cô ta chạy ào ra ngoài, không cẩn thận va vào một người, may mắn người này đi vững, nếu không đã bị ***ng bay.
Tony phủi phủi áo sơ-mi trắng, như đang phủi bụi, chọc nước mắt Lữ Tâm Tâm chảy ra.
Trong phòng chụp ảnh, Đô Đô, Mạc Khinh Hàn và Diệp Thần đều nhìn thấy một màn này.
Mạc Khinh Hàn không khách khí cho Lữ Tâm Tâm một câu đánh giá: “Trái tim thủy tinh!”
Đô Đô vẫy tay với Tony: “Anh Tony! Khoai tây chiên của em đâu?”
Tony giơ túi trong tay lên, Đô Đô nhảy cẫng lên hoan hô, chạy đến, đưa tay gỡ túi anh ra: “Oa! Nhiều đồ ăn ngon vậy!” Tất cả đều là đồ cô thích ăn a!
“A a...” Đô Đô ước lượng sức nặng, dùng sức hôn lên khuôn mặt tuấn tú của anh Tony.
Trong nháy mắt Tony đỏ mặt, ngay cả mang tai cũng đỏ bừng. Đô Đô hoàn toàn không để ý, lấy một bọc khoai tây chiên ra, đi đến một góc nhai rôm rốp.
Đạo diễn chợt nói với ông chủ: “Ông chủ, tôi có một ý tưởng mới. Chúng ta có thể để Đô Đô tiểu thư quay một quảng cáo thực phẩm... chờ cô ấy quen rồi, để cô ấy quay quảng cáo kính râm.”
Ông chủ nhướng mày: “Ý kiến hay!”
Đô Đô và Khinh Hàn, hai người mới này, ông ta thật sự không nỡ buông tha cho bất cứ ai!
Ông chỉ vội bảo người thay cảnh, tiếp đó có người nói với Mạc Khinh Hàn thử quảng cáo mới. Thù lao tính hết!
Mạc Khinh Hàn không biết có bao nhiêu vạn, cô cho rằng như lần trước cầm mấy vạn về nhà, nên nhanh chóng đồng ý.
Không hỏi gì nữa, thử quay quảng cáo mới.
Lần này, là quảng cáo sữa chua.
Ông chủ cầm một hộp sữa chua đi dụ Đô Đô: “Bạn học Đô Đô, nhìn xem đây là gì nè? Ăn khoai tây chiên khát nước không? Đến đây, uống cái này đi.”
Đô Đô lập tức nhận lấy, mắt cong lên cười: “Cảm ơn! Ông chủ, ông thật tốt a!”
Trái tim ông chủ được bơm phồng, trong lòng cực kỳ ngọt.
Vội vàng kéo tay cô, đẩy cô đến dưới tia sáng huỳnh quang, để Mạc Khinh Hàn diễn với cô.
Mạc Khinh Hàn nói: “Đô Đô, sữa chua uống ngon không? Cho chị thử với!” vừa nói vừa *** môi, có vẻ rất thèm. Trong tay Đô Đô, trái một hộp, phải một hộp, đều không nỡ cho!
“...”
Nhân viên công tác hóa đá tập thể, trên trán vạch đen rơi xuống ào ào.
Dựa theo kịch bản, hẳn là Đô Đô không nỡ, nhưng, cuối cùng vẫn cho Mạc Khinh Hàn một hộp, lời kịch là “Đồ ngon, phải cùng chia sẻ a --------“
Sau đó, thợ quay phim chĩa ống kính về phía hộp sữa chua, Mạc Khinh Hàn nói: “Sữa chua XX, thật ngon a!”
Kết quả Đô Đô ôm khư khư hai hộp sữa chua, sợ Mạc Khinh Hàn ςướק đi, quay người đi...
Cô dùng cơ thể ngăn cản, không ai ai nhìn.
“...”
“Ha ha...” Tất cả mọi người ở đây không kìm được nở nụ cười. Có thể keo kiệt hơn nữa không? Quá đáng yêu!
Ai nha, cô gái này... thật sự đáng phục!
Diệp Thần cũng mệt mỏi. Vì để quay xong quảng cáo này, Diệp Thần đi đến, đưa tay về phía sữa chua của Đô Đô, anh cũng làm như một nhân vật, diễn với Đô Đô.
Đô Đô hừ một tiếng, quay người về phía khác...
Anh ruột cũng không được!
Không cho là không cho!
Lúc này, không biết là ai, đột nhiên đẩy Tony lên sân khấu.
Tony còn chưa kịp phản ứng, đã va vào lưng Đô Đô.
Đô Đô quay đầu nhìn anh, thấy anh cũng muốn sữa chua, lập tức méo miệng muốn tức giận.
Tony vội vàng giơ túi trong tay lên, hai tay mở túi ra, để Đô Đô nhìn.
Đô Đô vừa nhìn thoáng qua, lập tức đặt sữa chua lên tay Tony, sau đó, từ trong túi lấy ra một đống đồ ăn ngon!
“Ha ha ha... đều là của em!” Đô Đô cười đắc ý.
Đạo diễn thầm nghĩ, vẫn là cậu nhóc ngoại quốc này có chiêu a, cầm túi đồ ăn vặt lớn thế, đổi lấy sữa chua...
Kết quả, khiến mọi người rớt tròng mắt là... Đô Đô người ta, căn bản không phải đổi với Tony...
Cô đặt sữa chua vào tay Tony, là để nhờ anh cầm hộ.
Cô lấy đống đồ vặt khỏi túi ra xong, lại lấy lại sữa chua.
Cuối cùng, không quên nhìn ống kính, nghịch ngợm nheo mắt: “Hì hì, độ giảo hoạt của chị đây không thể tưởng được đâu...”
Tuy rằng, cốt truyện quảng cáo không làm theo kịch bản nhưng hiệu quả lại cực kỳ tốt.
Ngoại trừ những thực phẩm bỏ túi không phải là sản phẩm quảng cáo của đại lý bọn họ ra thì những chi tiết khác đều hoàn hảo.
Ông chủ quyết định dựa theo kịch bản này, chỉ cần đổi hàng hóa trong túi thành sữa chua xx thì hoàn mỹ.
Có phải... hơi tục không?
Ông chủ tự động xem nhẹ chi tiết này, gạt Đô Đô và Khinh Hàn ký hợp đồng.
Đối với hợp đồng, hai cô chẳng hề lo lắng, không thèm nhìn mà đã ký, bởi vì có Diệp Thần ở đây, dối với phương diện này anh rất giỏi.
Bởi vì hôm nay là ngày thử chụp, chưa chính thức chụp quảng cáo cho nên hôm nay Mạc Khinh Hàn không lấy được tiền.
Cô thật buồn... tiền nhuận Pu't lúc trước không dùng được mấy hôm đã hết, cô phải nghĩ cách lâu dài.
Từ công ty Tinh Vũ đi ra, Mạc Khinh Hàn và ‘Diệp Thần’ tách ra, trên đường về nhà cô có cảm giác có người đi theo mình... nhưng khi nhìn lại thì không thấy ai.
Mà ở góc khác, Lữ Tâm Tâm nói với một phóng viên: “Chắc chắn người kia là Diệp Thần, tôi không lừa cậu đâu, nếu có thể chụp hình anh ta thì cậu sẽ nổi tiếng, dù không phải cũng chẳng mất mát gì cho cậu.”
Tên phóng viên kia gật đầu quyết định chụp hình Mạc Khinh Hàn và ‘Diệp Thần’.
Mạc Khinh Hàn ăn cơm xong nhưng không có cách nào ngồi yên được.
Đột nhiên cô muốn viết một bộ truyện dài.
Nhưng về đề tài gì đây? Về tổng giám đốc thì cô không biết, yêu đương thì chưa, không thể nào viết được tình yêu rung động trái tim như người ta.
Viết huyền huyễn cô cũng không thạo... đánh yêu quái thăng cấp gì đó cô cũng chưa bao giờ chơi...
Nếu không viết tiểu thuyết về khủng pố xem, cô nghĩ nghĩ, cảm thấy có lẽ ổn.
Dù sao viết về khủng pố, trinh thám này nọ chỉ cần có sức tưởng tượng tốt, tư duy chặt chẽ chắc là được.
Cô nghĩ nghĩ vừa cầm 50 tệ đi vào quán net. Máy tính nhà cô đã bán, nếu muốn viết thì phải tìm máy tính viết mở đầu cái đã...
Cô định viết 3000 chữ, trước tiên nhìn xem phản ứng của người đọc cái đã, nếu có người thích xem thì cô sẽ để dành mua máy tính sau đó lại viết tiếp. Nếu không ai xem thì cô sẽ dừng lại.
Mạc Khinh Hàn chạy tới một tiệm net gần nhà, thường ngày quán này gần như không có ai, bởi vì hiện tại gần như trong nhà học sinh đều có máy tính nhưng hiện tại được nghỉ, học sinh vào rất nhiều, tất cả đều đang chơi game.
Mạc Khinh Hàn tìm một góc ngồi xuống, tên phóng viên ngồi bên cạnh, Mạc Khinh Hàn không chú ý anh ta. Trong tiệm net có mấy học sinh kêu la ầm ĩ hình như đội bọn họ chơi PK bị thua hiện đang mắng người.
Mạc Khinh Hàn mở máy tính đeo tai nghe lên.
Cô bật nhạc lên, ồn ào bên tai lập tức bị ngăn cách ngàn dặm.
Vào web tiểu thuyết hot nhất hiện nay, đăng ký một thân phận tác giả, gọi là... Hồng Tô tay nhỏ. Ngụ ý viết văn đều có thể nổi.
Haha...
Mạc Khinh Hàn mở tệp bắt đầu viết đoạn mở đầu.
Sau đó, trong vòng 2h cô vắt óc viết ra 3000 chữ...
Không nghĩ tới.. thật không nghĩ tới... viết truyện dài cũng không dễ dàng hơn truyện ngắn.
Bởi vì viết một truyện dài thì cần phải có bố cục, tính cách nhân vật, còn phải khống chế sự kiện, tất cả đều phải logic và chuẩn xách.
Viết 3000 chữ, đột nhiên cô muốn hộc máu, quá mệt mỏi.
Tế bào não muốn ૮ɦếƭ rồi. Cô còn viết chuyện khủng pố nữa chứ, cảm giác mình hơi bị khủng hoảng.
Đột nhiên không muốn viết nữa...
Cô do dự, rốt cuộc vẫn viết vài lời phía sau, dù sao cũng viết xong rồi, mặc kệ vậy.
Post truyện lên, mãi không thấy được xét duyệt, Mạc Khinh Hàn hơi nản lòng, nhưng mà câu chuyện này cô rất thích.
Cô cắn môi nghĩ nghĩ, dù sao cũng đã có mở đầu rồi, liền viết thêm vậy, nếu web không thông qua thì cô gửi thử đến tạp chí khác vậy.
Cô mở tệp khác lại viết tiếp.
Tiểu thuyết khủng pố này của cô mở đầu là 3000 chữ, là một đoạn nhỏ cao trào.
Chủ ý nói bạn ngồi cùng bàn của một nữ sinh bị hại, sau đó tất cả mọi người trong lớp trở thành đối tượng hiềm nghi, mà người bị tình nghi nhất chính là nữ sinh này.
Nam chính là............., xung quanh câu chuyện là hai người phối hợp với nhau.
Viết, viết... đột nhiên cô nhập thần, nhân vật trong truyện càng viết càng rõ nét.
Câu chuyện càng viết càng mới lạ.
Cảm giác sảng khoái này cười ra nước mắt, viết một cách nhiệt huyết sôi trào.
Nội dung cô viết vô cùng mới mẻ và độc đáo, rất hay, bởi vì trải qua gia đình biến cố được mài giũa cho nên văn phong và suy nghĩ cũng cô đọng và thành thục rất nhiều.
Cô chăm chú gõ gõ hoàn toàn không phát hiện đằng sau lưng cô đã vây quanh một vòng.
Những người này đều là bạn học của cô.
Vốn dĩ cô đã xinh đẹp, vốn được chú ý rồi.
Hơn nữa trước kì nghỉ vì mấy lần lên báo có khắc khẩu khiến bạn học trong lớp biết cô viết văn gửi tới tạp chí.
Cho nên hôm nay thấy cô ở tiệm net, các bạn học tò mò qua xem rốt cuộc cô đang viết cái gì.
Tiểu mập mạp nhỏ giọng nói: “Cậu ấy viết cái này không giống văn xuôi, hình như là tiểu thuyết trên mạng.”
“Đúng vậy…… Còn có tội phạm ***, người bị tình nghi…… Thật mới mẻ. Trời ạ! Cậu vỗ mình làm cái gì? Dọa ૮ɦếƭ người ta rồi!”
Tiểu mập mạp vỗ bả vai anh ra dọa tên gầy kia suýt chút nữa nhảy dựng, bởi vì không khí Mạc Khinh Hàn mang lại vô cùng âm trầm, quỷ dị… cậu ta nhìn mà nhập thần, lần này chính mình bị dọa.
“Đừng ầm ĩ nữa, tiếp tục xem đi, xem nữ chính có bị giết không, mình thấy tên sát nhân kia đang muốn theo dõi cô ấy.”
“Tiểu mập mạp, cậu có bị ngốc không vậy, vai chính có thể ૮ɦếƭ sao? Vai chính mà ૮ɦếƭ, làm sao mà viết truyện tiếp theo?”
“Haha… mình chỉ nhìn một chút xem cô ấy có thể hóa hiểm thành an không, hiện tại cô ấy là đối tượng hoài nghi của mọi người, còn bị sát thủ theo dõi, thật là đáng thương…”
Vào thời khắc mấu chốt, Mạc Khinh Hàn vừa khẩn trương vừa khát nước, định đi mua chai nước uống, cô tháo tai nghe liền nghe tiếng thảo luận vang lên đằng sau lưng.
Lúc này cô mới phát hiện có gì đó không thích hợp.
Quay đầu nhìn lại, trời đất, sau lưng cô có tới 7, 8 người.
Vừa nãy cô nhập tâm quá, lỗ tai còn đeo tai ngh, căn bản không nghe thấy âm thanh bên cạnh.
“Các cậu làm gì đấy?”
Tiểu mập mạp thấy cô nhìn mình thì nhanh miệng nói: “Cái dó, bọn mình vào quán thấy cậu đang viết cái đó liền tới xem cậu viết gì. Này Hàn đại thần à, nữ chính của cậu làm sao bây giờ? Sát thủ hung ác như vậy nhất định cô ấy sẽ không chạy thoát được, cậu viết nhanh lên đi.”
Mạc Khinh Hàn thất vọng nghĩ, các người vây quanh tôi nhiều như vậy tôi còn viết được sao?
Đang đau đầu liền thấy hai người vào cửa.
“Các cậu làm gì?” Diệp Thần và Đô Đô đi vào, nhìn thấy đám người tiểu mập mạp đang vây quanh Mạc Khinh Hàn.
“Em tới tiệm nét làm gì?” Anh nhìn chăm chằm Mạc Khinh Hàn, nhíu mày lại.
Vóc dáng của Diệp Thần cao hơn bạn học khác một cái đầu, Mạc Khinh Hàn ngẩng đầu, cắn môi nhìn anh giống như đứa bé mắc lỗi vậy.
Tiểu mập mạp nhanh miệng đáp: “Cậu ấy tới viết tiểu thuyết, chúng mình muốn xem cậu ấy viết cái gì.”
“Viết tiểu thuyết?”
Diệp Thần nhìn màn hình máy tính của cô, sau đó nhìn xung quanh: “Nơi này rối loạn như vậy làm sao mà em viết được?”
Anh duỗi tay kéo cô: “Đi nhà tôi viết, máy tính của tôi để cho em dùng.”
“…” các bạn học nhìn Diệp Thần… đây là ý gì… tình huống gì đây?
Lúc này đột nhiên có mấy tên côn đồ ở bên cạnh huýt sáo: “Há há, hai em gái không tệ đâu…”
Mạc Khinh Hàn rùng mình.
Sau đó nghe thấy có người nói: “Hai em gái này học trường nào? Anh trai mang các em đi chơi trò chơi được không?”
Mmh và Đô Đô chán ghét quay đầu, chưa nhìn thấy người kia mặt mũi thế nào, đột nhiên nhìn thấy thân thế người kia vù một tiếng.
“Á…”
Diệp Thần ở bên cạnh đột nhiên nhấc chân đá bay người nọ…
Mạc Khinh Hàn quay đầu nhìn, ngay cả tên kia mặt mũi như thế nào cũng không rõ đã bị Diệp Thần giẫm một cái.
Ống quần màu trắng gạo bao quanh đôi chân dài rũ xuống.
Trái tim Mạc Khinh Hàn nhảy thình thịch.
“Cút…” Diệp Thần ném ánh mắt tàn nhẫn qua.
Người kia bị đá bay lật người dựa vào ghế kêu gào sau đó lại lăn lộn dưới dất.
“*** mẹ mày, muốn ૮ɦếƭ hả? Mày có biết tao là ai không?” Mười mấy người bạn của tên kia phần phật lao lên vây quanh Diệp Thần.
“Nhị ca nhà chúng tao mà mày cũng dám đánh.”
“”Lên cho tao.” Mười mấy người xắn tay áo xông lên muốn đánh Diệp Thần.
Diệp Thần cũng không sợ hãi, 1 chọi 11, không hề luống cuống, triểu khai vài chiêu đấu cùng chúng.
Bạn học của Mạc Khinh Hàn và Diệp Thần đều kêu lên: “Đánh mày thì sao? Mắt mù sao? Xem bọn tao là không khí hả? Bắt nạt bạn học của bọn tao, hôm nay chúng tao bằng bất cứ giá nào cũng phải vào cùng.”
Tiểu mập mạp và tên gầy cùng mấy bạn học khác đẩy Mạc Khinh Hàn và Đô Đô ra sau.
Mười mấy tên côn đồ còn tưởng rằng những người này cũng tới chơi hai cô gái này, không nghĩ tới là bạn học.
Mấy tên côn đồ lăn lộn dưới đất gọi điện thoại: “Đều đến đây cho tao, tao đang ở tiệm net xx. Cho người đến đánh cho tao.”
Sau đó ngoài cửa tiệm net xông tới ba mươi mấy người ăn mặc lòe loẹt, cổ và ngón tay đều là vòng vàng.
Còn có cánh tay để trần, tất cả đều đi dép lê.
“Là tên nhóc con này đánh người sao? Chán sống rồi hả?”
Mạc Khinh Hàn và mười mấy bạn học hoảng sợ, tất cả đều lùi phía sau Diệp Thần, Diệp Thần cười lạnh chẳng thèm nhúc nhích.
Lúc này đột nhiên có một tên mặc t-shirt màu vàng, quần đùi kêu lên: “Hắn là Diệp Thần phải không? Hắn là Diệp Thần đó.”
“Mày có bị ngốc không vậy, Diệp Thần là đại minh tinh làm sao đến chỗ nhỏ bé của chúng ta, người ta bận đi diễn, chụp quảng cáo, sẽ tới cái tiệm net rách nát này lên mạng sao? Đừng có mà đùa tao.”
“Tao lừa mày làm gì? Ai lừa mày chính là con rùa đen, người kia là Diệp Thần đó, hắn là thần tượng của tạo, thần tượng của tao tao còn không biết thì tao chặt đầu làm bóng cho mày đá.”
“Nhìn cũng giống đó, nhưng không thể nào, đi, qua xem xem…”
Trong tiệm net, nhiều người không chơi trò chơi mà vây quay Diệp Thần.
Tên phóng viên ở một góc sáng dùng camera siêu nhỏ quay lại toàn bộ, Diệp Thần đại minh tinh tụ tập ở tiệm net ẩu đả, đoán chắc chuyện xấu truyền ra ngoài, Diệp Thần không cần lăn lộn ở làng giải trí nữa.
Cho dù có tuyên truyền đi nữa thì fan của Diệp Thần cũng bỏ hết đúng khôgn?
Tên phóng viên như thấy tiền ào ào từ trên trời đổ xuống… nhưng mà hắn chỉ quay được sau gáy của Diệp Thần, hắn phải tranh thủ chụp chính mặt mới được.
Hắn từ trong góc đứng lên, định nhân lúc rối loạn chạy ra cửa chụp mặt Diệp Thần.
Nhưng hắn vừa đứng lên, chân còn chưa di chuyển thì ngoài cửa có hai người mặc tây trang màu đen vạm vỡ đi vào.
Trên người còn đeo mắt kính, giày da đen, so với đám côn đồ đi dép lê đeo vòng vàng thì sáng sủa hơn nhiều.
Vừa nhìn liền biết không phải cùng một đẳng cấp…. tên phóng viên lập túc ngồi xuống ghế sợ tới mức không dám động.
Trong tiệm net, có người nói: “Bọn đi dép lên kia vừa nhìn liền biết bọn côn đồ tôm tép… mà người mặc tây trang kia vừa nhìn liền biết là xã hội đen….”
Lại có người nói: “Khí thế này đúng là rơm rạ gặp cứng rồi.”
“Cậu còn nói hắn không phải là Diệp Thần? Ra ngoài mang theo vệ sĩ nhiều như vậy…”
Người kia còn chưa nói xong thì tên mặc t shirt áo vàng òa một tiếng: “Thần tượng… kí tên cho tôi đi.”
“Oa… Diệp Thần!” hắn như viên đạn bắn tới Diệp Thần, ở giữa còn ngăn cách một loạt máy tính, hắn chẳng thèm để ý mà nhảy tới.
Mạc Khinh Hàn nhìn thấy bóng đèn nhào tới, theo bản năng cầm bàn phím ném vào mặt tên t shirt áo vàng.
Trong tiệm net, mọi người thất thần, không ai dám động. Đâm lao thì phải theo lao, đành vậy thôi, quả thật rất mất mặt, sau này bảo hắn ở đây làm sao mà sống?
Đánh nhau người ta, còn chưa kịp đánh đã gặp đám tây trang màu đen có công phu chuyên nghiệp.
Không biết nên làm sao thì đột nhiên chủ tiệm net vội vàng chạy tới nhưng bị ngăn lại, không biết nói gì với đám người kia, bọn họ nhìn Diệp Thần một cái.
Như đang chứng thực gì đó.
Sắc mặt Diệp Thần đen lại, chúng chưa nói gì mà ôm bụng mang theo người của mình rời khỏi tiệm net.
“………..”
Mạc Khinh Hàn nhìn Diệp Thần đầy xin lỗi….
Ngoại trừ xin lỗi còn có cảm ơn, cô không biết nên làm sao bây giờ.
Ai bảo cô không có tiền mua máy tính, ai bảo cô vội vã kiếm tiền. Thật ra đến nhà Diệp Thần viết cũng không phải không được. Nhưng mà… dù sao cũng đang là học sinh cấp ba, mỗi ngày đến nhà bạn nam cả ngày không biết sẽ bị người ta nói gì.
“Em ăn cơm chưa?” đột nhiên anh hỏi.
“Sao cơ?” Mạc Khinh Hàn sửng sốt: “Có ăn sáng…”
“Ừ…” anh gật đầu.
Đúng lúc này điện thoại của Mạc Khinh Hàn xuất hiện thông báo: “Tác phẩm của bạn được thông qua.”
“Mời tiếp tục hoàn thiện tác phẩm của mình, mời liên hệ với biên tập kí hợp đồng ***…”
Mạc Khinh Hàn còn nghĩ về nhà nhưng mà thấy tiểu thuyết của mình được xét duyệt, còn được kí hợp đồng nữa.
Cô nhìn chằm chằm số điện thoại của biên tập, trái tim đập thình thịch.
Diệp Thần nhìn cô sau đó ngồi xuống cạnh cô.
Anh mở máy quay đầu nói với cô: “Không sao, em làm tiếp đi.” Anh xoay mắt cá chân: “Da tên nhóc kia quá dày, giẫm đau cả chân.”
Mạc Khinh Hàn bật cười, ngồi lại gần anh nói: “Đánh nhau không tốt đâu.”
“Ừ… lần sau sẽ chú ý.”
Cô cũng không phải là thánh mẫu, không phải không biết tốt xấu, nhớ tới thân phận của Diệp Thần không tầm thường, phải chú ý nhiều mới được. Nhỡ may bị người không có lòng tốt chụp được, đối với sự nghiệp diễn xuất của anh sẽ bị ảnh hưởng.
Haiz… anh Thần quá tùy hứng rồi…
Lúc này Diệp Thần nghiêm mặc nháy mắt với thuộc hạ, hai người nhìn qua tên phóng viên.
“Lấy ra…”
“Cái, cái, cái gì?” tên phóng viên lắp ba lắp bắp nói.
Hai người khoanh tay: “Gỉa ngu với ai vậy?” một người kéo tay hắn vang lên tiếng động.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc