Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 381

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

“Ôi trời ơi...” Mộ Khinh Hàn trợn mắt há mồm, nhiều “Yêu ma quỷ quái” thế này, là tìm diễn viên quần chúng từ đâu tới!
Hơn nửa đêm, còn có thể phát cơm hộp hả?
Tất cả mọi người đều đứng trong hành lang, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh. Mộ Khinh Hàn muốn đi đỡ Lôi Tuấn dậy, nhưng nhìn vào khuôn mặt trắng bệch nhợt nhạt của anh ta, cô thật sự không dám.
Cô nhìn thấy “Quỷ nữ lưỡi lưỡi” đưa tay vén đầu lưỡi lên, quỷ nữ đó vén đầu lưỡi lên đến bả vai, cô ấy khom người, đưa tay về phía Lôi Tuấn. Đỡ Lôi Tuấn đứng lên: “ Chú Tuấn, chú không sao chứ?”
“Quỷ nữ lưỡi dài” này là con gái của Lôi Niểu Niểu và Lý Thiên Mặc, Lý Đào.
Cô ấy vừa định khom người đỡ Lôi Tuấn dậy, lại phát hiện ra *** dài này cực kỳ vướng víu, cô ấy hất *** dài này ra phía sau, ai ôi... Động tác làm như nước chảy mây trôi, nhìn cực kỳ gọn gàng, lại hào sảng, có nội hàm, tất cả mọi người lớn ở trên hành lang đều cười phá lên sấm.
Mộ Khinh Hàn sắp cười đến điên luôn, cười nhiều đến nỗi bụng đau muốn ૮ɦếƭ. Cô cười mà nước mắt không ngừng tràn ra ngoài khóe mắt, cười to ha ha, rồi vội giơ tay lên lau nước mắt.
Càng buồn cười là, mặt của Lôi Tuấn được chát phấn trắng bệch, vừa rồi mặt đập xuống đất, làm phấn trắng trên mặt in hẳn trên thảm...
Anh ta được Lý Đào kéo lên, moi người cùng nhìn thấy trên thảm màu đỏ, in một cái mặt cương thi.
Hạ Tiểu Hi chống nạnh, nhe răng nanh quỷ hút máu, nhạo báng Lôi Tuấn: “Anh xem mình mập thành thế nào rồi, không khác gì cái bánh nướng bị ném trên đất vậy!”
Tất cả mọi người đều buồn cười... Hạ Tiểu Hi đỡ Lôi Tuấn đứng lên. Lôi Tuấn giả ૮ɦếƭ, dựa người vào người cô ấy, giống như con bạch tuộc tám vòi mềm nhũn.
“Chuyện gì vậy, sao mọi người đều đi ra hết rồi?” Lăng Vi và Kaya vừa mới chạy từ phòng bếp tầng một lên, đều mờ mịt đi đến.
Hai cô không biết đã xảy ra chuyện gì.
Lăng Vi nhìn thấy Hàn Hàn đang ngồi xổm ở trên hành lang, một tay ôm bụng, một tay lau nước mắt.
Cô cho rằng đứa nhỏ này bị dọa sợ đến phát khóc...
Lăng Vi chay nhanh tới, ôm Mộ Khinh Hàn: “Hàn Hàn đừng sợ, dì chỉ đùa với cháu mà thôi. Chúng ta chỉ đùa với cháu...”
Kaya cũng chạy tới ôm cô ấy, kết quả, cả đoàn “Yêu ma quỷ quái” liền thấy một quỷ nữ tóc tai bù xù và một con quái vật mặt mũi dử tợn, đang an ủi một cô bé bị chọc cười đến rơi nước mắt...
Mộ Khinh Hàn xua xua tay, nói: “Cháu không sao... cháu chỉ cười đến đau cả bụng...”
Lăng Vi giơ tay lên, dịu dàng xoa xoa đầu cô bé.
Diệp Thần nói: “Mẹ có thể tháo chiếc mặt nạ này xuống khộng? Mẹ ôm Hàn Hàn thế này, làm con cảm thấy mẹ như muốn ăn thịt cô ấy, nhìn phát sợ luôn.”
Lăng Vi trợn mắt nhìn con, nói: “Mẹ con là loại người bụng đói cái gì cũng quơ sao? Đến con dâu mình cũng xuống miệng được?”
Lăng Vi vừa đứng lên, vừa nói với Diệp Thần: “Mau về phòng đi ngủ đi, mẹ không ăn con bé, giữ lại cho con đấy.”
Diệp Thần: “...” Sao anh nghe lời này nó đểu đểu thế nào ấy.
Mộ Khinh Hàn không suy nghĩ nhiều, hoàn toàn không nghe ra thâm ý ẩn giấu trong lời nói.
Cô nắm lấy tay Diệp Thần, bị anh dắt lên. Diệp Thần vẫy vẫy tay với tất cả mọi người: “Mọi người nhanh về đi ngủ đi.”
Tất cả người nhà đều không bình thường thế này, anh còn có thể nói gì... anh có thể nói, từ lúc mình ra đời đến bây giờ, đều bị bọn họ đầu độc như vậy lớn lên sao?
Tất cả mọi người đều chạy tới, nói xin lỗi với Mộ Khinh Hàn, Đô Đô nói: “Hàn Hàn, cô đừng nóng giận nhé, chúng tôi chỉ đùa giỡn mà thôi.”
Đô Đô lắc lư cái tay chân giả trong tay, vui vẻ hướng khuôn mặt đầy máu về phía cô.
Mộ Khinh Hàn chuyển tầm mắt, vừa cười, vừa lắc đầu nói: “Không sao cả, tôi không tức giận đâu. Hôm nay tôi chơi rất vui vẻ, đã lâu lắm rồi tôi không được cười vui vẻ thế này rồi.”
Hạ Tiểu Hi đưa tay, xoa đầu cô, dịu dàng nói: “Sờ vào tóc, có bị sợ không...”
Mộ Khinh Hàn cảm thấy rất ấm áp, những đứa trẻ có cuộc sống ở trong gia đình thế này, chắc chắn tính cách sẽ rất tốt.
Diệp Thần bày tỏ mình rất tức giận, trợn mắt nhìn tất cả những người này một lần. Mộ Khinh Hàn lắc lắc tay anh, thấy sắc mặt của anh vẫn rất kém, cô lại ***ng ***ng cùi chỏ vào người anh.
Rốt cuộc sắc mặt của Diệp Thần mới chuyển biến tốt hơn.
Đô Đô làm mặt quỷ với Diệp Thần, ĐM... Mộ Khinh Hàn lập tức quay mặt sang chỗ khác... khuôn mặt đầy máu của Đô Đô, cộng thêm cái biểu tình này nữa, thật sự... quá dọa người.
Tất cả mọi người lại cười lớn ha ha, bọn họ đưa Mộ Khinh Hàn và Diệp Thần đến cửa phòng, Mộ Khinh Hàn đưa tay mở cửa, trong phòng tối đen như mực.
Đột nhiên, Mộ Khinh Hàn nhìn thấy một con ma treo cổ bên cửa sổ... bây giờ, cô đã hoàn toàn không sợ nữa.
Lại nghe thấy Hạ Tiểu Hi hét toáng lên “Á ——” Cô ấy lập tức nhảy vào trong *** Lôi Tuấn. Hạ Tiểu Hi run rẩy cả người, cô ấy sắp bị sợ quá hóa khóc rồi!
“Ha ha ha ——” Lôi đản đản đang đóng giả làm “ Ma treo cổ “ ở bên cửa sổ, nhìn thấy mẹ mình bị mình dọa sợ đến nỗi gào khóc, làm cậu ta vui đến nỗi cười “Ha ha ha...”
Đản Đản đang nắm sợi dây thừng bằng hai tay, tránh cho thật sự bị treo cổ ૮ɦếƭ, cậu ta còn đang lắc lư hai chân sang bên phải bên trái, cậu ta cười ha ha nói: “Ai nha, mẹ ơi, lá gan của mẹ nhỏ như con thỏ đế ấy! Mẹ bị con dọa sợ rồi! Mấy thứ đồ chơi mẹ đóng giả kia, chỉ để dọa con nít mà thôi, con vẫn giỏi hơn!”
“Bụp ——” Lôi Tuấn bật đèn: “ Được rồi! Cái thằng nhóc con này! Bảo con dọa người, con không hù dọa người ta, còn dọa mẹ con sợ thế này! Xem cha có lột da con không!”
Lôi Tuấn đi lên muốn dạy dỗ cậu ta, Lôi Đản Đản bị dọa sợ hét thảm thiết “Á”, lập tức nhảy từ trên bệ cửa sổ xuống, chạy thẳng ra khỏi phòng.”Cụ ơi —— cha muốn đánh cháu!”
Một ông lão đeo mặt nạ hắc sơn lão yêu, tháo mặt nạ xuống...
“Nó dám động đến cháu, cụ đánh ૮ɦếƭ nó!”
“Phốc xuy...” Mộ Khinh Hàn không nhịn được, cười phun ra, ôi trời ơi, cụ ơi… cụ đã bao nhiêu tuổi rồi, đã chín mươi rồi hả?
Còn... ồn ào như con nít thế này...
Lôi Chấn Sơn mặt đầy uy nghiêm trợn mắt nhìn Lôi Tuấn, Lôi Tuấn khoát khoát tay với tất cả mọi người: “Thôi, đi ngủ! Cũng đã hơn mười hai giờ rồi, mau đi ngủ thôi!”
Lôi Niểu Niểu nói: “Mình thật hối hận...”
Cô ấy nhéo nhéo mặt mình: “Mọi người đeo mặt nạ, chỉ cần tháo mặt nạ xuống là xong chuyện, mọi người nhìn mặt của em này...”
Khuôn mặt cương thi được cô ấy vẽ —— trắng bệch, ngốc nghếch.
Cô ấy tẩy trang rất tốn công.
Lôi Tuấn nói: “Hai anh em ta đều ngu...”
Người khác đều đeo mặt nạ, chỉ có hai người bọn họ là cực khổ! Phải tốn công lau mặt!
“Chỉ có cô chú thôi hả?” Đô Đô chỉ chỉ vào khuôn mặt đầy máu của mình, nói: “Lớp hóa trang của cháu, không tốn sức hơn so với cô chú sao?”
“Ha ha ha...” Tất cả mọi người đều vui vẻ cười vang.
Diệp Thần muốn nhấc chân đạp cô ấy. Lăng Vi đã vội vàng kéo Đô Đô đi, còn không mau chạy... nhìn tiểu Thần Thần nhà cô có vẻ như đang tức giận lắm rồi.
Sau khi tất cả mọi người đều đi mất, nói thế nào Mộ Khinh Hàn cũng không dám ở căn phòng này nữa...
Diệp Thần mang cô ấy trở về phòng của mình, anh áy náy nói: “Người nhà anh đều cực kỳ thích đùa, em đừng để ý.”
Cô mỉm cười, mặt đầy thẹn thùng nói: “Em không ngại... Nhưng em muốn đi vệ sinh, mà không dám đi một mình...”
Diệp Thần: “...”
Anh nhìn chằm chằm vào cô ấy một lúc, cô ngước mắt lên, nhìn thẳng vào mắt anh ta.
Anh hít thật sâu, dịu dàng nói: “Anh đi cùng em.”
Mộ Khinh Hàn thật sự hơi sợ. Mót đái, nhưng lại không dám đi vào nhà vệ sinh.
Cô ấy sợ có một bàn tay đột ngột thò ra từ trong bồn cầu.
Diệp Thần đi vào phòng vệ sinh với cô ấy. Anh bật đèn lên, sau đó đi ra, đứng giữ ở cửa.
Cô vừa đi vào trong, vừa làm ra vẻ tội nghiệp nói với anh: “Anh Thần, anh hát cho em nghe đi... không nghe thấy giọng của anh, em sẽ cảm thấy sợ.”
Diệp Thần: “...”
Anh buồn cười gật đầu: “Được, em mau đi đi, đừng cố nhịn nữa... anh sẽ hát cho em nghe.”
Sống đến từng này tuổi, nhưng Diệp Thần chưa bao giờ làm qua loại chuyện như đứng hát ở cửa phòng vệ sinh đâu...
Mộ Khinh Hàn đỏ bừng mặt, chớp chớp mắt nhìn chằm chằm vào anh, hiển rõ ràng vừa rồi đã thật bị dọa sợ.
Anh vừa mới nói “Đừng cố nhịn” cái gì gì đó, làm cô xấu hổ chỉ muốn độn thổ xuống đất.
Cô đi nhanh vào phòng vệ sinh, cảm giác nếu cô đi vệ sinh, anh sẽ có thể nghe thấy tiếng động. Bởi vì anh đứng rất gần, ngay ở cửa.
Cô sợ anh ta nghe thấy, lại cảm thấy lúng túng. Cô đứng yên, không dám đi tiểu, chờ thích ứng được với hoàn cảnh, cô quay đầu ra ngoài nói: “Anh Thần, em không sợ nữa, anh cứ đi đi.”
Diệp Thần còn đang hát: “Người yêu ơi, em đừng sợ. Có anh bầu bạn cùng em ở dưới ánh trăng, cho dù có đến chân trời, cho dù có đến góc bể... Chúng ta cùng nắm tay nhau ngao du, mang theo kết tinh hạnh phúc của chúng ta...”
Mộ Khinh Hàn muốn cười phá lên, ca từ của bài hát này thật là thú vị, cô chưa bao giờ nghe thấy, chắc là anh Thần cao hứng hát.
Cô chờ nghe thấy bên ngoài không có tiếng động, mới dám đi vệ sinh, rốt cuộc bây giờ cô mới biết ý nghĩa của câu nói: “Bị sợ ra tiểu” là thế nào.
Cô thật sự bị sợ đến mót tiểu.
Cô rửa mặt, ra khỏi phòng vệ sinh, vừa mới mở của nhà vệ sinh ra, cô đã thấy Diệp Thần vẫn còn đứng canh ở cửa...
Mặt của Mộ Khinh Hàn dần nóng lên! Vừa rồi anh ấy... không đi?
Ôi trời ơi! Vậy chẳng phải là anh ấy nghe thấy hết sao?
Mộ Khinh Hàn xấu hổ đến nỗi chỉ muốn tìm cái khe độn thổ xuống đất. A a a —— tại sao có thể như vậy?!
Cô lén lút nâng tầm mắt lên nhìn anh.
Hình như anh không để ý đến chuyện này, anh quan tâm hỏi cô: “Còn sợ không?”
Cô lắc đầu.
Diệp Thần giơ tay lên xoa xoa đầu cô, anh cao hơn cô rất nhiều, động tác này của anh, làm cô cảm giác có vẻ như anh đang sờ đầu một con mèo nhỏ...
“Anh đi lấy quần áo ngủ cho em, em đi tắm trước đi.”
Anh lấy một chiếc áo sơ mi rộng từ trong tủ quần áo đưa cho cô. Cô hơi do dự, rồi nhận lấy.
“Quần short hoặc là?” Anh lấy một chiếc quần tứ giác màu trắng...
Mộ Khinh Hàn đỏ bừng mặt nói: “Trong balo của em có, em có mang quần áo ngủ theo.”
“Ừ!” Anh đi ra ngoài lấy balo với cô. Balo được đặt ở trong phòng khách tầng một, Diệp Thần bật tất cả đèn lên, Mộ Khinh Hàn vẫn nghi thần nghi quỷ nhìn khắp nơi, sợ đột nhiên có một con quái vật nhảy ra từ chỗ nào đó.
Cô ôm chặt lấy cánh tay của anh, không chịu buông ra.
Cũng may, tất cả mọi người đều đã ngủ, không xuất hiện chuyện quỷ dị gì nữa.
Lấy balo xong, Diệp Thần che chở cô lên phòng, hai người thay phiên nhau tắm, tắm xong, Diệp Thần nằm xuống trên ghế sa lon.
Trong phòng bật đèn ngủ, anh nghe thấy cô nhỏ giọng hỏi: “Làm ngôi sao có mệt không?”
Diệp Thần nói: “Cứ để ý người khác nói gì quá, sẽ rất mệt mỏi. Không nhìn, không nghe, không để ở trong lòng, sẽ không cảm thấy mệt mỏi.”
Cô trầm mặc một lúc, rồi lại hỏi “Anh cảm thấy bây giờ tốt, hay là làm ngôi sao tốt?”
Diệp Thần cười nói: “Bây giờ tốt.”
Anh nghe thấy tiếng cô hít thật sâu, cô lại hỏi anh: “Tại sao?” Trong giọng nói của cô, lộ rõ vẻ vui mừng.
Diệp Thần vừa buồn cười lại vừa tức giận nói: “Tự đoán đi!”
“Xùy ——” Cô trở mình, xoay người về phía cửa sổ bên kia, đưa lưng về phía anh.
Cô hừ hừ hai tiếng, nói: “Em biết! Đó là bởi vì em!”
Giọng nói rất nhỏ, nhưng lại tràn đầy đắc ý.
Cô toét miệng cười, giống như mình đã chiếm được thế thượng phong!
Bỗng nghe thấy có tiếng bước chân phát ra từ sau lưng, cô nghiêng đầu, nhìn thấy Diệp Thần đang đi về phía mình.
Bóng dáng cao ngất của anh đi tới trước mắt cô, đôi mắt đen của anh nhìn chằm chằm vào cô.
Anh dán sát mặt mình tới, làm hô hấp của cô cứng lại, môi của anh gần như dán lên môi của cô, anh thấp giọng hỏi cô: “Em thì sao? Là bây giờ tốt, hay là trước kia tốt?”
Cô cắn môi, nhìn thẳng vào anh, nhỏ giọng nói: “Bây giờ tốt.”
Anh chăm chú nhìn cô, cười ra tiếng. Anh giơ tay lên vuốt ve mái tóc của cô, từ từ rủ mi mắt xuống, nhắm mắt lại nhẹ nhàng hôn lên gò má của cô, anh mở mắt ra chăm chú nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô, nhẹ giọng nói: “Sau này sẽ tốt hơn.”
Còn không chờ cô phản ứng, anh đã trở về bên ghế sa lon nằm xuống.
Cô lặng lẽ nghĩ trong lòng: “Chắc chắn sẽ càng ngày càng tốt.”
Sáng sớm ngày hôm sau, hai người cùng đi học.
Hai người đi vào trường học, liền bị vô số người vây xem.
Diệp Thần làm như chẳng thấy gì cả, thoải mái đi vào phòng học.
Mộ Khinh Hàn đỏ bừng mặt, thu hoạch được ánh mắt ác độc của vô số thiếu nữ.
Suốt cả ngày nay, cô viết bản thảo không ngừng nghỉ, ngay cả nửa phút cũng không muốn dừng tay.
Cô thật sự rất muốn học tập cho giỏi, nhưng cô... thật sự không đủ thời gian.
Mấy ngày nay, cô cố gắng viết thâu đêm suốt sáng được 10 bản thảo.
Viết xong 10 bản thảo, cô nghĩ tới nghĩ lui, hết sửa lại đổi, đến khi cảm giác tỷ lệ bị trả về rất nhỏ, cô mới lấy năm đồng ra ngoài hàng internet, gửi bản thảo cho tạp chí.
Bây giờ cô muốn quăng lưới lớn, chỉ cần có bốn hoặc năm bản thảo được sử dụng, cô sẽ có tiền chi trả cho lần lọc máu sau của cha.
Một tháng dần trôi qua, buổi trưa ngày 30 tháng 9, trước kỳ nghỉ mười một ngày một ngày, Mộ Khinh Hàn nhận được tiền nhuận Pu't!
“ Mộ Khinh Hàn, có hóa đơn chuyển tiền của cậu này... Tổng cộng mười hóa đơn, và một quyển tạp chí được gửi tới.” Người nói chuyện là lớp trưởng Hứa Tuấn Khải, cậu ta là thiếu niên tràn đầy sức sống, bởi vì thích đá banh, nên da hơi đen.
Mộ Khinh Hàn hơi kinh ngạc, không ngờ rằng, mười bản thảo đều được thông qua!
Mười bản thảo!
Đều được thông qua ——
Lớp trưởng Hứa Tuấn Khải không đi ngay, mà ở lại nói chuyện với cô.
Hứa Tuấn Khải đưa hóa đơn chuyển tiền và tạp chí đặt ở trên bàn Mộ Khinh Hàn, tò mò hỏi: “ Mộ Khinh Hàn, dạo gần đây cậu gửi bản thảo cho tạp chí hả? Cậu giỏi thế, sao trước kia mình không phát hiện ra cậu viết văn giỏi nhỉ?”
“Mình viết lung tung mà thôi!” Mộ Khinh Hàn trả lời qua loa lấy lệ, bởi vì, cô đang xem mười hóa đơn chuyển tiền này, có tổng cộng bao nhiêu tiền.
100, 120, 50, 100, 70, 140... Mười tờ, tổng cộng 1160 đồng!
Nhiều vậy! Hiển nhiên, có mấy bản thảo được tính 70 đồng một ngàn chữ, 70 đồng đấy! Cái giá này được coi là cực kỳ cao ở trên báo đấy!
Biên tập đại nhân, bạn đúng là thiên sứ! Không chỉ có tiền nhuận Pu't cao, còn chuyển tiền trước thời hạn, nếu không cứ như bình thường, nhanh nhất cũng phải một tuần lễ, mà chậm nhất cũng phải nửa tháng, thậm chí có người đến mấy tháng mới nhận được tiền nhuận Pu't.
Trong lòng Mộ Khinh Hàn dâng trào, cô gần như muốn hét lớn lên! 1160 đồng!
1160 đồng! Có tiền lọc máu cho cha rồi!
Cô kích động, cô phấn khích! Cô cầm mấy hóa đơn chuyển này, như cầm viên tiên đan cứu giúp sinh mạng của mình!
Đó là sinh mạng của cha cô, không ai biết, nếu không có số tiền này, cha cô sẽ ૮ɦếƭ.
Mà, có số tiền này, cha cô sẽ có cơ hội được sống.
Cô phải cố gắng kiếm tiền! Thay thận cho cha cô!
Mặc dù cô nghèo, nhưng chí không thể ngắn được!
Hứa Tuấn Khải thấy biểu tình của cô cực kỳ kích động, liền giơ tay lên quơ quơ ở trước mắt cô.
Cậu ta nói: “ Mộ Khinh Hàn, cậu có thể cho mình xem mấy bản thảo cậu viết được không?”
Mộ Khinh Hàn đang đếm tiền, cô tùy ý gật đầu, Hứa Tuấn Khải cầm quyển tạp chí lên, hăng say đọc.
“Viết thật hay...” Hứa Tuấn Khải lộ ra vẻ xúc động!
“Viết quá hay! Không ngờ rằng, có cô gái tài năng thế này ở bên cạnh mình, mà mình lại không phát hiện ra.”
Mộ Khinh Hàn bị hai chữ “cô gái” và “Tài năng”làm cho đỏ mặt...
“ Mộ Khinh Hàn, cậu thật là giỏi! Mình bội phục cậu đấy!” Hứa Tuấn Khải tán thưởng nhìn Mộ Khinh Hàn.
Cậu ta kích động nói: “Cậu giỏi thế này, mười một cậu tới trường học, làm báo trường giúp mình nhe. Tờ báo của trường mình cần một tay viết có thực lực, mình thấy cậu có thể đảm nhận được đấy.”
Báo trường? Đùa gì thế?!
Mộ Khinh Hàn thầm phỉ nhổ trong lòng, cô không thể lãng phí mấy ngày nghỉ này được, cô phải đi thử vai cho quảng cáo kia, hơn nữa bây giờ cô muốn bắt đầu viêt truyện ngôn tình ở trên mạng, không thể cứ viết truyện ngắn thế này được, như vậy quá mệt óc luôn là viết ngắn thiên, như vậy quá mệt mỏi đầu óc.
Tiêu hao tế bào não khi viết mười truyện ngắn hoàn toàn khác với viết một truyện dài.
Muốn viết mười truyện ngắn, mình phải nghĩ được mười câu chuyện. Câu chuyện nào cũng phải xuất sắc, thậm chí mỗi một chi tiết đều không thể viết qua loa được, nói là cân nhắc từng câu từng chữ cũng không quá đáng.
Mà truyện dài thì khác, muốn viết một bộ truyện dài, cần vạch ra các ý tưởng hay, chỉnh sửa, phát triển các ý đó ra, thêm thắt các tình tiết xung quanh ý văn đó, tiết kiệm sức lực hơn so với viết truyện ngắn rất nhiều, hơn nữa nguồn thu cũng ổn định hơn.
Huống chi, côn còn phải đi học, cũng không thể thi đạt thành tích từ dưới đếm lên được?
“ Mộ Khinh Hàn, cậu có tới không? Mình thật lòng mời cậu đấy.”
“Không được, cám ơn hảo ý của cậu, mấy ngày nghỉ tới này mình bận lắm.”
“Bận lắm? Cậu có chuyện gì phải làm?” Ngô Tiểu Lỵ ngồi phía trước vẫn luôn dỏng tai nghe bọn họ nói chuyện, cô ta đột nhiên chen miệng vào nói: “Lớp trưởng mời cậu, là để mắt đến cậu, cậu cho mình là Hoàng thượng hả, còn nhật lý vạn cơ(*)... Hoàng thượng cũng không...”
(*)Nhật lý vạn cơ: (日理万机): chỉ việc Đế vương ngày xưa sử lý muôn vàn chính sự, chăm chỉ đến cực điểm. Hay hàm ý người làm chủ một quốc gia có bao nhiêu công việc quan trọng cần phải giải quyết.
Mộ Khinh Hàn híp mắt hạnh, lạnh lùng trợn mắt nhìn cô ta.
Ngô Tiểu Lỵ đang nói dở, còn dư lại chữ “Bận bịu” mắc kẹt ở trong cổ họng, làm thế nào cũng không phát ra được.
Diệp Thần bỗng nói: “Người ta có bận rộn hay không, thì liên quan gì đến cậu? Cậu không phải là mẹ người ta, quản nhiều việc vớ vẩn như vậy làm gì, ăn no dửng mỡ hả?” Giọng điệu của anh không tốt lắm!
Ngô Tiểu Lỵ vẫn luôn thầm mến “Diệp Thần”, từ lúc bắt đầu nhập học đến giờ, nhưng anh chưa bao giờ chủ động bắt chuyện với cô ta.
Lần đầu tiên chủ động đáp lời, lại là mắng cô ta, nói cô ta ăn no dửng mỡ!
Vành mắt của Ngô Tiểu Lỵ lập tức đỏ ứng lên, ngay cả mặt cũng đỏ lên giống như cái ௱ô** con khỉ. Cô ta nằm bò ở trên bàn, thấp giọng khóc thút thít.
Lớp trưởng Hứa Tuấn Khải vội vàng giảng hòa: “ Mộ Khinh Hàn, nếu bây giờ cậu không có thời gian, cũng không sao, sau này nếu có cơ hội, mình lại tìm cậu nhờ hỗ trợ.”
Mộ Khinh Hàn tùy ý gật đầu.
Hứa Tuấn Khải đứng ở đó, như không nỡ, nhưng lại không biết phải nói gì.
...
May mắn đến buổi trưa không có chuyện gì, còn nửa tiếng nữa là kết thúc giờ học, bạn học ngồi ở bên cạnh Ngô Tiểu Lỵ quay ra nói câu được câu không với Mộ Khinh Hàn.
Mộ Khinh Hàn đang thầm nghĩ cốt truyện trong đầu, nên không nhiệt tình nói chuyện lắm.
Cô đọc qua mẩu truyện ngắn trên tạp chí, hài lòng gật đầu. Vừa muốn cất tạp chí vào bàn, bỗng có một bàn tay vươn ra từ sau lưng cô, ςướק quyển tạp chí đi.
“Ai ôi! Mộ Khinh Hàn, truyện của cậu được đăng lên báo hả?”
“Viết cái gì vậy? Chi mình đọc xem nào.” Một người mập mạp ςướק được lấy quyển tạp chí, đọc lớn giọng: “Trà nhân nhất lâu triển tiên tư, bán trản hương minh phú tân từ...”
“Cho mình xem với!” Mấy bạn học xung quanh vây quanh tới, giành quyển tạp chí.
“Câu này khó hiểu vậy, đây là thơ hả? Có vẻ rất giỏi —— “
“Đây là... thơ tháp ngọc(*)...” Người nói chuyện là... Lục Vũ Hiên!
(*)Thơ tháp ngọc: là một thể loại thơ có phong cách thơ mộng và độc đáo riêng trong các dòng thơ ca. như tên gọi của nó, kết cấu thơ được định hình giống như một ngôi chùa, bắt đầu bằng một chữ hoặc hai chữ tạo thành chóp rồi bắt đầu mở rộng ra ở các dòng phía dưới, sau đó số chữ ở mỗi câu sẽ ứng với hệ số nhân 2. Câu thứ 2 là 2 x 2 = 4 chữ; câu thứ 3 là 3 x 2 = 6 chữ… tổng cộng một bài thơ sẽ có 55 chữ được sắp xếp tạo thành một tam giác cân. Trong mỗi câu (từ câu thứ 2) đều có đối trượng giữa 2 vế.
Lục Vũ Hiên, là siêu cấp học phách của trường bọn họ.
Trước khi Diệp Thần chuyển tới đây, cậu ta là đối tượng thầm mến của đông đảo nữ sinh...
Sau khi Diệp Thần đến... ặc...
Lục Vũ Hiên nhận lấy tờ tạp chí, thấy phần Pu't danh đề tên Mộ Khinh Hàn, cậu ta quan sát Mộ Khinh Hàn không chớp mắt.
“Cậu là người viết mẩu truyện ngắn này?” Một nữ sinh thi từ dưới đếm lên. Ngay cả nhìn thẳng cậu ta cũng không thèm nhìn, không ngờ rằng, lại là một cô gái tài hoa hơn người?
Mộ Khinh Hàn thản nhiên ngồi thẳng, không thèm để ý đến ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, quan sát của cậu ta.
Thành thật mà nói, trong lòng Mộ Khinh Hàn cảm thấy buồn cười... Những người này rảnh rỗi quá hả, khi không lại vây quanh cô, quan sát cô như quan sát động vật quý hiếm!
Sắc mặt của Diệp Thần không tốt lắm, anh nhìn về phía Lục Vũ Hiên, nhìn thằng nhóc này trắng trẻo, có khí chất thư sinh. Mặc áo sơ mi trắng, đeo mắt kính gọng vàng.
Mặc dù đeo kính, nhưng cậu ta không che giấu được ánh sáng đang lóe lên trong mắt, khóe môi hơi cong lên, hơi có vẻ cao ngạo.
Tỷ lệ khuôn mặt của cậu ta tương đối ưa nhìn, mặc kệ là lông mày hay là lỗ mũi, đôi mắt, đôi môi, tách bất cứ bộ phận nào ra cũng cực kỳ tinh tế, tổ hợp này chung một chỗ cũng rất đẹp mắt.
Hơn nữa cậu ta có tài năng và khí chất thơ ca, nên có thể bắt sống được tâm hồn của các thiếu nữ chỉ trong giây lát.
Thấy Lục Vũ Hiên đi tới, không ít nữ sinh đều vây quanh lại.
Lục Vũ Hiên cầm lấy quyển tạp chí từ trong tay mập mạp, lịch sự đẩy gọn kính lên, môi mỏng hơi mím, thì thầm:
Trà
Hương diệp, nộn nha
Mộ thi khách, ái tăng gia
Niễn điêu bạch ngọc, la chức hồng sa
Điệu tiên hoàng nhị sắc, oản chuyển khúc trần hoa
Dạ hậu yêu bồi minh nguyệt, thần tiền mệnh đối triêu hà
Tẩy tận cổ kim nhân bất quyện, tương chí túy hậu khởi kham khoa.
(Bài thơ từ một chữ đến bảy chữ -Trà của Nguyên Chẩn
Dịch nghĩa:
Trà
Lá thơm, mầm non
Mến khách thơ, yêu nhà sư
Cối chạm ngọc trắng, sàng dệt chỉ hồng
Nồi nấu màu nhị vàng, chén chuyển men bọt hoa
Sau đêm mời bạn là trăng sáng, trước buổi ban mai gọi ráng mây sớm
Tẩy hết mệt mỏi của bất kể người xưa hay người nay,
Đến lúc say R*ợ*u sau khi uống trà thì tránh được nói khoác.)
Đây là “thơ tháp ngọc”, bắt đầu câu bằng một chữ, sau đó số chữ gia tăng theo thứ tự câu.
Lục Vũ Hiên là con nhà thư hương. Bình thường cậu ta rất ít khi nói chuyện, cũng không hay kết bạn, lại càng không thích tham gia náo nhiệt. Luôn mang đến cho người ta cảm giác... Cao không thể leo tới.
Lúc cậu ta nhìn người khác, tầm mắt luôn lơ lửng giữa không trung, luôn có loại khí chất thanh cao của văn nhân...
Theo như lời cậu ta nói, chính là: “Tôi không có cùng tiếng nói với mấy người, không có gì để nói cả.”
Đọc thơ xong, cậu ta lại nhìn xuống.
Phía dưới bài thơ, là câu chuyện nhỏ về việc đến vườn trà hái trà, thưởng trà. Phong cách viết rất tươi trẻ, từng câu từng chữ đánh động lòng người!
Tầm mắt của cậu ta rơi vào hai câu thơ nhỏ phía dưới bài thơ kia.
“Hai câu thơ này viết rất hay, nội dung câu chuyện cũng rất hay! Mộ Khinh Hàn, đây là của cậu viết?” Mắt của Lục Vũ Hiên lóe sáng.
Cậu ta nhìn về phía Mộ Khinh Hàn lần nữa, ánh mắt đã hoàn toàn khác trước kia.
Mộ Khinh Hàn gật đầu đáp: “Hai câu thơ phía cuối kia là do mình viết. Còn bài thơ bảo tháp kia—— là do nàh thơ Nguyên Chẩn- đời Đường làm.” Cô viết hai chữ Nguyên Chẩn lên trên giấy.
Mộ Khinh Hàn viết tản văn có một đặc điểm, cô thích trích dẫn thơ ca ở phần mở đầu, sau đó sẽ mang quan điểm của mình vào.
Lục Vũ Hiên nở nụ cười rạng rỡ, khen: “ Trà nhân nhất lâu triển tiên tư, bán trản hương minh phú tân từ. Hai câu thơ cậu viết, rất có ý cảnh, làm nổi bật và bổ xung cho tính nghệ thuật trong tản văn của cậu.”
Lúc này, một nữ sinh có vẻ ngoài cao ngạo đứng bên cạnh Lục Vũ Hiên, giọng hơi chua nói: “Oh, đã được đăng lên báo rồi à? Mộ Khinh Hàn, cái này là do cậu viết hả? Nhìn không giống lắm!” Ý chính là, không chừng là cô đi copy ở đâu đó.
Mạc Khinh Hàn từ từ ngước mắt, nhìn chằm chằm vào cô nữ sinh đang nói chuyện.
Cô nữ sinh đang nói chuyện này tên là Lữ Tâm Tâm, là người không phải dạng vừa!
Ỷ vào mình dáng dấp đẹp mắt, nhà có tiền, ngày ngày chuyện chuyện phải theo ý mình.
Lúc nhà Mạc Khinh Hàn chưa xảy ra biến cố, Lữ Tâm Tâm này hàng ngày cùng cô đi dạo phố, cùng nhau đi ăn uống.
Sau khi nhà Mạc Khinh Hàn xảy ra chuyện, Lữ Tâm Tâm lập tức vạch ra giới hạn với cô, thật giống như nói chuyện với Mạc Khinh Hàn thì nhà cô ta cũng sẽ bị phá sản vậy.
Mạc Khinh Hàn rất thất vọng về cô, lộ ra vẻ buồn phiền!
Lúc này, lại nghe Lữ Tâm Tâm nói: “Thơ rất tốt, câu chuyện... Quả thật cũng không tệ... Chỉ có điều có chút ngây thơ, nếu như Pu't lực thành thục một chút nữa, thì tốt hơn.”
Ngây thơ? Thật nực cười!
Mạc Khinh Hàn cười một chút, không khách khí nói: “Ngây thơ sao? Tôi không cảm thấy a! Lữ Tâm Tâm, là mắt cô quá kém đấy chứ? Tôi chắc mười thiên tán văn, đứng đầu là báo thành phố. Theo như cô nói, biên tập người ta, ánh mắt cũng ngây thơ sao?”
“Đúng vậy, Lữ Tâm Tâm chính là không ăn được bồ đào liền nói bồ đào chua! Tôi thấy thiên tán văn viết rất tốt!” Một người tên là Lưu Suất Đích giúp Mạc Khinh Hàn nói chuyện.
Lữ Tâm Tâm bị nghẹn không nói ra lời.
Mạc Khinh Hàn nhìn Lưu Suất Đích cười một tiếng, vừa liếc Lữ Tâm Tâm một cái: “Lữ Tâm Tâm, cô kém cõi như vậy, tôi cùng cô nói hơn một câu, đều cảm thấy thấp kém! Nhưng là, không dám nói, lại sợ cô không nhận rõ bản thân. Làm người phải phúc hậu một chút, thấy người ta điều kiện tốt, liền cùng người ta kết thân. Thấy người ta không có tiền, lập tức trở mặt không quen. Người ta mạnh hơn cô một chút, cô lại không muốn phục! Mặc dù bản thảo của tôi được thuê, nhưng là, tôi cũng chưa nói tôi có nhiều bản lãnh, nhưng đúng là so với cô mạnh hơn một chút xíu. Còn nữa, cô nói do tôi viết ngây thơ, tôi thật muốn cùng cô làm rõ. Mười thiên tán văn, đặt Pu't đều rất chú trọng, ngụ ý sâu xa, làm người ta suy nghĩ sâu xa. Tôi và biên tập đều nhất trí, cũng không cảm thấy ngây thơ! Theo như cô nói, cô viết nhất định thành thục hơn tôi, nhất định so với tôi viết sâu xa hơn! Cô thành thục như vậy, sâu xa như vậy, cô có nên thi vào báo thành phố thử một chút?”
Thật biết điều! Cho là cô không ngày không đêm dốc hết sức lực viết bản thảo, sửa bản thảo, chỉ để làm chơi thôi sao?
Lữ Tâm Tâm siết chặc quả đấm, gương mặt xấu hổ đến đỏ bừng bừng.
Đột nhiên, người cùng bàn Lữ Tâm Tâm nói: “Viết thơ ai không biết nha! Lữ Tâm Tâm, cậu không phải mới vừa viết một bài thơ sao? Mau tới, cho mọi người đọc một chút.”
Lữ Tâm Tâm lập tức ngang liễu ngang càm, cô vừa rồi viết bài thơ kia, là cố ý cho bạn ngồi cùng bàn nhìn.
Cô sẽ không tự mình cầm ra khoe khoang, nhưng là để cho người khác giúp cô khoe khoang.
Lúc này, cô bạn ngồi cùng bàn cầm quyển sổ của Lữ Tâm Tâm, lớn tiếng đọc:
“Kính hoa thủy nguyệt ánh Giang Nam, hoa sen sóng biếc nước biếc đang lúc. Ra nước phù dung vì ai sinh, liên khai cũng đế vì ai khai.”
...
“Phụt ——” Lục Vũ Hiên lập tức phun.
Anh thiêu mi nói thẳng; “Nói thật, rất hợp với khung cảnh, ý nghĩa cũng không tệ, chính là vần điệu chưa được ngay ngắn.”
Anh cầm lấy quyển sổ, nhìn một cái, cân nhắc, nói: “Câu cuối cùng đổi thành, liên khai cũng đế vì ai nghiên. Như vậy vần điệu sẽ xuông hơn.”
Cô bạn đọc thơ gật đầu một cái, đọc lại một lần:
“Kính hoa thủy nguyệt ánh Giang Nam, hoa sen sóng biếc nước biếc đang lúc.
Ra nước phù dung vì ai sinh, liên khai cũng đế vì ai nghiên.”
“Ừ... Quả nhiên...” Mọi người rối rít gật đầu: “Thay đổi như vậy, quả thật nghe xuông tai hơn.”
Lữ Tâm Tâm cả người nóng ran, tức giận, giống như muốn nổ tung.
Lục Vũ Hiên hoàn toàn không để ý tới.
Anh tiếp tục phê bình: “Câu thứ nhất rất tốt, nhưng là câu thứ hai bị lặp chữ... Mọi người nhìn xem, câu thứ nhất có kính hoa, câu thứ hai lại có hoa sen, cái này là trùng từ. Hơn nữa sóng biếc, nước biếc cũng lập lại.”
Giọng cậu ta rất cứng rắn.
Bị chỉ ra khuyết điểm ngay trước mặt nhiều bạn học như vậy... Mặt của Lữ Tâm Tâm có chút không nén được giận, vốn là lấy ra khoe khoang, lại không nghĩ rằng, ngược lại bị phê bình.
Lạc Vũ Hiên không có chút phát hiện. Ánh mắt anh nâng cao một lần nữa.
Bộ dáng coi trời bằng vung, giơ tay lên chỉ một cái.
“Câu này: Kính hoa thủy nguyệt ánh Giang Nam, hoa sen sóng biếc nước biếc đang lúc. Đổi thành... Kính hoa thủy nguyệt ánh Giang Nam, hà ảnh theo gió lượn quanh nước đang lúc.”
Có mấy nữ sinh thần tượng Lục Vũ Hiên la hét hoảng lên: “Quả nhiên hay hơn nhiều a! Hoa sen đổi thành cây sen, ý cảnh lập tức lại bất đồng.”
“Đúng nha, hà ảnh theo gió lượn quanh nước đang lúc, dung chữ "Lượn quanh" cũng rất hay a!”
“Mọi người nhìn nguyên lai câu kia, hoa sen sóng biếc nước biếc đang lúc... Vừa cứng nhắc, vừa không có hàm súc. Sóng biếc, nước biếc lại bị lập lại.”
Lục Vũ Hiên cầm Pu't của Mạc Khinh Hàn, ở phía dưới mỗi chữ viết lên (trung bình trung trắc trắc bình thường, trung trắc bình thường trắc trắc bình.)
“Một năm ba bất luận, hai bốn sáu rõ ràng. Như vậy, mỗi mỗi chữ đều đúng.”
Mạc Khinh Hàn,giương mắt nhìn anh, trong đầu nghĩ, tiểu tử này không hỗ là học giỏi, thật đúng là có hai cái bà chải.
Lúc này, Diệp Thần đột nhiên nói: “Tập trung hết ở đây làm gì? Đi ra đi ra, che hết ánh sáng của tiểu lão gia!”
“Cậu gấp cái gì? Tôi còn chưa sửa xong.” Lục Vũ Hiên không để ý tới Diệp Thần, trực tiếp trải quyển sổ lên bàn của Mạc Khinh Hàn.
Lữ Tâm Tâm giận dử! Giật lấy quyển sổ: “Ba” một chưởng ném lên bàn Diệp Thần.
Lữ Tâm Tâm sắc mặt từ đỏ chuyển thành xanh mét, gân xanh trên trán đều nổi lên!
Cô giận dữ đưa tay chỉ Lục Vũ Hiên, nghiến răng nghiến lợi quát to: “Lục, Vũ, Hiên —— ai cần cậu giúp tôi sửa?”
Lữ Tâm Tâm giận dử, trán đầy gân làm cho tướng mạo thanh tú cô tỏ ra dị thường dử tợn.
Ở trước mặt bạn học mất thể diện thì thôi, đáng hận hơn chính là, để cho cô mất mặt trước người mà cô lặng lẽ thích hai năm, Lục Vũ, Hiên!
Cô đẩy Lục Vũ Hiên ra, đột nhiên lại quay đầu về phía Mạc Khinh Hàn trừng mắt: “Còn cô! Không phải sẽ viết tán văn sao? Khoe khoang cái gì chứ?”
Nói xong, nước mắt ròng rả rơi xuống, khóc thút thít trở về chỗ ngồi của mình.
Mạc Khinh Hàn này bị oan sao... Thầm nghĩ: “Liêm quan gì đến tôi? Người khoe khoan là tôi sao? Là chính cô không khoe khoang hiểu chưa? Thật là nằm yên cũng trúng đạn.”
Trong lớp yên tĩnh lạ thường, Diệp Thần đột nhiên nói: “Đến giờ học, tất cả mau mau trở về chỗ ngồi, chen hết không khí mới mẻ của tôi, tôi để yên sao?”
Những nữ sinh kia vốn là rất thích Diệp Thần, vội vàng trở về chỗ ngồi. Giống như sợ chậm một chút sẽ bị Diệp Thần ghét bỏ.
Diệp Thần liếc về phía Lữ Tâm Tâm, giọng không nhẹ nhàng nói: “Cô bạn kia, lấy quyển sổ của cô ra khỏi bàn tôi.”
Lữ Tâm Tâm khóc rất thảm, cô quay đầu trợn mắt nhìn Diệp Thần, trợn mắt nhìn Mạc Khinh Hàn. Cô cắn răng, ngồi không nhúc nhích.
Diệp Thần đưa tay nhặt lên quyển sổ ném về phía trước. “Tôi nuông chìu tật xấu của cô a!”
“Rào ——” quyển sổ của Lữ Tâm Tâm bị ném văng rải rác khắp nơi trên mặt đất.
Ngay lập tức, Lữ Tâm Tâm khóc lóc, nước mắt như tràn vỡ đê, bị Diệp Thần ném quyển sổ ngay trước mặt mọi người, so với việc bị Lục Vũ Hiên sửa thơ, càng làm cho cô cảm thấy cảm thấy nhục nhã hơn!
Diệp Thần lần này qua loa, *** lại làm người khác kinh ngạc! Trong phòng học đột nhiên yên lặng, tất cả học sinh đều nhìn Diệp Thần, Mạc Khinh Hàn và Lữ Tâm Tâm.
Chẳng ai nghĩ tới, sự việc lại căng thẳng đến mức như vậy. Lữ Tâm Tâm mất hết mặt mũi, lập tức ôm mặt “Đăng đặng đặng” chạy ra khỏi phòng học.
Diệp Thần liếc một cái, đúng là tật xấu! Tiểu gia cũng không có tính khí dễ dãi như vậy!
Nói thật ra, từ trước tới giờ Diệp Thần không biết cách để ý đến cảm nhận của người khác như thế nào.Từ nhỏ đến lớn, cậu đều là tài năng xuất chúng, cho tới bây giờ đều là tán dương so với phê bình nhiều.
Đột nhiên nghe cô nữ sinh này lên tiếng làm nhục Mạc Khinh Hàn, cậu lập tức liền không nhịn được!
Lục Vũ Hiên bất đắc dĩ nhún vai một cái: “Mạc Khinh Hàn, xin lỗi, liên lụy cậu...”
Nói xong, cũng không để ý tới thái độ của Mạc Khinh Hàn, xoay người rời đi.
Lớp trưởng Hứa Tuấn Khải cũng đứng lên: “Mạc Khinh Hàn, có cơ hội, tôi sẽ tìm cậu cùng nhau làm báo tường.” Nói xong, đứng lên, trở về chỗ ngồi bàn thứ ba của mình.
Mạc Khinh Hàn trong đầu nghĩ, Lữ Tâm Tâm này cứ như vậy chạy ra ngoài, cũng không có ai đuổi theo cô?
Nhân duyên thật là thúi đến nhà!
Mới vừa rồi, còn có rất nhiều bạn bè vui vẻ, lúc này lại chẳng có ai để ý đến cô...
Bắt đầu giờ học, Lữ Tâm Tâm một mình ão não trở lại. Quyển sổ của cô vẫn nằm rải rác trên đất, có mấy tờ bị rơi ra, cô khom người nhặt lên, làm cái gì cũng như không có chuyện gì xảy ra.
Lúc này, đột nhiên một bạn học nữ chạy vào phòng học, trong tay cô phe phẩy một trương hải báo: “Lâm Nghệ Phong, Mạc Khinh Hàn, mọi người mau nhìn xem, người trên tấm áp phích này là hai người đúng không?”
Diệp Thần nhất thời phản ứng không kịp “Lâm Nghệ Phong” chính là anh... Sắc mặt của Diệp Thần trở nên tối một chút, trong đầu nghĩ: Tiểu Hàn Hàn còn len lén cùng người khác trên mặt báo?
Cho đến lúc nữ sinh kia đem tấm áp phích giơ đến bọn họ trước mặt, Diệp Thần mới phát hiện, người trên tấm áp phích, không phải là anh và Mạc Khinh Hàn sao?
Diệp Thần bừng tỉnh, lúc này mới nhớ tới tên giả của anh. Anh lặp tức cảm giác được, chỉ số thông minh của anh đã bị Mạc Khinh Hàn lây bệnh...
Lần này, phòng học lại bùng nổ lần nữa. Cơ hồ tất cả mọi người đều vây lại nhìn.
Trừ “Hai lỗ tai không nghe thấy chuyện ngoài cửa sổ” siêu cấp học phách, còn có đối với Mạc Khinh Hàn khịt mũi khinh bỉ, Lữ Tâm Tâm.
Một người nữ sinh thét to: “Oa! Lâm Nghệ Phong, lúc cậu ấy chụp hình, tại sao giống Diệp Thần như vậy?”
“Đúng vậy! Nhất là ánh mắt kia... Rất giống như ông xã Thần Thần của tôi!”
Diệp Thần liếc nữ sinh này một cái? Khinh Hàn còn chưa kêu mình là ông xã! Diệp Thần trong đầu nghĩ: Đợi đến lúc Tiểu Hàn 18 tuổi, cậu nhất định để cho cô trở thành bạn gái của mình.
Mạc Khinh Hàn nói: “Đây là mấy ngày trước tôi tới chụp ảnh quảng cáo, ngày đó công ty này tổ chức thi tuyển người mẫu, nhà tôi lúc đó thiếu tiền, nên đi thử một chút. Không nghĩ tới, lại được chọn.”
“Oa... Tốt vậy a! Công ty đó ở đâu thế? Tôi cũng muốn đi thử một chút.”
Mạc Khinh Hàn nói: “Chính là tòa nhà đồ sộ ở phố thương mại Lợi Hào, công ty Tinh Vũ.”
“Nga...” Có mấy nữ sinh dáp dấp không tệ liền ghi lại tên công ty.
Lữ Tâm Tâm trong lòng hừ một tiếng! Nói cho nhiều người như vậy, không sợ người ta ςướק mất công việc của mình hay sao!
Mạc Khinh Hàn không cảm thấy có vấn đề này, dù sao ai có thực lực mới quan trọng, lần này cũng không thể coi như cô nắm chắt cơ hội một trăm phần trăm.
Nếu như bạn học của cô thích hợp hơn, vậy vừa có thể phát phúc lợi cho mọi người.
Mặc dù mới vừa kiếm được 1160 đồng tiền tiền nhuận Pu't, nhưng... Cũng không xoay xở được mấy ngày. Ba cô đang bị bệnh, phải cần nhiều tiền hơn nữa...
1160 đồng này, nếu dùng tiết kiệm, nhiều nhất cũng chỉ có thể chi tiêu trong một tuần.
...
Ai ya —— cố gắng lên a! Mạc Khinh Hàn!
Ngày 01 tháng 10, mới sáng sớm, Mạc Khinh Hàn từ nhà đi ra, đến công ty Tinh Vũ thi tuyển.
Nhưng là, đi hai bước, cô cảm giác có người đi theo cô.
Cô làm bộ lơ đãng quay đầu, quét một vòng bốn phía, không nhìn thấy người nào khả nghi. Cô để ý, có chút lo lắng, có phải là... Hành tung của anh Thần bị mấy tay săn ảnh phát hiện?
Nếu tung tích của anh Thần bị đưa ra ánh sáng, có phải anh phải rời đi hay không?
Mạc Khinh Hàn lập tức lo sợ... Đột nhiên anh Thần tới nơi nhỏ bé này đi học, nếu như bị người ta cố ý chụp ảnh, sẽ viết về anh những tin không tốt?
Trước kia, không phải có rất nhiều truyền thông viết anh Thần không biết đọc sách hay sao? Nếu như bị phát hiện anh đột nhiên trở lại học trung học cấp hai, chẳng khác nào nói tin anh không tốt nghiệp trung học cấp hai là sự thật!
Như vậy, đối với sự nghiệp phát triển của anh Thần sẽ rất bất lợi...
Không được ——
Tuyệt đối không thể để cho những tay săn ảnh này biết chỗ anh Thần!
Cô phải bảo vệ anh, cho dù anh có rời đi vì chuyện này hay không, cô đều phải nghĩ ra tất cả biện pháp bảo vệ anh!
Mạc Khinh Hàn đi chậm chậm, cô phát hiện người đang theo dõi mình từ cửa sổ thủy tinh của một cửa hàng trước mặt, là một người phụ nữ đội mũ lưỡi trai, hành tung lén lén lúc lúc, nhìn một cái là biết không phải người đi đường bình thường.
Đây chắc chắn là tay săn ảnh!
Trước mặt chính là “Tinh vũ”, Mạc Khinh Hàn còn chưa đi vào đại sảnh, đột nhiên nhìn thấy Diệp Thần mặc một bộ trắng đen kết hợp cùng quần áo thường, đang cùng ông chủ quảng cáo nói chuyện.
Ông chủ kia gật đầu không ngừng. Diệp Thần hình như giao phó cho ông ta chuyện gì.
Bên cạnh, Đô Đô cũng ở đây, Đô Đô mặc quần cụt màu trắng, tóc đen dài thẳng, tràn đầy sức sống tuổi trẻ.
Tại sao Diệp Thần và Đô Đô đều ở đây?
Mạc Khinh Hàn quyết định thật nhanh, nhưng không có đi vào, cô lập tức xoay người, đi trở về.
Người phụ nữ đi theo cô, lập tức vào một quán cơm.
Mạc Khinh Hàn đi vào một gian tiểu siêu thành phố bên cạnh, nắm lên điện thoại công cộng, mặt quan sát ra cửa, thấy người phụ nữ lén lén lút lút đó, nhìn ra noài.
Mạc Khinh Hàn sợ hãi lòng nhảy như sấm, cô cầm thật chặt ống nghe.
Lúc này Diệp Thần nhận điện thoại, Mạc Khinh Hàn lập tức nói: “ Bạn học Lâm Nghệ Phong, có người đang theo dõi tôi: “Cô che miệng, thanh âm cực thấp nói: “Người đó bây giờ đang ở gần Tinh Vũ, cậu mau mau đưa Đô Đô đi.”
Cô nghe được Diệp Thần ở đầu bên kia điện thoại cười một tiếng, nói: “Tôi thấy người đó rồi, không phải là bạn học của chúng ta sao, cái gì Lữ? Không cần sợ, cậu đến đây đi.”
Lữ Tâm Tâm? Mạc Khinh Hàn để điện thoại xuống, trả tiền. Lúc cô đi ra, chỉ thấy người phụ nữ đội mũ lưỡi trai đó, đã đi tới cửa “Tinh vũ “, lúc này, cô bỏ mũ lưỡi trai xuống, đi vào Tinh Vũ...
Thật là Lữ Tâm Tâm!
Ngày hôm qua Lữ Tâm Tâm nghe Mạc Khinh Hàn nói, có công ty tuyển người mẫu, cô trong lòng không phục, trong đầu nghĩ: Mạc Khinh Hàn có thể đậu, Lữ Tâm Tâm ta cũng có thể đậu!
Nhưng là, ngày hôm qua trong phòng học quá ồn, cô không có nghe rõ là nơi nào.
Cô về nhà trăn trở cả đêm, nữ sinh trong lớp cô rất nhiều, có thể bọn họ cũng sẽ đi thi tuyển! Ngộ nhỡ ai bị chọn trúng chứ? Vậy cô thật muốn tức ૮ɦếƭ!
Cô cũng muốn đi thi tuyển, nhưng là lại không biết địa chỉ. Cô lại không thể tự mình đi hỏi bạn học, cho nên, sáng sớm cô liền trốn gần nhà Mạc Khinh Hàn...
Không nghĩ tới Mạc Khinh Hàn phát hiện cô đi theo! Hừ —— phát hiện thì phát hiện, bây giờ cô đã thấy đại tấm bảng “Tinh vũ“. Cho nên, cô phải nhanh chóng đi vào trước Mạc Khinh Hàn.
Cô vẫn là rất tự tin với gương mặt ngũ quan của mình, cô tin chắc với nhan sắc dung nhan của cô, nhất định có thể thông qua tuyển chọn!
Hôm nay, cô còn cố ý trang điểm, còn cố ý làm tóc công chúa, còn cố ý mặc một chiếc váy màu hồng phấn. Thấy thế nào, làm sao non!
Người so với người, ૮ɦếƭ vì tức giận! Cô không tin Mạc Khinh Hàn không ૮ɦếƭ!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc