Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 38

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Vừa muốn xoay người đi lại đột nhiên bị Diệp Đình bắt được, anh giữ lấy tay cô, ấn cô ngồi lên đùi mình, nháy mắt gương mặt cô đỏ lên, Diệp Đình gỡ mặt nạ của cô xuống, bàn tay giữ lấy đầu cô điên cuồng hôn cô, bá đạo ςướק lấy dưỡng khí trong miệng cô.
Trái tim Lăng Vi đập loạn nhịp, nụ hôn của anh nóng bỏng say mê khác thường, đôi tay lại vuốt ve trên người cô.
Cô mẫn cảm làm cho Diệp Đình hoàn toàn mất lý trí. Cô nhân lúc anh không chú ý liền nhảy dựng lên, lộc cộc chạy ra cửa biệt thự.
Nháy mắt khi cánh cửa đóng lại, tựa hồ cô còn nghe thấy hơi thở gấp gáp của Diệp Đình.
Đi tới cửa trường học, Lăng Vi vỗ иgự¢ phù…, suýt chút nữa chơi với lửa có ngày ૮ɦếƭ cháy. Cô xuống xe liền bị vô số người vây xem.
Cửa đại sảnh, Lăng Vi vừa dừng lại, đột nhiên chùm ánh sáng chiếu lên người cô.
Đeo mặt nạ vàng chạm rỗng, cả người khoác lên trang phục Napoleon mạnh mẽ lãnh khốc, Lăng Vi bước lên sâu khấu, nháy mắt bị vô số ngọn đèn bao phủ.“Ai vậy? Sao tôi nhận không ra vậy?”
Một nữ sinh đeo mặt nạ màu lam đột nhiên kích động bắt lấy cánh tay bạn mình: “Cậu mau nhìn, nam sinh kia thật đẹp trai mà….”
Bạn thân của cô gái nhìn Lăng Vi, kinh ngạc nói: “Hình như tôi cũng không nhận ra… anh ấy là sinh viên trường chúng ta hả? Nhìn hình thức rất tuấn tú đó nha…”
Biểu tình Lăng Vi cực kì lạnh nhạt, ánh mắt không hề gợn sóng giống như không nghe thấy nghị luận xung quanh.
Cô từng bước đi vào sàn nhảy.
“Hi… bạn học, có thể mời bạn nhảy một bài không?”
Lăng Vi vừa lên sàn, hoàn toàn biến thành tiêu điểm đám nữ sinh toàn trường.”
Một nữ sinh đeo mặt nạ bươm bướm cầm hoa hồng đi tới trước mặt Lăng Vi, Lăng Vi nhìn cô ta, trong lòng buồn cười…
Nhìn dáng người, cô cũng không nhận ra.
Nhưng nghe âm thanh, cô nhận ra người đưa hoa cho cô, mời cô nhảy chính là… Trương Diệc Đình.
Lăng Vi thật sự cảm thấy nhân sinh đúng là tràn ngập trò đùa.
Cô đang bẻ cong tình địch sao?
Lăng Vi lắc đầu cự tuyệt, cô tìm Hạ Tiểu Hi ở trong đám người, cô vốn không định tham gia vũ hội này nhưng vì đi cùng tiểu Hi nên cô mới hóa trang như vậy.
“Không cần thì thôi… chỉ nhảy một bài thôi mà.”
Hôm nay Hứa Tử Huân vì gãy tay nên không tới vũ hội, Trương Diệc Đình ngồi uống rượu một mình thật sự nhàm chán.
Cô ta nhìn người khác chơi điên cuồng mà cô ta chỉ ngồi một mình, người thích chơi như cô ta làm sao có thể cam tâm đây?
Lúc này nhìn Lăng Vi không có bạn gái, cô ta liền muốn bò lên ‘cậu ta’.
Chỉ nhìn một cách đơn thuần, nhìn bộ quần áo Napoleon này liền biết… bộ quần áo này giá trị tuyệt đối xa xỉ.
Lại nhìn bề ngoại tuấn tú và khí chất tự phụ của nam sinh này liền biết bối cảnh nam sinh này tuyệt đối phi thường bất phàm.
Nếu có thể để cho ‘Napoleon’ này thích mình, mình sẽ thêm một sự lựa chọn, dù sao Hứa Tử Huân đối với mình thật là… tuy không muốn thừa nhận nhưng anh ta đối với mình không tốt.
Chỉ là xuất phát từ trách nhiệm, không lập tức trở mặt với mình nhưng mà sau này… ai mà biết được cơ chứ?
Lăng Vi không kiên nhẫn, vòng qua cô ta đi vào bên trong.“Này? Bạn học này, chúng ta chơi đi…” Trương Diệc Đình ngăn Lăng Vi lại.
Lăng Vi bị cô ta chặn đường, không kiên nhẫn lườm cô ta một cái, chỉ thấy Trương Diệc Đình cắn môi, đầu lưỡi không ngừng liếm môi biểu tình quyến rũ. Hôm nay cô ta uống không ít rượu, hai má ửng hồng, cả người vặn vẹo, một bàn tay xẹt qua trước иgự¢, hôm nay cô ta mặc chiếc váy ngắn bó sát người màu hồng cúp иgự¢, dáng người đầy đặn nhìn không sót chỗ nào.
Lăng Vi đánh giá cô ta từ trên xuống dưới.
Hiển nhiên… Trương Diệc Đình cũng muốn ở vũ hội điên cuồng một trận.
Trương Diệc Đình thấy cô sửng sốt liền lại gần cô, bộ иgự¢ đầy đặn cọ cọ lên cánh tay Lăng Vi.
Lăng Vi cười lạnh, trong lòng cảm thấy bi ai thay cho Trương Diệc Đình thay lòng cũng bi ai cho Hứa Tử Huân thay lòng.
Hứa Tử Huân… anh vẫn không biết đúng không? Bạn gái mới của anh nhanh như vậy đã muốn cho anh đội nón xanh rồi…
Hạ Tiểu Hi vẫn chưa tới, Lăng Vi bị Trương Diệc Đình quấn lấy, Trương Diệc Đình cứng rắn lôi kéo cô, cùng cô nhảy một điệu. Lăng Vi cảm thấy có phần thở không nổi, sau đó liền ra ngoài ngồi xuống hàng ghế dài.
Ban đêm yên tĩnh, âm thanh quyến rũ của một cô gái mang men say truyền tới.
“Ồ… kĩ thuật nhảy của cậu rất tốt… tôi là Trương Diệc Đình, tôi có thể biết tên của cậu không?”
Nhảy cùng Lăng Vi một điệu, Trương Diệc Đình bị mê hoặc thần hồn điên đảo.
Trương Diệc Đình lấy mặt nạ xuống, cắn môi ngồi xuống bên cạnh Lăng Vi.
Lăng Vi từ đầu đến cuối không nói một câu, chỉ thờ ơ lườm cô ta.
Lúc này đột nhiên Trương Diệc Đình bắt lấy tay cô, nhanh chóng đặt lên иgự¢ mình.
Cánh tay Lăng Vi cứng đờ.
Ánh mắt nhìn cánh tay mình bị Trương Diệc Đình áp lên иgự¢ cô ta.
Động tác của Trương Diệc Đình rất nhanh, nhất thời Lăng Vi còn chưa phản ứng, khi cô cảm giác được tay mình đang ᴆụng vào иgự¢ cô ta, Lăng Vi ghê tởm muốn nôn ra.
“Cô làm gì vậy?” Lăng Vi tức giận nói.
Trương Diệc Đình thoải mái uốn éo: “Không có gì cả, chúng ta cùng chơi đùa thôi…”
Trương Diệc Đình rất say, hơn nữa hoàn toàn bị mê hoặc, từ đầu không nghĩ Lăng Vi là con gái, lúc này đang tính toán làm sao kéo soái ca này lên giường cho nên không chú ý tới âm thanh của Lăng Vi.
“Tránh ra…” Lăng Vi rút tay mình về.
Không nghĩ tới Trương Diệc Đình này ti tiện như vậy.ςướק bạn trai của cô chưa tính, đối mặt với đàn ông xa lạ, cô ta có cần gấp gáp như vậy không?
Trương Diệc Đình ủy khuất cắn môi, cả người dựa vào Lăng Vi, thì thào nói: “Đừng như vậy… mọi người đều cùng nhau chơi đùa mà… hôm nay là cơ hội khó có được, ít nhiều bạn học đều muốn cùng người mình thích chơi tình một đêm. Cậu không có bạn gái, tôi cũng không có bạn trai đi kèm, chúng ta liền hợp một đôi được không? Cậu lo lắng sau này tôi sẽ quấn lấy cậu sao? Không đâu… cậu hoàn toàn không cần lo lắng…dù cậu không muốn phụ trách với tôi cũng không sao, sau tối hôm nay đường ai nấy đi…”
Lăng Vi không kiên nhẫn đứng lên.
Đột nhiên Trương Diệc Đình nhảy dựng lên ôm lấy cánh tay cô, cố ý dán sát người cô, lúc này còn thổi bên tai Lăng Vi: “Đừng vậy mà… kỹ thuật của tôi rất tốt, bảo đảm có thể khiến cho cậu mơ màng.”
Lăng Vi đứng yên nhìn cô ta, đột nhiên nhìn thấy phía sau bóng cây hình như có người.
Người sau bóng cây… diện mạo tuấn tú, cánh tay bị gãy đang gác trước иgự¢, băng vải trắng treo trên cổ rất dễ trông thấy.
Ồ… là Hứa Tử Huân. Lăng Vi quá quen thuộc với anh ta, dù có hóa thành tro cô cũng có thể nhận ra.
Lăng Vi nở nụ cười phúc hắc.
Trương Diệc Đình, cô chạn vào tay chị đây, chị đây không thu thập cô thì thật có lỗi với sự mãnh liệt này của cô quá.
Lăng Vi lườm Trương Diệc Đình từ từ nói: “Thật ra tôi cũng chú ý cậu từ lâu rồi, chẳng qua là… biết cậu đã có bạn trai.”
“Không có, tôi không có.” Phản ứng đầu tiên của Trương Diệc Đình là phủ nhận nhưng nghĩ… người ta biết mình có bạn trai liền vội vàng che miệng, chữa lời nói: “Bạn trai kia của tôi thì tính là bạn trai gì chứ. Nếu cậu muốn ở bên cạnh tôi thì tôi lập tức chia tay với anh ta.”
Lăng Vi cười, nụ cười ngày càng lạnh lẽo.
Khóe mắt nhìn thấy người sau bóng cây, Lăng Vi còn nói: “Lập tức chia tay sao? Cậu có thể làm được không? Hình như cậu rất để ý nam sinh kia? Người đó tên gì nhỉ? Hứa Tử Huân.. đúng không? Trước kia không phải là bạn trai chị em tốt của cậu sao? Cậu muốn ở cạnh Hứa Tử Huân đã làm không ít việc đúng không?”
Trương Diệc Đình không biết Lăng Vi đang đào hố cho cô ta.
Cô ta u oán: “Cậu nói không sai, tôi đã làm rất nhiều chuyện… nhưng mà tôi đối với Hứa Tử Huân… không thích như cậu nói đâu, tôi không thích nhìn người bạn kia của tôi mỗi người được nâng niu, được chiều chuộng. Cho nên tôi mới đoạt lấy bạn trai cậu ta mà thôi.”
Lăng Vi ồ một tiếng, gật đầu nói: “Cậu đúng là có thủ đoạn mà, làm sao cậu dành được nam sinh kia tới tay vậy?”
Trương Diệc Đình phong tao vén tóc vô cùng tự tin nói: “Đàn ông mà… có rượu có gái đương nhiên liền lấy tới tay.. Ôi chao, nói những chuyện này làm gì, thật mất hứng.”Lăng Vi nói: “Hay mà, tôi cũng muốn nghe, tôi cảm thấy hứng thú.”
Trương Diệc Đình nghe thấy cậu ta có hứng thú bắt chuyện liền cố ý lấy lòng ói: “Cậu muốn nghe vậy tôi nói thêm một chút vậy.”
Lăng Vi nhìn thấy nam sinh từ sau bóng cây đi về phía các cô.
Lăng Vi thoáng cười lại gần Trương Diệc Đình.
Chỉ thấy biểu tình khoe khoang của Trương Diệc Đình: “Ngày đó là sinh nhật của Hứa Tử Huân, tôi cố ý bỏ chút thuốc mê vào trong rượu của anh ta… Cậu biết không, thứ thuốc kia có thể gây tê thần kinh đó... haha. Chờ anh ta uống xong tôi liền kéo anh ta tới khách sạn, sau đó hẹn người bạn kia tới để cho cậu ta tận mắt nhìn thấy tôi và Hứa Tử Huân ở trong khách sạn ℓàм тìин với nhau…”
“Ha ha...”
Lăng Vi mỉm cười, lúc này cô cảm nhận được người nam sinh kia hừng hực lửa giận thế nào.
Nam sinh tức giận đứng phía sau Trương Diệc Đình, Lăng Vi đột nhiên đưa tay lấy mặt nạ trên mặt mình ra…
Sau đó từ từ lại gần Trương Diệc Đình, ánh mắt lạnh léo hỏi: “Trương Diệc Đình, cô xem tôi là ai?”“Cô…” Trương Diệc Đình chớp mắt, cố gắng nhìn kĩ.
“Lăng... Lăng Vi! Lăng Vi? Cô là Lăng Vi!”
Trương Diệc Đình che miệng, hai mắt mở to.
Trương Diệc Đình lắc đầu, không dám tin nhìn Lăng Vi đang lại gần mình, cô ta ra sức lau mắt, ra sức lắc đầu.
“Bốp - -” một bạt tay từ nam sinh như cơn gió quật tới đúng mặt Trương Diệc Đình.
“Á…” Trương Diệc Đình lảo đảo, ngã dưới đất, gương mặt phát đau, một cái tát này làm cô ta trào nước mắt. Cô ta đau tới mức che mặt, ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt ác độc sau lưng mình liền kinh ngạc: “Tử Huân… anh... sao anh lại ở đây.”
Tròng mắt Trương Diệc Đình co rút, chỉ thấy Hứa Tử Huân nhíu mày, đôi mắt anh ta đầy sát khí như muốn Gi*t ૮ɦếƭ cô ta vậy.
“Tử Huân… anh…sao anh lại tới đây? Anh tới đây lúc nào?” Trương Diệc Đình run run, sợ tới mực liên tiếp lùi ra sau, cô ta hoảng sợ bắt lấy cánh tay Hứa Tử Huân nhưng ánh mắt Hứa Tử Huân quá đáng sợ, cô ta run rẩy buông tay lùi ra sau vài bước.
“Lặp lại câu đó lần nữa.” gân xanh trên trán Hứa Tử Huân đang giật giật.
Thì ra, thì ra tất cả đều là Trương Diệc Đình sắp xếp.
Khó trách ngày sinh nhật đó Trương Diệc Đình ở trên giường mình.
Khó trách sao có thể trùng hợp Lăng Vi tới khách sạn.
Khó trách mình xem Trương Diệc Đình thành Lăng Vi, thì ra Trương Diệc Đình bỏ thuốc mê mình.
“Đều là đồ tiện nhân cô.” Hứa Tử Huân xông lên kéo lấy quần áo trước иgự¢ Trương Diệc Đình.
Xoạc…, khóa kéo sau lưng Trương Diệc Đình bị xé rách, cô ta hoảng sợ mò mẫn nhưng khóa kéo đã bị hỏng một đoạn dài.
Hứa Tử Huân đẩy cô ta, á… Trương Diệc Đình ngã lăn dưới đất.
Cô ta run rẩy nhìn Hứa Tử Huân, rượu cồn trong đầu biến mất không còn.Cô ta nuốt nước miếng, đôi môi run rẩy, hoảng sợ nhìn Hứa Tử Huân: “Anh nghe thấy hết sao… anh nghe thấy hết rồi sao? Anh đừng tin...vừa nãy em nói linh tinh đấy… em không biết anh ở gần đó.”
Sắc mặt Hứa Tử Huân đen như đáy nồi, ánh mắt lạnh băng, anh ta giơ tay chỉ: “Không chỉ tôi nghe thấy toàn bộ, cô nhìn màn hình lớn kia xem.”
Hứa Tử Huân chỉ ngón tay, chính là màn hình lớn trong phòng nhảy của trường.
Trương Diệc Đình quay đầu nhìn màn hình lớn, sau đó... cô ta thở không nổi nữa rồi. Cô ta nhìn thấy màn hình lớn đang chiếu cảnh…vừa nãy cô ta quyến rũ Lăng Vi… còn có gấp gáp bắt lấy cánh tay Lăng Vi... còn có cảnh giường chiếu của cô ta.”
Đều bị tung lên màn hình.
Phía dưới màn hình chật ních sinh viên.
“Trương Diệc Đình đúng là không biết xấu hổ mà… cảnh giường chiếu bị lộ, Hứa Tử Huân không chia tay với cô ta thì đúng là chịu rồi.”
“Đúng thế….cho tới giờ tôi chưa bao giờ thấy người ti tiện như thế.”
“Cô ta còn biết viết hai chữ liêm sỉ như thế nào không?”
“Đoạt bạn trai của Lăng Vi mới được bao nhiêu ngày chứ, chưa gì đã muốn cho Hứa Tử Huân đội nón xanh rồi hả? Haha… đàn ông có thể chịu đựng thì Hứa Tử Huân đúng là con rùa đen hả?”
“Này… đừng có nói linh tinh. Là Trương Diệc Đình không biết xấu hổ thì liên quan gì tới Hứa Tử Huân chứ?” Hứa Tử Huân giận cắn chặt hàm răng.
“Đúng thế, nhân chí tiện tắc vô địch, Trương Diệc Đình ti tiện đến không thể ti tiện hơn rồi.”
Một nữ sinh khác nghiến răng nghiến lợi mắng: “Trương Diệc Đình này đúng là gối cánh tay ngọc ngàn người, trầm luân dưới thân vạn người mà.”
Dưới màn hình lớn ầm ĩ một mảnh.
Cả người Trương Diệc Đình mù mờ rồi.
Cô ta mở to đôi mắt, cả người như bị ném mạnh vào trong đống lửa.
“Á… không cần phát… không cần phát….” Trương Diệc Đình điên cuồng nhảy loạn hét loạn, vừa nãy cô ta không biết bị tiện nhân nào dùng di động ghi lại, sau đó phát lên màn hình lớn của trường học.”
Trương Diệc Đình liề mạng chạy tới chỗ màn hình, được hai bước thì đột nhiên dừng chân.
“Á… Lăng Vi… đồ tiện nhân cô, là cô cố ý hại tôi, tôi Gi*t ૮ɦếƭ cô.
Trương Diệc Đình bị sỉ nhục nước mắt lăn dài, giương nanh múa vuốt bổ nhào vào Lăng Vi.
Hứa Tử Huân đẩy cô ta ra: “Cút đi.. đồ tiện nhân, đều vì cô, nếu không tại sao tiểu Vi lại chia tay với tôi. Đồ tiểu tam thối nát đê tiện, sau này không cần xuất hiện trước mặt tôi, từ này về sau tôi và cô chẳng còn quan hệ gì nữa.”
“Á…” Trương Diệc Đình ngã ngửa ra sau, lăn nhào xuống đất.
Quần áo sau lưng bị rách xoạc một tiếng, làn da sau lưng bị đá cắt qua tạo thành những vệt máu.
Hứa Tử Huân chẳng thèm nhìn cô ta, xoay người bắt lấy cánh tay Lăng Vi: “Tiểu Vi.. tất cả đều là âm mưu của Trương Diệc Đình, em tha thứ cho anh đi… anh không muốn như vậy… anh cũng không thể không có em.”
Lăng Vi đứng tại chỗ không hề cử động.
Cô ngước mắt nhìn chằm chằm ánh mắt bi thương của Hứa Tử Huân, lạnh nhạt nhìn anh ta, kiên định nói: “Buông tay đi, chúng ta không thể quay lại được nữa.”Lăng Vi nâng tay lên, từng chút từng chút rút tay về.
Động tác của cô không hề nhanh nhưng thái độ lại cực kì kiên quyế.
“…” Hứa Tử Huân kinh ngạc nhìn cô.
Trong thời gian ngắn dần mất hết can đảm….
Anh ta cau mày, vẻ mặt u ám, thất bại, cả người nản lòng trầm lặng như bị sét đánh thành tro bui vậy.
Lăng Vi xoay người từng bước đi về phía trước.
Đột nhiên Ⱡồ₦g иgự¢ trướng đau.
Cô ϲởí áօ khóa ra ném xuống.
Lại cầm mũ bỏ ra.
Cởi đôi ủng da nặng nề, chân không nhẹ đi vào đại sảnh vũ hội.
Lúc này Hạ Tiểu Hi đã tới, đang cực kì phấn khích.
Cô đã bỏ qua trách nhiệm, từ lúc hai người kia xuất hiện thì hoàn toàn kết thúc rồi.
Cả người cô hoàn toàn thoải mái.
Lăng Vi để chân trần, bước chân nhẹ nhàng đi về phía trước giống như nơi đó đang phát ra ánh sáng lấp lánh.
Cô cố gắng nói cho bản thân mình, cuộc đời cô sẽ không bị hai con rệp này ảnh hưởng nữa.
Đại sảnh vũ hội đột nhiên xuất hiện bóng dáng cao lớn, người nọ đang đưa lưng về phía cô.
Giống như cảm nhận được cô đang đến gần, đột nhiên anh quay đầu, chiếc mặt nạ màu bạc cùng trang phục đại đế Caesar dưới ánh đèn cực kì chói mắt.
Bóng dáng thon dài, đường cong bắp thịt đó khiến cho cô nhận ra… người kia là Diệp Đình.
Diệp Đình cao 1m89, giống như thiên thần xuống nhân gian.
Trên người anh như mang theo hào quang, mặc kệ đi tới đâu cũng khiến nơi đó xôn xao.
“Á…Caesar, Caesar! Mau nhìn, người đàn ông ngoài cửa thật đẹp trai, đẹp trai quá…”
Diệp Đình xuất hiện, kéo theo đám nữ sinh thét chói tai.
Không ít nữ sinh chen chúc ngoài cửa.
“Caesar! Caesar - - người đàn ông này là ai? Không phải là sinh viên trường chúng ta mà là giáo sư nào đấy chứ?”
“Không biết… đến giờ vẫn chưa bao giờ gặp.”
“Trời ạ… anh ấy thật ngầu mà, quả thật muốn mạng tôi rồi. Tôi muốn hẹn hò với anh ấy.”Đám nữ sinh như sao vây quanh trăng chen nhau ra cửa.
Lúc này đột nhiên đại đế Caeser xoay người lại.
Vén lên đám khí chất cao sang.
Anh đi mấy bước, cánh tay vươn tay nắm lấy Napoleon ôm vào lòng, cởi mặt nạ hôn lên đôi môi của Napoleon.
“Đây là… buổi tối điên cuồng mức nào đây…”
Caesar Đại Đế... Vậy mà cùng Napoléon… yêu nhau rồi hả?
...
Đám nữ sinh nháy mắt nghe thấy tiếng lòng tan nát của mình.
Vũ hội hóa trang còn chưa kết thúc…. Diệp Đình ôm ngang Lăng Vi mạnh mẽ mang cô rời đi, ngồi vào chiếc xe thể thao màu đen, Diệp Đình đặt Lăng Vi ngồi vào ghế tựa điên cuồng hôn cô, đoạt lấy hô hấp của cô, đôi môi của anh như có ma lực hôn đến khi cả người cô xụi lơ.
Nụ hôn này của Diệp Đình thật làm say lòng người.
Nụ hôn của anh càng sâu, trái tim cô càng đập nhanh hơn, giống như xung quanh đều là tiếng tim đập của cô vậy. Bàn tay nhỏ của cô không tự giác đặt lên bờ vai anh, hùa theo anh, anh như phát điên đòi lấy.
Trời đất như xoay chuyển, Lăng Vi cảm nhận cả người như tê dại... thì ra ngón tay Diệp Đình đang không ngừng vuốt ve cô, hình như anh rất thích cảm giác kích thích này.
Anh buông cô ra, cô thở hồng học, nuốt nước miếng liền nhìn thấy anh đang nhìn cô chằm chằm, ánh mắt thâm trầm khó dò.
Đôi mắt Diệp Đình nóng bỏng như hai ngọn lửa đang đốt cháy, anh gắt gao nhìn cô đột nhiên nở nụ cười, quay đầu nhìn ra ngoài.
*** nó sao anh lại cảm thấy mình có chút biến thái.
Sao lại động lòng với một ‘nam sinh’ cơ chứ?
Diệp Đình cau này nhìn bên ngoài nhưng bên ngoài đám nam sinh tuấn tú qua lại lại chẳng khiến anh có bất cứ dục niệm nào, vì sao… chỉ ở trước mặt cô nhóc này…thế mà cô lại có loại năng lực này.
Giả trang thành nam sinh cũng có thể... khiến cho anh phá công. Cả người Diệp Đình khô nóng khó nhịn.
Diệp Đình quay đầu nhìn gò má của cô.
Anh hít một hơi thật sâu, âm thầm hiểu ra… thích là thích, anh thích cô, không liên quan gì với giới tính và hình dáng.
Chỉ đơn thuần… là thích cô mà thôi.
Anh trúng độc của cô, nghiện cô rồi.Trước kia anh cũng hút thuốc nhưng anh bỏ được, tuy là khó nhưng anh có nghị lực.
Nhưng mà cô nhóc trước mặt này, so với nghiện thuốc lá con bá đạo gấp trăm, ngàn thậm chí là vạn lần.
Diệp Đình nâng mặt cô lên, ngón tay run rẩy, anh thật sự nhận định cô nhóc này, kiên định chiếm lấy cô.
Anh không để ý được nhiều như vậy, dù cô có kháng cự, dù cô phản kháng, dù cô hận anh, hôm nay anh cũng thề phải bắt được cô tới tay.
Tuy thời cơ chưa chín muồi nhưng không khí như vậy là đủ rồi, làm gì cũng thích hợp. Anh nắm lấy cằm cô, mang theo sóng triều hôn sâu, hô hấp Lăng Vi hoàn toàn rối loạn, cô không phải tên ngốc, hoàn toàn hiểu được Diệp Đình nguy hiểm.
Cô run run, ngay cả ngón chân cũng phát run.
Diệp Đình vỗ nhẹ má cô, dịu dàng hôn cô, anh dịu dàng hôn lại như cỗ sóng ngầm bắt đầm xâm nhập vào trái tim cô.
Môi và răng của anh giống như chocolate, mềm mại lâu dài.
Anh kéo sợi ‘râu’ của cô, ngón tay vuốt ve cằm cô.
Đôi môi của anh đang hôn như chuồn chuồn lướt nước.
Ngón tay kéo lấy ‘hầu kết’ trên cổ cô, cởi nút thắt sơ mi của cô, trước иgự¢ Lăng Vi chợt lạnh, cô cả kinh cúi đầu nhìn anh đang ϲởí áօ của mình…
Hô hấp của anh dồn dập, bá đạo kéo quần áo cô, nháy mắt đè người cô xuống.
Bàn tay Lăng Vi đỡ trước иgự¢ anh, hai mắt mở to nhìn anh.Anh dùng sức, khuy cài trên áo của anh xoàng xoàng bay đi.
Bàn tay Lăng Vi run lên.
Cả người anh Tʀầռ tʀʊồռɢ đè xuống, hôn vành tai cô, động tình thì thầm…: “Em không cần phản kháng… anh không thể khách khí nữa rồi.”
Lăng Vi nhìn đôi mắt anh như con sói hoang dã, trong lòng thầm kêu em phản kháng anh cũng không khách khí với em.
Hô hấp của cô dồn dập, nhận mệnh để anh làm xằng bậy, lúc này trông anh anh tuấn mê người muốn ૮ɦếƭ, cô bị anh quyến rũ không rút ra được.
Bàn tay Diệp Đình như mang theo dòng điện làm cô run rẩy, anh nắm bàn tay cô đặt lên thắt lưng mình.
Cô cảm nhận được thân thể của anh nóng bỏng.
Cảm nhận được máu trong người anh sôi trào.
“cạch… cạch… cạch…”
“Người bên trong ra đây… ra đây… trả bà xã lại cho tôi… lão tử ** nó liều mạng với mày.”
Lăng Vi cả kinh, hình như bên ngoài có người đập cửa… hình như là Hứa Tử Huân.
Lăng Vi nhìn Diệp Đình, sắc mặt Diệp Đình đen lại.
Không gian phía sau của xe thể thao rất nhỏ, bên ngoài gõ cửa đinh tai như vậy, còn mang theo thù hận khiến người ta sợ hãi.
Diệp Đình nhíu mày, khoác áo lên người. Anh mở cửa xe, vệ sĩ ở trong bóng tối xông lên muốn chế ngự Hứa Tử Huân, Diệp Đình như con sư tử đực nhấc chân đáp Hứa Tử Huân bay hơn 2m.
“Báo cảnh sát, dám đập hỏng xe của tôi để cho cậu ta táng gia bại sản luôn đi.”
……
“Ầm…” Diệp Đình lên xe, đóng cửa cái sầm, ánh mắt lạnh lẽo vô cùng.
Lăng Vi mặc áo sơ mi vào, phòng bị nhìn anh.
Diệp Đình thật muốn Gi*t người, tuy giải quyết tên quỷ chán ghét bên ngoài rồi nhưng lúc này chẳng còn cảm giác gì nữa, uổng công tạo ra không khí tốt như vậy.
...
Buổi tối 10h hơn, Hứa Tử Huân bị ba mình kéo từ cục cảnh sát tới giải thích với Diệp Đình và Lăng Vi.Hứa Tử Huân ngạnh ở cổ, bị ông già nhà mình không ngừng đánh một trận.
Diệp Đình thờ ơ nhìn anh ta, lại nắm tay Lăng Vi nghênh ngang rời đi.
Nhục nhã bạn trai trước bà xã nhà mình, chuyện thấp kém như vậy anh khinh làm.
...
Sau buổi lễ tốt nghiệp.
Lăng Vi sửa sang hành lý chuẩn bị đến tổng bộ Laroe ghi danh.
Cuộc sống trở về bình thường, Lăng Vi cố gắng tiến tới cuộc sống mới.
“Diệp Đình, ngày mai em muốn tới tổng bộ Laroe, có thể phải lỡ hẹn một thời gian.” Cô và anh kí hợp đồng… chưa nói tới chuyện từng giây từng phút ở bên cạnh nhau.
Diệp Đình đang phê duyệt văn kiện ngẩng đầu nhìn cô ừ một tiếng.
Sau đó thông báo cho trợ lý Jayson: “Chuẩn bị máy bay tới quần đảo Aili.”
“Sao cơ… không cần anh tiễn, em tự đặt vé máy bay.”
Diệp Đình nhướn mắt sau đó bước lại gần cô: “Anh có nói đưa em đi sao? Anh đi công tác.”
“…”
Lăng Vi quẫn bách xoay người rời khỏi thư phòng của anh.
Kết quả hai ngày sau Lăng Vi bị kéo lên máy bay tư nhân của Diệp Đình.
Sau tiếng nổ vang, máy bay tư nhân dần bay lên trời…
Vẻ mặt Diệp Đình bình tĩnh ngồi trên hàng ghế xa hoa làm việc.
Lăng Vi như lọt trong sương mù… vẫn chưa hiểu ra chuyện gì….
Cô nghiêng đầu nhìn anh: “Anh ném công ty… thật sự không sao chứ?”
Diệp Đình không thèm ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt chuyên chú nhìn màn hình máy tính tiếp tục phê văn kiện. Một lúc lâu sau anh mới nói một câu: “Chỗ nào có internet chỗ đó có thể làm việc.”
Anh ngước mắt nhìn cô, thấy cô câu nệ ngồi đó liền đưa cho cô hòm thuốc.
Lăng Vi thấy anh cầm hòm thuốc qua liền chú ý tới vết bỏng trên tay anh.
Đã một tuần rồi mà vết bỏng trên tay anh vẫn chưa khỏi, da thịt vẫn chưa lành.
Có thể thấy nếu thức ăn đó mà dán trên mặt mình thì thế nào đây?
Hủy dung còn nhẹ đấy.
...Nhìn cánh tay của anh, trong lòng Lăng Vi áy náy, càng… có thêm sự đau lòng.
Tiếp xúc với Diệp Đình nhiều ngày từ từ cảm nhận con ngườ ianh… thật sự quá tốt, hơn nữa còn có mị lực… dần dần có chút thích anh… mặc dù thích chọc giận cô nhưng mỗi hành động của anh luôn cực kì chiếu cố cô.
Lăng Vi không phải ngốc, tâm tư còn mẫn cảm như thế làm sao có thể không cảm nhận được… nếu thích anh phải tìm cơ hội nói với anh, cho anh biết tâm ý của cô. Cô cũng không muốn như các cô gái khác có sai sót trong tình yêu.
Cô nhìn anh, nhẹ nhàng hỏi một tiếng: “Có đau nữa không?”
Âm thanh mềm mại ngay cả cô cũng sửng sốt.
“???” Diệp Đình hơi nghiêng đầu nhìn cô.
Cô nhíu mà, ngón tay lấy thuốc mỡ nhẹ nhàng xoa lên miệng vết thương vẫn còn sưng đỏ của anh.
Cô nắm lấy tay anh, bàn tay anh rất nóng, cảm giác nóng truyền tới đầu ngón tay của cô truyền vào lòng cô khiến cho lòng cô thêm ấm áp.
“Cảm ơn anh…” Cô nhẹ nhàng nói.
Diệp Đình nhìn cô chằm chằm, bên trong đôi mắt lóe sáng kỳ dị: “Em cảm ơn anh chuyện kia sao?”
Lăng Vi ngước mặt nhìn anh, còn có thể là chuyện khác nữa sao?
“Cảm ơn anh đã đẩy em ra, nếu không hiện tại em… chắc bị bỏng nặng lắm rồi.”
Anh hừ một tiếng: “Em chẳng biết bắt trọng điểm.”
“...” Lăng Vi nhíu mày: “Cái gì mà không bắt được trọng điểm?”
Anh thu lại ngón tay: “Em là vợ anh, bảo vệ em là trách nhiệm của anh, em cảm ơn chỉ có dư thừa.”
“…” Lăng Vi gật đầu: “Ồ … vậy xem như em uổng công cảm ơn rồi.”
“Hừ…” anh nhìn cô: “Em muốn cảm ơn thì có thể cảm ơn anh thu mua tập đoàn Cầu Mộc, làm cho bọn họ biết chữ ‘dạy dỗ’ được viết như thế nào. Nếu không em cho là sau này cuộc sống của em còn thanh tĩnh được sao?”
“…” Lăng Vi bĩu môi, chuyện này đúng là cô không nghĩ tới.
“Hừ!” đột nhiên anh hắng giọng một tiếng: “Nhanh dùng hành động bày tỏ cảm ơn một phen đi.”
Thấy cô trố mắt, anh mấp máy môi: “Nếu có người muốn hôn anh, anh sẽ không để ý đâu.”
“...” Lăng Vi trợn mắt, lại bắt đầu rồi…
Nhìn bộ dạng kiêu ngạo của anh, Lăng Vi rất muốn nặn anh thành viên tròn rồi bắn như bắn bi.
“Nhanh lên đi! Thời gian của anh rất quý báu.”
Ngón tay anh lại gõ lên bàn phím, thúc giục như bùa đòi mạng vậy.
Đột nhiên Lăng Vi cười xấu xa, đưa tay kéo cổ áo anh, hôn lên.
Anh liếm liếm môi, quá nhanh chẳng có hương vị gì… giống như trư bát giới ăn nhân sâm… quá nhanh.Chỉ cảm thấy mỗi cái miệng của cô mềm mại mát mẻ.
Đôi mắt anh giảo hoạt lóe lóe, đột nhiên hỏi: “Truyện tranh của em phát triển sao rồi?”
“Hả? Cái gì phát triển?”
“Nam nữ chính phát triển đến bước kia rồi hả?”
“Hả…” Lăng Vi mở máy tính cho anh xem: “Nam sinh đang theo đuổi nữa sinh, nữ sinh vẫn chưa đồng ý.”
“Chậm như vậy? “ Diệp Đình bất mãn: “Hiện tại đã là thời đại nào rồi hả? Tất cả đều phát triển tốc độ cao, hiện tại là trí năng hóa, hiện tại hóa, thời đại tự động hóa, nam nữ chính của em thế mà còn xoắn xuýt theo đuổi mãi, căn bản không phù hợp với thời đại phát triển.”
“…” Lăng Vi mở to hai mắt, trời ạ, cô chỉ là tác giả truyện tranh, sao lại biến thành trí năng hóa, hiện tại đáo, tự động hóa tốc độ cao rồi hả?
Diệp Đình cực kì căm thù tới tận xương tủy cái biểu hiện của cô, lập tức bày ra vẻ mặt hèn mọn: “Phải nhanh chóng thay đổi phương thúc ở chung của bọn họ đi.”
“Thay đổi thế nào?”
“Thay đổi thế nào còn cần anh phải dạy sao?” đột nhiên Diệp Đình cười tà kí: “Được, hôm nay tâm trạng của bổn thiếu gia rất tốt, anh tới dạy em phải thay đổi thế nào.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc